Lâm Thành gia cũng không ngốc, tất nhiên biết những người ngồi trên bàn bất mãn, ông vốn không định quản, nhưng trên bàn còn có cả người ngoài, nếu truyền ra, thanh danh của Lâm Song sẽ rất khó nghe. Ông đánh đánh chiếc đũa đang không ngừng gắp thịt của Lâm Song, mặt trầm xuống.
Lâm Song vốn đang vui vẻ chọn thịt cho y và Đại Bàn ăn, trong bát hai người đều đầy có ngọn, nhưng nhìn thấy một bàn nhiều người, Lâm Song lo y không cướp nhiều, lát nữa sẽ hết. Giờ bị a ma mình cản đũa, y mất hứng bĩu môi, nói với Lâm Thành gia: “A ma, sao a ma lại không cho con gắp đồ ăn cho cháu ngoại a ma, a ma cũng không phải không biết nhà con một tháng cũng chưa chắc đã ăn được một bữa thịt, khó được cho cháu ngoại a ma ăn, a ma là ma ma còn ngăn cản, a ma đúng là không thương cháu ngoại!”
Nói xong lại gắp một miếng thịt vào bát mình. Lâm Thành gia nghẹn họng, ông thương ca nhi nhà mình gả không tốt, mới mặc kệ sự bất mãn của con trai con dâu, trong tối ngoài sáng trợ cấp cho y. Nhưng hôm nay là ngày bọn họ mời khách, Lâm Song như vậy khác gì tát vào mặt họ, họ mời khách lại khiến khách ăn đồ kém, mình ăn đồ ngon, nói ra khiến người khác chê cười khinh bỉ không biết dạy bảo.
Hơn nữa, ông còn để cho Lâm Song một miếng thịt lớn, cũng không phải không cho y ăn, chỉ là đừng ăn khó xem như vậy mà thôi. Lâm Thành gia không nói lại được, Lâm Tín gia, Lâm Chính gia coi như không thấy, hai người rất ăn ý gắp thịt còn lại cho những người khác.
Lâm Song thấy trên bàn không còn thịt, bây giờ mới yên tĩnh. Đại Bàn rõ ràng là chưa no, quấn Lâm Song đòi thịt ăn, mà trong nồi đã mang hết lên cho những bàn trước nhà, chỉ còn lại một ít dưa chua và xương. Lâm Song thấy trong bát Đại Tráng, Tiểu Tráng còn mấy miếng thịt, tiến lên muốn gắp cho Đại Bàn.
Bọn Phương Trí Viễn được chia một bát thức ăn, bên trong khá nhiều thịt, cũng có thể là biết phẩm hạnh của Lâm Song, Lâm Tín gia đã dặn Đại Tráng, Tiểu Tráng từ sớm là ăn với Phương Trí Viễn, đỡ đến lúc ăn lại tranh cãi với Lâm Song.
Phương Trí Viễn cũng không quá thích thịt lợn, trái lại thích ăn xương và lòng nên chia hết thịt cho Đại Tráng và Tiểu Tráng. Hai đứa đều có thói quen để đồ ngon ăn cuối cùng, ăn xương và dưa trước, giờ mới khiến Lâm Song nhòm ngó. Có lẽ Đại Tráng biết Lâm Song thích cướp đồ của nó, đũa của Lâm Song vừa thò tới, nó đã nhanh chóng lấy tay che bát.
Lâm Song thấy thế đành phải nói với Đại Tráng: “Đại Tráng, ngươi xem trong bát ngươi không phải còn thịt sao. Đệ đệ Đại Bàn của ngươi còn chưa no, ngươi cho đệ mấy miếng đi.”
Đại Tráng không muốn, Lâm Tín gia cũng không vui, nhưng nhiều người như vậy đang nhìn, anh cũng không thể nói không cho Lâm Song vài miếng thịt, vì thế, anh nói với Đại Tráng: “Đại Tráng, con cho đệ đệ Đại Bàn ăn miếng thịt.”
Đại Tráng không tình nguyện buông tay ra, đũa của Lâm Song hạ xuống, ba miếng thịt của Đại Tráng đều bị gắp hết. Đại Tráng thấy trong bát không còn thịt, mặc kệ, ôm bát khóc, miệng nói: “Thịt của con hết rồi, thịt con để giành chưa ăn hết rồi. Con muốn thịt lợn, con muốn thịt lợn.”
Lâm Song gắp thịt cho Đại Bàn, Đại Bàn một ngụm nuốt sạch, miệng phình to. Đại Tráng thấy càng đau lòng, huhu khóc lớn. Lâm Tín không thể để con khóc trước mặt người khác, nhưng cũng không làm gì được Lâm Song, trong lòng cực kì tức giận, đỏ hết cả mắt, tiến lên đánh mông Đại Tráng mấy cái, trách mắng: “Không được khóc, mấy miếng thịt khóc cái gì, sao lại thiển cận như vậy.”
