Dị Thế Điền Viên

Chương 36

Chu Trạch cùng huynh đệ Lâm Ngọc chỉnh lý đồ vật sơ qua, sau đó hắn đi tắm, thay quần áo, nói với hai người: “A Ngọc, Tiểu Bảo, lát nữa các ngươi tự làm cơm ăn đi. Ta đến Triệu gia một chuyến, buổi tối có lẽ sẽ về hơi muộn. Các ngươi cứ đóng cửa, khi về ta sẽ gọi, lúc đó hãy mở cửa cho ta.”

“Được, ta biết rồi. Chu đại ca, ngươi uống rượu ít thôi, ăn cơm xong nhớ về sớm.” Lâm Ngọc dặn dò.

“Ừm, ta sẽ về sớm.”

Chu Trạch hỏi Lâm Ngọc vị trí nhà của Triệu Cẩu Tử, nhân lúc trời còn chưa tối đến nhà hắn.

Đến trước cửa Triệu gia, Chu Trạch đứng trước sân hô: “Triệu thúc!”

“Chu tiểu tử, ngươi đã đến rồi, mau vào nhà. Thức ăn đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ ngươi đến nữa thôi.” Cha Triệu Cẩu Tử nhìn thấy Chu Trạch thì cười ha ha, nhiệt tình đưa hắn vào trong, mời ngồi.

Bởi vì trời quá nóng, Triệu gia liền bày bàn ở ngoài sân. Trên bàn đã bày sẵn thức ăn, rau thịt đều có đủ, đều là những món ăn ngày thường. Món ăn chính hôm nay chính là thịt gà, còn có nhiều loại thức ăn mặn khác, rất có thành ý.

Mẹ Triệu Cẩu Tử tươi cười tiếp đón.

“Chu tiểu tử, ngồi đi, đừng khách khí, cứ tự nhiên như ở nhà, ăn nhiều uống nhiều đi.”

Chu Trạch ngồi xuống, cùng cha Triệu Cẩu Tử uống rượu dùng bữa. Triệu Cẩu Tử đứng bên cạnh bưng trà rót rượu nhe răng cười.

“Đến, Chu tiểu tử, thúc mời ngươi một chén, đa tạ ngươi đã cứu tiểu tử thúi nhà ta. Nếu không có ngươi, hắn đã ở trong núi làm thức ăn cho lợn rừng rồi.”

“Triệu thúc, ngươi quá khách khí, chuyện nhỏ mà, đừng để bụng. Đến, chúng ta uống cạn chén rượu này!”

“Được, tốt, cùng uống…”

Hai người ăn vừa uống, nói chút chuyện ngày thường.

Bữa cơm này cả khách và chủ nhà đều vui vẻ.

Ăn xơm xong, Chu Trạch cáo từ trở về nhà.

“Cốc cốc cốc!” ba tiếng gõ cửa vang lên. Hoàng Mao nghe thấy tiếng động sủa lên.

Hai huynh đệ Lâm Ngọc đang ở trong nhà chờ Chu Trạch về, nghe thấy tiếng gõ cửa liền đi ra.

Lâm Ngọc hỏi: “Là Chu đại ca đã về sao?”

“Ân, là ta.” Chu Trạch đáp, lúc này chân hắn như nhũn ra, vốn chỉ muốn uống chút rượu, song cha Triệu Cẩu Tử cứ mời liên tiếp, chén này tới chén kia nối tiếp nhau chui vào bụng, khó tránh khỏi uống nhiều hơn.

“Chu đại ca, chờ chút, ta ra mở cửa cho ngươi.” Lâm Ngọc vừa nói vừa bước nhanh ra mở chốt cửa, để Chu Trạch đi vào.

Chu Trạch có chút choáng váng, nửa người tựa trên cửa. Lâm Ngọc vừa lúc mở cửa ra, cả người Chu Trạch đổ nhào về phía trước, bổ nhào vào trên người Lâm Ngọc.

Lâm Ngọc kinh ngạc, vội vàng vươn tay đỡ lấy hắn, mùi rượu xông vào mũi, không cần hỏi cũng biết nhất định là do hắn uống quá nhiều.

“Chu đại ca, ngươi uống say rồi à?”

