Dị Thế Điền Viên

Chương 107

( PN này nói về Tiểu Bảo khi đã trưởng thành. Nên mình thay đổi cách xưng hô một chút. Tiểu Bảo là hắn, Nguyên Đông là y).

Trong núi lớn, có một nhóm thiếu niên tầm mười sáu, mười bảy tuổi. Bọn họ mặc áo vải bố, đeo túi, bên hông còn mang dao, vững vàng di chuyển xuyên qua núi lớn.

Thiếu biên cầm đầu vóc người rất cao, ít nhất là cao hơn nửa cái đầu so với người khác, dáng người cường tráng. Ống tay áo xắn lên cao, lộ ra cánh tay rắn chắc, hắn đeo bao đựng tên sau lưng, trên tay cầm cung.

Thiếu niên đột nhiên dừng bước, giơ tay ra hiệu mọi người dừng lại. Nhóm thiếu niên ngầm hiểu, dừng chân, bất động, bọn họ nhìn theo hướng thiếu niên dẫn đầu chỉ, phát hiện phía xa cách đó mấy chục thước, có một con hoẵng đang nhàn nhã ăn cỏ.

Thiếu niên dẫn đầu nhanh chóng ra quyết định, lấy mũi tên sau lưng đặt lên cung tiễn, kéo căng dây. Vút một tiếng, mũi tên lao ra, xuyên thẳng vào người con hoẵng kia.

Sơn hoẵng kêu lên thảm thiết, thất kinh, thân thể lảo đảo ngã xuống, sau đó lại nhanh chóng đứng lên, chạy về phía cây cối rậm rạp. Cho dù đã trúng tên, sơn hoẵng có dục vọng cầu sinh mãnh liệt, không bỏ qua cơ hội thoát thân nào.

Thiếu niên lang theo sát, bắn ra mũi tên thứ hai. Mũi tên lần này bắn ra rất tốt, trực tiếp bắn trúng cổ sơn hoẵng, ngay chỗ yếu mạng. Mũi tên xuyên qua yết hầu, máu tươi phun ra, thân thể sơn hoẵng lung lay, cắm đầu ngã xuống, tắt thở bỏ mạng.

Nhóm thiếu niên vây quanh thiếu niên dẫn đầu đang giữ im lặng, lúc này lập tức cao hứng hoan hô.

“Oa ~ bắn tới rồi!”

“Tiểu Bảo, thật là lợi hại!”

“Tiểu Bảo càng ngày càng lợi hại! Hai mũi tên đều bắn trúng!”

“Mũi tên vừa rồi thực sự kỳ diệu, bắn ra liền hạ được sơn hoẵng, trâu bò, Tiểu Bảo là trâu bò nhất!”

Nhóm thiếu niên không e ngại khích lệ, Lâm bảo cũng cao hứng, trái lại không tự đắc, chỉ cười cười, liền khôi phục vẻ mặt, giơ tay nói: “Đi, chúng ta nhanh đi khiêng nó đến”.

“Được rồi!” Nhóm thiếu niên bên cạnh Lâm Bảo còn cao hứng hơn Lâm Bảo. Nhanh chóng chạy đến, quen tay quen chân xử lý sơn hoẵng. Dùng cỏ khô lau sạch máu trên người sơn hoẵng, lấp máu vương trên mặt đất, dùng thảo dược che đi mùi máu tanh. Trước đây nhóm bọn họ thường tập hợp vào núi săn thú, cho nên đã quen làm những việc này.

Thiếu niên bắn trúng sơn hoẵng chính là Lâm Bảo. Năm nay hắn đã mười bảy, vóc dáng rất cao, thân thể cường tráng. Khuôn mặt hắn đã mất đi vẻ non nớt, trở nên góc cạnh rõ ràng, trở thành một nam tử tuấn lãng.

Trong mấy năm nỗ lực rèn luyện, Lâm Bảo luyện ra một thân bản lĩnh, bắn tên chính là bản lĩnh lợi hại nhất của hắn. Năm hắn mười lăm, đã có thể theo Chu Trạch vào núi săn thú, vượt núi băng đèo, truy tìm con mồi trong núi lớn.

Thời điểm Lâm Bảo mười sáu, bản lĩnh của hắn càng ngày càng tốt. Hắn bắt đầu có ý định mang theo đám bạn hữu vào núi cùng nhau săn thú, đào Bổ Huyết Thảo, hái thuốc.

Lúc đầu bọn họ mới vào núi, sợ bọ họ gặp phải nguy hiểm không thể giải quyết, Chu Trạch luôn theo cùng, một mặt hướng dẫn bọn họ cách săn thú, mặt khác chính là để bảo vệ bọn họ chu toàn.

Ưng non cuối cùng cũng sẽ có ngày giương cánh bay lên, Chu Trạch biết rõ đạo lý này, dần dần, Chu Trạch buông tay, để bọn họ tự lang bạt, thực tiễn chính là cơ hội trưởng thành tốt nhất.

Trong núi lớn có nhiều thứ tốt, sơn trân dã đều có thể bán lấy tiền, mà thu nhập cao luôn tồn tại song song với nguy hiểm, tiền càng nhiều thì phải trả giá càng lớn, càng gặp nguy hiểm hơn.