Lâm Tín gia tức phát điên, lần nào cũng thế, trục lợi của nhà anh thì cũng thôi, nhưng lại còn muốn cướp đồ của Đại Tráng, nhưng hán tử nhà mình sĩ diện, sợ nhất người khác nói mình keo kiệt khắc bạc, cha chồng ma ma cũng suốt ngày nói gia đình hòa thuận vạn sự hưng, nhẫn nhịn là xong. Nhưng con trai của anh bị bắt nạt trước mặt anh, Lâm Tín gia có thể nhịn được mới là lạ.
Lâm Song cũng xấu hổ, Lâm Thành gia vội vã can ngăn. Đại Tráng là ông nuôi lớn, lúc Lâm Song lấy thịt của Đại Tráng, Lâm Thành gia đã không vui. Cháu ngoại thân mấy cũng không bằng cháu nội, nhưng trước mặt bao nhiêu người, ông cũng khó nói. Đại Tráng vừa khóc, ông liền trách Lâm Song, chỉ có con y là bảo bối, con người khác là cọng cỏ, lấy một miếng thịt thì cũng thôi, đằng này lại không để cho Đại Tráng miếng nào. Nhà ông cũng chỉ lúc giết lợn mới ăn đồ ngon, bình thường cũng hiếm khi ăn thịt, Đại Tráng tất nhiên là không đồng ý.
Bây giờ cháu nội bị đánh trước mắt, Lâm Thành gia biết nhà thằng cả là đánh cho ông và Lâm Song nhìn. Trong lòng ông không vui, nhưng Lâm Song là ca nhi của ông, ông còn có thể nói gì. Hết thảy là tại ông, nhìn cháu nội khóc nức nở, trong lòng Lâm Thành gia cực kì khó chịu, lại không thể nói gì, ai bảo tất cả là do Lâm Song làm chứ.
Người trên bàn vội vàng khuyên nhủ Lâm Tín gia, một bữa cơm vui vẻ lại thành như vậy. Tiểu Tráng thấy thế, vụng trộm chạy đến trước mặt Đại Tráng, thầm thì với nó: “Ca ca, đừng khóc, chỗ đệ còn có, lát nữa chúng ta cùng ăn.” Nói xong bới thịt giấu trong cơm ra cho Đại Tráng nhìn.
Đại Tráng khóc không ngừng lại được, đầu tiên là bị Lâm Song cướp thịt, sau đó lại bị a ma mình đánh mông, Đại Tráng vừa oan ức vừa phẫn hận, khóc nói: “Ta ghét cô phụ, ghét Đại Bàn. Lần nào đến cũng cướp đồ của ta, ta không muốn hắn tới nhà ta, ta không muốn hắn đến.”
Lâm Tín gia nghe mà xót xa, con trai của mình vì Lâm Song mà chịu bao nhiêu oan ức, tuy cha chồng và ma ma thương Đại Tráng nhưng cũng thích sĩ diện, Lâm Song nịnh nọt một chút, bao nhiêu đồ tốt trong nhà đều cho Lâm Song. Đại Tráng từ nhỏ đã nhìn thấy thế, sao có thể chịu được. Nhưng Đại Tráng trước mặt người khác nói trưởng bối như vậy lại không được, Lâm Tín gia tiến lên kéo Lâm Thành gia ra, dùng sức đánh mông Đại Tráng mấy cái, mắng: “Còn bé mà dám nói thế, không lễ phép gì hết, hôm nay không đánh con, con còn không biết trời cao đất rộng.” Lâm Thành gia nghe Đại Tráng nói mà ngẩn ngơ, không ngờ cháu nội lại ghét ca nhi của mình như vậy, thất thần một lát, Đại Tráng liền bị a ma đánh.
Lâm Thành gia vội vàng tách Lâm Tín gia và Đại Tráng ra, thấy Đại Tráng khóc đỏ cả mặt, liền nói với Lâm Chính gia: “Mau dẫn cháu đi rửa mặt, bị đánh như vậy cảm lạnh thì sao.”
Lâm Song bị mọi người nhìn đến xấu hổ, nhưng y vừa nghe cháu mình nói không muốn mình đến liền tức giận. Cha ma ruột của y còn sống mà cháu y dám đuổi y, Đại Tráng còn nhỏ như vậy nhất định là bị người lớn dạy, chỉ có ca ma y dạy, làm y phải mất mặt.
