*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nghiêm Mặc tôi dùng toàn bộ năng lượng của mình làm vật tế, chân thành nguyện cho chiến sĩ của tôi và cũng là bạn đời của tôi, Nguyên Chiến có thể đuổi đi linh hồn đang xâm chiếm thân thể anh ấy.”Tư Thản và ba mươi hai chiến sĩ ma kia đã chuẩn bị xuất phát, khi Tư Thản hỏi Nghiêm Mặc chừng nào đi.
Nghiêm Mặc liền hỏi lại Tư Thản: “Ba mươi hai người kia có đáng tin không?”
Tư Thản suy nghĩ một chút, trả lời: “Ta không tiếp xúc với bọn họ nhiều lắm, cậu phải tự mình quan sát thôi, trong đó có người hận Hữu Giác Nhân đến tận xương, nhưng cũng có người từng làm nô lệ một thời gian dài nên tâm lý sẽ hướng về phía Hữu Giác Nhân. Ta chỉ có thể nói những người đó dù có tâm tư như thế nào thì đều là cường giả, cậu muốn hoàn toàn thu phục được chỉ sợ phải tốn chút thời gian và tinh lực.”
Nghiêm Mặc không tính tốn thời gian và tinh lực cho những người đó, người nguyện đi theo hắn, hắn sẽ dẫn theo, không nguyện thì hắn cũng không ép.
Nhưng hắn không nói như vậy cho Tư Thản biết, mà gật gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi.”
Bên Tịch Dương đã chuẩn bị ít nhất ba địa điểm cư trú bí mật, miễn cho những người đó có ai bị rút não mà đưa Hữu Giác Nhân tới thì cũng còn đường lui.
“Chúng ta đi hướng đông.” Nghiêm Mặc không nói mục đích cuối cùng là ở đâu, Tư Thản cũng không hỏi.
Nghiêm Mặc lại hỏi ba mươi hai người kia: “Nếu có ai muốn rời đi, thì bây giờ có thể rời đi.”
Ba mươi hai người kia ngẩn ra.
“Cậu đồng ý thả chúng tôi?” Có người hỏi thử.
Nghiêm Mặc bày ra nụ cười thân thiện thương hiệu của mình: “Đương nhiên, khi tôi giải trừ nô lệ cốt cho các anh cũng đã nói, nếu các anh nguyện ở lại giúp Vô Giác Nhân chống lại Hữu Giác Nhân thì tốt, nếu không muốn thì cũng không ai ép các anh.”
Ba mươi hai người không hé răng, rất nhiều người nhìn về phía Tư Thản.
Tư Thản đang ngắm nghía cái đai lưng trên bộ đồ mới của mình, thân thể trần trụi của y hiện giờ đã có quần áo để mặc, do Nghiêm Mặc hữu nghị cung cấp, bởi vì chất liệu quần áo là giao sa, nên mặc vào cực kỳ thoải mái, Tư Thản có vẻ như rất thích bộ đồ mới của mình.
Nghiêm Mặc cười nhạo: “Tôi biết các anh lo lắng cái gì, nếu các anh cảm thấy cứ như vậy mà đi thì không an tâm, chi bằng dùng trân bảo hoặc nguyên tinh cấp cao để trao đổi với tôi.”
Hắn vừa nói thế, ba mươi hai người lập tức yên tâm. Trong suy nghĩ của bọn họ, trên đời không có bữa ăn nào mà không phải trả tiền, thứ phức tạp như nô lệ cốt, vu giả trẻ tuổi này sao có thể giải trừ cho bọn họ mà không đưa ra cái giá gì? Xong việc còn cho bọn họ rời đi?
Hiện giờ Nghiêm Mặc nói dùng trân bảo hoặc nguyên tinh để trao đổi, bọn họ đã yên tâm hơn nhiều, như vậy, lúc bọn họ đi cũng sẽ không cảm thấy có gì đuối lý.
Những người này tuy nói là nô lệ, nhưng bởi vì thân phận đặc thù, Hồ Liên khá là để tâm đến việc nuôi dưỡng bọn họ, nguyên tinh gì đó vẫn đủ dùng, nếu cố gắng tiết kiệm còn có thể để dành được vài cái. Có vài người lúc đi làm nhiệm vụ thỉnh thoảng sẽ phát hiện được một ít vật phẩm đặc biệt, tuy khi trở về phải nộp cốt khí trữ vật lên cho Hồ Liên kiểm tra, nhưng Hồ Liên cũng sẽ không lấy hết tất cả, làm nô lệ cho gã một thời gian dài như vậy, trong tay những người này hoặc ít hoặc nhiều đều có vật tích góp.
