Dị Thế Điền Viên

Chương 106

“Hừ ~ hừ ~”. Chu Trạch đang nhắm mắt dưỡng thần thì nghe được âm thanh rầm rì, sau đó thanh âm càng lúc càng lớn, chốc lát đã biến thành oa oa khóc lớn.

Chu Trạch tức khắc mở mắt ngồi dậy, nhanh chóng xác định nơi phát ra âm thanh, chính là chỗ bảo bảo chưa ngủ được hai canh giờ. Đôi mắt nho nhỏ của hài tử nhắm chặt, nắm tay nhỏ đưa đến bên miệng, không ngừng phát ra âm thanh rầm rì.

Lúc Chu Trạch nhìn đến, tiểu tử kia đang đưa nắm tay của mình lên miệng gặm.

Tâm Chu Trạch lập tức mềm nhũn, đây là bảo bảo đang đói bụng. Chu Trạch nhìn Lâm Ngọc còn đang say giấc, không muốn quấy nhiễu y, hắn lặng lẽ đứng dậy, ôm hài tử vào ngực, nhẹ nhàng vỗ bé, dỗ dành.

Có lẽ biết đã được ôm lên, tiếng rầm rì của bảo bảo càng cấp bách, há to miệng gặm nắm tay nhỏ của mình.

Chu Trạch nhìn thấy cảnh này, nở nụ cười, cầm bát sữa dê còn ấm đến, lấy nắm đấm nhỏ của bé khỏi miệng, dùng muỗng nhỏ đút sữa dê cho bé. Bảo bảo há miệng, vươn lưỡi, một hơi uống non nửa muỗng sữa. Chu Trạch múc tiếp một muỗng đưa tới, cái miệng nho nhỏ hé mở, một uống một đút, bát sữa dê nhanh chóng bị uống cạn.

Ăn uống no đủ, bảo bảo thỏa mãn chép miệng, nắm tay nhỏ đưa ra trước ngực, cư nhiên lại ngủ tiếp.

Chu Trạch ôn nhu nhìn bảo bảo ngủ, vỗ nhẹ mấy cái. Hắn nhẹ nhàng đặt bé xuống giường, sau đó như nhớ ra cái gì, vội mở tã lót của hài tử ra nhìn, lập tức phát hiện tã lót ẩm ướt. Chu Trạch thay tã ra đổi một cái mới sạch sẽ, bao lại, một lần nữa thả bảo bảo xuống cạnh bên người Lâm Ngọc.

Chu Trạch nằm ở bên kia của bảo bảo. Tiện tay kéo chăn đắp lên cho hai người, nghiêng đầu ngắm nhìn bảo bảo chốc lát mới nhắm mắt lại. Hắn không ngủ sâu, quần áo cũng không thoát, luôn sẵn sàng cho mọi tình huống khi bảo bảo khóc lên.

Trước đó vài ngày, Vương thị đã nói cho hắn biết vài tình huống quấy khóc của hài tử mới sinh. Chu Trạch ghi nhớ trong đầu, trường hợp khi thấy khi bảo bảo quấy khóc chính là đói bụng, muốn uống sữa, đôi khi bé đi tiểu ướt tã không thoái, cũng sẽ khóc lên.

Chu Trạch đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Bất cứ lúc nào cũng đối phó được, hắn muốn giúp đỡ Lâm Ngọc chăm sóc bảo bảo, để y có thể nghỉ ngơi nhiều hơn, thân thể mới mau chóng lại sức.

Tối đến, hài tử tỉnh lại hai lần, đều được Chu Trạch thong dong ứng đối. Lâm Ngọc ngủ trầm, nhưng vì trong lòng luôn lo lắng cho hài tử, tới nửa đêm liền tỉnh giấc, lúc này bảo bảo cũng đã tỉnh, Lâm ngọc vừa quay đầu đã nhìn thấy Chu Trạch đang cho bảo bảo uống sữa.

Trong phòng có thắp nến, Lâm Ngọc mở mắt lập tức nhìn sang bên cạnh, đập vào mắt là hình ảnh Chu Trạch đang cho con uống sữa, dưới ánh sáng của nến, gò má Chu Trạch hiện lên vẻ nhu hòa.

Lâm Ngọc muốn ngồi dậy, động tác hơi lớn, làm vết thương phía dưới đau đớn, đây là lần đầu tiên sau khi sinh y cảm nhận được phía dưới có bao nhiêu đau.

Vì đau nên động tác Lâm Ngọc hơi khựng lại, nhưng y vẫn ngồi dậy, muốn nhìn bảo bảo: “Chu đại ca, bảo bảo sao rồi, đói bụng sao?”

“A Ngọc, ngươi tỉnh rồi, đừng cử động, nằm xuống cho thoải mái”. Chu Trạch nhìn Lâm Ngọc kiên trì muốn ngồi dậy, nhanh tay lấy gối kê sau lưng cho y, sợ y lạnh, còn đem chăn đắp lên người y.