Y nói với a ma mình: “A ma, a ma nhìn đại ca ma xem, không phải chỉ gắp một miếng thịt sao, mà đã nói như vậy, a ma và cha còn sống, bọn họ đã không chấp nhận con, dùng miệng Đại Tráng để nói con đừng về nhà mẹ đẻ là việc ca ca, ca ma nên dạy con cái sao. A ma, a ma phải làm chủ cho con, không thì con sẽ bị bắt nạt chết.”
Nói xong liền khóc, lại như nghĩ ra cái gì, kéo Đại Bàn đánh mông mấy cái, miệng còn nói: “Cho thằng nhóc chết tiệt mày đòi ăn thịt, đây là thịt của Lâm gia, sao mày có thể đòi được, người ta là bảo bối, mày là cái gì chứ, còn không phải là cháu ngoại khác họ, còn dám tranh với cháu nội người ta. Muốn trách thì trách Triệu gia mày nghèo, ngoại gia gia ruột, ma ma ruột mày cũng chướng mắt mày. Ta đúng là khổ! Gả cho nhà nghèo, ngay cả đứa cháu bảy tuổi cũng khinh ta, không cho ta về nhà mẹ đẻ.”
Lâm Thành gia trợn mắt há mồm nhìn tất cả. Người xung quanh đều quan hệ tốt với Lâm Thành gia, giờ thấy Lâm Song khí thế bức nhân như vậy, đây là muốn hủy thanh danh của Lâm gia và cả thanh danh của Đại Tráng sao. Phu lang nhà Lâm đại mở miệng nói: “Lâm Song, theo lý thì những lời này cũng không đến phiên người ngoài như ta nói, nhưng tính ra ta cũng là người nhìn ngươi lớn lên, ngươi dùng lương tâm của ngươi nói xem, cha ma ngươi đối với ngươi như thế nào, ca ca, ca ma ngươi đối với ngươi như thế nào. Cháu ngươi nói một câu vô tâm, nó bị cướp mất thịt ăn, tất nhiên là không vui, nói không muốn Đại Bàn đến, ngươi lại nhất định nói nó không cho ngươi về nhà mẹ đẻ, là muốn làm hỏng thanh danh của nhà mẹ đẻ ngươi hay muốn làm hỏng thanh danh của cháu ngươi. Ngươi như vậy thật quá độc ác!”
Lâm Chính gia nghe, phản ứng đầu tiên chính là nhìn xem bên ngoài có người nghe được không, may mà giờ đã tan tiệc, người cũng về gần hết, dù sao bọn họ chuẩn bị bàn đợi hán tử ăn một lúc rồi mới bắt đầu ăn trong bếp, giờ chỉ còn vài người ở, Lâm Chính gia thấy họ uống nhiều, không chú ý bên này, vội vàng đóng cửa lại để tiếng ở đây không vang tới nhà chính.
Lúc này Lâm Tín gia cũng phục hồi tinh thần, Đại Tráng là mạng của anh, Lâm Song muốn hủy thanh danh của Đại Tráng đây mà. Nhìn Phương Trí Viễn ngồi cạnh, anh nghĩ đến việc Đại Tráng của mình bị hủy thanh danh đến không được đến tư thục như Phương Trí Viễn, trong mắt đầy tơ máu, nhìn Lâm Song giống như muốn ăn thịt người.
Đầu óc Lâm Thành gia không ngốc, chỉ là thói quen cưng chiều Lâm Song, dù sao nhà Lâm Song không tốt, ông làm a ma luôn nghĩ có thể giúp thì giúp, nhưng không bao gồm việc làm hỏng thanh danh của cháu nội ông. Ông làm phu lang lý chính nhiều năm như vậy, đầu óc nghĩ rõ ràng, tất nhiên có quyết đoán.
Trước mặt mọi người ông tiến lên tát Lâm Song hai cái, hai cái tát này làm cho người trong phòng đều ngây ngẩn. Lâm Song sinh ra yếu ớt, Lâm Thành gia nuôi y lớn như vậy, ngay cả ngón tay cũng chưa từng đánh, hôm nay lại bị a ma y tát hai cái, Lâm Song quên cả khóc, ngơ ngác nhìn a ma ý, trong mắt tràn đầy là không thể tin.
Lâm Thành gia nói với Lâm Song: “Hai cái tát này là ta và cha ngươi đánh. Mấy năm nay chúng ta đối với ngươi như thế nào, việc ngươi gả cho Triệu gia là chúng ta làm chủ, nhưng nếu không phải ngươi hết khóc lại xin, sao chúng ta có thể đáp ứng. Việc ai người ấy lo, ca nhi gả ra ngoài như bát nước hắt đi, ngươi thế nào cũng không liên quan đến Lâm gia. Nhưng ta và cha ngươi, các ca ca, ca ma ngươi thương ngươi. Bình thường giúp đỡ không nói làm gì, con la ngươi mua như thế nào Ca ngươi dù tức giận đến đâu cũng vẫn giúp ngươi, nhưng ngươi thì sao Ngươi lớn như vậy còn cướp thịt của trẻ con, đúng là không biết xẩu hổ, còn làm cho nó khóc. Lời nói lúc giận của một đứa bé thôi, ngươi đã muốn hắt nước bẩn vào cháu ngươi, ca ngươi. Ca nhi như vậy, ta làm a ma cũng không muốn ngươi trở về.”