Bọn Lâm Bảo cũng không vào núi thường xuyên. Bình thường bọn họ đều bận rộn việc ngoài ruộng. Người nông gia ấy, được mùa, thu hoạch tốt, đã rất vui vẻ, vào núi là việc chỉ khi nhàn rỗi mới có thể đi.

Thừa dịp nông nhàn, bọn Lâm Bảo sẽ kéo nhau vào núi một chuyến. Mỗi lần như thế thường đi đến ba, bốn ngày. Mỗi lần vào núi bọn họ đều có thu nhập, thông thường đồ kiếm được sẽ mang đến phủ thành bán, kiếm thêm bạc phụ giúp được gia đình.

Lâm Bảo ở chung với nhóm bạn hữu rất rốt. Hắn có nghĩa khí, biết chăm sóc đám bạn hữu lớn lên cùng nhau này. Cũng nguyện ý chia sẻ với bọn họ, đương nhiên, nhóm huynh đệ này đối với Lâm Bảo cũng không tồi, có việc gì sẽ kéo đến hỗ trợ, giúp đỡ lẫn nhau.

Nhà Lâm Bảo ít người, mỗi khi đến vụ thu, cần nhiều người, nhóm tiểu huynh đệ của hắn sẽ đến hỗ trợ, đông người làm nhanh. Lâm Bảo là người hiểu đạo lý, cũng thường xuyên giúp đỡ bọn họ khi cần.

Sơn hoẵng không lớn, chỉ nặng khoảng bốn, năm mươi cân, một người có thể khiêng được. Nhóm bọn họ nhiều người, có thể thay phiên nhau khiêng, mỗi người một đoạn đường, cũng không đến nỗi mệt nhọc.

Hôm nay là ngày thứ ba vào núi của bọn họ, bao bố phía sau lưng đã đầy ắp thu hoạch, chủ yếu là dược liệu, gà rừng có vài con, Bổ Huyết Thảo thì được hơi ít, chỉ có ba gốc. Tuy vậy cũng đã làm bọn họ cao hứng, vô luận thế nào, vào núi có thu hoạch thì đã là chuyện đáng vui mừng, đặc việt lúc này bọn họ lại bắt thêm được một con hoẵng, trong lòng càng vui mừng khôn tả.

Mắt thấy đã gần đến trưa, bọn họ đã quay về được nửa đường. Nhóm bọn họ đều là thiếu niên thân hình cường tráng, không có ai lên tiếng muốn nghỉ ngơi, cắm đầu gấp rút lên đường. Hôm nay bọn họ muốn xuống núi trước khi mặt trời lặn, tốt nhất là có thể về đến nhà trước khi trời tối.

Rời nhà mấy ngày, bọn họ đều nhớ nhà. Xuất môn muôn vàn tốt, cũng không tốt bằng nhà mình.

Nghĩ thế, bước chân nhóm thiếu niên càng nhanh hơn, chưa đầy hai canh giờ đã vượt qua ngọn núi lớn. Bước chân bọn họ không ngừng, thậm chí ăn lương khô cũng là vừa đi vừa ăn.

Vượt qua ngọn núi lớn này nữa, có nghĩa là bọn họ càng gần nhà hơn. Đứng trên núi nhìn về phía thôn Lạc Hà, chỉ mơ hồ nhìn thấy vài cái bóng lờ mờ không rõ. Bọn họ chỉ cần vượt qua thêm hai ngọn núi nhỏ, là đã xuống núi. Hiện tại bọn họ đã sắp đến rừng cây nhỏ bên ngoài thôn Lạc Hà.

Đột nhiên, trong rừng cây bọn họ vừa đi qua, một đám chim rừng vỗ cánh thất kinh bay ra ngoài.

Tình cảnh này lập tức hấp dẫn sự chú ý của đám Lâm Bảo. Đây không phải là tình huống bình thường, nhất định là bên đó xuất hiện thứ gì đó, mới có thể khiến chim chóc kinh hãi lao ra như thế.

Nơi đàn chim bay ra, chính là sườn núi của ngọn núi lớn đám Lâm Bảo vừa đi qua. Lúc xuống núi bọn họ đi rất nhanh, mặc dù nhóm có nhiều người, nhưng không ai gây ra động tĩnh gì lớn, không thể làm cho chim chóc kinh hãi được.

Bọn họ nhìn về nơi đó, không nhìn thấy được gì, không biết đến cùng là chuyện gì xảy ra, mới gây ra động tĩnh lớn như thế.

Cho dù là do thứ gì gây ra, bọn họ cũng không muốn quản. Bây giờ bọn họ chỉ muốn nhanh chóng xuống núi, rời khỏi đây, núi lớn không phải là địa phương thích hợp để xem náo nhiệt.

Vì vậy nhóm Lâm Bảo chỉ dừng chân nhìn qua, sau đó liền thu hồi ánh mắt nghi hoặc, tăng nhanh cước bộ, tiếp tục gấp rút lên đường.

Lâm Bảo nói: “Chúng ta đi nhanh đi, tranh thủ xuống núi về nhà”.

