<tbody>“Phệ Hồn Ma Châu là Ma thần bệ hạ của Ma tộc chúng ta sau khi chết biến thành. Nguyên bản, Ma thần bệ hạ là một vị hoàng tử không được coi trọng ở Ma giới, bị người ta khi dễ, một lần vô tình trượt chân vào cấm địa Ma tộc—— Hắc Ám Chi Uyên. Tất cả mọi người đều cho rằng hắn chết là không thể nghi ngờ, nhưng không biết vì cái gì, một ngày kia hắn trở lại từ Hắc Ám Chi Nguyên. Mang theo sức mạnh cường đại bậc nhất thiên hạ trở lại, trở thành Ma thần bệ hạ của chúng ta.”
Nói tới đây, gương mặt Lai Ân • Đường Cổ Lạp lộ ra vẻ kiêu ngạo không gì bì kịp, nhưng lập tức lại biến thành oán hận khắc cốt.
“Nhưng đám Thần tộc vô sỉ, chính là bọn họ biết Ma thần bệ hạ của chúng ta có sức mạnh cường đại thì sợ hãi, bắt đầu chửi bới, nói Ma tộc chúng ta muốn chiếm cứ Vân Trạch đại lục. Thần tộc đê tiện liên hợp Long tộc, Ải Nhân tộc [người lùn], Tinh Linh tộc, Nhân tộc, còn có các dị tộc khác vây công Ma tộc chúng ta. Ma tộc chúng ta không địch lại số đông, chiến bại, Ma thần bệ hạ bị trọng thương, chọn lựa đồng quy vu tận với Thần vương, tranh thủ cơ hội sống sót cho chúng ta. Cuối cùng, Ma thần bệ hạ sau khi chiến tử đã biến thành Phệ Hồn Ma Châu. Khi đó, tộc nhân chúng ta tử thương vô số, lại có hơn phân nửa tộc nhân bị phong ấn, không thể bảo hộ Ma Châu, bị đánh mất.”
Lai Ân • Đường Cổ Lạp nhắm lại đôi mắt xám tro, khắc chế lòng oán hận mãnh liệt của mình sau đó mới mở miệng tiếp tục giảng giải.
“Sau đó, chúng ta lưu lại Ma tộc, trải qua hơn 100 năm tu dưỡng sinh sôi, tìm hiểu rất lâu mới biết Ma Châu đã bị Long tộc đoạt được. Vì Ma Châu có năng lực cắn nuốt linh hồn, Long tộc dùng nó để trấn áp ác linh trong Long mộ. Hừ…. bọn nó cũng có chút thông minh!”
Lai Ân • Đường Cổ Lạp oán hận trào phúng.
“Hai mươi mốt năm trước, Ma tộc chúng ta mua chuộc được một con cự long, đánh cắp Ma Châu ra. Nhưng mà trong lúc nó trộm Ma Châu lại bị trưởng lão bạch ngân long của Long tộc phát giác, một đường truy tìm đến đây. Nó gửi tin tới, bảo chúng ta tới tiếp ứng. Chính là sau đó, không biết trên đường đã xảy ra chuyện gì, lúc chúng ta tìm thấy cự long kia thì chỉ còn thi thể nó. Mà trưởng lão bạch ngân long cùng Ma Châu lại biến mất một cách thần bí.”
Nghe tới đây, Thanh Việt đại khái đã có thể khẳng định viên Phệ Hồn Ma Châu mất tích chính là hạt châu phụ hoàng đã nuốt trong rừng rậm ma thú.
Nhưng mà, vẫn còn rất nhiều điểm vẫn không hiểu được.
Tỉ như, trưởng lão bạch ngân long cường hãn như vậy vì sao lại chết trong rừng rậm ma thú.
Còn có, Ma Châu kia rõ ràng có năng lực cắn nuốt linh hồn, phụ hoàng lúc đó vì sao lại không gặp nguy hiểm, ngược lại còn cảm nhận được sức mạnh cùng sinh lực được phục hồi, mà cũng vì thế phụ hoàng bé mới nuốt viên Ma Châu kia.
