Hoàng Phủ Ngạo kéo Thanh Việt, theo thềm đá vừa chậm rãi bước xuống, vừa chậm rãi quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Trong huyệt mộ, tĩnh mịch đến đáng sợ.
Âm thanh duy nhất là tiếng băng tuyết ở nơi nào đó trong huyệt mộ hòa tan tạo thành tiếng tong tong, chỉ là âm thanh rất nhỏ nhưng tại huyệt mộ im lặng, trống trải này lại không ngừng xuất hiện tiếng vang.
Nơi này không giống lời bọn Phỉ Lí Đặc tả, không có gì cả, không có số lượng hắc xà dày đặc kinh người, cũng không có âm khí cùng tử khí ngưng tụ dày đặc như Thanh Việt suy đoán.
Không có, cái gì cũng không có.
Trống rỗng, chỉ có đường đi xuống kéo dài vô tận, giống như vĩnh viễn cũng không tới được bậc cuối cùng của thềm đá, cùng với sự im lặng làm người ta hoảng hốt.
Không thể biết trước nguy hiểm, không biết nó đang lặng lẽ nấp ở một góc nào đó, cũng không biết nguy hiểm đó lúc nào sẽ thừa cơ người ta không chuẩn bị mà đột ngột cho một kích trí mạng…
Đi hồi lâu, Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo rốt cuộc mới đi xuống thềm đá dài đằng đẵng, tiếp xúc tới mặt đất bằng phẳng của huyệt mộ.
Nơi này có vẻ là một đại sảnh, thực rộng lớn, cũng không giống thềm đá tối đen khi nãy, bên trên đỉnh được khảm vô số lân thạch phát sáng lớn nhỏ bất đồng, trên mặt đất cũng có những vật thể phát sáng, ánh sáng lục nhạt miễn cưỡng làm tầm mắt người ta nhìn rõ quang cảnh nơi này.
Vừa tới nơi này, Thanh Việt có cảm giác đầu tiên là ấm áp.
Độ ấm nơi này so với bên ngoài cao hơn rất nhiều, đối với biến hóa này, Thanh Việt tất nhiên phi thường thích, trực tiếp lột mớ áo khoác bọc mình thành quả cầu bông xuống, bỏ vào không gian giới chỉ.
Mà Hoàng Phủ Ngạo lại có cảm giác kì quái.
Từ lúc y đặt chân tới nơi này thì bắt đầu có cảm giác cổ quái, giống như đã từng quen biết.
Trong đầu rất nhanh hiện ra một ít đoạn kí ức, bất quá, hiện giờ Hoàng Phủ Ngạo đã phân biệt rõ ràng, đó không phải trí nhớ của y mà là trí nhớ của linh hồn cất giấu trong cơ thể mình.
Cái kia cũng không còn là một linh hồn đầy đủ, bởi vì nơi này đại khái có trí nhớ quan trọng khi hắn còn sống đi, một lần nữa tiến vào nơi này, trí nhớ khắc sâu liền tràn ra, mà Hoàng Phủ Ngạo cũng thông qua linh hồn này thấy được những mảnh kí ức nhỏ về nơi này.
Nơi này không phải huyệt mộ mà là một tòa cung điện, một cung điện còn chưa hoàn thành.
Đó là một nam nhân, sai người bí mật xây dựng cung điện dưới lòng đất này, đợi đến ngày cung điện này hoàn thành sẽ làm lễ vật cầu hôn, tặng cho nữ nhân mà hắn yêu say đắm.
Nữ nhân kia…
Lúc này Hoàng Phủ Ngạo dường như là một người quan sát câu chuyện từ ngàn năm trước, thông qua những mảnh trí nhớ nhỏ của linh hồn, đứt quãng nhìn thấy hết thảy.