“Hảo!” Nhóm thiếu niên ứng thanh.

Lúc này Lâm Bảo rất nôn nóng, hắn nhớ đến Nguyên Đông đang ở nhà, không biết mấy hôm nay y có ăn cơm đầy đủ, thân thể có khó chịu hay không.

Đầu năm nay, Lâm Bảo và Nguyên Đông đã thành thân, dọn ra nhà mới của hai người, trải qua ngày tháng của phu phu mới cưới.

Hai người là thanh mai trúc mã, tình cảm luôn rất tốt, sau khi thành thân, tình cảm lại càng tăng lên. Hai người như keo như sơn, ai cũng không thể xa ai, không nỡ rời bỏ ai.

Hiện tại Nguyên Đông đã có thai hơn ba tháng, y nôn nghén rất nghiêm trọng, ăn thứ gì chỉ cần chốc lát đã phun ra, phun đến mức dạ dày đau xót, khó chịu cực kỳ. Cả người Nguyên Đông gầy đi trong thấy, khuôn mặt cũng tóp cả lại.

Lâm Bảo nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng, hắn đau lòng đến hỏng, thường xuyên thay đổi thức ăn cho Nguyên Đông đổi khẩu vị. Nhìn y nôn nghén khó chịu, hắn còn mời cả đại phu tốt nhất trên trấn về xem cho y.

Nhưng mà đối với việc này, đại phu cũng không có biện pháp gì, chỉ nói qua mấy tháng này thì tốt rồi, sau đó kê vài thang thuốc chống nôn ói, dặn nấu uống.

Thuốc nấu xong mùi vị không dễ ngửi, nồng nặc mùi thảo dược, đừng nói uống, chỉ cần ngửi mùi thôi Nguyên Đông đã nôn không ngừng. Đã như thế, thuốc tất nhiên không thể uống, chỉ có thể tìm cách khác.

Lâm Bảo nghĩ tới Bổ Huyết Thảo, thời điểm ca hắn mang thai cũng dùng Bổ Huyết Thảo.

Nhưng Lâm Ngọc khác Nguyên Đông. Nguyên Đông không thích hợp uống dược. Bổ Huyết Thảo nấu chung với canh cũng không được, chỉ cần uống một ngụm, y sẽ nôn đến lợi hại. Y cũng không ngửi được mùi vị đó, chỉ cần có mùi thảo dược thì làm sao cũng không được.

Cuối cùng không còn cách nào, Lâm Bảo tận lực nấu chút canh thanh đạm cho Nguyên Đông. Hắn phát hiện, chỉ cần cho thêm chút quả dại trên núi, Nguyên Đông có thể uống nhiều hơn.

Lần này Lâm Bảo vào núi, chủ yếu là muốn kiếm thứ tốt cho Nguyên Đông. Trong núi có nấm, trái cây dại Nguyên Đông có thể ăn. Đặc biệt là loại quả chua ngọt trong núi, chỉ cần Nguyên Đông ăn vào, khẩu vị sẽ tốt lên, cũng không còn nôn ra nữa.

Kỳ thực Lâm Bảo muốn tìm nhất vẫn là lợn rừng biến dị, hắn còn nhớ năm đó ca ca hắn mang thai, Chu Trạch đã bắt lợn rừng biến dị về cho ca ca hắn ăn. Ăn suốt một mùa đông, sinh ra cháu ngoại trai hắn trắng trẻo mập mạp. Gia hỏa đó năm nay đã sắp bốn tuổi, trưởng thành khỏe mạnh.

Coi như không có lợn rừng biến dị, có thể bắt được thú biến dị khác cũng được. Nhưng đáng tiếc, thú biến dị khó tìm, cho dù trước đây hắn cùng Chu Trạch vào núi mấy lần, cũng chỉ bắt được một con gà biến dị. Tuy nhiên, dưới sự giúp đỡ của chuột trắng nhỏ, bọn họ tìm được không ít sơn trân dị quả. May có những thứ quả này, ít nhiều gì Nguyên Đông có thể ăn vào một ít thứ, thân thể mới không kém đi.

Lâm Bảo nhớ đến Nguyên Đông, tăng nhanh cước bộ. Hắn thường vào núi, bước chân vừa vững vừa nhanh. Mấy người Xuyên Tử cũng có chút theo không kịp hắn.

Lưu Tiểu Hổ hô lên: “Tiểu Bảo, ngươi đi chậm một chút a, chúng ta cũng không đi nhanh như ngươi được!”

Lưu Tiểu Xuyên trêu ghẹo: “Tiểu Bảo, ngươi đi nhanh như vậy làm gì, có phải là nhớ Nguyên Đông rồi đi? Ha ha ~”

“Không phải ngươi đi cũng rất nhanh, muốn về nhà nhìn tức phụ cùng hài tử à?” Lâm Bảo thả chậm bước chân, quay đầu hỏi ngược lại.

Lưu Tiểu Xuyên gãi đầu, cười hì hì, đương nhiên muốn, hắn ở trong núi mấy ngày nay, cứ tối đến là nhớ khuê nữ bảo bối của hắn.

