Dị Thế Lưu Đày

Chương 522

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

12249700_1661500790789139_7893606148539044629_n

“Cốt nhân này là kiệt tác của một Đại Cốt Khí Sư tối cao trong tộc Hữu Giác, sau khi luyện chế một lần rồi lại một lần, trên đầu còn được khảm một viên đá Thần Huyết trong truyền thuyết mà gã mang về từ đông đại lục.”Vương hậu mang theo nụ cười cổ quái mà vịn vách tường đi xuống cầu thang.

Người trong vương cung còn muốn lừa cô ta, nhưng liệu sẽ giấu được bao lâu, vương của cô ta mất tích, con cái của cô ta đều đã chết, người chồng mất tích hầu như có thể khẳng định rằng đã chết, cô ta còn cái gì để mà lưu luyến? Còn cái gì để mà sợ hãi?

Đúng vậy, cô ta không còn gì để sợ cả.

Tuy cô ta là vương hậu, nhưng dù là trong ba tộc hay là trong tộc Hồng Giác, cô ta đều như người vô hình, người khác thấy cô ta chí cao vô thượng, nhưng cô ta chỉ là thứ công cụ sinh đẻ, là một vật tượng trưng lạnh lẽo.

Cô ta xuất thân từ một gia tộc Hồng Giác, đơn giản là vì cha cô ta cho rằng thân phận của Hồ Liên quá mức cao quý, không nên lấy danh nghĩa của thần để làm thay đổi quyền lực trong tộc, vị Đại Tư Tế kia liền ghét nhà cô ta, sau đó tìm lý do giết sạch gia tộc của cô ta.

Nếu không phải vì cô ta là người bạn đời mà Hồ Liên đích thân chọn cho Ni Nhĩ vương, nếu không phải bởi vì khi đó bụng cô ta đã có con của Ni Nhĩ vương, thì chắc cô ta cũng sẽ im hơi lặng tiếng mà chết ở nơi nào đó.

Hồ Liên ‘nổi lòng từ bi’ mà giữ cô ta lại, có điều, gã cho rằng cô ta không còn gia tộc chống lưng, không còn chỗ dựa, thì sẽ dễ khống chế hơn tân vương hậu.

Mà chồng cô ta… Ha! Chồng của cô ta!

Đố kỵ, thù hận, hai loại cảm xúc này đã gặm cắn tim cô ta từng chút từng chút một trong suốt nhiều năm, cô ta vẫn luôn chờ đợi, chờ cái khoảnh khắc khi chồng cô ta bị Hồ Liên ghét bỏ, cô ta muốn nhìn thử vẻ mặt của người đàn ông ấy khi đó, để dùng sự bi ai tuyệt vọng trong mắt hắn mà an ủi trái tim đã mục ruỗng của mình.

Nhưng thật buồn cười, cô ta không chờ được tới khi chồng cô ta bị vị Đại Tư Tế kia vứt bỏ, mà lại chờ được tới khi cả hai cùng chết!

Hiện giờ, cô ta lại trở thành người duy nhất còn sống.

Nếu là trước đây, cô ta tuyệt đối sẽ không dám làm bất cứ điều gì với vị kia, vị kia đã sớm trở thành truyền thuyết của ba tộc, một vị tư tế bất tử được thần yêu thương, làm sao cô ta dám có chút ý niệm trả thù nào với một người như vậy? Đây cũng là lý do mà cô ta chỉ dám hận chồng mình, muốn nhìn cảnh hắn bị chê cười, chứ không dám chờ mong ngày Hồ Liên ngã xuống.

Dù là Ni Nhĩ vương hay Hồ Liên, bao gồm cả đứa con trai trưởng được bồi dưỡng để làm tộc trưởng, chỉ cần còn một người trong số họ tồn tại, thì cô ta cũng không dám có ý niệm này.

Nhưng ai ngờ đâu, tất cả đều đã chết, cơ hội của cô ta đã tới!

Vương hậu thật muốn cười, và cô ta cũng đã cười ra tiếng, nụ cười vừa điên cuồng vừa quỷ dị, lúc này dù là ai khi nhìn thấy cô ta đều không thể tin được cô ta là vị vương hậu cao quý ưu nhã luôn trầm mặc của ba tộc.

Khi nghĩ đến việc cô ta có thể tự tay giết chết người kia, là cô ta lại nhịn không được mà kích động đến phát run. Mà ý niệm đó một khi dâng lên, nó liền không thể lui về nữa.

