Sản nghiệp của Tài vụ đại thần, trang viên ở tây ngoại ô đế đô.
Lúc này ở đây đèn đuốc sáng trưng, bóng người tán loạn, nhao nhao ồn ào loạn thành một đoàn, nguyên nhân tự nhiên là tiểu thiếu gia mà bọn tôi tớ cẩn thận hầu hạ đã gặp phải chuyện không may.
Vốn, tiểu thiếu gia của bọn họ mấy ngày trước tới nơi này xong thì làm việc vô cùng điệu thấp, hoàn toàn thay đổi tính nết thích náo nhiệt, ăn chơi đàng điếm ngày xưa, cứ ở trong tầng hầm mà ngày xưa không thèm liếc mắt tới một cái, bộ dáng cẩn thận như đang phòng bị thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
Mấy ngày nay vẫn bình an vô sự, chính là, hôm nay trời vừa sập tối, không biết thiếu gia của bọn họ làm sao, đột nhiên nói có cảm giác cơ thể của mình thực bẩn, có hương vị rất kì quái, muốn về phòng ngủ trước kia tắm rửa.
Tắm rửa vốn cũng không phải đại sự gì, bất quá ai ngờ được thiếu gia bọn họ tắm rửa một chốc thì cảm xúc bắt đầu trở nên nôn nóng.
Không ngừng nói cơ thể mình càng tắm lại càng cảm thấy khó ngửi, bắt đầu dùng sức cào lên da dẻ, tính tình cũng càng cáu kỉnh bất an.
Tiếp đó, da hắn bị hung hăng cào một phát đến trầy da, chảy da huyết đỏ sẫm, sau đó dưới ánh mắt thất kinh của mọi người, thiếu gia bọn họ trố mắt một lát, sau đó không biết thì thào nói gì đó, hốt hoảng mà mỉm cười thật ngớ ngẩn, cầm lấy con dao ăn hung hăng rạch lên người người, máu tươi lập tức phun ra.
Nhóm tỳ nữ bị dọa không nhẹ, vội xông lên ngăn cản, kết quả đám người bọn họ đều bị tiểu thiếu gia phát điên làm bị thương, sợ tới mức không dám tới gần nữa, hô khóc chạy ra ngoài gọi đám hộ vệ tiến vào hỗ trợ.
Trang viên bình tĩnh lập tức tràn đầy tiếng khóc nháo, kêu to, người người nhốn nháo chạy tới lui, nhóm người hầu, hộ vệ lo lắng vạn phần không hề chú ý ở vườn hồng sau trang viên xuất hiện hai bóng dáng.
…
“Hẳn chính là nơi này.”
Truy theo mùi hương, Mạn Nhĩ Lai đưa Thanh Việt tới nơi này.
Thanh Việt nhìn vườn hồng nhìn không tới biên giới dưới ánh đèn dầu chiếu rọi, cảm thấy thực may mắn, mình đem Mạn Nhĩ Lai tới là quyết định sáng suốt cỡ nào a.
Địa ngục yêu nhiêu này càng lúc càng cẩn thận hơn, thế nhưng hiểu được giấu bản thể trong vườn hồng có bề ngoài rất giống mình để che dấu, hương thơm nộng đậm say lòng người của hoa lống lan tỏa trong bầu trời đêm, ngay cả mùi hương kì lạ của địa ngục yêu nhiêu cũng bị che dấu hoàn mỹ, này không thể nghi ngờ là phiền toái rất lớn cho công tác truy tìm của Mạn Nhĩ Lai.
“Tiểu điện hạ, thoạt nhìn có vẻ hơi khó tìm…”
Mạn Nhĩ Lai có chút khó xử nhíu mày, tinh thế cảm nhận mùi hương bất đồng trong không khí, chậm rãi tiến vào vườn hồng, dẫn đường cho Thanh Việt.
Hai người quẹo trái quẹo phải, chuyển động trong vườn hồng hơn nửa giờ, sau đó lại quay ngược lại vòng vo vài lần, mùi vị cứ lơ lững, giống như cố ý muốn mê hoặc bọn họ.
Đi lâu như vậy, không chỉ không tìm ra địa ngục yêu nhiêu, trên giầy hai người lại dính một tầng bùn đất thật dày, càng đi chân càng nặng, trên quần áo cũng có những vết cào nhỏ do gai hoa hồng, bầu trời lại lắc rắc cơn mưa nhỏ.
