Đế đô Nam Việt đế quốc có kết cấu nội ngoại hai thành.
Nội thành, trừ bỏ bên ngoài hoàng cung, hơn phân nửa đều là nơi ở của quan to quý nhân cùng một ít của hàng xa xỉ sang quý, còn có những chỗ ăn chơi một đêm ngàn vàng.
Mà ngoại thành, vị trí gần nội thành hơn phân nữa là quan viên có chức vị không cao, những phú thương gia tài bạc triệu, tiếp đó là tầng lớp bình dân, tới gần ngoại thành thì còn có cả những xóm nghèo.
Vừa vào đêm, cửa ngoại thành sẽ đóng lại, những người ở ngoài đế đô sẽ rời đi, tỷ như những người bán hàng rong, còn có một ít tiểu nhị trong điếm, bọn họ hơn phân nửa là ở các thôn làng vùng ngoại ô đế đô, theo bọn họ rời đi, dân cư đế đô vào ban đêm liền giảm đi phân nửa so với ban ngày.
Quang cảnh nhốn nháo, đông đúc, nhộn nhịp ban ngày hiện giờ hoàn toàn không còn nhìn ra, nhưng ban đêm trong đế đô cũng không yên lặng, ngược lại, có thể nói ban đêm của đế đô mới phồn hoa, xa hoa lãng phí nhất.
Càng đi sâu vào nội thành lại càng cảm nhận được điểm này.
Đèn đuốc sáng trưng, những cửa hàng trang sức quý giá độc đáo, tiểu nhị so với ban ngày càng cười cung kính, nhiệt tình hơn, ngay cả trong không khí cũng lờ mờ, hương rượu nồng đậm, những nhạc khúc du dương uyển chuyển phiêu đãng.
…
Nhóm Thanh Việt ngồi trong mã xa, bởi vì có dấu hiệu hoàng thất nên từ rất xa, nhóm thủ vệ ngoại thành đã vội mở cửa ra nghênh đón, nhai đạo giảm đi một nửa lượng người qua lại nên khá trống trải, cũng vì thế mã xa một đường thông suốt chạy như bay, rất nhanh liền tới hoàng cung.
Mạn Nhĩ Lai bởi vì khiếp sợ quá độ mà ngay cả chuyện A Hoa căn dặn hắn chuyển lời cho Thanh Việt cũng không nhớ, cứ như vậy mang theo tâm tình kích động, chật vật từ biệt Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt, sau đó vội vàng ly khai.
Đương nhiên, cho dù Mạn Nhĩ Lai không quên nhưng có Hoàng Phủ Ngạo ở, hắn cũng có biện pháp nói sự tình cho Thanh Việt.
Hoàng Phủ Ngạo kéo Thanh Việt trở về tấm điện, trực tiếp đi tới phòng tắm, lột sạch Thanh Việt rồi tiến vào ôn tuyền.
“Vừa nãy mắc mưa, hiện giờ hảo hảo ngâm mình đi.”
“Ân.”
Thanh Việt ngoan ngoãn lên tiếng, vô cùng thân thiết ôm lấy cổ Hoàng Phủ Ngạo, cơ thể thả lỏng trong nước, lay động theo tư thái thoải mái nhất.
“Phụ hoàng, lúc A Thất cùng Tiểu Thần trở về hắn đã bẩm báo chuyện Đông Mộc Vân với người đi, lúc Việt nhi gặp hắn, hắn đang bị hoạt thi đuổi giết, bị thương rất nặng, bất quá, có đại ca ở, hẳn là…”
“Ân, đại ca ngươi đã triệu tập ngự y sư, trị liệu sư hệ quang tới chỗ hắn, sao có thể để Đông Mộc Vân có chuyện được.”
Hoàng Phủ Ngạo vừa trả lời vừa cầm hương lộ bên cạnh xoa lên mái tóc Thanh Việt.
“Phụ hoàng, người nói xem Hoàng Phủ Tĩnh Nghi có phải đã khống chế Đông Chích không? Hắn chiếm được sức mạnh kia hẳn đã có thể dễ dàng khống chế được Đông Ly Trần luôn mang hắn theo bên người, bằng không sao có thể càng quấy dồn Đông Mộc Vân vào chỗ chết như vậy?”
“Như thế cũng không nhất định, quan hệ trong triều định rất rất rối, sao có thể nói khống chế là khống chế được.”
Hoàng Phủ Ngạo rất rõ, nhi tử bảo bối của y tuy thông minh, nhưng bởi vì nhỏ lớn đã được y bảo hộ rất tốt, chưa bao giờ tiếp xúc những chuyện này nên cũng không hiểu được mạng lưới quan hệ phức tạp của các màn tranh đấu cung đình, khống chế, lợi ích này nọ, Hoàng Phủ Ngạo cười cười, tiếp tục giải thích cho nhi tử bảo bối.
“Nghĩ đến, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi nếu dám đuổi giết Đông Mộc Vân, điều này thuyết minh trong tay hắn quả thật có một phần quyền lợi.
Nhưng, chúng ta chớ quên, Đông Mộc Vân làm thái tử nhiều năm như vậy, là một đế vương tương lai của Đông Chích, sao hắn có thể không có thế lực của riêng mình?
Theo phụ hoàng thấy, hẳn là Hoàng Phủ Tĩnh Nghi âm thầm muốn giành quyền lợi lớn hơn ở Đông Chích, nhưng Thái tử điện hạ—— Đông Mộc Vân, không thể nghi ngờ chính là vật cản lớn nhất, vì thế, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi hiển nhiên sẽ loại trừ Đông Mộc Vân.