Lâm Thành gia suy nghĩ cẩn thận, việc này chỉ có thể là Lâm Song sai, vu hãm cháu ông. Rõ ràng là việc nhỏ nhưng Lâm Song lại làm lớn, ông yêu thương ca nhi của mình, nhưng cháu nội là người đỉnh môn lập hộ. Lâm Song động vào Đại Tráng, thằng cả và nhà nó chỉ sợ muốn ăn thịt người, y về sau đúng là không thể về nhà mẹ đẻ, không bằng ông giáo huấn một chút, để nhà thằng cả xả giận, cũng làm chỗ dựa cho cháu nội.
Lâm Song lúc này là ngơ ngác thật sự, y không ngờ a ma của mình lại nói ra những lời như vậy. Vừa nãy y còn nghĩ khóc lóc om sòm để lấy lại công đạo cho mình, bây giờ thì cực kì kinh hãi. Y có thể sống tốt ở Triệu gia, ma ma nể mặt, trượng phu yêu chiều chủ yếu là do hắn có thể lấy đồ từ nhà mẹ đẻ về, đại huynh y là lý chính Lâm gia thôn, ca ma là ca nhi lý chính Triệu gia thôn, nhưng nếu những thứ này không có, vậy….
Lâm Song cũng không ngốc, y quen gây chuyện ở nhà mẹ đẻ là vì biết cha ma y thiên vị y, đại huynh y sĩ diện, y mới không biết sợ như vậy. Hôm nay, y kỳ thực muốn nhân cơ hội làm lớn chuyện, khiến a ma y cho y thêm nhiều thịt, cũng là có ý tứ đe dọa ca ma y, ai bảo ca ma y nặng mặt tha mày với y, còn suốt ngày lôi chuyện con la ra, y cũng rất tức giận, giờ bắt được thóp ca ma, tất nhiên là muốn trút.
Lâm Thành gia lại nói tiếp: “Giờ ta nói tại đây, ngươi là một ca nhi đã gả ra ngoài, mỗi ngày lấy đồ của Lâm gia chúng ta, là do ca ma ngươi tốt tính không so đo với ngươi, ngươi không biết cảm ơn thì thôi, lại không có chút thiện tâm nào với cháu ngươi. Đại Bàn đoạt thịt của Đại Tráng, Đại Tráng không thích nó đến cũng là bình thường. Đừng nói một đứa bé như Đại Tráng, dù là người lớn như ta mà bị người khác đoạt đồ, tất nhiên cũng không thể vui vẻ với người đó. Cháu cả của ngươi nói không sai tí nào, chỉ là do lòng ngươi quá xấu xa.
Mọi người ở đây xem xem lời nói của ta có lý hay không. Đại Bàn họ Triệu, nhà ta họ Lâm, Triệu gia nhà nó có gia sản bạc triệu cũng không có quan hệ gì tới Lâm gia ta. Đồng dạng, Lâm gia ta một xu một cắc cũng không liên quan gì đến Triệu gia. Giống như ngươi nói đấy. Song, không thể vì người họ khác mà oan ức cháu nội ta. Song, nhớ kỹ, chúng ta cho ngươi đồ vật là do tình cảm, chứ không phải là bổn phận. Lời này ta nói, nếu ngươi mất hứng, không hài lòng thì đừng trở về nữa. Lâm gia không chịu nổi ngươi gây chuyện như vậy.”
Lâm Song nóng nảy, vừa muốn nói, Lâm Thành gia đã dẫn Đại Tráng, Tiểu Tráng vào buồng trong, không thèm nhìn y. Lâm Tín gia và Lâm Thành gia cũng không để ý tới y, đứng cạnh nhìn tất cả sau đó im lặng làm việc.
Phương Trí Viễn thờ ơ lạnh nhạt, chỉ cảm thấy Lâm Song đúng là đột biến, đây là việc nhà của Lâm gia, tuy lúc Đại Tráng bị đánh hắn cũng đỡ, nhưng không thể khoe. Nhưng Phương Trí Viễn coi Đại Tráng như tiểu đệ, tiểu đệ của mình bị bắt nạt thì phải nghĩ cách trả thù.
Ai nha nha, ném đá giấu tay mới là vương đạo.