Dị Giới Chi Nông Gia Kí Sự

Chương 19

Edit: Zổ

Beta: Yêu Tử Dương

*lâu lắm nay mới nghe lại Bad Boy của Big Bang thấy hay thế ლ(´ڡ`ლ)*

Lưu a ma nấu xong gần hết các món, những món còn lại thì chuẩn bị trước để mai làm. Thấy không còn sớm, Lưu a ma liền muốn dẫn Lưu Trang về. Phương Tằng nhìn đồ ăn Lưu a ma làm, màu sắc, hương vị đều không thể chê, biết Lưu a ma vất vả, nhất định mời Lưu a ma ở lại ăn cơm tối rồi về.

Ngày mùa đông ngắn, Lưu a ma không muốn ở lại Phương gia ăn cơm. Phương Tằng không giữ nổi, bèn cắt một miếng thịt bò và một miếng thịt lợn đặt trong sọt mang lên xe, chuẩn bị khi nào về tới nhà Lưu a ma mới lấy ra, nếu không khẳng định hai người họ không nhận. Phương Trí Viễn chơi với Lưu Trang khá vui, thấy Lưu Trang phải về còn có chút tiếc nuối.

Hắn lấy một ít quýt và táo đỏ đưa cho Phương Tằng, thầm thì dặn Phương Tằng đưa cho Lưu Trang. Hai cậu cháu Phương Trí Viễn và Phương Tằng đều hiểu được hai ông cháu Lưu a ma sẽ không vô duyên vô cớ nhận không đồ của người khác, nếu bây giờ đưa nhất định sẽ bị từ chối, không bằng đợi lúc về nhà họ, để xuống chạy lấy người, bọn họ cũng không thể mang đồ về trả lại.

Lưu a ma và Lưu Trang cùng Phương Tằng lên xe. Phương Trí Viễn nhìn chiếc xe đang đi xa, không hiểu sao đột nhiên thấy hơi trống vắng. Hắn lắc đầu, vào phòng bếp tìm giò nấu đông Lưu a ma đã nấu xong, múc một miếng ăn đỡ đói, lại đun canh thịt viên, nấu cơm, chờ cữu cữu hắn về là có thể ăn tối.

Lúc Phương Tằng trở về là chập tối, nhìn phòng còn sáng đèn liền biết cháu ngoại anh lại đợi anh về ăn cơm. Anh nhanh chóng cất xe, vào phòng, quả nhiên Phương Trí Viễn đang sắp xếp đồ vật dùng cho ngày mai.

Phương Tằng nhìn nồi vẫn còn đóng, nói với Phương Trí Viễn: “Hổ tử, không phải cữu dặn nếu cữu về muộn thì con ăn trước đi sao. Sau này con không cần chờ cữu cữu, con còn đang tuổi lớn, không được nhịn đói, nếu không sau này lớn lên không cao lên được đâu.” Nói xong, nhanh chóng rửa tay, sắp cơm.

Phương Trí Viễn ngừng việc trên tay, cũng đi bưng thức ăn, nói: “Cữu cữu, không sao mà. Trong nhà nhiều đồ ăn như vậy, con đã ăn lót dạ trước rồi, một mình con ăn cơm cũng không ngon, chờ cữu cữu về ăn cùng mới thấy ngon.”

Nghe cháu ngoại nói như vậy, Phương Tằng thấy ấm lòng, cháu mình nhớ thương mình, anh cười cười: “Nhóc con tinh ranh nhà con, chỉ biết nịnh hót cữu. Đây, mau ăn đi, tay nghề của Lưu a ma đúng là không thể chê, hôm nay ông ấy còn làm thịt, nói là cố ý làm riêng cho con, thứ này trẻ con đều thích ăn.”

Phương Tằng và Phương Trí Viễn có thức ăn Lưu a ma làm, thêm canh thịt viên, ăn uống no say. Nghĩ đến tiệc rượu ngày mai, hai cậu cháu liền tắm rửa đi ngủ, nghỉ ngơi dưỡng sức, mai còn có tinh thần chiêu đãi khách nhân.

