“Việt nhi, trên Tuyết Sơn rất lạnh, không thể so với biệt quán, ngươi đi sẽ chịu không nổi.”
Nhìn nhi tử bảo bối cố chấp, Hoàng Phủ Ngạo chỉ đành kiên nhẫn dụ dỗ, thử thuyết phục bé.
“Việt nhi sẽ mặc nhiều quần áo giữ ấm.”
Thanh Việt vội vàng cam đoan.
“Hoàn cảnh trên Tuyết Sơn rất kém, cơ thể Việt nhi…”
“Không được! Phụ hoàng đi đâu, Việt nhi đi đó!”
Ngữ khí Thanh Việt thực kiên quyết.
“Việt nhi vốn không muốn cái gì mà xích giác xà, cũng không định chữa bệnh, phụ hoàng không nên tìm kiếm, bây giờ còn lại định xuống huyệt mộ kia, bên trong rất nguy hiểm! Nếu phụ hoàng muốn đi, Việt nhi tự nhiên cũng phải đi!”
“Ngươi…”
Giằng co hồi lâu, cuối cùng vẫn là Hoàng Phủ Ngạo bại trận, thở dài, không thể không thừa nhận vật nhỏ bị y cưng chiều đến hư rồi, vỗ vỗ gương mặt nhỏ nhắn của Thanh Việt, có chút bất đắc dĩ nói.
“Được rồi, được rồi, vật nhỏ cùng đi với phụ hoàng.”
“Ân!”
Nghe Hoàng Phủ Ngạo đồng ý, Thanh Việt hiển nhiên cực kì hài lòng, cái miệng nhỏ nhắn áp sát má Hoàng Phủ Ngạo, hôn chụt một cái.
“Tới Tuyết Sơn không được chạy loạn! Chỉ có thể ở bên cạnh phụ hoàng!”
“Ân!”
“Không thể gây rối!”
“Ân!”
…
Thanh Việt lúc này tâm tình cực tốt liên tục gật đầu với các yêu cầu Hoàng Phủ Ngạo đưa ra, ngoan ngoãn đáp ứng toàn bộ.
Thanh Việt tuy không có ý định tìm kiếm xích giác xà, nhưng đối với huyệt mộ cổ quái kia, bé vẫn rất hiếu kỳ.
(Vốn, Thanh Việt định đêm nay lén tới xem Hoàng Phủ Vu Mạc có hành vi bất thường gần đây, bất quá, giờ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy đi theo phụ hoàng tới huyệt mộ Tuyết Sơn quan trọng hơn, về phần Hoàng Phủ Vu mạc, chỉ có thể chờ sau khi bé trở lại lại nghiên cứu đi.)
“Phụ hoàng, khi nào chúng ta đi?”
“Hiện giờ phải đi rồi, chúng ta phải tới đó trước khi vệ đội tiến vào huyệt động.”
“Kia phụ hoàng, chỉ hai chúng ta đi thôi, mang theo những người khác rất phiền toái, chúng ta dùng không gian ma pháp đi theo lộ tuyến tinh linh hệ mộc kia đã vẽ, lén đi như vậy, chẳng những không bị người phát hiện, lại còn nhanh chóng tới được đó.”
Thanh Việt lúc này hệt như một con mèo nhỏ chuẩn bị trộm cá, ánh mắt to tròn lóng lánh lưng quang chuyển động, cái miệng nhỏ chúm chím, áp sát bên tai Hoàng Phủ Ngạo, nhỏ giọng nói.
“Hảo, Việt nhi quyết định.”
Hoàng Phủ Ngạo bị bộ dáng của Thanh Việt chọc cười, y kéo bé vào lòng, nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của bé, sau đó dứt khoát đồng ý.
…
Ở một nơi khác trên Tuyết Sơn.
Thanh Việt bị bọc thành một quả cầu bông, vận dụng ma pháp hệ phong lướt qua phụ hoàng bay tới trên đỉnh núi.
Nhìn doanh trại quân đội đóng cách đó không xa, lập tức quay người lại, gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ lộ ra nụ cười thật tươi, phất phất tay với Hoàng Phủ Ngạo đang nhanh chóng bước tới gần, mở miệng nói.
“Phụ hoàng, mau nhìn, vệ đội vẫn còn dừng chân ở đây, bọn họ còn chưa tới huyệt mộ đi, ma pháp không gian thuấn di của Việt nhi rất nhanh đúng không!”
“Đúng, đúng, đúng, nếu bọn họ đã tới kịp trước lúc bọn họ xuất phát, chúng ta cũng đi thôi.”
Cảm giác được tính tình nhi tử bảo bối của mình từ hờ hững, lạnh băng, tối tăm ngày càng trở nên hoạt bát, sáng sủa, ít nhất là trước mặt y, ít nhiều cũng giống bộ dáng đứa nhỏ nên có, chuyển biến như vậy làm Hoàng Phủ Ngạo phi thường sung sướng.