Lưu Tiểu Xuyên là người thành thân sớm nhất trong đám huynh đệ bọn họ. Sớm được làm cha, tiểu nha đầu cũng đã một tuổi, đang bi bô tập nói, tập tễnh học đi. Tiểu nha đầu trắng mềm mũm mĩm, đôi mắt to tròn long lanh. Nhìn thấy cha, bé lập tức sẽ vươn hai cánh tay nhỏ loạng choạng đi đến, cười tươi như hoa, miệng còn ngọt ngào gọi cha. Những lúc như thế Lưu Tiểu Xuyên sẽ ôm nhi nữ lên đặt lên cổ, cam tâm tình nguyện làm ngựa cho khuê nữ.

Lưu Tiểu Xuyên nhớ đến cảnh tượng nhi nữ bi bô gọi hắn là cha, khóe miệng không nhịn được giương cao.

“Các ngươi xem, Xuyên Tử cười thành bộ dạng này, nhất định lại đang nhớ đến khuê nữ. Khuê nữ nhà hắn khiến người yêu thích lắm nha, lần trước nhìn thấy ta, còn gọi ta là thúc, đáng yêu quá chừng!” Lưu Tiểu Hổ tấm tắc khen, trong lòng không khỏi ước ao, tuổi hắn còn nhỏ, cuối năm nay mới thành thân, hắn cũng muốn có một tiểu nhi nữ khả ái.

“Đó chính là nhi nữ của ta, đương nhiên đáng yêu”. Nhắc đến khuê nữ nhà mình, Lưu Tiểu Xuyên không ngậm được mồm: “Bây giờ bé gọi cha thành thục rồi”.

Nhóm người vừa nói vừa cười tiến về phía trước. Bỗng nhiên nghe được rừng cây sau lưng ầm ĩ, lại có mấy đàn chim chấn động bay loạn xạ. Còn bay vụt qua trên đầu bọn họ.

Tình huống không đúng, Lâm Bảo lập tức nâng cao cảnh giác: “Mọi người cẩn thận, chú ý xung quanh”.

Bọn họ vào núi nhiều lần, đã có kinh nghiệm. Ai nấy đều nắm chặt dao trong tay, ánh mắt để ý phạm bi xung quanh. Lâm Bảo nhảy lên tảng đá trên cao, phóng tầm mắt nhìn ra xa, phát hiện một cái bóng màu đen nhanh chóng chạy xuyên qua rừng cây rậm rạp. Động tĩnh vừa rồi chính là do bóng đen gây ra, bóng đen này không phải lượn rừng thì chính là gấu, cho dù là loại nào thì cũng không dễ đối phó.

Lâm Bảo rút hai mũi tên phía sau lưng ra, đặt lên cung tiễn, kéo căng dây. Tầm mắt của hắn di chuyển theo bóng đen, tận đến khi bóng đến tiến vào phạm vi tầm ngắm, Lâm Bảo nhanh chóng bắn tiễn ra.

Hai mũi tên chính xác ghim vào trên lưng bóng đen, nhưng không cắm sâu. Bóng đen bị đau, khựng lại, hai chi trước gạt mũi tên trên người xuống, đứng thẳng người, ngửa đầu phát ra tiếng gầm giận giữ, tiếng gào rất lớn, vang vọng khắp núi.

Lúc này, Lâm Bảo đã nhìn rõ, bóng đen kia chính là một con gấu ngựa, đôi mắt nó màu đỏ, là một con gấu ngựa biến dị.

Lâm Bảo nói: “Mọi người cẩn thận, nó là một con gấu ngựa biến dị. Trước hết các người tìm gốc đại thụ leo lên rồi tính tiếp, ta dùng tên cầm chân nó”.

Lâm Bảo từng nghe lão nhân trong thôn nói, trong núi có gấu ngựa. Nhưng nhiều năm qua, không ai nhìn thấy. Nơi này lại gần bìa rừng, không biết vì sao nó lại xuất hiên ở đây. Xem tình huống này, tựa hồ nó là tìm tới bọn họ, nếu đã gặp, oan gia ngõ hẹp, kẻ mạnh thì thắng, Lâm Bảo quyết định bắt nó, có thể kiếm được không ít tiền.

Con gấu ngựa còn cách bọn họ rất xa, mà trông nó còn to lớn như thế. Lâm Bảo nhanh chóng bắn tên ra, giữ chân con gấu, giành giật chút thời gian cho đám Lưu Tiểu Hổ. Chỉ dựa vào đơn đả độc đấu, bọn họ khẳng định không đấu lại con gấu này, quần ẩu mà lên, cũng không phải biện pháp tốt, rất dễ bị thương. Cho nên cách tốt nhất vẫn là dùng mưu.

“Tiểu Bảo, gấu ngựa biết leo cây. Chúng ta leo lên, nó cũng leo lên thì làm sao bây giờ?” Lưu Tiểu Hổ tay chân lanh lợi, đầu óc xoay chuyển cũng nhanh.

Đúng là thế, gấu ngựa biết leo cây, gấu ngựa trong núi đều rất lợi hại, còn có thể trèo cây bắt chim ăn.

