Dị Thế Điền Viên

Chương 35

Bởi vì bạc nhiều rất nặng, mang theo hơn hai trăm lượng bạc đi dạo thật quá mức chói mắt, cũng rất không tiện.

Chu Trạch mang theo túi bạc nặng trịch cùng hai huynh đệ Lâm Ngọc trở về quán trọ.

Dọc đường đi hai huynh đệ Lâm Ngọc rất lo sợ. Tuy không hiện lên mặt, trong lòng lại run như cầy sấy. Suốt đường đi chỉ sợ ở đâu nhảy ra một người, cướp mất bạc của bọn họ.

Trong lòng bọn họ suy nghĩ lung tung, càng nhiều hơn chính là chấn kinh, bọn họ không ngờ rằng đến phủ thành Bổ Huyết Thảo lại bán được giá cao như vậy. Một chuyến đi kiếm về được hơn hai trăm lượng bạc, lời hơn bán ở trấn gấp mấy lần.

Trời ạ, đây chính là hơn hai trăm lượng bạc, người trong thôn cả đời cũng không thấy được nhiều tiền như vậy a. Từ trước đến nay bọn họ cũng chưa từng được nhìn thấy nhiều bạc như vậy.

Lúc trước Chu Trạch bán Bổ Huyết Thảo trên trấn được sáu mươi lượng, bọn họ đã cảm thấy đó là số bạc nhiều nhất trong đời mà bọn họ có được, không nghĩ tới còn có thể có lúc nhiều hơn.

Rốt cuộc một đường bình an trở lại quán trọ, hai huynh đệ Lâm Ngọc thở phào nhẹ nhõm. Vừa vui mừng vừa sợ, chính xác hơn là sợ nhiều hơn mừng.

Lâm Ngọc nhìn bạc trong ngực Chu Trạch, cảm giác giống như đang mơ, tất cả đều không chân thực như vậy, y hạ thấp giọng nói: “Chu đại ca, chúng ta thực sự bán Bổ Huyết Thảo được hơn hai trăm lượng bạc?”

Chu Trạch cười cười, giơ túi bạc ra trước mặt: “Bạc đều ở đây, còn có thể là giả sao?”

Hai trăm lượng bạc nặng trình trịch, tay nhấc không nổi, chắc chắn không phải là giả.

“Không phải, Chu đại ca, ta chỉ là không nghĩ tới có thể bán nhiều tiền như vậy.” Lâm Ngọc cảm nhận sức nặng của bạc trong ngực, hết thảy đều là sự thật.

“Chu đại ca, làm sao ngươi biết đến phủ thành có thể bán được giá cao như vậy? Người trong thôn không ai nghĩ đến đây bán, ngươi thật là thông minh, thật lợi hại.” Vẻ mặt Lâm Ngọc sùng bái.

Người mình yêu thích dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, cảm giác không tệ, trong lòng Chu Trạch đắc ý: “Ta cũng chỉ đoán, mà may mắn đoán trúng rồi. Bây giờ các ngươi không còn đau lòng khi đến phủ thành tốn nhiều tiền nữa chứ?”

Hai huynh đệ Lâm Ngọc đồng thời lắc đầu, so với số tiền mới có được, chi phí đến phủ thành căn bản không đáng nhắc tới, tính ra bọn họ đã được lời.

Có thể bán nhiều như vậy bạc, Chu Trạch cũng không ngờ tới, hắn cũng rất cao hứng. Cao hứng xong rồi, Chu Trạch ưu tư nhìn túi bạc, chỉ vì bạc này quá nặng, cầm trong tay đi lại không tiện, gây chú ý vô cùng, nếu như bị kẻ gian nhìn vào thì phiền toái.

Chu Trạch nghĩ muốn tìm một tiền trang đem bạc đổi thành ngân phiếu, như vậy sẽ thuận tiện hơn.

Chu Trạch tìm đến iểu nhị Dương Đông hỏi thăm, tìm một tiền trang có quy mô. Đến tiền trang hắn còn hỏi qua, tiền trang kia ở trấn bọn họ cũng có chi nhánh. Nếu vậy, về đến trấn đổi thành bạc cũng dễ dàng hơn.

Vì vậy Chu Trạch đem một trăm năm mươi lượng bạc đổi thành ngân phiếu, còn lại tám mươi lượng bạc thì giữ trong người.

Sau đó Chu Trạch dẫn theo hai huynh đệ Lâm Ngọc dạo quanh trành, loanh quanh ghé vào các loại cửa hàng, nhìn tới nhìn lui.

Rất nhanh, bọn họ liền phát hiện vài vật bình thường, như là vải thô, sợi bông nhỏ, giá cả rẻ hơn ở trấn. Mua nhiều còn được giảm giá. Không chỉ giá cả phải chăng, hoa văn cũng đa dạng, không giống như ở trấn, chỉ có vài ba loại.