Tuy nói gia sản của bọn họ đều ở địa cung trong thần điện, muốn lấy lại không dễ dàng gì, nhưng những người này không kẻ ngu—— kẻ ngu đã sớm lần lượt chết đi khi đảm nhận nhiệm vụ hoặc là bị Hồ Liên hấp thu máu thịt cả rồi, nếu những người này phát hiện ra bảo bối gì thật sự khiến mình động tâm thì đều giấu ở bên ngoài, sao lại ngu ngốc mang về nộp cho Hồ Liên.
Hồ Liên cũng biết rõ điều này, nhưng gã cần dùng đến bọn họ, nên không thể quá mức hà khắc với bọn họ, cho nên cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Ba mươi hai người thương lượng với nhau một phen, quyết định trước hết nên đi cùng Nghiêm Mặc, sau đó tìm bảo bối rồi quay lại đổi tự do với Nghiêm Mặc.
Trong đó cũng có kẻ mặt dày, căn bản không tính lấy bảo bối hoặc nguyên tinh ra trao đổi, nhưng hiện giờ tất cả mọi người đều như vậy, trong lòng những kẻ cá biệt đó có ôm tâm tư gì thì cũng không dám làm, chỉ đang tìm cơ hội để ngày sau chuồn êm.
Ngay khi mọi người chuẩn bị xuất phát: “Kiệt ——! Mặc, mau đến xem Đại Chiến, hắn sắp tiêu rồi ~”
Có tiếng kêu quen thuộc đầy vui sướng (?) truyền đến từ xa, trên bầu trời đầy sao có một con chim khổng lồ, dưới móng quắp cái gì đó bay về phía này.
Mọi người lập tức cảnh giác, có vài người còn đứng bật dậy.
Vu Quả lẩm bẩm: “Con chim ngốc kia về rồi, cha Chiến sắp chết à?”
Nghiêm Mặc dở khóc dở cười, vội vàng nói với mọi người: “Đó là đồng bạn của tôi, không phải địch.”
Tư Thản thu lại ngón tay đang định vẽ huyết văn.
Cửu Phong rất nhanh đã tìm được Nghiêm Mặc, cực kỳ chính xác mà thả người trong móng vuốt xuống trước mặt hắn.
“Ình!”
Nghiêm Mặc nghe tiếng mà thấy đau giùm Nguyên Chiến.
Nhưng Nguyên Chiến lại không có chút phản ứng mà nằm sấp trên mặt đất.
Nghiêm Mặc ngồi xổm xuống, lật Nguyên Chiến qua, trước tiên kiểm tra xem trên người hắn có vết thương không, bước tiếp theo là cầm cổ tay hắn xem mạch để đề phòng hắn có nội thương.
Cửu Phong thu nhỏ lại, đáp xuống đầu Nghiêm Mặc.
Trong mắt Tư Thản hiện lên vẻ ngạc nhiên, đó là một con chim mặt người. Hưm, rất quen, hình như y đã nghe về loài chim này ở đâu đó rồi?
Cái đầu nhỏ của Cửu Phong quay tới quay lui, cũng đang quan sát mọi người.
Nghiêm Mặc khám một lúc thì nhíu chặt mày.
Lúc này, năng lượng trong cơ thể Nguyên Chiến cực kỳ mạnh mẽ và dồi dào, theo lý, loại mạch tượng này căn bản không thể khiến người ta hôn mê bất tỉnh.
Nhưng Nghiêm Mặc liên tục vỗ má Nguyên Chiến, lại dùng kim châm đâm vào vài huyệt vị của hắn, nhưng Nguyên Chiến vẫn không tỉnh lại.
Kỳ lạ!
Nghiêm Mặc bế Nguyên Chiến lên, nói với mọi người: “Chiến sĩ của tôi bị thương, tôi cần chút thời gian để trị liệu cho anh ấy. Theo như tôi được biết, đêm nay tộc Hồng Giác sẽ không tấn công tới sơn cốc Ngạch Lam, chúng ta đi muộn một chút cũng không sao cả, nhưng nếu có ai lo lắng thì cứ đi bây giờ đi.”
Ba mươi hai người kia còn chưa nói gì thì Tư Thản đã nói trước: “Không gấp, cậu cứ trị liệu cho chiến sĩ của cậu trước đi, đám Hữu Giác Nhân đó tuyệt đối không dám tới sơn cốc Ngạch Lam vào buổi tối. Lại nói…” Y vẫn chưa muốn cứ vậy mà rời đi đâu.