“Ta còn có cung tên, nhưng chúng ta không thể trực tiếp đối đầu với nó, khí lực của chúng ta không bằng nó”. Lâm Bảo nói: “Đúng rồi, không phải các ngươi mang theo dây thừng sao, còn có lưới nữa. Chúng ta dùng dây thừng làm nó ngã, sao đó dùng lưới vây nó lại”.

“Yên tâm đi, đều mang tới, cứ quyết định như vậy.”

Mọi người nhanh chóng chạy đến những gốc cây lớn xung quanh, dùng dây thừng làm cạm bẫy, còn hai người cầm lưới leo lên cây.

Trong lúc nói chuyện, Lâm Bảo lấy thêm một mũi tên. Mũi tên này không phải trực tiễn, nó là mũi tên đặc chế, nó được làm từ thiết, lực xuyên thấu vô cùng mạnh.

Mũi tên thiết của Lâm Bảo chỉ có năm cái, bình thường hắn sẽ không dùng đến, chỉ khi đụng phải đám thú lợi hại mới dùng. Hắn và nhóm Lưu Tiểu Hổ vào núi toàn đi đến những khu vực quen thuộc, không gặp động vật nguy hiểm gì, cho nên lần này xem như lần đầu tiên phải sử dụng đến.

Da gấu ngựa rất dày, không dễ bắn thủng. Lâm Bảo ngắm đến chỗ ít lông trên người nó, tỷ như bụng, mắt.

Lần này Lâm Bảo nhắm vào bụng gấu ngựa, thừa lúc gấu ngựa ngửa đầu, đứng thẳng người. Lâm Bảo dùng hết khí lực, bắn tên ra, mũi tên ghim thẳng vào bụng gấu ngựa, nhưng vì khoảng cách xa, ghim không quá sâu.

Lâm Bảo tiếp tục bắn ra hai mũi tên nữa, lần này là hai mũi tên liên tiếp. Một mũi nhắm vào đầu nó, một mũi bắn vào bụng.

Bị tiễn đâm trúng chỗ yếu, gấu ngựa gào lên, ánh mắt đỏ ngầu. Gầm rú lao về phía bọn họ.

Lâm Bảo ngay tức khắc bắn ra hai mũi tên nữa, nhưng lần này hắn bắn trật, một mũi tên chỉ bắn thủng lỗ tai nó, còn một mũi do tốc độ chạy của gấu ngựa quá nhanh, trực tiếp ghim sâu vào bụng nó.

Gấu ngựa càng tức giận hơn, lao về phía bọn họ, sử dụng cả tứ chi, ầm ầm xông đến, tốc độ vô cùng nhanh.

Tốc độ của gấu ngựa quá nhanh. Lâm Bảo không còn cơ hội bắn tên. Hắn nhanh chóng xoay người, chạy về phía bọn Lưu Tiểu Hổ đang đợi sẵn. Bọn Lưu Tiểu Hổ đã bố trí cạm bẫy xong, thấy Lâm Bảo chạy đến, hô lên với hắn: “Tiểu Bảo, qua bên này, bên này còn một gốc cây, ngươi leo lên đi!”

Lâm Bảo nhanh chóng chạy đến, thoăn thoắt leo lên cây. Hắn đứng trên cành cày nhìn xuống, gấu ngựa chớp mắt đã đến dưới tàng cây chỗ bọn họ.

Nhóm Lưu Tiểu Hổ đã sớm leo lên cây, trong tay cầm tảng đá, thấy gấu ngựa đến gần. Thi nhau ném đá lên người nó, còn hô lên. Cố ý dụ nó đến chỗ cạm bấy đã được bố trí.

Gấu ngựa bị trúng hai mũi tên trên bụng, lỗ tai bị bắn thủng, máu tươi chảy xuống, nhìn kỹ, chân sau của nó còn bị kẹp một cái bẫy thú to. Lâm Bảo đoán đây chính là nguyên nhân khiến nó xông ra khỏi núi.

Không quản thế nào, nếu đụng phải, bọn họ liền muốn bắt lấy nó. Hơn nữa, lúc này bọn họ không giết nó không được, con gấu ngựa đã xem bọn họ là kẻ thù, một bộ muốn tìm bọn họ báo thù đây.

Con gấu ngựa hiển nhiên tức giận, bị bọn Lưu Tiểu Hổ chọi đá khiêu khích, ánh mắt càng đỏ, một mạch vồ tới, trực tiếp trèo lên cây. Cũng may bọn họ đã bố trí cạm bẫy từ trước, gấu ngựa bị dây thừng vấp ngã, hai người cầm lưới ngồi đợi trên cây lập tức ném lưới ra, trùm kín gấu ngựa.

Gấu ngựa bị trùm kín, giãy giụa kịch liệt, nó há to cái miệng đầy răng nanh, vươn móng vuốt sắc bén, không ngừng cắn xé.

