Sáng sớm ngày hôm sau, ánh nắng ban mai ấm áp lặng lẽ chiếu xuống sân trường.
Theo đồng hồ báo thức vang lên, Tào Quảng Vũ, Chu Siêu và Nhậm Tự Cường đột nhiên xốc chăn ngồi dậy, nhảy xuống giường, sau đó bắt đầu gội đầu, cạo râu, sửa sang lại kiểu tóc, thay quần áo mới, sửa soạn giống như là sắp đi xem mắt.
Hôm nay là ngày tân sinh chính thức nhập học, tất cả mọi người trong lớp đều sẽ tập hợp ở phòng học. Ba tên này đã sớm không kiềm chế được lòng muốn thể hiện trên lớp, dự định vừa xuất hiện liền làm cho các muội tử trong lớp mê mẩn, không phải là họ thì không gả.
Lúc này, Giang Cần cũng nhảy xuống giường.
Có lẽ bởi vì linh hồn quá trưởng thành, hắn không quan tâm nhiều đến hình tượng, chỉ đơn giản là mặc quần short màu nâu, thay một chiếc áo sơ mi trắng.
- Đi thôi, mấy anh em?
- Đi nào!
Tào Quảng Vũ đáp một tiếng, xoay người định đi, kết quả ánh mắt khi chạm đến Giang Cần thì liền ngưng lại.
Chiều cao của Giang Cần vốn là 1m8, hơn nữa phối hợp đơn giản tùy hứng này, có vẻ sạch sẽ mà rạng rỡ, không nói đẹp trai như nào, nhưng thoạt nhìn tuyệt đối là loại thoải mái.
Tào Quảng Vũ có chút buồn bực, mình đặc biệt dậy sớm nửa giờ để sửa soạn, nhưng lại không soái bằng người khác tùy tiện mặc?
Mẹ nó, tôi là một phú nhị đại, từ đầu đến chân đều là hàng hiệu, sao ở mọi phương diện đều thành làm nền cho hắn?
- Lão Giang, tôi thật sự rất không thích cậu.
- ?????
Một lúc lâu sau, bốn người tập thể xuất môn, đi thẳng đến trước quảng trường của tòa nhà giảng dạy.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, cả trường đều là chân dài xinh đẹp và ngực mông vểnh lên, ba người Tào Quảng Vũ gào khóc hưng phấn.
Nhưng ba tên này bốc phét thì giỏi, nhưng khi gặp thật thì đều là nhát gan, chỉ dám nhìn mà không dám lại gần một chút.
Giang Cần liếc mắt nhìn bọn họ, thầm nghĩ chỉ có vậy thôi sao?
Còn nói từng có năm người bạn gái, còn vì học tập mà vứt bỏ mối tình đầu, còn có hai người theo đuổi đến khi tốt nghiệp nhưng vẫn không chấp nhận, lời này quỷ cũng không tin.
Sau khi tới Học viện Tài chính đăng ký xong, bốn người thuận lợi tìm được phòng học tập trung của lớp Tài chính 4.
Đừng nhìn Tào Quảng Vũ luôn miệng nói nữ nhân không có ý nghĩa, nhưng vừa nghe được trong phòng học có thanh âm của muội tử, chân liền mềm nhũn, e dè không dám đi vào.
- Lão Giang, cậu vào trước đi.
- Tại sao?
- Không có tại sao, kêu cậu vào trước thì vào trước đi.
Giang Cần nhìn ra được hắn ngoài mạnh trong yếu, không nói hai lời liền vào phòng học, lập tức hấp dẫn ánh mắt một nhóm gái.
Trong những lời xì xào bàn tán kia, Tào Quảng Vũ nhạy bén nghe được có cô gái đang nói hai chữ soái ca, thắt lưng hắn bất giác liền thẳng tắp, thậm chí còn lấy điện thoại di động mới ra, làm bộ như đang có thông báo cần xem.
Chu Siêu và Nhâm Tự Cường cũng không kém.
Mặc dù hai người họ không dám quay đầu nhìn muội tử, nhưng lúc nhìn thẳng đi về phía trước cảm thấy chính mình rất soái, nhất là khi lầm tưởng có muội tử nhìn mình, quả thực ngay cả xương sống cũng tê dại.
Giang Cần đi trước bọn họ một bước, ngồi vào vị trí gần cửa sổ phía sau, sau đó trơ mắt nhìn ba người bạn cùng phòng giống như khỉ ngốc đang đi, không biết vì sao lại vui vẻ.
Thì ra bất kể là thời đại nào, nội tâm của sinh viên đại học đều rất nhiều.
- Ôi, lão Tào, điện thoại di động của cậu không tệ nha, mua bao nhiêu tiền ấy? Mẫu mới nhất phải không?
- Hả…?
Tào Quảng Vũ bị câu hỏi của Giang Cần làm cho hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh liền phúc chí tâm linh, khí chất cả người lập tức phấn chấn:
- Đúng, mới mua, hơn ba ngàn đấy, ba tôi mua cho tôi từ con đường nội bộ, trong nước còn chưa được đưa ra thị trường.
Giang Cần lập tức mở to hai mắt:
- Ba ngàn tệ? Chết tiệt, vậy không phải gần bằng học phí luôn sao?!
- Chút tiền nhỏ thôi, cha tôi mở công ty, mỗi tháng chỉ riêng việc trả lương đã mấy trăm ngàn.
Nghe hai người đối thoại, tất cả nữ sinh trong lớp đều nhìn lại, tiếp theo lại cúi đầu, phát ra tiếng cười xì xào bàn tán.
Giang Cần đưa tay vỗ vỗ bả vai Tào Quảng Vũ, lông mày nhẹ nhàng nhướng lên:
- Thế nào, lần này cho cậu cơ hội trang bức rồi chứ?
Tào Quảng Vũ vui vẻ, lặp đi lặp lại khoảnh khắc nổi bật của một giây trước:
- Lão Giang, cậu cũng thật thú vị, lát nữa tôi cũng giúp cậu trang bức!
- Đừng, tôi không muốn.
- Tại sao?
Giang Cần cười một tiếng:
- Yêu đương chó còn không thèm, nhưng tôi vẫn có một đề nghị, hy vọng hai người nghe một chút.
Lúc này Nhâm Tự Cường và Chu Siêu cũng ngồi xuống, vừa nghe lời này lập tức xúm lại:
- Lời khuyên gì?
- Tìm đối tượng thì tốt nhất đừng tìm trong lớp này, miễn cho mai sau xấu hổ.
- Sau này? Thôi, chuyện sau này để sau nói. - Tào Quảng Vũ chẳng hề để ý.
- Ai nói với cậu sau này, tôi nói chính là động từ.
- ??????
- Quên đi, ngay cả hiểu tức thời cũng không được, có lẽ các cậu cũng tìm không được đối tượng.
Sau khi Giang Cần nói xong liền sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, rất nhanh đã đi tới lớp bên cạnh lớp Tài chính 4.