Hôm sau, gà vừa gáy Phương Tằng đã dậy. Tuy hôm qua anh đã mua xong hết đồ đạc cần thiết nhưng hôm nay còn phải đi đón Lưu a ma đến sớm làm mì trường thọ cho Phương Trí Viễn ăn sáng, không dậy sớm sợ không kịp.

Đến lúc Phương Trí Viễn dậy, Lưu a ma đã làm xong mì trường thọ. Sợi mì mảnh với canh gà thơm ngào ngạt, rắc hành thái, lại bỏ thêm gà xé và thịt bò, vừa nhìn thấy đã khiến ngón trỏ đại động, thèm nhỏ dãi ba thước. Phương Trí Viễn nhìn mì trường thọ trước mắt, vụng trộm nuốt nước miếng.

Mấy người Lưu a ma cũng chưa ăn sáng, giờ cũng ăn mì, chẳng qua không có gà xé và thịt bò. Phương Trí Viễn ngượng không muốn ăn mảnh, chia thịt gà và thịt bò cho mọi người. Cuối cùng, Lưu a ma đành phải cắt thêm cho Phương Trí Viễn không ít thịt bò và gà xé, rồi bưng bát ra ngoài ăn. Phương Tằng ăn mấy miếng đã xong, Phương Trí Viễn đành phải lôi kéo Lưu Trang chưa kịp đi lại để cùng ăn thịt.

Người mời đến cũng không nhiều, Lâm Thành gia đến sớm nhất, muốn đến xem có gì cần giúp không, Lâm Tín gia, Lâm Chính gia cũng đến ngay sau đó. Không phải có phải dạo này Phương Tằng quá hào phóng không, Lâm Tín gia và Lâm Chính gia cùng nhau làm cho Phương Trí Viễn một bộ quần áo mới, Lâm Thành gia thì làm cho Phương Trí Viễn hai đôi giày.

Phương Tằng vui vẻ nhận, đây là vinh quang của cháu ngoại anh, tất nhiên anh sẽ không từ chối. Tiếp theo là hán tử trong thôn chơi thân với Phương Tằng, khoảng tám, chín người. Sau đó, Lưu gia, sư huynh Phương Tằng dẫn cả nhà tới. Phương Tằng nhìn thấy vội vàng gọi Phương Trí Viễn đi đến cùng chào hỏi.

Lưu gia năm nay hơn ba mươi tuổi, sinh một hán tử, một ca nhi. Hán tử năm nay mười bảy, hết năm nay sẽ thành thân, gọi là Lưu Lập, ca nhi năm nay mười ba, tên là Lưu Thu. Đây cũng là lần đầu tiên Phương Tằng gặp hai đứa con nhà sư huynh, lúc đi chúc tết, Lưu gia không bao giờ dẫn theo con cái, sợ Lâm a ma cho tiền mừng tuổi.

Lưu Lập không giống cha, nhìn cũng thanh nhã, không hề có chút khí chất thô cuồng nào. Hỏi ra mới biết hắn học ở tư thục vài năm, tuy không tham gia khoa cử, nhưng giờ đang làm tiên sinh phòng thu chi cho cửa hàng ở trấn trên, sắp kết hôn với ca nhi nhà chưởng quầy cửa hàng đó, rất giỏi giang.

Bộ dáng Lưu Thu khá giống a ma, rất thanh tú, nhìn thoáng qua có hơi thẹn thùng, nhưng cũng dịu dàng. Phương Tằng khen sư huynh hết lời, làm Lưu gia và phu lang ông cao hứng đỏ hết cả mặt, cũng khen Phương Trí Viễn một trận, tặng một cuộn vải làm quà mừng, làm cho Phương Tằng rất thể diện.

Sau đó chưởng quầy Trần và Trần lão tam cũng tới, bọn họ đều đánh xe của mình đến, cũng mang theo đồ vật của mình. Vì chưởng quầy Trần là ông chủ của tửu lâu lớn nhất trấn trên, cửa hàng của Trần lão tam cũng có danh khí, Lưu Lập biết họ, đối với sư đệ của cha mình cũng có đánh giá cao hơn.