Cô ta đứng ngồi không yên trong vương cung mà suy nghĩ một ngày, cuối cùng hạ quyết tâm, cô ta đã không còn gì để mất, cũng không có gì phải sợ.

Không có gì phải sợ thì có gì mà không dám làm? Cô ta có thể tự tay báo thù, cô ta có thể tự tay giết chết tên Đại Tư Tế đã khinh thường cô ta, coi cô ta như thứ sâu mọt nhỏ bé thấp hèn, ngay cả giết cũng khinh thường.

“Ha ha! Giết chết mày, giết chết mày!”

Cô ta biết Hồ Liên chưa chết, ít nhất thì vẫn chưa chết hẳn.

Cô ta phải triệt để giết chết gã trước khi tên thần thị tâm phúc của gã giúp gã khôi phục lại, dù cho có bị thần ghét bỏ đi chăng nữa!

Vị kia dùng địa cung bí mật nhất chỉ có Ni Nhĩ vương và thần thị tâm phúc của gã biết để ‘dưỡng thân’, bọn họ cho rằng chỉ có bọn họ biết, nhưng đối với một người mà cả ngày đều nằm mơ được báo thù, mơ và nghĩ hơn hai mươi năm, lại còn là vương hậu – người bên gối của Ni Nhĩ vương mà nói, sao cô ta không để ý đến hành tung của chồng mình chứ?

Có lẽ một lần hai lần không theo dõi được, nhưng hai mươi mấy năm thì sao? Nếu cô ta chủ động quyến rũ thủ lĩnh đội hộ vệ của thần điện và địa cung thì sao?

“Ha ha.” Vương hậu hưng phấn đến mức đồng tử trong mắt phóng đại.

Trạng thái tâm lí không còn được bình thường, vương hậu căn bản không chú ý tới phía sau mình có một con chim mặt người nho nhỏ lẻn theo.

Mà khi Cửu Phong nhìn xung quanh, nó cảm thấy hình như có ai đó đang đi theo nó, hơn nữa hơi thở kia còn rất quen thuộc.

Tên kia cũng tới? Vậy Mặc cũng tới hả? Nhưng nó không ngửi thấy mùi của Mặc, khứu giác của nó cũng tốt như thị lực của nó vậy!

Vương hậu đi trong mê cùng dưới lòng đất, đường cô ta đi là đường chỉ có Ni Nhĩ vương biết, chẳng những gần, mà còn không gặp phải đội hộ vệ và tuần tra của địa cung.

Nhưng muốn đi vào địa cung thần bí nằm dưới thần điện, cô ta còn cần một thứ vô cùng quan trọng.

Vương hậu dừng bước, lấy một cây bút vẽ một đóa hoa nhỏ trong chỗ kín nào đó trên tường, sau đó tiến vào gian phòng tối bên cạnh mà chờ đợi. Khoảng thời gian này hẳn là lúc người kia đang dẫn đội, bây giờ cũng giống những khi cô ta tới tìm hắn như bình thường, chỉ cần hắn nhìn thấy đóa hoa nhỏ sẽ biết cô ta đã tới.

Quả nhiên, rất nhanh, cửa phòng tối mở ra, một bóng người tiến vào.

“Là ngài sao?” Trong bóng đêm, có một người đàn ông hỏi.

Vương hậu khẽ ừ một tiếng.

Người đàn ông thắp cái cốt đèn để rọi sáng căn phòng, khi thấy rõ người trong phòng thì lập tức hỏi: “Sao vào lúc này ngài lại…”

Khi đèn vừa thắp, Cửu Phong đã trốn ra sau một pho tượng nhỏ, làm bộ như mình cũng là một bộ phận của pho tượng.

Vương hậu đi đến cạnh người đàn ông, không đợi hắn nói xong đã dựa thân thể mềm mại của mình lên người hắn, thấp giọng khóc: “Bọn họ đều… đã chết, về sau cũng chỉ còn lại một mình ta.”

Thủ lĩnh hộ vệ liếm môi, lớn mật vươn tay ôm lấy vương hậu.

Vương hậu vô cùng xinh đẹp, lại thường xuyên bảo dưỡng nhan sắc nên dù đã đầu bốn mươi nhưng thoạt nhìn vẫn như thời thanh xuân hai mươi mấy, nếu không phải như vậy, Ni Nhĩ vương cũng sẽ không liên tiếp để cô ta sinh ba đứa con.