“Ân, hài tử của chúng ta đói bụng, bảo bảo ăn rất khá, uống được cả bát sữa, đây là lần uống sữa thứ hai trong đêm nay rồi”. Chu Trạch đưa hài tử đến cho Lâm Ngọc nhìn.

Lâm Ngọc vươn tay đỡ bé, nhìn thấy bảo bảo ợ lên no nê, mở to miệng ngáp, chép chép miệng, nắm bàn tay nhỏ đưa đến trước ngực, lại nhắm mắt ngủ.

Lâm Ngọc ôm bảo bảo, ánh mắt yêu thương: “Bảo bảo thật đáng yêu!” Y nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ của con.

Chu Trạch để Lâm Ngọc nhìn hài tử chốc lát, sợ y mệt, một lần nữa nhận lấy bảo bảo đặt xuống giường, đắp chăn nhỏ lên cho bé ngủ.

Chu Trạch nói: “A Ngọc, có đói bụng hay không, ta nấu cháo, ta đi lấy cho ngươi một bát, bên trong có bỏ thêm Bổ Huyết Thảo, có thể làm vết thương của ngươi nhanh chóng lành lại”.

“Lấy cho ta một bát đi, ta có hơi đói rồi”. Lâm Ngọc gật đầu, y ăn cơm từ trưa, lúc này đã là nửa đêm, lúc sinh hài tử đã tiêu hao hết khí lực, bây giờ tỉnh lại, quả thật đói muốn lả cả người.

Chu Trạch không để cho Lâm Ngọc xuống giường, hắn dìu y dậy dựa vào gối, trên người đắp chăn. Chu Trạch mang đến một cái bàn nhỏ, nhanh chóng bưng cháo vào phòng, còn có một đĩa điểm tâm và hai quả trứng gà.

Lâm Ngọc bỏ trứng vào trong bát cháo, ngay cả điểm tâm cũng ăn sạch. Cháo cho thêm Bổ Huyết Thảo, vừa trôi xuống bụng, Lâm Ngọc đã cảm thấy vết thương phía dưới không còn quá đau, khí lực cũng khôi phục không ít.

Lúc y ăn, Chu Trạch ngồi bên cạnh ôn nhu nhìn, thấy y ăn hết, còn hỏi y muốn ăn nữa hay không.

Lâm Ngọc lắc đầu: “Không cần, ta no rồi Chu đại ca”.

Chu Trạch thu dọn bát đũa đem ra ngoài, sau đó trở lại phòng ngủ. Hắn nằm xuống bên người Lâm Ngọc, ôm y vào ngực, hôn lên mặt y: “A Ngọc, ngủ đi”.

Lâm Ngọc cẩn thận đắp chăn lại cho bảo bảo, mới nhắm mắt ngủ.

Một đêm ngon giấc, sáng sớm hôm sau, Lâm gia tỉnh lại trong tiếng khóc nỉ non của hài tử. Tiếng khóc hôm nay lớn hơn nhiều so với hôm qua. Cách một gian phòng Lâm Bảo còn nghe được rõ ràng.

Lâm Bảo không nhịn được, vội vàng mặc quần áo, chạy đến phòng của bọn Chu Trạch. Gấp gáp kêu lên: “Ca, bảo bảo làm sao vậy, sao lại khóc lớn tiếng như thế?”

Đến nơi, Lâm Bảo liền nhìn thấy ca ca nó và Chu Trạch đang vây quanh bảo bảo, trong không khí phiêu đãng thứ mùi không dễ ngửi.

Chỉ thấy Chu Trạch lôi ra cái tã ướt nước tiểu, nếu nhìn kỹ, sẽ nhìn thấy còn có thứ gì đó đen thùi lùi. Lúc này Lâm Bảo liền rõ ràng là chuyện gì xảy ra, thì ra là bảo bảo tiểu ra tã, nó có chút dở khóc dở cười nhìn bảo bảo sau khi được thay tã sạch sẽ đã nín khóc: “Bảo bảo thật thích sạch sẽ”.

Lâm Bảo hoàn toàn không có ý ghét bỏ, nó đi đến gần, nhìn thấy bảo bảo đưa nắm tay lên miệng gặm cắn: “Sao bé lại muốn ăn tay? À, ta biết rồi, là đói bụng đi, ta đi vắt sữa cho bé”.

“Tiểu Bảo, ngươi trước tiên mặc quần áo cho chỉnh tề đi, bên ngoài lạnh, cẩn thận kẻo bị cảm”. Nhìn đệ đệ thí điên thí điên chạy ra ngoài, Lâm Ngọc vội vàng hô lên.

Lâm Bảo nhanh chóng mặc lại quần áo cho đàng hoàng, sau đó đi đến sân sau vắt sữa dê. Sợ bảo bảo ăn không đủ no, Chu Trạch mua đến hai con dê mẹ đang cho con bú, đều nhốt ngoài sân sau.