Hán tử ngồi hai bàn, ca nhi và trẻ con một bàn. Vì Phương Trí Viễn là thọ tinh nên ngồi bàn cữu cữu hắn. Lâm Thành, Lâm Tín, chưởng quầy Trần, Trần lão tam, Lưu gia, Lưu Lập ngồi một bàn. Lâm Chính là anh em tốt của Phương Tằng nên ngồi một bàn khác tiếp đãi khách khứa.

Bàn ca nhi thì do Lâm Thành gia dẫn đầu, mọi người ngồi xuống, đồ ăn đã được bưng lên. Thức ăn vừa đưa ra bàn, nhìn tám mặn hai chay, Lâm Thành gia liền líu lưỡi, Phương Tằng đây là hạ vốn gốc, gà vịt thịt cá đều có, đúng là đủ khí phái. Bàn hán tử bên kia nhìn cũng rất thích, đều là người thích ăn thịt, nếm thử, ngay cả chưởng quầy Trần cũng đều khen ngon, khiến Phương Tằng nở mũi, tất nhiên Lưu a ma cũng được mọi người khen hết lời.

Có mấy người nghĩ, chưởng quầy Trần là ông chủ của tửu lâu lớn nhất trấn trên, được ông ấy khen một câu cũng không phải dễ, Lưu a ma này nấu ăn đúng là rất được, sau này có việc liền tìm ông ấy, tiêu ít tiền nhưng lại thể diện, nhà nông dân cũng rất thích mặt mũi.

Sau khi làm đồ ăn cho Phương gia, ở Lâm gia thôn Lưu a ma liền có thanh danh, rất nhiều người tìm ông nấu ăn, tất nhiên đây đều là chuyện sau này.

Phương Trí Viễn bị cữu cữu hắn coi như búp bê Cát Tường mà triển lãm với mọi người. Mọi người cũng cực kì nể tình khen Phương Tằng có cháu ngoại ngoan, nào là thông minh này, hiểu chuyện này, giỏi giang này, điều gì dễ nghe liền nói, không ai không có mắt mà nói về lời đồn Phương Trí Viễn bất hiếu bị truyền mấy hôm trước.

Một bữa cơm khách chủ tẫn hoan, Lưu Lập còn làm quen được với chưởng quầy Trần và Trần lão tam, hẹn hôm nào lên trấn trên bái phỏng. Mà Lâm Thành cũng cực kì vui vẻ vì cháu ngoại mình có thể làm được tiệc như vậy, ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng ông vẫn hối hận việc giới thiệu Phương Thăng cho Lý Phú, hại cháu ngoại mình, khiến Phương Trí Viễn mất a ma ruột.

Thấy cuộc sống của Phương Tằng và Phương Trí Viễn càng ngày càng tốt, ông mới có thể yên tâm hơn, mấy ngày trước bên ngoài đồn đại về Phương Trí Viễn như thế nào ông đều bảo con trai mình giúp Phương Tằng, thôn khác không quản được nhưng cũng không thể để thôn mình bắt nạt hai cậu cháu nó.

Ăn cơm xong, mọi người trò chuyện với chủ nhà một lúc rồi về, chỉ có mấy ca nhi Lâm Thành gia ở lại giúp Lưu a ma thu dọn bát đũa. Những thứ này có đồ đi mượn, rửa sạch phải mang trả. Lưu Trang làm việc nhanh nhẹn, chịu khó, khiến Lâm Thành gia khen không dứt miệng, nói với Lưu a ma: “Lưu a ma, đứa cháu này nhà ngươi làm việc vừa tốt vừa nhanh, người lớn cũng chưa chắc đã bằng, ngươi đúng là có phúc.”