Mấy ngày trước phụ hoàng có thu được công hàm từ Đông Chích gửi tới, nói Thái tử điện hạ của bọn họ đã khởi hành, muốn tự mình đến Nam Việt làm sứ thần chúc mừng đại hôn của Nam Việt Hoàng thái tử chúng ta.
Vô luận Đông Mộc Vân xuất phát từ nguyên nhân gì, tự nguyện hay bị ép, hắn khởi hành đến Nam Việt là một cơ hội tốt cho Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, dọc theo chuyến đi, hắn hẳn đã trải qua vô số vụ ám sát.
Bất quá, Đông Mộc Vân hiện giờ không chết, cuộc chiến giành quyền lực của Đông Chích đế quốc vẫn chưa biết ai thắng ai.”
“Khoảng thời gian này, chúng ta phải hảo hảo bảo hộ Đông Mộc Vân, hơn nữa phải để hắn bình an trở về Đông Chích, như vậy tính toán của Hoàng Phủ Tĩnh Nghi không chỉ bị phá hỏng, ngược lại còn tăng thêm một tử địch, cứ vậy, lúc thu thập hắn chúng ta cũng thoải mái hơn rất nhiều.”
“Ân, mọi chuyện tỉ mỉ thế nào thì chúng ta chỉ cần đợi Đông Mộc Vân tỉnh lại, sau đó có thể hỏi rõ, tốt lắm, hiện giờ không nghĩ tới chuyện này nữa, Việt nhi cũng mệt mỏi rồi đi, mau tắm rửa, sau đó ngủ một giấc thật ngon.”
“Ân.”
thanh Việt sung sướng lên tiếng, nhắm mắt lại, dùng chóp mũi cọ cọ cổ Hoàng Phủ Ngạo, đổi lấy Hoàng Phủ Ngạo đặt xuống mấy nụ hôn trên gương mặt nhỏ nhắn của bé.
…
Bàn Long điện, trong phòng thí nghiệm ma pháp Hoàng Phủ Ngạo kiến tạo cho Thanh Việt.
Sáng sớm sau khi rời giường Thanh Việt đã tới nơi này.
Từ không gian giới chỉ lấy ra địa ngục yêu nhiêu bắt được đêm qua, vừa thả lỏng tay, thực vật vốn ỉu xìu như dưa muối này lập tức phóng ra khỏi phòng.
Bất quá, không may, sau khi vào phòng Thanh Việt đã thiếp lập kết giới không gian ma pháp, địa ngục yêu nhiêu vừa mới vọt tới cửa đã bị hung hăng bắn ngược trở vào.
“Còn không thành thật sao?”
Thanh Việt mỉm cười có chút tà ác, lập tức thả Ma Nha cùng Tiểu Miêu ra.
“Bắt lấy nó, hảo hảo giáo huấn một chút.”
Thanh Việt vừa phân phó xong, Ma Nha cùng Tiểu Miêu còn chưa hành động thì đã thấy cành lá xanh biếc của địa ngục yêu nhiêu kia run lên, tiếp đó nó phát ra âm thanh chói tai như tiếng hét, sau đó chậm rãi lui thành một đoàn trong góc tường.
Bởi vậy có thể thế, nó có hiểu được ý tứ mà Thanh Việt nói, hơn nữa, trải nghiệm hôm qua của nó trong không gian giới chỉ hắn không phải thứ gì tốt đẹp.
Thanh Việt tiến tới trước, đưa tay búng búng nụ hoa đỏ rực có chút ảm đạm của địa ngục yêu nhiêu, túm lấy nó mà quan sát.
“Ân, không tồi, còn có khí lực cùng can đảm chạy trốn.
Dây leo xanh biếc nghe vậy lại run rẩy.
“Là tinh linh hệ mộc kia triệu hồi ngươi tới từ rừng rậm ma thú đi?”
Lời Thanh Việt tuy là nghi vấn, nhưng không có nhiều yếu tố nghi vấn, phần lớn là khẳng định, Thanh Việt đã phỏng đoán ra, hiện giờ có hỏi cũng chỉ là tiến thêm một bước xác thực mà thôi.
Dây leo xanh biếc kia đầu tiên hơi chần chờ một lát, sau đó nụ hoa đỏ rực hơi cúi xuống, nhẹ nhàng gật gật, ngay sau đó, dây leo xanh biếc xoay xoay một chút, không khí xung quanh Thanh Việt bắt đầu biến đổi, một hình ảnh xuất hiện trước mắt bé.
Trên cơ thể đầy vết thương bùn thiêu của cô gái tinh linh vừa chết đi sinh trưởng ra một gốc dây leo nhỏ, gốc dây leo kia sinh trưởng rất nhanh, nó lấy cơ thể cô gái tinh linh làm chất dinh dưỡng.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, thân thể cô gái tinh linh nhanh chóng khô quắt, giống hệt như lá cây bắt đầu khô héo, cuối cùng là biến mất không còn gì.
Mà dây leo xanh biếc kia cũng nở ra một đóa hoa đỏ thắm yêu dị.
…
Đây chính là trí nhớ của gốc địa ngục yêu nhiêu này, nó nói với Thanh Việt, cô gái tinh linh hệ mộc trong tình huống hoàn toàn tuyệt vọng lại tràn ngập oán hận đã lợi dụng năng lực cảm ứng hơn nữa còn có thể câu thông thực vật trời sinh của mình, dùng sinh mệnh của nàng làm đại giới, lấy cơ thể làm mồi mà triệu hồi nó tới, cũng đạt thành khế ước báo thù.
…
Hoàn Chương 199.