Dị Thế Tà Quân

Chương 1018 - Triệt Địa Thủ Điên Cuồng Tập Kích!

- Mẫu thân, chính vì Quân Dạ ca đối với tình cũ vô oán vô hối nên con lại càng ưa thích huynh ấy!

Đôi mắt đẹp của Miêu Tiểu Miêu phát ra ánh sáng nóng bỏng. Nàng tràn ngập khát khao nói:

- Bởi vì con thích huynh ấy cho nên con muốn ở bên cạnh huynh ấy, con sẽ không để ý chuyện thành vật thay thế, chỉ cần có thể làm dịu vết thương trong lòng huynh ấy thì con có làm vật thay thế cũng có sao chứ!

- Con không muốn huynh ấy cứ cau mày miễn cưỡng cười vui như vậy nữa... Nếu vậy, cho dù con không ở bên cạnh huynh ấy con cũng sẽ đau lòng!

Miêu phu nhân kinh ngạc nhìn con gái, chỉ cảm thấy tâm loạn như ma.

“Nếu năm đó, mình cũng kiên định như con bé. “

“Ai! Bây giờ nói vậy còn tác dụng gì? Cuộc sống của mình hiện giờ cũng rất hạnh phúc, trượng phu săn sóc ôn nhu, con gái thông tuệ nhu thuận, là một nữ nhân, cả đời này ta còn có gì chưa đủ đây.”

- Ngay cả là con đi theo huynh ấy chịu khổ bị giày vò, con vẫn vui vẻ tình nguyện!

Miêu Tiểu Miêu nâng cằm lên, nhìn vầng trăng đã sắp lên tới giữa bầu trời ở ngoài cửa sổ, mơ màng nói:

- Chỉ cần có thể cùng huynh ấy cùng một chỗ, con đã thỏa mãn rồi!

Giọng Miêu Tiểu Miêu rất kiên định. Hơn nữa, tựa hồ như đã hạ quyết tâm:

- Quân Dạ, vết thương trong lòng huynh, muội sẽ dùng cuộc đời của muội, nhu tình của muội chữa thương cho huynh, giúp huynh bình phục...

Thân thể Miêu phu nhân lung lay hai cái, nhìn ánh mắt khát khao và mơ mộng của con gái, đột nhiên cảm giác cả người vô lực. Tuy rằng con mình ở ngay trước mặt nhưng nàng lại cảm thấy thật xa xôi

Mặc Quân Dạ, ngươi cứ như vậy mà đem trái tim của con gái ta đi mất! Ngươi có “Không linh thể chất” rốt cuộc là loại người gì?

- Mẫu thân người cũng có nói qua, vô luận nam nữ đều đối với mối tình đầu nhớ mãi không quên. Mà Quân Dạ, chính là người đầu tiên con yêu!

Miêu Tiểu Miêu ngượng ngùng cười cười:

- Mẫu thân, con thật sự không quên được huynh ấy, chỉ sợ đời này kiếp này vĩnh viễn cũng không thể quên được. Khoảnh khắc con ở trước mặt huynh ấy tháo khăn che mặt ra con đột nhiên cảm thấy được, cả đời này con đột nhiên có chỗ để dựa vào, có nơi nương tựa vững chắc...

- Mẫu thân, cảm giác này thực hạnh phúc, thực hạnh phúc!

Miêu Tiểu Miêu ngẩng đầu, hai mắt sáng lên nhìn mẹ:

- Vẻ ngoài của Quân Dạ tuy không thể coi là anh tuấn tiêu sái, nhưng mà trong mắt con, huynh ấy còn hơn gấp vạn lần bọn thế gia đệ tử chỉ có cái mẽ anh tuấn tiêu sái! Hơn trăm vạn lần! Thậm chí là hoàn toàn không thể so sánh!

Miêu phu nhân hoàn toàn không có lời nào để nói, cúi đầu thở dài một tiếng đi ra ngoài...

Đột nhiên, nàng nghĩ tới cái gì, ngay tại cửa chợt dừng lại rồi hỏi:

- Con mới nói... Đêm qua chính con tháo khăn che mặt? Hắn không có...

Miêu Tiểu Miêu nhất thời ngây ngẩn cả người, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng. Nàng biết mẫu thân nghe được gì trong lời nói của mình, bèn làm nũng nói:

- Mẫu thân, mặc kệ là con gỡ hay là huynh ấy gỡ ra. Dù thế nào đi nữa huynh ấy cũng là nam tử duy nhất nhìn thấy chân diện mục của con từ lúc con trưởng thành đến giờ... Mà trong lòng con tấm khăn che mặt kia... Từ lâu cũng vì huynh ấy mà mở ra! Điều này... Với việc huynh ấy tự tay gỡ khăn che mặt của con thì có gì khác đâu?

Miêu phu nhân ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng một hồi thật sự không biết nói như thế nào cho phải, do người nào tháo khăn che mặt, chủ động với bị động khác nhau rất lớn. Nhưng Miêu phu nhân do dự mãi, rốt cục lại thở dài không dám mở miệng mà lặng yên rời đi. Nàng chỉ cảm thấy hôm nay mình lo lắng còn nhiều hơn từ trước tới giờ gộp lại.