Tư Thản lên tiếng, ba mươi hai người kia có ý kiến cũng biến thành không có ý kiến, càng không có ai đòi đi.
Tư Thản phất tay, bảo bọn họ nghỉ ngơi tại chỗ.
Nghiêm Mặc bế Nguyên Chiến vào căn phòng lúc trước đã làm phẫu thuật cho Tư Thản —— giải phẫu làm trong phòng thí nghiệm, căn phòng chỉ là che mắt thôi.
Cửu Phong và Tư Thản vào theo.
Nghiêm Mặc lấy mười cốc cốt đèn trộm được từ bảo khố của vương thành ra, thắp sáng toàn bộ, căn phòng lập tức sáng như ban ngày, thân thể Nguyên Chiến được chiếu rõ.
Nghiêm Mặc nhanh chóng lột sạch Nguyên Chiến ngay trước mặt Cửu Phong và Tư Thản, sau đó bắt đầu kiểm tra tỉ mỉ cho hắn.
“Cửu Phong, nhóc gặp được A Chiến ở đâu? Có biết vì sao anh ấy biến thành thế này không?” Nghiêm Mặc vừa kiểm tra vừa hỏi.
Tư Thản đứng một bên nhìn, y cảm thấy rất có hứng thú đối với cách trị liệu của Nghiêm Mặc, cảm giác nó không giống như vu y.
“Biết.” Cửu Phong thấy trong phòng chỉ còn lại bọn họ, lập tức biến thành nhóc đậu đinh, ngồi ở đầu giường kể lại toàn bộ sự việc khi nó và Nguyên Chiến cùng theo dõi một người phụ nữ kỳ quái rồi phát hiện đám côn trùng thần bí và cốt nhân lợi hại dưới lòng đất.
Tư Thản thấy con chim mặt người nhỏ chỉ trong chớp mắt đã biến thành một thằng nhóc thì trong đầu nhanh chóng hiện lên cái gì đó.
Nghiêm Mặc nghe một lúc thì dừng tay: “Nhóc nói A Chiến sau khi tiêu diệt cốt nhân đến một chút cặn cũng không còn sót thì đột nhiên ngất xỉu?”
Cửu Phong: “Kiệt! Đúng vậy.”
Nghiêm Mặc: “Lũ côn trùng thì sao?”
Cửu Phong: “Cũng biến mất luôn, Mặc, ta nói cho cậu nghe, lũ côn trùng đó ăn rất ngon nha, ta còn để lại một ít…” Cho hai đứa em trai ăn.
Tư Thản đột nhiên cắt ngang lời Cửu Phong, nói với Nghiêm Mặc: “Để ta xem.”
Nghiêm Mặc không tìm ra thân thể Nguyên Chiến có vấn đề gì, ngay cả một vết thương rõ ràng cũng không thấy, chỉ cảm thấy năng lượng trong thân thể hắn quá nhiều, giống như vừa mới hấp thu năng lượng quá mức vậy. Chẳng lẽ chỉ là do no quá? Nhưng trong lòng hắn lại có cái gì đó đang hô to: Không phải như vậy, A Chiến xảy ra vấn đề, phải giải quyết!
Vì thế, Tư Thản vừa nói để y xem thử, Nghiêm Mặc liền không chút do dự nhường lại vị trí, hắn lo lắng, vì chuyện có thể khiến Tư Thản mở miệng chắc chắn là chuyện không bình thường, rất có thể linh hồn của gia súc nhà hắn gặp phải chuyện gì đó.
Tư Thản áp lòng bàn tay lên trán Nguyên Chiến.
Nghiêm Mặc nhìn chằm chằm tay Tư Thản, Cửu Phong lại nhìn chằm chằm mặt Tư Thản.
Vu Quả kinh sợ hô lên: “Ba Mặc, ta không cảm nhận được linh hồn của cha Chiến nữa!”
Nghiêm Mặc siết chặt hai nắm tay.
Lúc này Cửu Phong vẫn chưa cảm nhận được sự nghiêm trọng của vấn đề, nó còn thò tay chọt chọt má Nguyên Chiến: “Mặc, Đại Chiến làm sao vậy?”
Nghiêm Mặc cũng không biết, trong lòng hắn có một suy đoán nhưng lại không dám nói ra, chỉ có thể chờ Tư Thản.