Hai con dê này, đều là do Lâm Bảo cho ăn, rất quen thuộc với nó, lúc nó đến vắt sữa, hai con dê mẹ cũng không hoảng sợ. Lâm Bảo thuận lợi vắt được một bát sữa, bưng vào bếp cho vào trong nồi đặt lên bếp đun nóng. Sợ bảo bảo đói bụng khó chịu, Lâm Bảo còn dùng quạt, quạt lửa cho sữa nhanh nóng, đến khi sữa nóng lên, Lâm Bảo mới bưng vào phòng.

Lần này Lâm Ngọc tự mình nhận lấy bát sữa uy bé uống. Đêm qua là Chu Trạch uy, đây là lần đầu Lâm Nhọc cho hài tử uống sữa, y đút rất cẩn thận, mỗi lần chỉ múc nửa muỗng, từng chút từng chút chậm rãi đút. Bảo bảo đã uống sữa qua, ngửi thấy mùi sữa thì rất gấp, miệng nhỏ hé mở liên tục, vội vàng nuốt sữa xuống bụng, nắm tay nhỏ quơ quơ, phàng phất như làm như thế sẽ có thêm khí lực.

“Oa, ca, ngươi xem bảo bảo ăn ngon chưa kìa. Nhìn nó thật đáng yêu!” Lâm Bảo bị dáng vẻ uống sữa của cháu ngoại trai manh đến, nó cũng muốn uy bảo bảo nhưng không dám, sợ mình uy không tốt, làm bảo bảo sặc.

Sức ăn của bảo bảo rất lớn, ăn rất nhiều, không bao lâu đã uống hết bát sữa, ợ lên một cái no nê. Lâm Ngọc biết sau khi bảo bảo uống sữa xong thì phải vuốt lưng cho bé, như vậy bé mới không nôn sữa ra. Vì thế y ôm bảo bảo lên, để bé dựa vào vai mình, vuốt lưng cho bé. Quả nhiên bảo bảo lập tức ợ lên.

Bảo bảo ăn uống no đủ, thỏa mãn nhắm mắt ngủ. Khi ngủ, bé thích nắm tay đặt lên trước ngực, dáng vẻ ngoan ngoãn, khiến người yêu thích.

Lâm Bảo nằm úp sấp bên cạnh nhìn bảo bảo ngủ hồi lâu, mới hài lòng đi làm việc khác.

Một tháng sau khi bảo bảo ra đời, quả nhiên biến thành một tiểu tử trắng trẻo mập mạp, trở nên đáng yêu vô cùng. Da bé non nớt, sờ lên cảm thấy mềm mại, đôi mắt vừa đen vừa sáng. Bây giờ bé đã không chỉ biết ngủ, mỗi lần ngủ hơn một canh giờ thì sẽ tỉnh, sau đó gân cổ gào khóc một lúc.

Mới đầu, bọn Lâm Ngọc bị bé khóc đến mức luống cuống, cho là bé đói bụng, hoặc chỗ nào không thoải mái, nếu không tại sao lại khóc, thế nhưng ôm trên tay dỗ dành cũng không được.

Sau đó vẫn là Vương thị người đã từng trải nói cho bọn họ biết. Lúc bảo bảo khóc không chỉ là do biểu đạt nhu cầu như đói bụng, mà đó còn là một phương thức giao lưu với người lớn. Bảo bảo chưa biết nói chuyện, cũng chỉ có thể khóc nháo để trao đổi.

Nghe Vương thị nói vậy, mấy người Lâm Ngọc mới tỉnh ngộ. Vì thế mỗi khu bảo bảo khóc, trước hết phải làm rõ xem bé khóc vì có nhu cầu hay là muốn giao lưu, sau đó bọn họ sẽ nói chuyện với bé, thỏa mãn ý muốn giao lưu của bé. Không giống như trước đây, mỗi lần bé khóc sẽ khiến bọn họ luống cuống tay chân, lúc này nhìn bảo bảo khóc, thật giống như là đang muốn nói chuyện với người lớn.

Tiếng khóc của bảo bảo làm mọi người vô thố, tiếng cười lại thiên chân khả ái càng đi thẳng vào lòng người. Không biết từ lúc nào thì bắt đầu, bọn Lâm Ngọc phát hiện ra, lúc bảo bảo ngủ, cái miệng nhỏ không tiếng động cười, nụ cười thiên chân vô tà, nhìn qua khiến người mềm lòng, chỉ cần thấy bảo bảo cười, thì ngươi sẽ cảm thấy vui vẻ muốn cười theo, mọi lo lắng ưu sầu đều tan biến.

Nhìn hài tử khóc, nhìn hài tử cười, nhìn hài tử từ một đưa bé mới lọt lòng nằm trong tã lót đến anh nhi bập bẹ học nói, từ lúc nắm tay ngươi bước đi, đến khi buông tay ngươi chạy nhảy, nhìn hài tử từng bước trưởng thành, là chuyện khiến người làm cha làm mẹ thấy cao hứng nhất.
Bình Luận (0)
Comment