Thủ lĩnh hộ vệ nuốt nước miếng, tình cảm của hắn dành cho người phụ nữ này rất phức tạp, một người phụ nữ cao quý như vậy lại nguyện phó thác cho hắn, hắn vừa cảm kích lại vừa kiêu ngạo, hơn nữa, chỉ cần nghĩ đến việc hắn đang yêu đương vụng trộm với vợ của vương giả ba tộc là hắn lại nhịn không được mà hưng phấn, hắn nghĩ trong ba tộc chỉ sợ không có tên đàn ông nào chịu được loại cám dỗ này.

Sau đó thủ lĩnh hộ vệ dùng hết mọi dịu dàng và bản lĩnh mà an ủi vương hậu đang đau thương khổ sở một phen.

Mà vương hậu cũng hạ mình hầu hạ, khiến thủ lĩnh hộ vệ say mê không thôi.

Cửu Phong hối hận, thì ra giống cái này tới đây chỉ là để tìm giống đực giao phối, làm nó còn tưởng bên dưới có thứ gì tốt chứ.

Ngay lúc Cửu Phong đang nhàm chán muốn chết thì… Phập! Một thanh cốt chủy cắm thật sâu vào ngực thủ lĩnh hộ vệ.

Kiệt? Cửu Phong ló đầu ra. Giống cái Hữu Giác Nhân sau khi giao phối cũng sẽ ăn giống đực của mình sao? Chưa từng nghe Nguyên Châu nói nha.

Thủ lĩnh hộ vệ còn đang trong cơn cao trào không thể tin được mà trợn to hai mắt, cúi đầu nhìn ngực mình.

Vương hậu đẩy hắn ra, rút cốt chủy, lại thọc cho hắn vài nhát nữa.

“Mi là cái thứ gì, xứng chạm vào ta sao?!” Trong mắt vương hậu đầy oán hận, máu của người đàn ông nọ bắn đầy mặt cô ta, nhưng cô ta lại như không hề có cảm giác.

Vẻ mặt của thủ lĩnh hộ vệ từ kinh ngạc biến thành sáng tỏ, cuối cùng là tịch mịch, kỳ thật hắn còn thừa sức để chất vấn, nhưng cuối cùng hắn lại không hỏi cái gì cả, thậm chí còn không chống cự một chút nào, để mặc cho người phụ nữ cao quý nhất trong ba tộc giết mình.

Vương hậu thở hổn hển mà rút chủy thủ ra, vươn tay gỡ một cái nhẫn bằng xương trên ngón cái tên thủ lĩnh hộ vệ xuống, cô ta tốn nhiều công sức như vậy chính là vì thứ này.

Đáng thương thay cho người đàn ông nọ đến khi chết cũng không biết hắn đã giữ thứ gì trong người, có lẽ hắn chỉ biết đó là vật quan trọng mà Đại Tư Tế giao cho hắn giữ, chứ không biết đó là chiếc chìa khóa quan trọng nhất.

Những chìa khóa giống vậy vương hậu biết có ba cái, nếu không phải cô ta thấy một cái giống vậy trên người chồng mình thì cô ta cũng sẽ không để ý đến tên thủ lĩnh hộ vệ này.

Cô ta không biết Hồ Liên để lại cái chìa khóa này là có dụng ý gì, có lẽ gã còn sắp xếp những nhân thủ khác, tỷ như trong tình huống khi Ni Nhĩ vương và thần thị tâm phúc của gã đều chết, vẫn còn những người khác có thể tìm tên thủ lĩnh hộ vệ này, rồi dùng tín vật nào đó để đổi cái chìa khóa, sau đó dùng nó để tiến vào địa cung bí mật, giúp Hồ Liên nhanh chóng khôi phục.

Cái mê cung này trải rộng dưới lòng đất khắp vương thành và ba thành, là nơi bí mật nhất và cũng là nơi chắc chắn nhất của ba tộc, cho dù có người có thể phát hiện ra một phần thì chỉ cần không có bản đồ và chìa khóa, bọn họ cũng sẽ không phát hiện ra toàn bộ.

Mà chỉ cần địa cung không biến mất, thì đội hộ vệ cũng sẽ ở chỗ này.