Nghiêm Mặc không biết lúc này sắc mặt hắn đã trở nên vô cùng tái nhợt, trong mắt tràn đầy sự kinh hoảng và bất an. Bấy giờ, hắn tựa như một người bình thường khi biết thân nhân mình mắc bệnh nan y, nhưng vẫn mang theo chút chờ mong từ bác sĩ khi thông báo bệnh tình của người nhà mình.
Nghiêm Mặc không biết sao lại nhớ tới lúc nhận tập báo cáo kiểm tra sức khoẻ của Đô Đô trước khi chết vào kiếp trước, tâm tình lập tức… Không, sẽ không như vậy, sự tình chắc chắn có thể cứu vãn!
Hắn không chỉ có bản lĩnh của một bác sĩ bình thường, mà hắn còn có nguyện lực gần như nghịch thiên, a, đúng rồi, hắn còn có điểm tín ngưỡng.
Xem đi, hắn có nhiều phương pháp cứu người như vậy, dù linh hồn Nguyên Chiến thật sự xảy ra chuyện thì hắn vẫn có thể cứu về!
Thật vậy chăng? Những vấn đề về linh hồn hắn thật sự có thể giải quyết sao?
Nghiêm Mặc vừa nâng cao lòng tin cho mình, lại vừa hoài nghi chính mình.
Mà Tư Thản đã im lặng một lúc lâu càng khiến hắn sợ hãi.
Nghiêm Mặc thầm đưa sức mạnh linh hồn của mình ra để thăm dò tình trạng của Nguyên Chiến, chưa được một lát, thân thể hắn đã lung lay.
Thấy Cửu Phong tò mò muốn sờ trán Nguyên Chiến, Nghiêm Mặc liền ổn định lại thân thể, ôm Cửu Phong đang ngồi ở đầu giường vào lòng.
Cuối cùng Cửu Phong cũng cảm giác được bầu không khí bất thường trong phòng, nó ôm cổ Nghiêm Mặc, cọ cọ lên mặt hắn, bi bô an ủi: “Mặc, không sợ, Đại Chiến mạnh như vậy, hắn sẽ không chết đâu.”
Tiếc là lúc này Nguyên Chiến đã hôn mê bất tỉnh, không nghe thấy ông nhỏ Cửu Phong cuối cũng cũng đã thừa nhận sự thật rằng hắn rất mạnh.
Nghiêm Mặc hôn hôn khuôn mặt nhỏ của Cửu Phong, đáp: “Ừm, A Chiến sẽ không chết.”
Hắn không dám nói cho Cửu Phong biết, hắn cũng không cảm nhận được linh hồn của Nguyên Chiến, trước kia hắn rõ ràng có thể đưa sức mạnh linh hồn của mình vào biển hồn của đối phương, nhưng vừa rồi hắn đã thử, còn chưa chạm tới biển hồn của Nguyên Chiến thì đã bị tấn công, linh hồn tấn công hắn tựa hồ như rất kích động, nhìn thấy hắn liền vọt tới. Hắn sợ bị quấn lên, hơn nữa lo lắng cho tình trạng của Nguyên Chiến vẫn chưa rõ ràng, nên hắn lập tức lui lại, không dám thử tiếp.
Một cách không được, vậy thử cách khác.
“Chúng thần chúng linh tại thượng, Nghiêm Mặc tôi dùng toàn bộ năng lượng của mình làm vật tế, chân thành nguyện cho chiến sĩ của tôi và cũng là bạn đời của tôi, Nguyên Chiến có thể đuổi đi linh hồn đang xâm chiếm thân thể anh ấy, khỏe mạnh trở lại.”
Kỳ nguyện vừa ra khỏi miệng, tóc Nghiêm Mặc liền nhanh chóng bạc đi với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, da hắn cũng theo đó mà trở nên nhăn nheo, mặt mũi già nua.
Cửu Phong sợ tới mức kêu khặc khặc: “Mặc, cậu làm sao vậy!”
Vu Quả cũng kêu to: “Năng lượng! Năng lượng không còn nữa!”
Chính Nghiêm Mặc cũng cảm thấy bất ổn, sợ lan đến Cửu Phong, liền quẳng nó sang một bên, đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất lấy viên nguyên tinh cấp chín lớn nhất từ trong không gian ra.
Cửu Phong vỗ cánh phành phạch bay tới: “Mặc!”
“Đừng tới đây, đừng chạm vào tôi!” Nghiêm Mặc quát lên bảo Cửu Phong dừng lại, đồng thời nhanh chóng cởi túi dưỡng thai xuống ném cho Cửu Phong: “Ôm nó, đừng buông ra. Hai đứa em trai tạm thời giao cho nhóc.”