Sức của nó lớn, móng vuốt sắc bén, chớp mắt đã xé ra một lỗ hổng, chẳng mấy chốc sẽ phá lướt mà ra. Nhất định không thể để nó thoát ra, nếu nó thoát được, thì người tiêu đời sẽ là bọn họ.

w●ebtruy●enonlin●e●com

Lâm Bảo cùng nhóm huynh đệ nhảy từ trên cây xuống, hai người kéo dây thừng, quấn quanh người gấu ngựa vài vòng. Lưu Tiểu Xuyên sức lớn, bê một tảng đá lớn, đập về phía đầu gấu ngựa, tảng đá đập xuống, cả đầu gấu ngựa đều là máu. Gấu ngựa ăn đau, máu tươi kích thích dã tính, nó vươn hai chi trước, dùng sức xé rách lưới.

Bọn Lưu Tiểu Xuyên vội vàng cầm đá đập tới. Lâm Bảo và Lưu Tiểu Hổ thì mỗi người cầm một con dao, liên tục chọc vào bụng gấu ngựa.

Dao bổ củi của Lưu Tiểu Xuyên tuy được mài đến sắc bén, nhưng nó vẫn chỉ là dao bổ củi, chất liệu không tốt, hắn dùng sức đâm vào bụng gấu ngựa.

Dao của Lâm Bảo là dao đặc chế đặt làm ở phủ thành, làm từ sắt thép thượng hạng, cực kỳ sắc bén. Hắn nhắm vào phần trái tim gấu ngựa, thừa dịp gấu ngựa bị nhóm Lưu Tiểu Xuyên dùng đá đập tới tấp, Lâm Bảo trực dùng dùng dao đâm sâu vào tim nó.

Bị đâm vào chỗ yếu, gấu ngựa vẫn không ngã xuống, liều mạng vùng vẫy, khí lực lớn thêm. Hai chân trước của nó thoát khỏi lưới, quơ về về Lâm Bảo và Lưu Tiểu Hổ. Hai chân trước của nó có móng vuốt sắc nhọn, nếu như để nó chộp được, xác định là bị nó kéo xuống cả tảng thịt.

Lâm Bảo chộp lấy Lưu Tiểu Hổ, quăng sang một bên. Còn hắn thì tự mình ngửa ra sau, hai chân dùng sức đạp lên người gấu ngựa, hai tay nắm dao đang ghim trên người gấu ngựa mượn lực lộn nhào về phía sau, đồng thời rút dao ra khỏi người nó.

“Phốc ~” máu tươi phun ra, nhóm người cầm đá đập gấu ngựa đứng ở cự ly gần, bị phun cho cả người toàn máu, mùi máu tanh xông thẳng vào mũi.

Gấu ngựa bị đạp đến lảo đảo, đứng không vững, lại bị nhóm Lưu Tiểu Xuyên đùng đá đập tới tấp, thiếu chút nữa đã ngã xuống. Lâm Bảo nhân cơ hội này, nhảy lên bồi thêm một dao vào ngực nó. Một đao này đâm rất sâu, lút sâu đến tận cán dao, sau đó hắn rút dao ra một lần nữa.

Liên tiếp bị công kích, gấu ngựa không cam lòng kêu lên một tiếng, rốt cuộc ầm ầm ngã xuống, nằm trên đất bất động.

“Ai nha, mẹ của ta, cuối cùng cũng đánh chết được nó, mệt chết ta rồi!” Lưu Tiểu Xuyên ném cục đá trong tay qua một bên, há miệng thở hổn hển.

Không riêng gì hắn, nhóm bọn họ, bao gồm cả Lâm Bảo, đều há to miệng hít thở. Để giết chết được con gấu ngựa này, bọn họ đã dốc hết sức lực của bản thân. Bất kể là người dùng đá đập tới, hay là người dùng dao đâm vào, đều là dùng hết sức lực. Dù cho thời gian chiến đấu không dài, cũng đã hao hết thể lực của bọn họ.

Nhóm bọn họ ngồi bệt tại chỗ, nghỉ ngơi chốc lát, sau đó vội vàng xử lý gấu ngựa, che giấu mùi máu tanh. Lưu Tiểu Hổ vừa bận rộn xử lý, vừa nhìn con gấu ngựa xui xẻo, tranh thủ trêu ghẹo: “Con gấu ngựa này cũng quá thảm, đầu bị đá đập bẹp, bụng thì thủng mấy lỗ, chết đến thảm!”

Mấy người khác nhìn lại, biểu thị đồng ý. Vừa rồi bọn họ chỉ lo nghỉ ngơi, lấy lại sức xử lý con mồi, ai có thể để ý nhiều như vậy.

Này cũng không trách bọn họ, thời khắc sống còn, nếu như bọn họ không làm như vậy, người xui xẻo chính là bọn họ. Nếu đơn đả độc đấu, bọn họ không đánh lại gấu ngựa. Cho là Lâm Bảo có thể đánh thắng nó, cũng sẽ bị thương không nhẹ. Có ai muốn bản thân bị thương, kết quả như thế này đã được xem là kết quả tốt.

Dù sao, hôm nay nhóm bọn họ đã giết được một con gấu ngựa to lớn, riêng việc này thôi cũng đủ cho họ khoe khoang cả đời, chính là trâu bò như vậy! Có người cả đời còn không được nhìn thấy gấu ngựa, huống chi một đám cùng nhau giết nó, này còn không đủ kiêu ngạo sao?