Vương hậu nghĩ, ngoài cái đó ra, có lẽ Hồ Liên còn sắp xếp những chuẩn bị khác ở phía sau, nhưng đó là chuyện mà cô ta không biết.

Vương hậu có được chìa khóa rồi thì không trì hoãn nữa, ngay cả vết máu trên người và mặt cũng không lau, cứ thế đi ra ngoài.

Vương hậu đã biết rõ lộ tuyến và thời gian tuần tra địa cung của hộ vệ nên tránh né rất dễ dàng, sau khi đi một tới trước một bức tường.

Nếu những người khác đụng phải bức tường này, bọn họ sẽ cho rằng địa cung tới đây là hết, dù có dùng cốt pháo oanh tạc thì đằng sau bức tường vỡ chắc chắn sẽ là tầng nham thạch màu đen thật dày.

Nhưng vương hậu biết sự thật không chỉ có vậy, chỉ cần có chìa khóa ấn lên hình vẽ trên phù điêu, cơ quan đằng sau sẽ được khởi động, xuất hiện một lối đi thông sâu xuống bên dưới.

Vương hậu hít một hơi, vén tóc, học theo những gì chồng mình đã làm mà ấn lên các phù điêu trên vách tường theo một thứ tự, hoa văn của phù điêu và trình tự ấn dù có nhắm mắt lại thì cô ta cũng có thể nhớ rõ.

“Cạch, cạch.” Tiếng vang của cơ quan khi được khởi động, hoa văn của phù điêu trên vách tường thay đổi.

Một bàn tay vươn ra từ trong vách tường.

Cái tay kia thoạt nhìn rất giống thật, nếu chỉ nhìn qua thì chắc chắn sẽ bị dọa cho nhảy dựng, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện ra đó là một cánh tay được chạm trổ từ xương.

Nếu Nghiêm Mặc ở chỗ này, hắn mà nhìn thấy cánh tay đó nhất định sẽ ngạc nhiên không thôi, bởi vì cánh tay này hầu như dựa theo hình dạng cánh tay trái của hắn ở kiếp trước mà điêu khắc ra, ngay cả vết sẹo nhỏ trên mu bàn tay hồi bé bị cục đá nhọn cắt trúng cũng có vị trí vô cùng chính xác.

Khi Vương hậu nhìn thấy cánh tay đó xuất hiện, cô ta thầm thở phào một hơi, nó xuất hiện thì chứng tỏ cách cô ta mở phù điêu không sai.

Sau đó, vương hậu học theo chồng mình, đeo cái nhẫn kia lên ngón áp út của cánh tay trái điêu khắc nọ.

Chiếc nhẫn vừa được đeo vào ngón tay.

“Kẹt.”

Cánh tay liền lui vào trong vách tường, phù điêu trên vách tường lại lần nữa thay đổi, chờ khi thay đổi xong, vách tường vốn kín kẽ nay đã mở ra một con đường đủ để hai người sóng vai mà đi.

Con đường dẫn xuống dưới, vẫn là kiểu cầu thang, không biết nó sâu và dài bao nhiêu, bên dưới thì đen tuyền.

Vương hậu ngẩn ra nhìn xuống dưới, trước kia cô ta chỉ theo được tới nơi này, chứ chưa từng xuống dưới đó, không phải cô ta không muốn xuống, mà là Ni Nhĩ vương khi tới nơi này sẽ trở nên vô cùng cảnh giác, mỗi lần trước khi đi xuống đều sẽ nhìn bốn phía, vừa vào trong là lập tức khiến vách tường đóng lại.

Vương hậu không biết, vào lúc cô ta do dự, đã có người vào trước cô ta một bước.

Cửu Phong thì vẫn đi theo sau vương hậu, thẳng đến khi cô ta tiến vào, nó mới vào theo.

Thật kỳ diệu, vương hậu vừa bước xuống bậc thang, cốt đèn hai bên liền sáng lên từng cái rồi từng cái.

Vương hậu không tìm được cơ quan để đóng cửa nên cũng không tìm nữa, cứ thế mà đi xuống dưới.

Chờ khi cô ta sắp đi đến bậc thứ ba mươi, vách tường liền tự động khép lại.

Không biết đi bao sâu, phía dưới bậc thang lại xuất hiện một cánh cửa.

Vương hậu trợn tròn mắt, muốn giết người kia sao lại khó như vậy? Cô ta đã đi đến đây rồi chẳng lẽ vẫn chưa được?