Sủng nịch vỗ vỗ Thanh Việt, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của bé, hai người tiếp tục đi về phương hướng được chỉ dẫn trên bản đồ.
“Phụ hoàng, ven đường chúng ta đã thấy vài lều vải, có dong binh đoàn, có mạo hiểm đội, có vẻ chủ nhân của nó đều rời đi thật lâu, còn là có đi không về.”
“Ân, bọn họ đại khái đều gặp phải bất trắc đi, bằng không cũng không dễ dàng vứt bỏ lều bạt cùng các công cụ xa xỉ này, khoảng cách nơi này với huyệt mộ khá gần, xem tình huống có lẽ bọn họ đã tới huyệt mộ đi.”
“Như vậy đã có rất nhiều người tiến vào huyệt đồng, mà đám hắc xà này lại dùng người sống ấp trứng, cứ vậy, số lượng chúng nó hẳn đã tăng trưởng không ít.
Tạp Cách Tra quốc vương vì muốn có càng nhiều hỗ trợ người mất tích nên căn bản không công bố nguy hiểm thực sự của Tuyết Sơn, hoàn toàn mặc kệ sống chế của những người này, như thế rất có thể bọn họ đều trở thành chất dinh dưỡng của đám hắc xà, giúp chúng nó sinh sôi nảy nở số lượng lớn, Tạp Cách Tra vương có thể xem là tự rước phiền toái.”
Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo vừa đi vừa trò chuyện, rất nhanh lại phát hiện thêm một lều vải khác, chính là bên trong vẫn không có ai, bất quá, có vẻ chủ nhân nơi này hẳn chỉ mới rời đi không qua hai canh giờ.
Trên chiếc giường nhỏ trong lều còn có một tờ giấy.
Bên trên viết: ‘Ca ca, ta cùng bọn Nhạc thúc ở bên ngoài chờ các ngươi hai ngày, nhưng vẫn không thấy mọi người trở về, sau khi thương lượng, chúng ta quyết định tới huyệt mộ tìm các ngươi, nếu các người đi ra mà không thấy chúng ta trở về, các ngươi ngàn vạn lần đừng tiến vào huyệt mộ nữa, cứ ở bên ngoài chờ chúng ta.
Nhạc thúc nói huyệt mộ này đại khái đã hơn ngàn năm lịch sử, phàm là huyệt mộ trải qua một thời gian dài sẽ luôn sinh ra một ít thứ cổ quái, tà mị, mà huyệt mộ này lại tà ác bất thường, các ngươi lần này thực sự đã quá khinh suất, nếu có thể sống sót rời khỏi huyệt mộ thì tuyệt đối là may mắn đã đạt tới tận cùng, ngàn vạn lần phải nhớ kĩ, không cần tiến vào trong nữa.’
Thanh Việt nhìn tờ giấy trước mắt, nhìn trái nhìn phải đều nhìn ra thân phận những người này—— những kẻ trộm mộ.
‘Ha hả ~~~~ hóa ra là kẻ trộm mộ a, bé chưa từng thấy qua kẻ trộm mộ ở thế giới này, ‘Nhạc thúc’ kia có vẻ rất hiểu biết về cổ mộ, nếu có thể gặp thì hẳn rất thú vị.’
Nghĩ vậy, hứng thú của Thanh Việt lại gia tăng không ít, kéo tay phụ hoàng thúc giục.
“Phụ hoàng, chúng ta đi nhanh đi, hiện giờ đi vào, nói không chừng lúc chúng ta vào huyệt có thể thấy được mấy người sống thú vị a.”
“Ân, đi thôi.”
Thấy bộ dáng này của Thanh Việt, Hoàng Phủ Ngạo cũng không nói nhiều, kéo tay bé tiếp tục đi tới trước, hai người còn chưa đi được năm trăm thước thì đã phát hiện cửa huyệt khoảng ba thước được che đậy trong tuyết đọng, có một cầu thang bằng đá mài thông thẳng xuống bên dưới sâu không thấy đáy, không biết thông tới đâu.
Nơi này không phải lỗ do bọn trộm mộ tùy ý đào ra mà cửa vào chân chính.
“Việt nhi, xem ra những người này khá bản lĩnh, thế nhưng có thể tìm được cửa chính của huyệt mộ.”
“Ân, quả thực lợi hại.”
Thanh Việt nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, nhíu mày. (Cũng không biết bé nói những người đó hay nói huyệt mộ này.)
“Phụ hoàng, chúng ta đi xuống đi.”
“Ân, tốt.”
“Phải cẩn thận.”
“Ân, hảo.”
Sau đoạn đối thoại ngắn gọn, Hoàng Phủ Ngạo kéo bàn tay nhỏ bé của Thanh Việt tiến vào huyệt mộ, từ không gian giới chỉ lấy ra một viên dạ minh châu cực phẩm, sáng ngời nhưng không chói mắt, dùng nó để rọi đường cho bọn họ.
…
Hoàn Chương 153.