Cho dù vừa rồi mệt muốn chết, còn sợ hãi vô cùng, nhưng bọn họ tín nhiệm lẫn nhau, phối hợp cùng nhau giết chết con gấu ngựa này, mà không có ai bị thương, đây chính là việc làm cho người ta cao hứng.

Xử lý gấu ngựa tốn thời gian hồi lâu, đem nó xuống núi cũng tốn gấp đôi thời gian lúc bình thường. Bởi vì con gấu ngựa này quá lớn, cao cả hai thước, phải nặng đến sáu trăm cân. Bọn họ chặt một thân cây nhỏ rắn chắc, cột tứ chi gấu ngựa vào thân cây. Hai người cùng nhau khiêng lên hai đầu của thân cây. Do nó quá nặng, nên cứ cách nửa canh giờ, bọn họ lại thay phiên một lần.

Mỗi người trong nhóm đều rất hưng phấn, không ai từng nghĩ có thể săn được một con gấu ngựa. Đương nhiên con gấu ngựa này rất lợn hại, nhưng do nó xui xẻo, dính bẫy từ trước, tàn phế một chân, vì vậy bọn Lâm Bảo mới có thể giết được nó. Cho dù như thế, giết được nó cũng làm nhóm bọn họ cao hứng.

Đoạn đường sau đó rất thuận lợi. Bởi vì phải gánh thêm gấu ngựa, bọn họ xuống núi chậm hơn hai canh giờ so với dự tính, hiện tại nhà nhà trong thôn cơ hồ đã tắt đèn nghỉ ngơi.

Bất quá có mấy gia đình vẫn còn sáng đèn, ngẩng đầu mong ngóng nhóm bọn họ bình an trở về. Thậm chí có người còn mang đuốc ra cửa thôn đứng chờ.

“Các ngươi xem, kia có phải nhóm ca ta không? Chính là bọn họ, bọn họ về rồi!” Một tiểu tử hô lên, vui mừng chạy về hướng bọn Lâm Bảo.

Tiểu tử này đi thẳng tới trước mặt Lưu Tiểu Xuyên, kích động nói: “Ca về rồi! Ta ăn cơm xong liền ra đây chờ các ngươi, các ngươi khiêng cái gì mà lớn như thế, còn đen thù lùi?”

Tiểu tử này là đệ đệ của Lưu Tiểu Xuyên, chừng mười một mười hai tuổi.

“Đây là gấu ngựa các ca ca của ngươi giết được! Lợi hại không?” Lưu Tiểu Duyên tự hào nói.

Đệ đệ Lưu Tiểu Xuyên hoan hô: “Oa, gấu ngựa sao? Đại ca lợi hại quá, đánh được cả gấu ngựa!”

Ngoài đệ đệ của Lưu Tiểu Xuyên, còn có mấy tiểu tử choai choai cùng ra đây. Trong đám tiểu tử choai choai, Lâm Bảo liếc mắt liền trông thấy có một nam nhân dáng người cao to, hắn lập tức nhận ra đó là Chu Trạch, đúng là Chu Trạch đang đứng đây chờ hắn.

Chu Trạch nhìn thấy nhóm Lâm Bảo bình an trở về, lo lắng trong lòng buông xuống, cũng để hai tiểu ca nhi trong nhà yên tâm, hắn biết Lâm Bảo nhất định sẽ bình an trở lại.

“Chu đại ca, nửa đường đụng phải một con gấu ngựa, phí chút công phu mới giết chết được nó, cho nên mới về muộn thế này”.

“Sao trên người toàn là mùi máu, bị thương chỗ nào sao?” Chu Trạch mũi thính, tức khắc ngửi được mùi máu tanh nồng đậm trên người Lâm Bảo.

Lâm Bảo lắc đầu: “Không có, mấy người chúng ta đều không sao, chúng ta hợp lực giết chết gấu ngựa, đây là máu của nó”.

Chu Trạch nói: “Không sao là tốt rồi. Ca người và Đông ca nhi rất lo cho ngươi, sợ rằng bây giờ còn chưa ngủ, để ta đến đây chờ ngươi. Lát nữa hãy về nhà, bây giờ đến sân nhà tắm rửa, đổi quần áo sạch sẽ trước, rồi đi nhìn bọn họ sau, không bọn họ thấy ngươi như thế này lại lo lắng”.

“Hảo, ta biết rồi, Chu đại ca.” Lâm Bảo đáp.

Cuối cùng gấu ngựa được đưa đến nhà Lưu Tiểu Xuyên gần nhất, bởi vì ai trong đám bọn họ cũng không muốn khiêng nó đi thêm đoạn đường nào nữa, nó thật sự quá nặng, khiêng cả một đường đã mệt muốn chết rồi.

Lâm Bảo cùng Chu Trạch trở về nhà, trước tiên đến sân nhà Chu Trạch tắm rửa tỉ mỉ, thay quần áo sạch sẽ, hắn mới trở về tiểu viện nhà mình. Đây là tiểu viện cũ Lâm gia được sửa mới, lắp thêm gạch ngói. Sau khi Lâm Bảo và Nguyên Đông thành thân thì dọn vào ở.