Vương hậu hận đến mức cầm cốt chủy hướng về phía cánh cửa, trên người cô ta không có thứ vũ khí gì khác, từ trước đến nay cô ta chưa từng được tiếp xúc với cốt khí có uy lực lớn, chồng cô ta lấy một cái danh tốt đẹp rằng: Cô ta có người bảo hộ, không cần cô ta phải tự mang theo những vũ khí đó.

Nói thì dễ nghe, nhưng kỳ thật chẳng phải là muốn ngăn cách hết mọi khả năng để cô ta có được vũ lực sao?!

Nhưng cô ta vì để Ni Nhĩ vương mất cảnh giác, chẳng những không đòi bất kỳ thứ vũ khí nào, thậm chí cốt khí trữ vật mà các quý tộc thường dùng cũng đưa hết cho các con, bản thân cô ta không giữ lấy một cái, người hầu hạ bên cạnh cũng đổi hết thành người của Ni Nhĩ vương.

Như vậy mới đổi được vinh quang cho ba đứa con và bản thân.

Vương hậu đã tuyệt vọng, mà khi cô ta cầm cốt chủy hướng về phía cánh cửa, thì cánh cửa kia lại mở ra.

Vương hậu ngẩn người, cho rằng trong lúc vô tình mình chạm trúng cơ quan mở cửa.

Thình thịch, thình thịch. Tiếng tim đập càng lúc càng nhanh, vương hậu cắn cắn môi, dứt khoát bước qua cánh cửa kia.

Cửu Phong cũng bay nhanh theo… chợt, có một bàn tay tóm lấy nó, kéo nó xuống.

Cửu Phong không kêu lên, bởi vì nó nhận ra chủ nhân của cái tay kia là ai, mà người đó sẽ không làm ra chuyện gì vô lý vào những thời điểm thế này, tỷ như đánh nhau với nó.

Mà Cửu Phong vì bị cái tay kéo xuống lòng đất nên không nhìn thấy, người phụ nữ Hữu Giác tiến vào cánh cửa đó trước nó còn chưa đi đến giữa địa cung thì bị một đám côn trung bao vây.

Cô ta phát ra tiếng kêu thảm thiết, liều mạng vung vẫy hai tay, muốn đuổi lũ côn trùng đi.

Bọn chúng như bị bỏ đói mấy chục năm nay mới nhìn thấy một miếng thịt, cả bọn như phát điên mà nhào lên người cô ta.

Côn trùng chui vào tai và mắt cô ta, và rất nhiều con khác bay vào cái miệng đang há lớn để kêu la của cô ta…

Rất nhanh sau đó, ngũ quan của vương hậu đã bị lũ côn trùng lấp đầy, côn trùng bâu đầy mặt cô ta.

Khi chúng chui vào thân thể cô ta không lâu, phụp một tiếng, một đống côn trùng bay ra từ thân thể như phát nổ của vương hậu.

Quần áo và giày vớ của vương hậu rơi xuống đất.

Thân thể vương hậu biến mất, ngay cả tro cũng không còn.

Cửu Phong không nhìn thấy mở đầu, nhưng nó thấy kết thúc.

Nguyên Chiến sau khi kéo nó xuống lòng đất thì nói với nó: “Dùng gió để tự vệ, thấy côn trùng thì cứ giết hết, một con cũng không được để nó tới gần mày.”

Cửu Phong tò mò, không đợi Nguyên Chiến dặn dò câu thứ hai liền bay lên khỏi lòng đất, gió xoáy nhỏ vờn quanh người nó, bao nó kín mít.

Vì thế, nó thấy được quá trình sau đó khi người phụ nữ Hữu Giác bị côn trùng ăn thịt.

“Kiệt!” Bọn côn trùng thật đáng sợ!

Có điều… thoạt nhìn có vẻ ăn ngon đó, sao nó cứ cảm thấy ăn vào thì sẽ có rất nhiều chỗ tốt ta?

Cửu Phong chủ động đánh giết lũ côn trùng.

Lũ côn trùng vừa thấy Cửu Phong cũng kích động ùa lên.

Chẳng qua, chúng không làm gì được Cửu Phong, ngược lại còn bị gió xoáy quanh thân Cửu Phong xé xác, thi nhau rơi lả tả xuống đất.