“Kiệt!” Cửu Phong cuống quít ôm túi dưỡng thai, vẻ mặt căng thẳng không thôi.
Nguyên tinh Nghiêm Mặc ôm trong ngực đang dần teo nhỏ lại, còn teo với tốc độ cực nhanh.
Tư Thản quay đầu lại, thấy bộ dáng của Nghiêm Mặc cũng kinh hãi đến mức trợn to mắt.
“Đại Vu Tư Thản?” Trong giọng nói Nghiêm Mặc đã mang theo sự bất ổn.
Tư Thản nghiến răng, quay đầu, thu bàn tay lại, dùng móng tay nhanh chóng cắt ngón tay mình, nặn máu tươi ra, bắt đầu vẽ huyết văn lên trán Nguyên Chiến. Trong quá trình đó, y không nói một lời nào.
Căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng thấp đến mức không thể nghe thấy.
Tư Thản vẽ huyết văn xong, lại lần nữa áp tay lên trán Nguyên Chiến, nhắm mắt lại, miệng nhanh chóng niệm cái gì đó nhưng lại không phát ra âm thanh.
Thật lâu sau… kỳ thật cũng không lâu lắm, nhưng Nghiêm Mặc và Cửu Phong lại cảm thấy như đã qua thật lâu.
Nguyên tinh biến mất, Nghiêm Mặc lập tức lấy ra một viên khác, sau khi tiêu hết hai viên nguyên tinh cấp cao nhất và to nhất trong không gian. Tư Thản mới mở mắt ra, y nhìn Nguyên Chiến đang hôn mê trước, rồi quay đầu nhìn về phía Nghiêm Mặc, trên mặt hiện ra vẻ tiếc nuối rõ ràng.
Nghiêm Mặc bỗng nhiên không muốn nghe Tư Thản nói gì cả.
Nhưng Tư Thản vẫn nói: “Có một linh hồn khác đang cướp đoạt thân thể này, hơn nữa, rất nhanh nó sẽ chiến thắng. Nếu ta đoán không sai, linh hồn đang cướp lấy Nguyên Chiến có chín phần là tàn hồn của Hồ Liên.”
Lời tuyên án rốt cuộc cũng buông xuống, Nghiêm Mặc lại trở nên bình tĩnh hơn bao giờ hết, sự kinh hoảng và bất an trong mắt cũng rút đi. Đối với một người bác sĩ mà nói, khi chẩn bệnh cho bệnh nhân, điều sợ nhất không phải bệnh nan y và tạp chứng khó chữa, mà là sợ không thể chẩn đoán chính xác được. Một khi chẩn đoán chính xác được bệnh nhân mắc phải căn bệnh nào, vì sao lại sinh bệnh, thì đã tính là thắng một nửa, một nửa còn lại phải xem bác sĩ có trị đúng bệnh hay không.
“Có điều… tình huống của hắn vừa rồi đã ổn định hơn, bên ngoài biển hồn của hắn được bao bởi một vòng bảo hộ.” Tư Thản chỉ cần nhìn dáng vẻ của Nghiêm Mặc lúc này là biết vừa rồi hắn đã làm gì.
Nghiêm Mặc không nghĩ lời kỳ nguyện sẽ tiêu hao của hắn nhiều năng lượng như vậy, tàn hồn của Hồ Liên lợi hại đến vậy sao?
“A Chiến còn cơ hội không?” Nghiêm Mặc nghe thấy giọng mình cực kỳ lạnh lùng và cay nghiệt, nhưng đây mới thật sự là hắn. Năm đó, sau khi hắn phân tích ra tình trạng sức khỏe của Đô Đô cũng đã dùng thái độ cực kỳ bình tĩnh và tàn khốc như vậy để bắt đầu trị liệu các chứng bệnh cho Đô Đô, thẳng đến khi không thể trị được nữa!
“Cơ hội rất nhỏ, ta có thể cảm giác được hắn đang giãy giụa, nhưng tình huống cực kỳ không xong. Nếu không phải tàn hồn của Hồ Liên lúc này còn đang phân tâm hấp thu một nguồn năng lượng lớn mạnh khác thì chỉ sợ linh hồn của chiến sĩ cậu đã sớm bị xử lý rồi.” Tư Thản không có tình cảm gì với Nguyên Chiến, nhưng cũng cảm thấy một chiến sĩ có tiềm lực lớn như vậy bị Hồ Liên chiếm thân thể thật thiệt thòi. Theo ý của y, nên nhân lúc Hồ Liên đang cướp đoạt quyền khống chế thân thể này, trực tiếp xử lý tàn hồn của Hồ Liên, để tránh khả năng cho Hồ Liên có cơ hội mượn thân thể này mà tiếp tục gây sóng gây gió.