“Không có, A Ngọc, ta không có say, thật sự, chỉ là uống hơi nhiều.” Chu Trạch đứng thẳng lên, lắc đầu, để đầu óc thanh tỉnh lên chút.

“Được, ta biết rồi, ngươi không có say. Chu đại ca, ngươi đừng nhúc nhích, để ta dìu ngươi vào trong nhà.” Lâm Ngọc nói.

Lâm Ngọc đỡ Chu Trạch vào nhà. Lâm Bảo chạy đến giúp, hai người cùng đỡ Chu Trạch vào phòng, để hắn nằm lên giường.

Lâm Ngọc giúp Chu Trạch thoát áo ngoài và giày, lấy khăn ướt lau mặt cho hắn. Lâm Bảo chạy ra ngoài sân đóng cửa lại.

Lâm Bảo vào trong phòng, cằn nhằn Chu Trạch: “Chu đại ca, không phải ca ta đã dặn ngươi uống ít rượu thôi sao, ngươi xem, ngươi say luôn rồi kìa.”

“Thịnh tình không thể chối từ, lần sau sẽ không như vậy, ạch ~” Chu Trạch nấc lên, đầu càng choáng.

Lâm Ngọc rót bát nước ấm, đưa tới.

“Chu đại ca, uống bát nước đi, sẽ dễ chịu hơn.”

Vừa lúc Chu Trạch đang khát, hắn nhận lấy uống cạn, Lâm Ngọc thấy vậy lại rót cho hắn thêm một bát.

Chu Trạch uống hai bát nước, đã dễ chịu hơn, không bao lâu đã ngủ mất. Đây là lần đầu tiên từ khi hắn đến thế giới này, hắn có thể ngủ nhanh như vậy, không cần suy nghĩ gì.

Một đêm không mộng, sáng hôm sau, hiếm khi Chu Trạch dậy muộn.

Chu Trạch ngồi dậy, xoa đầu có chút đau, uống rượu nhiều quả nhiên hỏng việc, lần sau dù thế nào cũng không thể uống nhiều rượu nữa.

Chu Trạch mặc quần áo xuống giường, ra sân, thấy cửa đóng, sọt trúc và cuốc thường để bên góc tường cũng không thấy đâu, hắn đoán là hai huynh đệ Lâm Ngọc đã đi ra ruộng.

Hoàng Mao nghe thấy tiếng động, từ dưới bóng cây chạy đến, vây quanh Chu Trạch, thè lưỡi, dụi đầu vào chân hắn lấy lòng, Chu Trạch xoa đầu nó.

Rửa mặt xong, Chu Trạch ăn cơm Lâm Ngọc chừa lại cho hắn, sau đó bắt đầu sắp xếp hàng hóa hôm qua đưa về.

Trong gian phòng dùng để bán hàng đã bày sẵn kệ gỗ, là lúc trước hắn thuê thợ mộc làm.

Kệ gỗ làm bằng gỗ, có năm tầng, cao hơn người, được quét sơn đỏ.

Chu Trạch phân các loại mặt hàng giống nhau bày lên trên kệ. Để tiện ghi nhớ giá cả, hắn còn làm một ít mộc tử đơn giản, ghi rõ giá cả rồi treo lên.

Hai huynh đệ Lâm Ngọc từ ruộng về, cùng giúp đỡ Chu Trạch một tay.

Ba người bận bịu hai ngày mới đem hàng hóa bày biện xong, giá cả cũng đã nhớ được đại khái.

Ba ngày nhanh chóng trôi qua. Sáng sớm ngày thứ ba, Chu Trạch mở cửa tiệm, treo hai dây pháo trước cửa, thông báo cửa hàng chính thức khai trương.

Tiếng pháo vừa dừng, đã có người đi đến.

Người tới là một đại nương trong thôn, cầm theo một cái bình nhỏ.

“Ngọc ca nhi, cửa tiệm của các ngươi có nước tương không, bán cho ta một cân.”

“Có, đại nương, để ta đi lấy cho ngươi.” Lâm Ngọc nhận cái bình nhỏ, đi đến vại chứa nước tương, lấy một cân.