Cửu Phong triển khai đủ loại tư thế tấn công, khi thì xông trực diện, khi thì đánh mé trái, lúc lại đánh mé phải, một chốc thì đánh thẳng, một chốc thì đánh vòng, khi thì chuyển hướng bất chợt, lúc thì thắng gấp, vui vẻ bắt bọn côn trùng ăn.

Nguyên Chiến im hơi lặng tiếng mà xuất hiện bên cái đàn tế nằm ở giữa, hắn thấy Cửu Phong ăn côn trùng đến vui vẻ liền nhắc nhở nó một câu: “Đừng ăn sống!”

Lúc bình thường tuy Cửu Phong hay cãi lời Nguyên Chiến, nhưng những chuyện liên quan đến tính mạng mình nó sẽ không ngớ ngẩn, nghe vậy thì lập tức từ bỏ ý định ăn sống bọn côn trùng, chỉ dùng sức cắn giết bọn chúng, còn cố gắng không để chúng nó tan xương nát thịt.

Cũng có một phần côn trùng bay đến chỗ Nguyên Chiến, muốn ăn thịt hắn.

Nguyên Chiến cười lạnh, quanh thân đột nhiên bùng lên một ngọn lửa, biến thành người lửa.

Lũ côn trùng thảm rồi, cháy xèo xèo mà chết hết một mớ.

Trên đàn tế cũng bùng lên một ngọn lửa, ở giữa đàn tế là một quả tim đang đập đã nhỏ hơn một vòng vì tách ra một phần biến thành côn trùng.

Nếu Nguyên Chiến đã xuất hiện thì sẽ không để lũ côn trùng trong này thoát được một con!

Vừa rồi hắn không xuất hiện là vì hắn bận phong bế cả tòa địa cung này, để đảm bảo sẽ không có một con côn trùng nào thoát được.

Nhưng cái đàn tế này lại có chút cổ quái.

Có lẽ do lửa quá nóng mà trái tim kia lại lần nữa hóa thành một đám côn trùng, nhưng đám côn trùng này không bay ra ngoài.

Đúng lúc ấy, đàn tế cũng sinh ra biến hóa, ‘cạch cạch’, tiếng xương cốt ma xát với nhau vang lên, cái đàn tế được dựng lên từ hài cốt biến thành một cốt nhân khổng lồ chỉ trong chớp mắt!

Mà lũ côn trùng kia thì chui vào vị trí trái tim của cốt nhân, tụ lại rồi lần nữa hóa thành hình dáng trái tim của nhân loại.

Cốt nhân sau khi có được trái tim thì tựa như có linh hồn, lúc sống lại, hai hốc mắt tối om của nó chỉa vào Nguyên Chiến.

“Kiệt! Đại Chiến, bộ xương kia thật đáng sợ!” Cửu Phong cảm nhận được áp lực đến từ nó, lớn tiếng kêu.

Đám côn trùng vốn đang bao vây nó đã bay về, hợp cùng đám côn trùng trong tim cốt nhân, Cửu Phong vẫn chưa ăn đủ, liền bay tới bay lui quanh cốt nhân khổng lồ.

Cốt nhân phất tay muốn đánh bay Cửu Phong.

Cửu Phong chuyển cánh, lập tức xuất hiện ở chỗ khác.

“Kiệt?” Cửu Phong bị năng lực mới của mình dọa sợ, vừa rồi nó mới làm cái gì vậy?

Nguyên Chiến nhìn chằm chằm cốt nhân, trầm giọng hỏi Cửu Phong: “Gần đây còn con côn trùng nào không? Có phải tất cả đều đã tụ lại thành quả tim của cốt nhân đó?”

Cửu Phong bay nhanh một vòng, dùng thị lực và khứu giác của nó để cam đoan: “Không còn, một con cũng không còn, tất cả đều ở chỗ cốt nhân. Kiệt! Đại Chiến, chúng ta đánh nó một trận, trái tim là của ta, mấy cái khác cho anh.”

Nguyên Chiến: “Mày phụ trách phòng thủ, nếu thấy có con côn trùng nào thì cứ giết chết.”

“Anh muốn làm gì? Mặc đâu? Cậu ấy có tới không?”

Nguyên Chiến không trả lời, hắn và Nghiêm Mặc tạm thời tách ra, Nghiêm Mặc ở lại sơn cốc Ngạch Lam thu phục Tư Thản và ba mươi hai chiến sĩ Vô Giác kia, mà hắn thì phụ trách nhiều công việc khác, trong đó bao gồm việc liên lạc với một nhóm Vô Giác Nhân, và nội ứng ngoại hợp với tộc Bạch Giác cùng Hắc Giác để làm suy yếu lực lượng của tộc Hồng Giác, sau đó âm thầm châm ngòi giữa tộc Hồng Giác và tộc Hắc Giác.