“Tiểu điện hạ, mùi kia tản quá nhanh, càng lúc càng nhạt, nếu còn tiếp tục…”
Những lời này của Mạn Nhĩ Lai làm Thanh Việt vốn đã không có nhiều kiên nhẫn, lúc này trực tiếp chạy xuống hàng số không.
“Chúng ta tìm lâu như vậy, mùi hương cứ chuyển vòng ở đây, hẳn là cách nó không xa đi?”
“Đúng vậy, Tiểu điện hạ, ta vẫn truy tìm nơi phát ra mùi hương, theo lẽ thường mà nói hẳn là không quá xa, chính là nơi này còn có nhiều như vậy….”
Mạn Nhĩ Lai không hiểu vì sao Thanh Việt tự nhiên lại hỏi vấn đề này, nhưng vẫn trả lời thành thật.
“Nếu không dễ tìm, ta đây chỉ có thể dùng biện pháp đơn giản nhất!”
Mạn Nhĩ Lai còn chưa kịp hỏi Thanh Việt định dùng biện pháp đơn giản gì, chỉ thấy trong tay Thanh Việt ngưng tụ một tiểu hỏa cầu, này không cần hỏi, tính toán của Thanh Việt đã quá rõ ràng.
Bất quá, vẫn vượt khỏi suy đoán của Mạn Nhĩ Lai.
Thanh Việt sử dụng chính là ma pháp hệ hỏa trung, rất đơn giản, nó chính là hỏa cầu thuật cấp thấp, nhưng hỏa cầu này không có màu đỏ như bình thường mà càng giống như màu trắng của ánh sáng, độ ấm tản mát ra cũng cao hơn tiểu hỏa cầu bình thường rất nhiều, giống như nén từ rất nhiều tiểu hỏa cầu mà thành.
Quả nhiên, lúc tiểu hỏa cầu bị Thanh Viết quăng ra ngoài thì lập tức trướng lớn thành một viên cầu có đường kính hơn một thước, ngay sau đó rừng hồng rậm rạp bên tay trái Thanh Việt lập tức biến thành mảnh đất khô cằn.
Mạn Nhĩ Lai nhìn đến líu lưỡi, lập tức chần chờ mở miệng.
“Điện hạ, chúng ta làm ra động tĩnh lớn như vậy, người trong trang viên muốn không phát hiện ra chúng ta cũng khó a…”
“Quên đi, thấy thì thấy, có thể bắt được địa ngục yêu nhiêu là được.”
Thanh Việt trả lời khá tùy ý.
“Chính là, chúng ta trắng trợn phá hoại nhà người ta…”
“Hừ, bọn họ mới không dám bảo chúng ta bồi thường!”
Ác bá trả lời, tiểu hỏa cầu thứ năm từ tay Thanh Việt ném ra ngoài.
Rốt cuộc, lúc tiểu hỏa cầu thứ chín bị ném đi, vườn hồng bị thiêu rụi hết một nữa thì một gốc cây xanh hoa đỏ đang cẩn thận di chuyển hoàn toàn bị bại lộ.
Nó rõ ràng bị dọa kinh hách, ngay sau đó ‘sưu’ một tiếng nhanh chóng chui vào bụi hồng gần nhất, bất quá rất nhanh, tiểu hỏa cầu của Thanh Việt cũng ném vào nơi đó, lại làm nó bại lộ, tóm lại nó cứ trốn hướng nào, tiểu hỏa cầu của Thanh Việt sẽ ném qua hướng đó.
Ma Nha cùng Tiểu Miêu cũng bị Thanh Việt thả ra khỏi không gian giới chỉ, sau khi nhận lệnh lập tức bổ nhào tới địa ngục yêu nhiêu bị bại lộ kia.
Sau đó, mọi người liền nhìn thấy…
Một gốc thực vật xanh biếc đột nhiên biến lớn, dùng dây leo xanh biếc như con rắn mà quấn quanh một bộ xương khô được tạo ra từ hồng ngọc, mà bộ xương khô kia cùng hung hăng túm lấy mấy sợi dây leo này, vừa kêu ‘oa oa’ vừa không ngừng đập xuống mặt đất.
Mà bên cạnh, Tiểu Miêu chỉ lớn bằng một bàn tay nhân cơ hội phun hai quả thánh quang cầu về phía gốc dây leo xanh biếc này, phát ra tiếng rít gào non nớt, giống như đang chứng minh thánh quang bạc hổ vương nó không chỉ có uy doanh, còn rất có uy lực a!
Một phen gây sức ép quá đi, địa ngục yêu nhiêu giống như dưa muối bị phơi nắng, có lại thành một đoàn, ỉu xìu bị Mà Nhà đắc ý dạt dào kéo trở về.