Lưu a ma thấy cháu mình được khen cũng vui vẻ, Lưu Trang không xinh đẹp, nhưng chịu khó làm việc lại có khả năng, nếu có thanh danh sau này làm mai cũng coi như có ưu điểm. Cho nên Lưu a ma nói: “Lâm đại ca, ngươi không thể khen vậy, trẻ con sao có thể bằng người lớn, nó cũng chỉ là chịu khó chút thôi. Cũng là nó hiếu thuận, không để cho ta mệt mỏi, từ nhỏ đã biết giúp đỡ làm việc, quen tay hay việc, làm nhiều nên quen tay. Đại ca mới là có phúc, cháu nội thông minh, con trai hiếu thuận, ngay cả phu lang của con cũng thân thiết với ngươi, có phúc như vậy sợ cả thôn cũng không mấy người.”

Lâm Thành gia được khen vui vẻ, ấn tượng với Lưu a ma và Lưu Trang càng tốt, cũng biết hai ông cháu sống nương tựa với nhau, nghĩ nếu sau này có người trong thôn làm tiệc, cũng có thể giới thiệu giùm, tay nghề Lưu a ma tốt, người cũng không tồi, có thể giúp liền giúp, nhà ai mà không gặp một vài khó khăn chứ.

Phương Trí Viễn và cữu cữu tiễn bước hết khách nhân mới có thể thở phào một hơi. Nói thật, giả làm trẻ con trước đúng là việc hại não, giờ lại là việc mất sức, một buổi chiều hắn cười đến mỏi cả miệng. Vặn người mấy cái, hắn chạy tới phòng bếp, lấy cốc nước uống nóng, xong lại bưng cho cữu cữu hắn một cốc.

Làm tiệc đúng là mệt mỏi, dù là hán tử cường tráng như Phương Tằng cũng chịu không nổi, nhận nước ấm cháu ngoại đưa, Phương Tằng cũng thở phào một hơi.

Ba bàn tiệc, bàn Phương Trí Viễn ăn chưa hết một nửa, những bàn khác thì ăn cũng gần hết. Bát đũa phải rửa, may mà nấu nước nóng cũng tiện, mấy ca nhi trò chuyện, không lâu đã rửa xong. Bát đĩa chủ yếu mượn từ mấy nhà Lâm Thành, để bọn họ trực tiếp mang về cũng bớt việc. Phương Tằng mang cho mỗi nhà một bát thịt coi như biếu, cũng không thể trả bát không.

Lưu a ma là người về cuối cùng, Phương Tằng trả hai trăm đồng tiền, lại tặng thêm hai mươi cái bánh hồng, coi như biếu Lưu a ma đã vất vả vì nhà anh. Lưu a ma vui vẻ nhận, cũng biết mình làm tốt, người thuê cao hứng trả thêm tiền là tiền mừng, tiền này là công sức mình làm ra.

Nhân lúc mặt trời còn chưa lặn, Phương Tằng đưa hai ông cháu về nhà.

Hai ngày sau, nhà Lâm Thành giết lợn, mời Phương Tằng sang ăn mừng. Không như Phương Tằng đi mua lợn về giết, nhà nông nào nuôi lợn, nếu không bán mà tự giết thì thường sẽ mời người đến nhà mình ăn uống. Tất nhiên, có thể giết lợn, ở trong thôn cũng coi như là có tiền, rất có mặt mũi.

Nhà Lâm Thành có lý chính, là cháu ngoại Lâm Thành, theo tình theo lý, Phương Tằng đều là một trong những người được mời. Ngày đó Phương Tằng đến sớm giúp đỡ, Đại Tráng, Tiểu Tráng thì bị đưa đến Phương gia chơi với Phương Trí Viễn, tránh bị việc giết lợn làm sợ.

Đại Tráng, Tiểu Tráng đã xem Phương gia như ngôi nhà thứ hai, rất tự nhiên. Phương Tằng thích trẻ con nên cũng chưa bao giờ mắng chúng, hai đứa ở Phương gia nghịch ngợm hơn nhiều, lại thêm việc trên người Phương Trí Viễn y như có đồ ngon ăn không bao giờ hết, hai đứa lại càng thích đi theo Phương Trí Viễn.