‘Nàng thích tuyết, cũng thích tuyết sơn thất sắc liên, mà tuyết sơn thất sắc liên chỉ ở nơi này mới có, vì thế ta phải xây một cung điện ở Tuyết Sơn cho nàng, để nàng có thể tận tình thưởng tuyết trên Tuyết Sơn, bên trong cung điện cũng có tuyết sơn thất sắc liên mà nàng yêu thích nhất…
Nhưng nàng là bộ tộc ma xà, khẳng định rất sợ lạnh, vì vậy xây dựng cung điện này ở trong Tuyết Sơn đi, khoét núi mà xây dựng, ha hả ~~~~ ta sẽ vì nàng xây dựng một tòa cung điện trong lòng đất, ấm áp như mùa xuân!’
Lời nói của nam nhân tràn ngập hào khí cùng yêu say đắm…
…
“Phụ hoàng? Phụ hoàng, người sao vậy?”
Thanh Việt nhìn một vòng đại sảnh, quay đầu lại thì thấy phụ hoàng bé vẫn còn đang sững sờ, có chút lo lắng gọi y, kéo kéo ống tay áo y.
“Ân?”
Hoàng Phủ Ngạo hồi phục tinh thần, vỗ vỗ gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Thanh Việt, suy tư một lát, vẫn quyết định không giấu diếm nói thực cho bé biết.
“Việt nhi, ngươi biết trong cơ thể phụ hoàng có cất dấu một linh hồn đi, hắn hẳn chính là Ma hoàng của ma tộc.”
“Ân, biết.”
Thanh Việt gật gật đầu, biểu thị mình biết.
“Việt nhi, ngay lúc vừa tiến vào nơi này, trí nhớ của hắn liền xuất hiện trong đầu phụ hoàng, nơi này…”
Hoàng Phủ Ngạo còn chưa nói xong, Thanh Việt đã khẩn trương nắm chặt cánh tay y, nhìn bé có phản ứng quá khích vậy, Hoàng Phủ Ngạo vội vàng nhẹ giọng trấn an.
“Việt nhi, phụ hoàng không có việc gì, Việt nhi không cần lo lắng.”
Ôm Thanh Việt không ngừng vỗ về lưng bé, Hoàng Phủ Ngạo biết, Thanh Việt sở dĩ như vậy vì lần đầu tiên xuất hiện trí nhớ của người kia, y bất ngờ không kịp đề phòng nên cơ hồ bị trí nhớ của Ma hoàng thay thế trí nhớ của bản thân, suýt chút nữa đã bị linh hồn Ma hoàng kia khống chế, quên mất Việt nhi, lần đó đã làm Việt nhi bị hoảng sợ một phen.
“Việt nhi, lần này sẽ không, phụ hoàng đã biết làm thế nào để khống chế hắn, phụ hoàng cũng cam đoan, vô luận thế nào cũng sẽ không quên đi Việt nhi, Việt nhi không cần lo lắng.”
“Phụ hoàng, phụ hoàng, chúng ta trở về đi, Việt nhi hiện giờ không muốn ở nơi này nữa, chúng ta trở về đi, được không?”
Gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ vẫn tràn ngập lo lắng, Thanh Việt kéo tay Hoàng Phủ Ngạo vội vã đi về hướng trở lên huyệt mộ.
“Việt nhi, không phải mới nãy còn nói nếu đi nhanh một chút có thể thấy mấy người còn sống thú vị sao?”
“Hiện giờ không muốn nữa.”
Thanh Việt dùng sức lôi kéo Hoàng Phủ Ngạo, nào biết Hoàng Phủ Ngạo không hề có ý tứ muốn rời đi, cơ thể bé xíu của Thanh Việt kéo thế nào cũng không nhúc nhích.
“Phụ hoàng, người làm gì!”
Thanh Việt có chút phát hỏa, phát giận kêu lên.
“Việt nhi, phụ hoàng muốn đi tiếp, phụ hoàng vẫn tìm kiếm biện pháp hoàn toàn tiêu trừ linh hồn trong cơ thể, mà ở nơi này, phụ hoàng thấy được rất nhiều đoạn trí nhớ của hắn, nếu hiểu biết về hắn càng nhiều thì cơ hội tiêu trừ hắn càng lớn, có lẽ ở trong này, phụ hoàng còn có thể tìm được manh mối khác. Hơn nữa nếu đã tới đây rồi, cho dù hi vọng không lớn nhưng phụ hoàng nhất định phải tìm xích giác xà.”