Ngẫm lại, lúc trước Hồ Liên chỉ dựa vào cốt khí và năng lực bất tử mà đã có thể tạo ra thế cục như vậy, nếu gã lại có được khối thân thể với năng lực thần huyết siêu cường này, thì còn ai chống lại được gã nữa?
Nhưng Tư Thản có điều cố kỵ, nếu y lập tức ra tay, tuy có thể hoàn toàn tiêu diệt được Hồ Liên một cách sạch sẽ và lưu loát, nhưng cũng sẽ làm liên lụy đến Nguyên Chiến, linh hồn của hắn cũng biến mất theo. Mà y không nghĩ rằng vu giả trẻ tuổi trước mặt sẽ đồng ý cho y làm vậy.
Dưới tình huống y còn có chuyện cần cầu Nghiêm Mặc, Tư Thản không muốn tự tiện ra tay để đắc tội với hắn.
Nghiêm Mặc không cần Tư Thản nói rõ cũng hiểu ý y, cho nên hắn không cho Tư Thản bất cứ tâm lý may mắn nào, nói thẳng: “Bây giờ, mong ngài đừng làm gì cả, dù có thế nào, tôi cũng phải thử một lần, trừ phi tôi thật sự không nghĩ ra được biện pháp nào nữa.”
Tư Thản: “…Được.”
Nghiêm Mặc hỏi Tư Thản: “Vừa rồi anh nói anh cảm giác được linh hồn của Đại Chiến nhà tôi đang giãy giụa.”
“Ừ.”
“Vậy anh có biện pháp nào giúp anh ấy thoát khỏi ràng buộc, hoặc là thoát khỏi áp chế của Hồ Liên không?”
Tư Thản lắc đầu: “Tình trạng của Hồ Liên bây giờ rất quái lạ, tựa như gã đã hấp thu được thứ gì ghê gớm, tàn hồn của gã trở nên cực kỳ… cường đại. Ta có cảm giác, có lẽ thứ đó sẽ giúp tàn hồn của Hồ Liên mạnh hơn cả linh hồn của ta.”
Thứ gì đó ghê gớm? Có khi nào là do thứ đồ chơi đó nên năng lượng của hắn mới tiêu hao nhanh như vậy không? Kỳ thật không phải hắn đang đấu với tàn hồn của Hồ Liên, mà là đầu với thứ ghê gớm kia?
Rốt cuộc nó là cái gì? Thứ khiến nguồn năng lượng trong cơ thể Nguyên Chiến trở nên khác thường có phải cũng là nó không?
Nghiêm Mặc lập tức hỏi Cửu Phong có biết đó là gì không.
Cửu Phong cẩn thận ôm túi dưỡng thai, lắc lắc đầu: “Không biết, Đại Chiến vẫn luôn dùng đất bao tên cốt nhân kia, bọn côn trùng kia cũng ở người tên cốt nhân đó. Có khi nào là tại bọn côn trùng kia không?”
Nghiêm Mặc cảm thấy không phải do chúng.
Tư Thản cũng suy đoán: “Vừa rồi ta cảm giác được một cổ năng lượng rất xa lạ, không giống cảm giác mà ta cảm nhận được ở Nguyên Chiến lúc trước, cứ như trong thần huyết của hắn lại nhiều thêm cái gì đó.”
Thần huyết?! Nghiêm Mặc cảm thấy mình bắt được cái gì đó, nhưng rốt cuộc là cái gì?
Năng lượng, hôn mê, tiêu hao một lượng năng lượng lớn, tàn hồn của Hồ Liên…
Rốt cuộc hắn đang đấu với cái gì?
Nghiêm Mặc cứ cảm thấy như mình đã chạm tới được đáp án, nhưng chỉ còn thiếu một chút nữa thôi! Chỉ cần cho hắn thêm một gợi ý!
Tư Thản thúc giục: “Cậu bé, bây giờ ta còn có thể thi triển vu thuật có uy lực lớn nhất để tiêu diệt linh hồn của Hồ Liên, nhưng nếu cứ chờ nữa, chỉ sợ ta sẽ không đối phó được với gã, càng đừng nói tới việc khống chế linh hồn gã.”