Không phải nó quá yếu, khả năng lợi hại nhất của nó là mê hoặc lòng người, đối với Ma Nha cùng Tiểu Miêu tâm tư đơn thuần, căn bản không có tác dụng.
“Hảo hảo trông chừng nó, có thể nghịch nhưng không thể giết chết, nó còn có tác dụng.”
Thành Việt căn dặn Mà Nhà cùng Tiểu Miêu xong thì cất chúng nó vào không gian giới chỉ.
Thu phục hết thảy xong, Thanh Việt cùng Mạn Nhĩ Lai nhìn nhau cười, lúc này mới phát hiện tóc tai, quần áo hai người vì dầm mưa mà đã ướt sũng lớp ngoài.
Mạn Nhĩ Lai nhớ rõ cơ thể vị Tiểu điện hạ trước mắt rất yếu, rất sợ lạnh, vì thế vội vàng cởi áo khoác, tới gần Thanh Việt, đang định che mưa cho Thanh Việt, dùng ống tay áo khô ráo lau tóc thì chợt nghe thấy một chuỗi tiếng vó ngựa chỉnh tề, tiếp đó, mã xa có huy hiệu hoàng gia bọn họ đi lúc nãy liền dừng lại bên cạnh trang viên.
Cửa sổ xe lúc này đang mở, có tinh thạch chiếu sáng nên nhìn thấy rất rõ ràng, ngồi bên trong là một nam tử anh tuấn tuấn dật lại cao cao tại thượng như ánh trăng trên trời cao, ánh mắt đen láy lóng lánh kim quang đầy thần bí lại cao quý kia đang chăm chú nhìn bọn họ.
“Di?”
Thanh Việt có chút kinh ngạc nhìn nhìn, lập tức như tiểu hài tử thấy kẹo mà reo lên.
“Là phụ hoàng, phụ hoàng tới đón Việt nhi a ~~~~”
Sử dụng ma pháp không gian thuấn di, mang theo Mạn Nhĩ Lai trực tiếp xuất hiện trong mã xa, mã xe đẹp đẽ quý giá cũng lập tức quay đầu, phóng như bay về phía hoàng cung.
Bên trong mã xa.
Mạn Nhĩ Lai ngồi ở nhuyễn ỷ bên kia, bị ánh mắt đen láy kim quang kia giống như lơ đãng quét qua làm vô cùng mất tự nhiên, xúc giác của thú nhân không thể nghi ngờ là rất nhạy bén, hắn có thể ẩn ẩn cảm nhận được trong ánh mắt kia có uy nghiêm vô thượng cùng xem xét không nói nên lời.
“Phụ hoàng, Việt nhi quơ được địa ngục yêu nhiêu rồi, phụ hoàng có muốn xem không?”
Thanh Việt ý thức được cả người mình đều ướt sũng, nhất định sẽ làm phụ hoàng khó chịu, lập tức có ý đồ dời đi lực chú ý của Hoàng Phủ Ngạo.
“Trở về nhìn sau.”
Hoàng Phủ Ngạo hiển nhiên không chịu bỏ qua bộ dáng này của Thanh Việt, bất quá cũng không nói nhiều, ôm bé ngồi lên đùi mình, cởi áo khóa, đưa tay xoa xoa mái tóc ướt sũng, trong ánh mắt trợn to chăm chú của Mạn Nhĩ Lai, mái tóc ngân sắc trong nháy mắt trở nên khô ráo.
Không có ma pháp dao động, thậm chí ngay cả một tia khác thường cũng không có, nước mưa trên tóc Thanh Việt giông như đột ngột biến mất trong tay Hoàng Phủ Ngạo.
Mạn Nhĩ Lai còn chưa kịp hết kinh ngạc thì chỉ thấy Hoàng Phủ Ngạo nâng gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Thanh Việt lên, cúi đầu hôn thật sâu lên cái miệng nhỏ nhắn non mềm kia, mà Thanh Việt thì dịu ngoan hệt như một con mèo, nằm úp sấp dựa vào lòng Hoàng Phủ Ngạo.
Mạn Nhĩ Lai nhìn thấy hết thảy, cơ thể vì quá khiếp sợ mà trở nên cứng còng, nhưng dưới uy áp của ánh mắt đen ánh kim đầy ý tứ cảnh cáo kia, Mạc Nhĩ Lai xấu hổ cúi thấp đầu.
…
Hoàn Chương 198.