Đại nương nhận lại bình nước tương, cúi đầu ngửi thử, vẻ mặt vui mừng: “Ân, không tồi, nước tương nhà các ngươi bán hương vị rất thơm, cũng là lấy hàng từ phủ thành về sao?”

Lâm Ngọc gật đầu: “Đúng thế.”

“Bao nhiêu tiền thế?” Đại nương hỏi.

Lâm Ngọc: “Cùng giá với trên trấn, mười văn tiền một cân.”

“Được, tiền đây.” Đại nương móc ra mười văn tiền đưa cho y, mang bình nước tương về nhà. Trong lòng nàng vui vẻ, không cần chạy đến thị trấn xa xôi vẫn có thể mua đồ với giá cả phải chăng, nàng cảm thấy rất được.

Ngày đầu tiên khai trương cửa hàng, liên tục có người đến mua đồ, người thì mua kim chỉ, người thì mua vải vóc, người thì mua gia vị…

Từ sáng đến tối, vẫn luôn có người đến. Có người đến mua đồ, cũng có người chỉ là hiếu kỳ đến xem thử, nhìn thấy thích thứ gì thì mua, thành ra người đến cửa hàng không ngớt.

Lúc vừa bán, Lâm Ngọc có chút lo, sợ tính sai tiền cho người ta, song do có Chu Trạch ở bên cạnh nhắc nhở, cho nên cũng không xảy ra sai sót gì.

Cả ngày bận rộn, Lâm Ngọc dần thích ứng. Chu Trạch và Lâm Bảo chỉ ở bên cạnh phụ giúp lấy đồ đến, buôn bán chủ yếu vẫn là Lâm Ngọc làm. Ý định của Chu Trạch là để cho y rèn luyện, cho nên nếu không cần thiết hắn sẽ không nhúng tay.

Đến chạng vạng, không còn ai đến, Chu Trạch đóng cửa tiệm, ba người trở về tiểu viện Lâm gia.

Ăn cơm tối xong, Lâm Ngọc ôm hộp tiền để lên bàn, đổ ra.

Ba người cùng nhau đếm, cứ mười văn tiền xâu lại thành một xâu. Đến tới đến lui, hai huynh đệ Lâm Ngọc cảm thấy hơi loạn, cảm giác không thể đếm hết được, càng đếm càng sốt ruột.

Người cho ra kết quả cuối cùng vẫn là Chu Trạch, tổng cộng là tám trăm ba mươi hai văn tiền, trừ đi năm trăm hai mươi văn tiền vốn, bọn họ lãi được ba trăm mười hai văn.

Ngoại trừ tiền mặt, bọn họ còn thu vào một rổ trứng gà. Có vài gia đình không đủ tiền mua đồ, cầm luôn trứng gà lại đổi, cứ quy ra một trứng bằng một văn tiền.

Biết hôm nay kiếm được hơn ba trăm văn tiền, Lâm Ngọc và Lâm Bảo đều rất vui.

“Chu đại ca, một ngày mà chúng ta kiếm được nhiều tiền như vậy, tính ra một tháng phải kiếm được vài lượng.” Lâm Ngọc cao hứng đến đỏ mặt, trong mắt lấp lánh ý cười.

“Đúng, khoảng chừng đó. Thế nhưng có khả năng mấy ngày sau không đông khách như hôm nay đâu. Do hôm nay chúng ta khai trương, nhiều người đến xem, mới kiếm được nhiều.” Chu Trạch nói.

Lâm Ngọc: “Không sao, mỗi ngày đều kiếm được tiền là tốt rồi. Chu đại ca có thể dạy ta tính sổ không? Quá nhiều tiền ta sẽ không tính được, ta thấy ngươi tính rất dễ dàng, không cần bàn tính vẫn tính rất nhanh.”

Lâm Bảo ngồi bên cạnh cũng hô lên: Ta cũng muốn học, Chu đại ca cũng dạy ta nữa!”

Chu Trạch cười: “Được rồi, sau này bán hàng ta sẽ dạy các ngươi, nếu các ngươi chịu khó, rất nhanh sẽ học được.”

Từ hôm đó, khi nào rảnh rỗi Chu Trạch đều dạy hai huynh đệ Lâm Ngọc tính toán.
Bình Luận (0)
Comment