Trên đường đi Nguyên Chiến đi qua vương thành, nghĩ đến việc gã tư tế kia chưa chết, trong lòng cứ cảm thấy bất an thế nào, liền ‘tiện đường’ tiến vào điều tra một phen.

Lúc trước hắn từng vào địa cung, nhưng phạm vi thăm dò không nhiều lắm, chuyện hôm nay không biết có phải là do hắn may mắn hay không nữa, hắn chẳng những bắt gặp một phu nhân Hữu Giác có hành tung kỳ lạ mà còn bắt gặp Cửu Phong vốn phải bị Nguyên Châu giam lỏng. Suốt đường đi theo, không ngờ lại tìm được mục tiêu.

“Cửu Phong, phòng thủ!” Trước khi tay của cốt nhân duỗi qua, Nguyên Chiến đã nhào lên người cốt nhân.

Ngọn lửa của hắn bao lấy toàn thân cốt nhân.

Nhưng đây vẫn chưa phải kết thúc.

Nguyên Chiến hóa thân thể mình thành đất cát, bao lấy cốt nhân kín mít.

Cửu Phong sợ tới mức kêu lên một tiếng quái dị, cái tên này thật là đáng sợ, lại đi dùng thân thể mình tạo thành nhà giam!

Cốt nhân bị bọc thành thổ dân còn đang giãy giụa, nó muốn dùng tay đập lên cái thành đất bao lấy mình, nhưng tay nó vừa giơ lên thì đã hóa thành bụi đất mà rơi rào rào xuống.

Hồ Liên tuyệt vọng.

Nhiều năm như vậy, gã vì không để xuất hiện tình huống hồn phách cùng bị tổn thương theo thân thể mà đã hao hết tâm tư, chịu trăm cay ngàn đắng mới tìm ra phương pháp tách hồn.

Đúng, gã có thể chia hồn phách mình ra làm hai, mỗi phần đều có ký ức hoàn chỉnh, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể chia làm hai phần!

Hắn đang tạo ra phần hồn thứ ba, nhưng vẫn chưa thành công.

Nếu hồn phách này bị tiêu diệt thì gã sẽ thật sự xong đời!

Nhưng phần hồn này lại không phải hồn phách bản thể, yêu cầu sống nhờ vào thân thể này, không thể sống đơn độc. Lúc trước gã từng thử để một phần hồn rời khỏi thân xác, nhưng phần hồn kia vừa rời khỏi liền sẽ tiêu tán ngay lập tức, làm gã sợ tới mức không dám thử lại.

Linh hồn là thứ thần bí và khó lường nhất trên đời, chỉ sợ ngay cả thần cũng không hiểu hết toàn bộ.

Hồ Liên gã có thể tạo ra phần hồn thứ hai có ký ức hoàn chỉnh đã là rất ghê gớm rồi.

Làm sao đây? Hôm nay gã thật sự phải tiêu vong ở nơi này sao?

Tên chiến sĩ Vô Giác này thật đáng sợ, dù năng lượng của hắn không mạnh bằng những Vô Giác bán thần trong cuộc đại chiến cuối cùng năm đó, nhưng năng lực mà hắn nắm giữ lại vô cùng đa dạng, có thể hỗ trợ lẫn nhau, làm gã bị vây chặt!

Điều đáng sợ nhất là tên chiến sĩ Vô Giác này có năng lực khiến cốt nhân hóa thành bụi đất.

Cốt nhân này là kiệt tác của một Đại Cốt Khí Sư tối cao trong tộc Hữu Giác, sau khi luyện chế một lần rồi lại một lần, trên đầu còn được khảm một viên đá Thần Huyết trong truyền thuyết mà gã mang về từ đông đại lục, độ rắn chắc còn cứng hơn cả đá đen, mà bởi vì tính đặc thù của đá Thần Huyết, cốt nhân còn có năng lực không ngừng tự chữa trị bản thân.

Mà bản thân cốt nhân còn có một năng lực khác, nhưng nếu trong tình huống không thể thi triển, thì dù nó có năng lực bán thần cũng sẽ trở nên vô dụng!