Nghiêm Mặc tỏ vẻ mình đã hiểu, nó giống như một khối u lớn hoặc tế bào ung thư đang khuếch tán, hắn có thể động dao cắt nỏ nó, hủy diệt nó, nhưng khiến nó biến mất và thoái hóa từng chút một thì lại không thể.
“Có phải ngài ra tay vào lúc này thì cũng sẽ làm ảnh hưởng đến linh hồn của A Chiến?” Muốn tiêu diệt triệt để tế bào ung thư trong cơ thể người, thì sao không có nguy hiểm cho cơ thể đó? Nếu không phải như vậy, đại đa số người bệnh mắc ung thư thời kì cuối cũng sẽ không chỉ biết chờ chết, như vậy tốt xấu gì còn có thể sống lâu thêm một thời gian.
“Phải, nếu ta ra tay, Hồ Liên chết, chiến sĩ của cậu cũng sẽ chết.”
Nghiêm Mặc đi hai vòng, hắn liên nhớ đến đề án nghiên cứu về cách trị ung thư lúc trước, khi ấy hắn từng đưa ra một giả thiết.
Hắn cảm thấy vạn vật trên đời này đều có tương sinh tương khắc, giống như bạch cầu với khả năng miễn dịch và khả năng cắn nuốt, loại khả năng cắn nuốt của nó có thể nuốt những tế bào bị tổn thương, suy yếu hoặc sắp chết trong cơ thể. Mà bạch cầu còn có tác dụng cắn nuốt vi khuẩn, nếu tế bào ung thư ít, bạch cầu có thể nuốt chúng, chẳng qua, tốc độ tăng trưởng của tế bào ung thư rất nhanh, nên bạch cầu mới dần bất lực.
Vì thế giả thiết của hắn là tăng số lượng bạch cầu, hoặc là nói, tăng cường năng lực cắn nuốt tế bào biến bệnh của bạch cầu.
Lúc ấy hắn còn vì cái giả thiết này mà tốn rất nhiều thời gian và công sức để nghiên cứu, sau đó, hắn vô tình tìm được một loại vật chất đặc biệt có trong loại thảo dược hiếm thấy, tìm ra phương hướng đột phá, phương hướng đột phá này chính là khi tế bào ung thư bắt đầu khuếch tán trong cơ thể người bệnh, người bệnh được sẽ tiêm loại vật chất đặc biệt đó, mà loại vật chất đặc biệt này có thể giúp gia tăng số lượng bạch cầu và nâng cao năng lực cắn nuốt tế bào biến bệnh của chúng trong một thời gian ngắn.
Chẳng qua, loại vật chất này muốn chiết xuất ra cực kỳ khó, tính năng lại không ổn định, loại thảo dược kia thì vô cùng thưa thớt, nuôi trồng cũng không thấy có hiệu quả, lại đang là lúc Đô Đô mắc phải nhiều loại bệnh biến chứng, toàn bộ tinh lực của hắn đều đặt lên việc trị liệu cho Đô Đô, sau đó lại bị vu oan và bỏ tù, khiến đề tài nghiên cứu kia chẳng những không thể làm xong mà cuối cùng còn không biết tiện nghi cho ai.
Nghiêm Mặc từ chuyện bạch cầu và tế bào ung thư liên tưởng đến tình huống của Nguyên Chiến trước mắt, hiện tại linh hồn của Nguyên Chiến cũng giống như bạch cầu bảo vệ thân thể mình, mà tàn hồn của Hồ Liên thì giống như tế bào ung thư, lại còn là tế bào đột biến.
Nghiêm Mặc nhìn về phía Tư Thản: “Đại Vu Tư Thản, ngài có cách nào giúp linh hồn A Chiến mạnh lên không?”
Tư Thản không lập tức trả lời.
Nghiêm Mặc cảm thấy có hướng đi, lập tức lên tinh thần: “Đại Vu Tư Thản, có phương pháp gì thì ngài mau nói, chỉ cần có thể cứu được Đại Chiến nhà tôi, ngài muốn mấy đứa con cũng được, chỉ cần máu tinh và năng lượng của ngài đủ để nuôi tụi nó.”