Nhưng mà, vì cái gì sau khi phụ hoàng nuốt Ma Châu, linh hồn không chỉ không bị cắn nuốt, ngược lại còn có khả năng thôn phệ linh hồn.
“Điện hạ, lai lịch Ma Châu ta đã kể rõ rồi, hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết manh mối của ngươi.”
“Có thể, bất quá, có thể trả lời một nghi vấn của ta được không?” Thanh Việt nhìn Lai Ân • Đường Cổ Lạp, mở miệng.
“Điện hạ xin cứ hỏi.” Lai Ân • Đường Cổ Lạp cũng không để ý trả lời thêm một, hai vấn đề.
“Nếu, có người nuốt viên Ma Châu kia vào thì sẽ thế nào?”
“Ha hả……. điện hạ thực thích đùa, ai lại ngốc tới mức nuốt Phệ Hồn Ma Châu?”
Nghe Thanh Việt hỏi vấn đề này, Lai Ân • Đường Cổ Lạp cứ như nghe thấy chuyện buồn cười nhất.
Thanh Việt nhìn xuống, bất mãn cùng lo lắng trong ánh mắt tiêu biến.
“Ta nói là nếu.”
“Nếu? Vậy thì hắn phải—— tất tử vô nghi [chết là không thể nghi ngờ].”
Lai Ân • Đường Cổ Lạp nhẹ nhàng nói ra 4 chữ, nhưng Thanh Việt nghe thấy lại chấn động đến phát run.
“Vì cái gì?”
Lai Ân • Đường Cổ Lạp có chút nghi hoặc, vì sao Thanh Việt lại chấp nhất với vấn đề này tới vậy.
“Bởi vì, Ma Châu có năng lực phệ hồn rất cường đại, người bình người chỉ cần tới gần đã bị hút linh hồn, huống chi là nuốt vào. Cho dù có kì tích xảy ra, linh hồn không bị cắn nuốt, nhưng mà trong viên Ma Châu kia còn một đạo phong ấn, đó là phong ấn Thần vương dùng sinh mệnh hạ xuống. Trong phong ấn là sức mạnh cường đại của Ma thần bệ hạ. Không ai biết bao giờ phong ấn sẽ mở ra, nếu phong ấn mở, nguồn ma lực cường đại kia ngay cả ta có huyết thống của dòng dõi vua chúa cũng không thể thừa nhận, huống chi là nhân loại bình thường.”
“Ý của ngươi là, viên Ma Châu kia còn một đạo phong ấn?” Trái tim Thanh Việt vì lo lắng mà nảy lên kịch liệt.
Khó trách bé luôn có cảm giác phụ hoàng có sức mạnh cường đại, nhưng năng lực vận dụng lại không nhiều, như vậy, đây chính là nguyên nhân đi.
“Đúng vậy, điện hạ, vì thế nếu có người nuốt Ma Châu thì chết là không thể nghi ngờ.” Lai Ân • Đường Cổ Lạp trả lời khẳng định.
“Vấn đề cũng trả lời rồi, điện hạ có thể nói cho ta biết manh mối về Ma Châu không?”
“Hai mươi mốt năm trước, có người phát hiện thi thể một con bạch ngân long sâu trong rừng rậm ma thú.” Thanh Việt có chút không yên lòng trả lời.
“Trong rừng rậm ma thú? Chính là khu rừng đó quá lớn, lại vô cùng nguy hiểm, chúng ta cũng từng phái người tới nhưng không phát hiện gì.”
“Dọc theo sông Ma Đạt Lạp, đi tới lãnh thổ Đông Chích, từ đó tiến vào rừng rậm ma thú, cứ đi tới là được.”
“Thật sao?”
Lai Ân • Đường Cổ Lạp có chút hưng phấn hỏi, nhưng mà đột nhiên nghĩ tới gì đó, trở nên nghiêm túc.
“Điện hạ, theo lời ngươi nói người kia có tìm thấy Ma Châu của chúng ta không?”