Lúc ba đứa đến ăn cơm, sáu bàn tiệc của Lâm gia đã bắt đầu ăn. Lâm Thành làm lý chính nhiều năm, nhân duyên khác hẳn hộ biệt lập như Phương Tằng, chỉ riêng tiệc giết lợn mà người đến đã hơn nửa thôn, mà vẫn là một nhà chỉ có một hán tử đến ăn, nếu là đi cả nhà, chỉ sợ thịt con lợn này cũng ăn hết luôn.

Nhưng Lâm Thành thấy rất cao hứng, việc này chứng tỏ uy vọng trong thôn của ông rất cao, ai cũng nể mặt ông.

Hôm nay nhà Lâm Thành giết lợn, tất nhiên là gọi cả nhà Lâm Song đến ăn. Lâm Song đến lúc mọi việc đã xong hết, trượng phu y là Triệu Cần nói chuyện, làm việc cũng tàm tạm, là hán tử nông dân khỏe mạnh. Nhưng Phương Trí Viễn từ oán giận của Đại Tráng biết được chuyện Lâm Song lừa tiền huynh đệ mình để mua la, tuy việc là Lâm Song làm, nhưng nếu Triệu Cần thực sự hiểu chuyện, có cốt khí thì cũng không để Lâm Song làm như vậy. Triệu Cần sợ cũng là người thích trục lợi, chẳng qua mọi việc đều có Lâm Song làm, hắn núp ở sau lưng giả ngu không biết, làm người tốt mà thôi.

Lâm Tín gia và Lâm Chính gia không thèm nhìn Lâm Song. Lâm Thành gia biết nhà thằng cả, thằng hai không thích Lâm Song, nhưng ông cũng không có cách nào, rõ ràng đã gửi thư cho ca nhi, bảo y đến sớm giúp đỡ, cũng dịu mâu thuẫn đí một ít, ông còn ngầm cho Lâm Song ít tiền, để y mua đồ ăn cho Đại Tráng, Tiểu Tráng, cho cả y và Lâm Tín, Lâm Thành chút mặt mũi, nhưng nhìn Lâm Song gần trưa mới đến, Lâm Thành gia chỉ có thể ba phải giả câm.

Đồ ăn tiệc giết lợn chủ yếu là thịt lợn kho dưa, mỗi bàn một bát lớn, bên trong có thịt lợn, xương, tiết, còn cả một ít lòng, ăn no lại ngon. Cuối năm, mọi người đều là ăn nhà này một bữa, ăn nhà kia một bữa, ăn xong còn bàn tán, nhà ai nhiều thịt nhất, nhà ai dưa ngon nhất, nhà ai nhiều xương hơn.

Phương Trí Viễn và Đại Tráng, Tiểu Tráng không đủ tư cách ngồi chiếu trên, ba đứa ngồi ăn với mấy ca nhi Lâm Thành gia. Phương Trí Viễn là khách, Lâm Thành gia múc riêng cho hắn một bát thịt. Món chính là nấu hỗn hợp thô lương và gạo trắng, Đại Tráng, Tiểu Tráng ngồi ăn cùng chỗ với Phương Trí Viễn, ba đứa không muốn người lớn lo, tự mình có thể ăn được.

Mà Phương Trí Viễn rốt cuộc cũng gặp người họ hàng mà Đại Tráng, Tiểu Tráng cực kì không thích là Đại Bàn*. Người giống như tên, một đứa bé mới sáu tuổi mà béo núc béo ních, ăn còn nhiều hơn ba người bọn hắn ăn. Ba đứa hắn ăn một bát thịt, một mình Đại Bàn ăn một bát.

*Bàn là béo

Hơn nữa nó còn chỉ chọn thịt để ăn, dưa chua một miếng cũng không thèm. Lâm Song ngồi bàn cũng cắm đầu chọn thịt, Lâm Tín gia nhìn đến lông mày cau lại. Bàn này cũng không chỉ có người trong nhà, còn có ca nhi đến giúp đỡ, Lâm Song gắp hết thịt, để người khác ăn xương, lòng, dưa cũng quá khó coi.
Bình Luận (0)
Comment