Khóe miệng Tư Thản co giật: “Vừa rồi ta đã thử giúp chiến sĩ cậu, nhưng hắn vì bảo vệ mình, cậu lại còn làm gì đó cho hắn, nên bên ngoài biển hồn của hắn đã như tường đồng vách sắt, làm vậy tuy có thể tạm thời ngăn cản tàn hồn của Hồ Liên tấn công hắn, nhưng cũng ngăn chặn sức mạnh linh hồn của những người khác tiến vào. Mà chờ khi Hồ Liên hấp thu xong vật kia, thì biển hồn của chiến sĩ nhà cậu dù có kiên cố thế nào cũng sẽ không chịu nổi một kích của gã. Dù sao, công phu trên phương diện linh hồn của Hồ Liên cao thâm hơn chiến sĩ của cậu không biết bao nhiêu ngàn năm!”
Nghiêm Mặc không tuyệt vọng, ôm cục nguyên tinh mới mà nói: “Tôi có một đề nghị.”
“Đề nghị gì?”
“Đại Vu Tư Thản, ngài có thể đưa linh hồn tôi vào biển hồn của Chiến không? Tôi không rành về linh hồn lắm, còn cần ngài hộ tống, chỉ cần giúp tôi chạm được vào biển hồn của Chiến, tôi chắc chắn anh ấy sẽ để tôi vào.” Nghiêm Mặc có thể trả bất cứ cái giá nào, hắn không thể trơ mắt nhìn gia súc nhà mình cứ vậy mà chết. Hiện giờ hắn đang dùng một lượng lớn nguyên tinh để cướp đoạt thời gian với Hồ Liên!
Tư Thản nhíu mày: “Phương pháp này không phải là không thể, nhưng quá mạo hiểm. Dù cậu có tiến vào biển hồn của Nguyên Chiến, thì cậu có thể giúp được gì cho hắn? Nếu cậu không đúng lúc ra ngoài, rất có thể sẽ bị tàn hồn của Hồ Liên cắn nuốt hoặc tiêu diệt cùng linh hồn của Nguyên Chiến.”
“Tôi chỉ tách ra một phần sức mạnh linh hồn, chứ không phải toàn bộ linh hồn.”
“Vậy cậu cũng sẽ chịu tổn thương rất lớn. Tổn thương trên mặt linh hồn không phải chuyện đùa.” Tư Thản trở nên nghiêm túc.
Nghiêm Mặc rất bình tĩnh, lúc này hắn còn có thể cười được: “Tôi biết, nhưng anh ấy đối với tôi và bộ lạc tôi mà nói rất quan trọng, huống chi, anh ấy còn là cha của hai đứa nhỏ. Tôi không thể ngồi yên mà chẳng làm gì, chỉ biết nhìn anh ấy giãy giụa một mình ở nơi nào đó mà tôi không biết, rồi cuối cùng hoàn toàn tan biến.”
“…Cậu chắc chứ?” Tư Thản hỏi.
“Chắc.”
Tư Thản không khuyên bảo gì nữa, chỉ tay vào cái giường đá: “Lên, nằm lên giường.”
Nghiêm Mặc nằm xuống, trước tiên lấy một nửa số nguyên tinh cấp cao nhất từ trong không gian ra để quanh mình và Nguyên Chiến, bày đầy một giường, rồi lại quẳng cho Cửu Phong một cục để nó bổ sung năng lượng cho hai quả oa oa.
Tư Thản thấy hắn lấy ra một đống nguyên tinh cấp cao như vậy, cũng nhịn không được mà hoảng hốt.
Cũng may, Tư Thản y đã sống đủ lâu, không đến mức nổi lòng tham vì cái giường chất đầy nguyên tinh cấp cao này… Cả một cái giường đó! Tư Thản muốn chửi thần, chẳng lẽ người ở đông đại lục đều giàu có như vậy? Tùy tiện bất cứ lúc nào cũng có thể moi ra nhiều nguyên tinh cấp cao? Kích cỡ còn chà bá! Ngay cả Tư Thản y thân là Đại Vu một tộc, sống lâu như vậy rồi, phải tích trữ dữ lắm mới có được số nguyên tinh gần với đám trên cái giường này đấy!
“Đại Vu Tư Thản, ngài có cần nguyên tinh không?” Nghiêm Mặc nằm xuống, cười hỏi.
Tư Thản: “…Cần.” Khi thi triển vu thuật y cũng phải tiêu tốn năng lượng.
Nghiêm Mặc lập tức lại lấy ra hai viên nguyên tinh cấp cao to bằng cái đầu người, đưa cho Tư Thản, dù sao cũng là đồ của Hữu Giác Nhân, xài không thấy xót.
Tư Thản đặt nguyên tinh trước mặt, nhẹ nhàng nói với Nghiêm Mặc: “Nhắm mắt lại.”
Nghiêm Mặc nhắm hai mắt lại…