Hồ Liên hối hận, nếu sớm biết có hôm nay, thì lúc trước gã đã mạo hiểm hấp thu viên đá Thần Huyết kia rồi, chứ không phải khảm lên đầu cốt nhân.

Thân thể cốt nhân không ngừng tái sinh, lại không ngừng hóa thành bụi đất.

Hồ Liên điều khiển cốt nhân muốn đột phá vòng vây, lao ra ngoài.

Nhưng thân thể cốt nhân lại bị giữ chặt, chờ khi vất vả lắm mới giãy ra được một chút, thì con chim mặt người phụ trách phòng thủ bên kia đã quạt một cánh, thổi gã bay ngược trở về.

Nguyên Chiến cũng rất nôn nóng, tên cốt nhân này khó chơi hơn hắn tưởng! Năng lực tái sinh không ngừng là điểm đáng ghét nhất của nó.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn và tên cốt nhân này sẽ phải thi xem năng lượng ai nhiều hơn, ai kiệt sức trước thì kẻ đó xui xẻo.

Nguyên Chiến không muốn cứ tiếp tục tiêu hao như vậy, bây giờ hắn đang ở trong địa cung của kẻ địch, trước hết không nói đến việc năng lượng của đối phương lúc bắt đầu đã nhiều hơn hắn, dù hắn có kéo dài được đến khi giết chết đối phương, thì hắn chắc chắn cũng không thể cử động nổi.

À, còn có Cửu Phong.

Nhưng bởi vì có Cửu Phong, hắn mới càng không muốn ngã xuống, cũng không muốn nhờ Cửu Phong cứu giúp.

Hắn cơ hồ có thể tưởng tượng được cảnh con chim ngu này gắp hắn bay trở về tìm Nghiêm Mặc tranh công sẵn tiện cười vào mặt, đương nhiên không phải cười vào mặt Nghiêm Mặc rồi, mà là cười vào mặt hắn.

Con chim ngu này chắc chắn sẽ châm biếm hắn với Mặc rằng: “Kiệt! Mặc, mau tới xem nè, tên ngu to xác này bị người ta đánh sấp mặt, còn phải nhờ ta cứu hắn về!”

Tưởng tượng xong, Nguyên Chiến kiên quyết, kiên định, kiên nghị mà dẹp bỏ chiến thuật tiêu hao, quyết định nghĩ cách nhanh chóng giải quyết tên cốt nhân.

Đầu tiên, hắn phải hiểu tại sao tên cốt nhân này lại có thể tái sinh, là do năng lượng của nguyên tinh ư? Vậy nguyên tinh đó ở đâu?

Nguyên Chiến đang bao lấy toàn thân cốt nhân có thể xác định rằng nguyên tinh không nằm ngoài thân nó, vậy thì chính là nằm bên trong.

Vừa nhìn toàn thân nó liền hiểu ngay, lửa của hắn có thể thiêu vào trong, nguyên tinh hiển nhiên cũng không ở nơi này.

Cái còn lại cũng chỉ có phần đầu là rắn chắc nhất!

***

Sắc trời đã tối, ở sơn cốc Ngạch Lam.

Nghiêm Mặc biết được hướng đi mới nhất từ tộc Bạch Giác.

Tộc Hắc Giác tạm thời không nói tới, tộc Hồng Giác đã tập kết quân đội, vận chuyển cốt pháo, định san bằng sơn cốc Ngạch Lam.

Nghiêm Mặc và Tư Thản sau khi thương lượng xong đã quyết định đêm nay sẽ rút khỏi sơn cốc Ngạch Lam.

Nhưng đến bây giờ Nguyên Chiến vẫn chưa trở về, Nghiêm Mặc nhìn bầu trời đầy sao, bỗng nhiên có chút hoảng hốt.

Có gì đó đã xảy ra, nhưng hắn không tìm được manh mối, chỉ cảm thấy rất có thể có liên quan đến Nguyên Chiến.

“Tiểu Vu, mày có cảm nhận được cha Chiến của mày ở đâu không?”

Một lát sau Vu Quả mới trả lời: “Ừm… lúc trước còn cảm nhận được một chút phương hướng, nhưng bây giờ thì có hơi đứt quãng, có phải cha Chiến bị thương nặng hoặc là hôn mê rồi không?”

Tim Nghiêm Mặc như muốn rơi xuống!
Bình Luận (0)
Comment