Trong phòng vẫn còn sáng đèn, quả nhiên Lâm Ngọc và Nguyên Đông còn chưa ngủ.

“Đông Nhi, ta đã về!” Lâm Bảo hô lên, mở cửa vào phòng.

Chu Trạch cùng theo vào, đưa Lâm Ngọc và hài tử về viện của bọn họ, nhường lại không gian cho Lâm Bảo và Nguyên Đông.

Trong mắt Nguyên Đông đong đầy nước mắt, thấy Lâm Bảo bình an trở về, không nhịn được nữa, nước mắt rơi xuống: “Tiểu Bảo, ngươi về rồi, về thật rồi, thật sự quá tốt rồi!”

“Đông Nhi, đừng khóc, đừng khóc, là ta không tốt, làm ngươi lo lắng, đừng khóc, khóc không tốt cho thân thể ngươi…” Lâm Bảo vội ôm Nguyên Đông vào lòng an ủi.

Khoảng khắc ôm Nguyên Đông vào ngực, cảm nhận được độ ấm chân thật, tâm Lâm Bảo mới coi như rơi xuống.

Nguyên Đông khóc xong, giơ tay đấm vào ngực Lâm Bảo: “Lần sau ngươi không được như thế, ta vẫn luôn lo lắng cho ngươi, mấy hôm nay không thể ngủ được”.

Lâm Bảo nhận lỗi: “Ta sai rồi, ta nhận sai, ta bảo đảm sau này đều đi theo bên cạnh ngươi, không bao giờ rời đi. Đông Nhi, mấy hôm nay ở trong núi ta vẫn luôn nhớ đến ngươi. Ta quyết định rồi, những ngày tới, ta phải trông chừng ngươi cẩn thận, cả ngươi và hài tử của chúng ta”.

“Người chỉ được cái lẻo mép. Đúng rồi, sao trên người người có mùi gì thối thối, khó ngửi như vậy, có phải bị thương ở đâu không?” Nguyên Đông lo lắng hỏi.

Lâm Bảo nói: “Không có, ta không có bị thương, ta rất tốt, không bị làm sao cả. Nửa đường trở về chúng ta gặp phải một con gấu ngựa, nhóm chúng ta hợp lực giết chết nó, cho nên mới về muộn. Mùi này chính là mùi máu của gấu ngựa, vừa rồi ta đã dùng bồ kết tắm qua, vẫn còn mùi sao? Ngươi ngửi thấy có phải là rất khó chịu không? Vậy ta đi tắm thêm lần nữa”.

Hắn biết hiện giờ Nguyên Đông không ngửi được mùi gì lạ, ngửi thấy khó chịu sẽ nôn ra, hắn không muốn thấy Nguyên Đông khó chịu.

Thấy Lâm Bảo muốn đi, Nguyên Đông dùng sức ôm lấy thắt lưng hắn, vùi đầu vào bả vai hắn: “Không cần, ta không khó chịu. Ngươi mệt rồi, đi nghỉ ngơi cho khỏe đi. A, đúng rồi, có đói bụng không? Trong nồi có cơm, hãy còn nóng, để ta đi dọn ra cho ngươi ăn”.

“Không đói bụng, ta nhìn thấy ngươi liền không cảm thấy đói nữa. Đông Nhi, thật tốt khi có ngươi ở bên!” Lâm Bảo cúi đầu hôn Nguyên Đông.

Nguyên Đông nói: “Nhìn ta cũng không thể no bụng được, nhanh đi ăn cơm, đừng để bị đói, ta đi dọn cho ngươi”.

“Không cần ngươi dọn, tự ta làm là được. Ngươi ở trong này nghỉ ngơi, chờ ta ăn cơm xong sẽ vào ngủ cùng ngươi”.

Nguyên Đông không muốn chờ trong phòng một mình, chạy theo Lâm Bảo, ngồi bên cạnh nhìn hắn ăn cơm. Nhìn hắn ăn ngon lành, y cũng cảm thấy vui vẻ.

Lâm Bảo nhanh chóng ăn cơm xong, để Nguyên Đông về phòng, còn hắn đi tắm rửa sạch sẽ một lần nữa, đảm bảo rằng trên người không còn mùi gì mới trở về phòng.

Nằm ở trên giường, Lâm Bảo ôm Nguyên Đông vào ngực, cảm thụ nhiệt độ của nhau, nghe tiếng tim hòa cùng nhịp đập, đến lúc này Nguyên Đông mới xem như triệt để yên tâm.

Lâm Bảo nhẹ giọng nói bên tai Nguyên Đông: “Đông Nhi, ngủ đi, có ta ở đây”.

Nguyên Đông nắm tay hắn, nhắm mắt lại, nhanh chóng rơi vào mộng đẹp.

Nghe tiếng hít thở đều đặn, ái nhân ngay gần bên, trong lòng Lâm Bảo tràn ngập cảm giác hạnh phúc. Hắn nguyện ý bọn họ sẽ mãi hạnh phúc như thế này, cũng chắc chắn rằng bọn họ sẽ luôn hạnh phúc!
Bình Luận (0)
Comment