“Chu đại ca, mấy cái này màu sắc thật đẹp, chúng ta mua một ít trở về! Mọi người trong thôn nhất định sẽ thích!”

“Ân, được đó, A Ngọc, ta đối với vải vóc không thông thạo, ngươi xem là được.”

“Ân, được.” Lâm Ngọc chọn lựa mấy loại vải màu sắc tươi đẹp, mỗi loại hai cuộn, màu đậm cũng lấy mấy thất.

Chu Trạch vốn định mở cửa hàng, thứ gì cũng cần đặt mua, cho nên thứ gì rẻ hơn ở trấn họ đều mua một ít.

Sau đó bọn họ liên tục đi đến các cửa hàng bán lương thực, gia vị, đồ trang sức, điểm tâm…

Mua cái này một ít, cái kia mua một ít, ngoại trừ lúc ăn cơm, bọn họ dùng cả ngày để mua đồ, bao lớn bao nhỏ, một đống đồ vật. Tám mươi lượng bạc cũng chỉ còn lại mấy lượng.

Bao lớn bao nhỏ đồ vật trở lại quán trọ, Dương Đông nhìn đến sững sờ, không nhịn được mở miệng hỏi: “Chu khách quan, các ngươi mua nhiều đồ như vậy, là muốn mở cửa tiệm sao?”

“Đông Tử, ngươi nói đúng, chúng ta dự định mở một cửa hàng.”

“Đây là chuyện đại sự nha, vậy ta ở đây trước tiên chúc ngươi khai trương thuận lợi, làm ăn đại cát.”

“Mượn cát ngôn của ngươi.”

Bởi vì đi dạo cả ngày mệt mỏi, bọn Chu Trạch về lại quán trọ liền đi ngủ sớm.

Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Trạch dùng mấy lượng bạc cuối cùng thuê một chiếc xe ngựa. Đưa hết những thứ bọn họ đã mua lên xe, chất đầy hai phần ba chiếc xe.

Xe ngựa một đường chạy nhanh, đưa bọn họ thuận lợi về tới Lạc Hà thôn.

Xe vừa vào thôn, đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong thôn. Chưa có chiếc xe ngựa nào đẹp như thế vào đến thôn bọn họ nha! Mọi người đều suy đoán, là quý nhân nào đến thôn? Còn có mấy hài tử vui vẻ chạy theo sau xe ngựa.

Lúc mọi ngươi trong thôn còn đang đoán lung tung, xe ngựa chạy qua cửa thôn, đến trước cửa Lâm gia thì dừng lại.

Hoàng Mao trong nhà nghe thấy tiếng động, sủa “Uông uông”. Hiện tại nó đã lớn thành một con chó choai choai, đã có ý thức trông nhà.

Lâm Bảo nhảy xuống xe mở cửa viện, miệng hô: “Hoàng Mao, không được sủa, là ta đã về!”

Nghe được thanh âm quen thuộc, Hoàng Mao “Ư ử” làm nũng kêu, cái đuôi phía sau điên cuồng lắc.

Nhìn thấy Lâm Bảo, Hoàng Mao lập tức nhào tới, hai chân trước khoát lên đùi Lâm Bảo, lè lưỡi liếm tay nó.

“Hoàng Mao, ngươi có nhớ ta không? Ta rất nhớ ngươi nha, hai ngày nay ngươi có ăn uống đầy đủ không?” Lâm Bảo ôm Hoàng Mao náo loạn một trận.

Sư phó đánh xe nhảy xuống xe, giúp đỡ Chu Trạch chuyển đồ vật trên xe xuống, Chu Trạch trả hết số tiền còn lại, sư phó đánh xe cáo từ ra về.

Lúc này trên mặt đất bày la liệt các loại đồ vật. Bọn Chu Trạch dù có muốn dấu cũng không được, đương nhiên Chu Trạch cũng không có ý định giấu diếm. Nếu hắn đã muốn mở cửa tiệm, vừa hay lúc này có thể để mọi người biết trước.

Không lâu sau, một đám ngươi vây trước cửa Lâm gia. Đại gia, đại nương, đại cô nương, tiểu ca nhi, còn có một nhóm tiểu hài tử chạy tới chạy lui.

Bị nhiều người vây xem như vậy, huynh đệ Lâm Ngọc có chút không thoải mái. Trong nhóm người có cả trưởng bối. Bọn họ cần đi qua chào hỏi, nếu không sẽ bị người khác nói là vô lễ.

Có người nhìn đến mê mẩn, hiếu kỳ hỏi Lâm Ngọc: “Ngọc ca nhi, nhà ngươi phát tài sao, sao lại mua nhiều đồ như vậy?”

Đương nhiên Lâm Ngọc sẽ không đem chuyện tiền bạc trong nhà nói ra, y chỉ nói: “Chu đại ca muốn mở cửa tiệm trong thôn, những thứ này là lấy hàng từ phủ thành về.”