Nghe phụ hoàng nói vậy, Thanh Việt cũng dần dần bình tĩnh lại, nhưng vẫn chôn chặt gương mặt nhỏ nhắn của mình trong lòng Hoàng Phủ Ngạo, bàn tay nhỏ bé ôm chặt thắt lưng y, làm thế nào cũng không thể an tâm, không muốn buông tay.
Hoàng Phủ Ngạo cũng ôm bé, kiên nhẫn chờ đợi, thẳng tới khi Thanh Việt cuối cùng ngẩng đầu lên, còn không kịp nói chuyện, cái miệng nhỏ nhắn non mềm đã bị phụ hoàng hôn lên, môi lưỡi dây dưa hồi lâu mới chịu rời đi.
“Việt nhi lo lắng cho phụ hoàng như vậy, phụ hoàng thật sự vui vẻ, phụ hoàng cam đoan với Việt nhi, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không để mình xảy ra chuyện, như vậy được không?”
“Ân.”
Nghĩ nghĩ, Thanh Việt cuối cùng vẫn đáp ứng, tuy âm thanh nghe có chút rầu rĩ.
“Kia phụ hoàng nói tiếp cho Việt nhi biết một ít đoạn trí nhớ về nơi này xuất hiện trong đầu phụ hoàng được không?”
Thấy Thanh Việt không phản đối, Hoàng Phủ Ngạo liền vội vàng chuyển đề tài.
“Nơi này hẳn là cung điện dưới lòng đất Ma hoàng bí mật xây dựng để làm lễ vật cầu hôn một nữ nhân.
Nữ nhân kia hình như là tộc trưởng bộ tộc ma xà, thân người đuôi rắn, dung mạo mỹ lệ, hơn nữa âm thanh của nàng lại có thể mê hoặc tâm trí, còn có năng lực của ngự xà, là một trong mười hai trưởng lão ma tộc, được ma tộc xưng tụng là Ngự Xà Cơ—— Đạt Na Y • Tu Tư.”
“Cung điện dưới lòng đất? Nơi này không phải huyệt mộ sao?”
Thanh Việt nghi hoặc chỉ chỉ trước mặt bọn họ khoảng một thước, trên mặt đất nơi đó trải đầy vật thể phát ra lân quang mỏng manh.
“Phụ hoàng, nếu Việt nhi không nhìn lầm, mấy thứ này hẳn là thi cốt đã mục nát thành lân hóa, có thể nơi bọn Phỉ Lí Đặc nói cũng là một đại sảnh, trên mặt đất trải đầy những thứ này, kia hẳn cũng là thi cốt, chỉ là bọn Phỉ Lí Đặc lúc ấy quá vội vàng chạy trối chết nên không nhìn kỹ.
Nơi này không phải huyệt mộ, sao lại có nhiều thi cốt như vậy? Việt nhi còn tưởng bọn họ đều là người bị chôn cùng.”
Nhìn những thứ trải đầy trên sàn đại sảnh, Hoàng Phủ Ngạo cũng có chút mê hoặc.
“Việt nhi, trí nhớ trong đầu phụ hoàng tạm thời không có chuyện này, chúng ta tiếp tục đi tới phía trước đi, hẳn là có thể nhớ ra một ít nữa.”
“Ân.”
Thanh Việt lên tiếng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt cánh tay phụ hoàng, cảnh giác xem xét hết thảy xung quanh, vô luận thế nào, bé cũng không để phụ hoàng phát sinh chuyện như lần trước nữa, bé không thể thừa nhận bị phụ hoàng quên đi lần nữa, rồi dùng ánh mắt xa lạ, lạnh như băng nhìn mình, cho dù là một giây thôi bé cũng không cho phép!
…
Hoàn Chương 154.