“Ha hả…… người nọ cũng không ngốc, nếu cầm một hạt châu quan trọng như vậy sẽ tùy tiện nói cho người khác sao?” Thanh Việt phủi sạch vấn đề.
“Người nọ chỉ nói trong rừng rậm ma thú, thấy thi thể một con bạch ngân long, lúc ấy y bị trọng thương, lại thấy một con bạch ngân long chết đi, cảm thấy nơi đó vô cùng nguy hiểm, lập tức ly khai.”
“Là vậy sao.” Lai Ân • Đường Cổ Lạp nửa tin nửa ngờ.
“Chính là như vậy. Các ngươi đi tìm đi, thi thể bạch ngân long vẫn còn long uy, đám ma thú trong rừng cũng không dám tới gần, hẳn vẫn còn ở đó.”
Thanh Việt mặt không đỏ, khí không suyễn [rối loạn] trả lời khẳng định.
………
Trao đổi khoảng một giờ, Thanh Việt mới rời khỏi gian phòng ngủ.
Suy nghĩ một chút, lại nói thêm với Lai Ân • Đường Cổ Lạp: “Cho dù không tìm được Ma Châu, ta hi vọng các ngươi có thể mang thi cốt bạch ngân long về, khi đó ta còn có biện pháp thông qua thi cốt, tìm linh hồn nó.”
Nói xong, cũng không cho Lai Ân • Đường Cổ Lạp có thời gian kinh ngạc, Thanh Việt lập tức vận dụng không gian ma pháp di động, hiện tại khoảng cách lớn nhất bé có thể vận dụng là khoảng 100m, sau hai lần, Thanh Việt liền biến mất trong tầm mắt Lai Ân • Đường Cổ Lạp.
Tốc độ như vậy, muốn theo dõi bé tuyệt đối chỉ có thất bại.
“Thiên tài, tuyệt đối là thiên tài, xem ra kế hoạch của ta phải sửa lại mới được.”
Lai Ân • Đường Cổ Lạp nhìn bóng dáng nhanh chóng biến mất của Thanh Việt, thì thào.
“Đức Ân, lập tức triệu tập nhân thủ, ta muốn đi rừng rậm ma thú một chuyến, hơn nữa, phái thêm người lập tức điều tra tin tức về Hoàng Phủ Thanh Việt, ta cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.”
“Dạ, chủ tử.”
Thanh Việt di động một chốc, cảm giác không có khả năng bị theo dõi mới chậm rãi ngừng lại, khụ ra số huyết cố nén trong cơ thể.
Vẫn là bị thương, đòn công kích lúc nãy chẳng qua là Lai Ân • Đường Cổ Lạp đang thử, Thanh Việt đương nhiên sẽ không ngốc tới mức lộ ra toàn bộ thực lực.
Nhưng mà vừa nãy một kích kia, Thanh Việt đã sử dụng toàn lực pháp thuật hệ ám của mình.
Đồng dạng sử dụng pháp thuật hệ ám, Lai Ân • Đường Cổ Lạp vì không sử dụng hết toàn lực cũng làm Thanh Việt bị thương.
Bất quá, Thanh Việt hiện tại cũng không rãnh mà quan tâm chuyện này, đầu óc chỉ nghĩ tới chuyện Lai Ân • Đường Cổ Lạp nói khi nãy.
Hi vọng Lai Ân • Đường Cổ Lạp có thể mang thi cốt bạch ngân long kia về, thông qua chiêu hồn thuật có lẽ có thể gọi linh hồn con bạch ngân long kia về, có thể hỏi nó xem Ma Châu kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nghĩ tới trên người phụ hoàng lại cất giấu một bí mật lớn lại nguy hiểm tới vậy, trong lòng Thanh Việt xuất hiện sự sợ hãi trước nay chưa từng có.
Thanh Việt ngẩng đầu, nhìn nhìn sắc trời, sau đó tiếp tục sử dụng pháp thuật không gian, nhanh chóng di động về hướng hoàng cung.
Hoàn Chương 47.</tbody>