“Há, mở cửa tiệm à, vốn tưởng các ngươi tùy tiện nói cho vui, không ngờ là làm thật. Những thứ này đều lấy hàng từ phủ thành, phải chăng giá cả còn đắt hơn trên trấn, đồ vật quá đắt người trong thôn cũng không mua nổi.” Một vị đại nương nói.

“Khi nào thì các ngươi khai trương, ta nhìn thấy có vài thất vải rất đẹp, bao nhiêu tiền một thước, ta muốn mua cho Nhị nha đầu nhà ta làm quần áo.”

“Nhà các ngươi bán những gì, có muối hay không, vừa lúc muối nhà ta đã hết, ta muốn mua.”

“Đậu tương có không, bán cho ta một cân.”

…...

Mọi người mồm năm miệng mười liên tục hỏi. Lâm Ngọc bị hỏi đến đau đầu, những thứ y biết thì còn có thể trả lời, còn lại thì y không biết đành thôi. Y không ngờ lần đầu mở cửa tiệm cũng không phải chuyện dễ dàng.

Cuối cùng vẫn là Chu Trạch đi qua giải vây cho y. Hắn giải thích với tất cả mọi người đang đứng xem náo nhiệt, nói rõ cửa tiệm ba ngày sau mới khai trương, nếu có nhu cầu gì hôm đó lại đến, giá cả đa số là giống trên trấn.

Trong đám người này cũng có người lần trước Chu Trạch vào núi tìm kiếm, chính là Triệu Cẩu Tử.

Nhà Triệu Cẩu Tử luôn ghi nhớ ân tình của Chu Trạch, vẫn muốn mời Chu Trạch đến nhà ăn bữa cơm. Kết quả Chu Trạch ở trong núi mấy ngày không về. Vừa trở về hôm sau lại mang theo huynh đệ Lâm Ngọc đến phủ thành.

Triệu Cẩu Tử đến tìm mấy lần đều không thấy ai. Lần này mẹ hắn biết bọn Chu Trạch đã từ phủ thành trở về, liền bảo hắn đến Lâm gia tìm Chu Trạch.

Thấy bọn Chu Trạch đang vội vàng khuân đồ vào trong nhà. Triệu Cẩu Tử xem như cũng có chút đầu óc, tiến lên giúp đỡ khuân đồ vào bên trong.

Rất nhanh đồ vật đều đã được đưa vào trong sân, mọi người xem náo nhiệt cũng tản đi. Chu Trạch đã nói ba ngày sau sẽ khai trương, đến lúc đó lại đến xem.

Chuyển xong đồ vật, Triệu Cẩu Tử ngượng ngùng cười với Chu Trạch, nói: “Chu Trạch huynh đệ, ngươi còn nhớ ta không? Vài ngày trước ngươi mang cha ta vào núi tìm chúng ta, thực sự đa tạ ngươi nha! Cha ta kêu ta đến đây mời ngươi buổi tối đến nhà ta ăn cơm.”

Chu Trạch đối với hắn còn có ấn tượng, nhớ không lầm thì tên hắn là Triệu Cẩu Tử.

“Ta nhớ ra ngươi, Triệu Cẩu Tử huynh đệ, hôm nay ta mới từ phủ thành trở về, còn có việc phải làm, ngươi xem, để hôm khác được không?”

Nghe hắn nói như vậy, Triệu Cẩu Tử rất muốn khóc, vẻ mặt đau khổ nói: “Chu Trạch huynh đệ, tối nay ngươi nhất định phải đến nhà ta ăn cơm. Mẹ ta đã giết gà, thịt đều đã hầm xong, cha ta còn mua hai cân rượu vàng, nói muốn cùng ngươi uống hai chén đấy!”

Còn một câu Triệu Câu Tử không nói, đó chính là nếu Chu Trạch không đi hắn nhất định sẽ bị mắng, cha hắn là một người đặc biệt trọng tình nghĩa, lần này Chu Trạch giúp nhà bọn họ ân tình lớn như vậy, nhất định phải mời cơm nói lời cảm tạ.

Đã nói đến như vậy, Chu Trạch không tiện từ chối nữa. Người ta mời ngươi ăn cơm để cám ơn, nếu ngươi không đi, đây chẳng phải là không cho người ta mặt mũi hay sao, vậy thì cũng quá không hiểu đạo nghĩa.

“Vậy được, ta trước tiên thu thập một chút, sau đó sẽ qua nhà ngươi.” Chu Trạch nói.

“Được rồi, ngươi nhớ qua sớm một chút.” Triệu Cẩu Tử khách khí một câu. Vì hoàn thành việc cha giao cho, bước chân trở về của hắn nhẹ như bay.
Bình Luận (0)
Comment