Hắn từ cửa sau nhìn vào bên trong, ánh mắt lập tức tập trung vào Phùng Nam Thư ngồi ở phía sau bên phải. Cô cũng không ngồi một mình, bên người ngược lại có bốn năm cô gái vây quanh, hơn nữa trước mặt mọi người còn bày trà sữa của cùng một tiệm.
Nhìn thấy cảnh này, Giang Cần lập tức yên tâm, vừa chuẩn bị đi, không ngờ Phùng Nam Thư như có cảm giác mà quay đầu lại.
Cô vẫn trong trẻo lạnh lùng như vậy, hoặc là nói ngây thơ ngớ ngẩn, tiếp đó mặt không chút thay đổi mà giơ tay phải lên, giơ tay lên má trái của mình làm ra dấu “hi”.
Giang Cần nhếch khóe miệng, cũng giơ tay “hi” với cô.
Phùng Nam Thư hơi nhăn mũi quỳnh, dường như không phục, tay kia cũng giơ lên, giơ ra hai cái “hi”.
- Nam Thư, cậu làm gì vậy?
Cao Văn Tuệ ngồi bên cạnh Phùng Nam Thư rất nhạy bén nhận ra động tác của cô, vì thế liếc mắt nhìn Phùng Nam Thư, lại theo ánh mắt của Phùng Nam Thư nhìn thấy Giang Cần.
Sau khi chần chờ chưa tới một giây, Cao Văn Tuệ kinh ngạc mở to mắt, giống như ăn được một quả dưa khổng lồ, đưa tay vỗ mạnh vào các chị em xung quanh.
- Nhìn kìa, bạn trai của Phùng Nam Thư!
- Ở đâu? Ở đâu có bạn trai?!
- Phía sau, cửa sau lớp học!
Nghe nói như thế, các cô gái 503 đồng loạt quay đầu, nhưng Giang Cần đã sớm trở về phòng học trước một bước, căn bản không cho các cô cơ hội.
Mà khi Giang Cần vừa mới bước chân vào phòng học, giáo viên hướng dẫn của lớp Tài chính 4 cũng tới.
Hắn chừng hơn bốn mươi tuổi, đeo kính gọng đen, khuôn mặt chữ quốc tiêu chuẩn, sau khi lên bục liền viết tên của mình lên bảng đen - Lữ Quang Vinh.
- Tôi tên là Lữ Quang Vinh, các cậu có thể gọi tôi là thầy Lữ nếu không có gì bất ngờ, tôi sẽ làm bạn với mọi người trong bốn năm.
Thầy Lữ đầu tiên là nói với mọi người một chút lời khách sáo nhiệt liệt hoan nghênh, tiếp theo lại nói một chút nội quy trường học cùng hạng mục công việc cần chú ý trong huấn luyện quân sự.
Những thứ này đều là lời nói cũ rích, mỗi lần có tân sinh nhập học đều phải giảng một lần, cho nên hắn giảng rất nhanh, không nói một lời thừa thãi nào.
Sau khi nói xong những điều này, Lữ Quang Vinh liền dành thời gian cho mọi người, để cho những người trong lớp lần lượt lên bục để giới thiệu bản thân.
Trong thời gian này, Giang Cần luôn suy nghĩ chuyện làm trang web, không lắng nghe cẩn thận.
Hắn không phải là người chuyên về máy tính, ý tưởng có, nhưng thiếu kỹ thuật, nên hắn định thuê người ngoài làm trang web.
May mắn ở đây là trường học, người biết làm trang web chỗ nào cũng có, hơn nữa sinh viên làm part-time nói chung là rất rẻ, về mặt chi phí có thể khống chế cực thấp.
- Muội tử tên Tưởng Điềm kia không tệ, chân vừa dài vừa trắng.
- Tôi cảm thấy Tống Tình Tình đẹp nhất.
- Cậu thì biết cái rắm, Tống Tình Tình rõ ràng đã trang điểm, sau khi tẩy trang chắc chắn không bằng Tưởng Điềm, lão Nhậm cậu nói xem?
- Tôi cũng cảm thấy Tống Tình Tình đẹp.
- Mẹ kiếp, thì ra các cậu đều thích những tiện nhân diêm dúa như vậy, thật không có ánh mắt!
Mặc dù mỗi người đều có một cách nhìn riêng về Hamlet, nhưng luôn có người cho rằng quan điểm của họ mới là chuẩn nhất.
(*Hamlet - Vở kịch của William Shakespeare)
Tống Tình Tình đẹp hơn Tưởng Điềm sao?
Phù!
Tào Quảng Vũ nhếch miệng giống như lưng quần bông, càng nghĩ càng không phục, vì thế quay sang hỏi ý kiến của Giang Cần, y cảm thấy được sự công nhận từ Giang Cần mới là điều đáng tự hào.
Nhưng Giang Cần lại ngay cả nhìn cũng không, tự nhiên không có quyền lên tiếng, vì thế rất qua loa lấy lệ mà đồng ý cách nói của Tào Quảng Vũ.
- A đúng đúng đúng, cậu nói đúng.
Tào Quảng Vũ lập tức đắc ý:
- Thấy chưa, ngay cả lão Giang cũng nói Tưởng Điềm là đệ nhất, mắt của các cậu là dùng để thở à?
- Lão Giang, ánh mắt cậu sao vậy? Rõ ràng Tống Tình Tình mới là người đẹp nhất. - Vẻ mặt Nhâm Tự Cường hiện lên sự ghét bỏ.
Chu Siêu cũng không nhịn được mà lầm bầm một câu:
- Lão Giang, cậu không thích phụ nữ phải không, sao tôi cảm thấy cậu không có chút hứng thú nào vậy?
Giang Cần duỗi thắt lưng, chậm rãi tựa lưng vào ghế:
- Phụ nữ, chỉ ảnh hưởng đến tốc độ kiếm tiền của tôi mà thôi.
- Kiếm tiền? Chẳng lẽ cậu định lãng phí tuổi thanh xuân tươi đẹp vào việc làm thêm à?
- Làm thêm cọng lông, đám chim sẻ các cậu, làm sao biết được ý chí của chim hồng hạc tôi.
(“Yến tước an tri hồng hộc chi chí tai” (trích Sử ký – Trần Thiệp thế gia).)
Nhâm Tự Cường suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên khóe miệng giương lên:
- Tôi hiểu rồi, lão Giang, cậu không có tự tin phải không?
Chu Siêu cũng hiểu:
- Chẳng trách cậu ở trung học chưa từng yêu đương, là sợ bị từ chối phải không? Thật ra cậu không cần theo đuổi những người như Tống Tình Tình, cấp bậc này quá cao. Nhưng bằng vào ngoại hình của cậu, bình thường một chút thì chắc chắn là có cơ hội.
- ????
Đây là làm đọc hiểu nhưng quên xem đề, mẹ nó chỉ biết viết loạn trong mù quáng, tôi là ý đó sao?
Nhưng đã nói đến đây rồi, Giang Cần quả thật có chút tò mò về Tống Tình Tình kia, vì thế nghiêng đầu nhìn một cái.