- Mặc Quân Dạ... Con gái ta với ngươi thâm tình như vậy, mong ngươi ngàn vạn lần đừng cô phụ nàng.

Miêu phu nhân quay về phía mặt trăng sáng tỏ, chân thành nói ra nguyện vọng duy nhất lúc xế chiều của mình...

Quân đại thiếu gia căn bản không ngờ được, bởi vì sự cự tuyệt của mình cùng tích tắc khác thường đấy mà lại nảy sinh ra nhiều chuyện rắc rối như vậy.

Hơn nữa, mình chỉ tùy ý đảo lại tên tạo thành một cái tên khác lại có thể mang đầy vẻ quân tử tình thơ ý hoạ như thế. Không thể không thừa nhận óc tưởng tượng của nữ nhân thật sự rất phong phú, tuy rằng không thể nói toàn bộ phán đoán của Miêu mẫu đều sai. Trên thực tế hầu hết phán đoán của nàng đều đúng, kể cả lý do Quân đại thiếu gia cự tuyệt Miêu Tiểu Miêu là vì nữ nhân khác, thậm chí còn đoán được ý cảnh mà “Táng hoa ngâm” được viết ra. Nhưng đem mấy thứ này tống hợp lại, khác biệt rất lớn với sự thật, như trời với đất hoặc nói là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược có vẻ cũng không sai biệt lắm!

(NBV: Con gái khi yêu thì thường ngốc nghếch, nhưng nếu thông minh quá mà tưởng tượng ra đủ thứ như vậy cũng thật là khổ quá đi )

Sau khi Miêu Tiểu Miêu rời đi, Quân đại thiếu liền chuẩn bị ngủ.

Quân đại thiếu cũng là người, chỉ cần là người thì sẽ mệt mỏi. Có vẻ như đến bây giờ Quân đại thiếu đã có một thời gian tương đối dài không nghỉ ngơi thật tốt. Dù sao, trong những ngày kế tiếp, vô luận là ứng phó với Chiến gia, ứng phó với đám người Tào Quốc Phong, chúc thọ Miêu Kinh Vân hay là tiến vào linh Dược Viên đều là chuyện phải hao tổn tinh thần lực lớn...

Giờ nghỉ ngơi sớm một chút, lại có thể viện cớ tránh thoát sự truy vấn của đám người Tào Thánh Hoàng. Nhất cử lưỡng tiện, sao mà không làm?

Cho nên Quân đại thiếu liền tắt đèn, vèo một cái cởi sạch sẽ quần áo, trần truồng chui vào trong chăn...

Ặc, vốn là Quân Mạc Tà không có thói quen ngủ trần. Làm một sát thủ, lại là một sát thủ vĩ đại, hắn tự nhiên sẽ có chuẩn bị tùy thời ứng biến!

Chỉ cần là người, luôn phải có thể diện. Chuyện cởi sạch đánh nhau, ặc, chỉ thích hợp giữa cô nam quả nữ với nhau. Nếu cùng nam nhân giơ kiếm chém giết còn cởi truồng, áp lực sẽ khá lớn, ngang với chuyện thi học kỳ.

Nhưng từ lúc Quân Đại thiếu có được thần thông Âm Dương Độn, nhất là có thể tùy thời trốn vào không gian Hồng Quân Tháp thì Quân đại thiếu gia liền dần dần cải biến thói quen của mình...

Hắn trữ trong Hồng Quân Tháp không ít quần áo, từ trong ra ngoài đều là nguyên bộ... Lúc nào cũng có thể tiến vào. Hơn nữa còn là trần truồng đi vào, áo mũ chỉnh tề đi ra. Lại còn có thể tạo được hiệu quả đánh lén!

Chuyện này thật sự là quá sung sướng...

Cho nên, Quân đại thiếu dần dần thích ngủ trần, là phương thức ngủ thả lỏng cơ thể thần kinh nhất...

(NBV: Thật sự người thời xưa cũng có thói quen cởi sạch đồ khi ngủ. Nhưng thời buổi hiện tại với máy quạt, máy lạnh như thế này thì chuyện đó trở thành hiếm hoi rồi )

Tối nay dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Nhưng mà thế sự không có tuyệt đối, chắc gì đã giống với ý người, chẳng hạn như tối nay. Tối nay Quân đại thiếu gia gặp chuyện ngoài ý muốn...

Đêm dài yên lặng, mặt trăng treo cao chiếu rọi ngàn dặm.

Trăng soi tỏ mọi thứ, vốn không phải thời cơ tốt cho dạ hành nhân hành động!

Nhưng, mọi việc luôn có ngoại lệ! Vẫn là câu nói kia, thế sự không có tuyệt đối!

Một hướng khác dưới chân núi, một bóng đen quỷ dị dùng tốc độ cực nhanh phi tường mà lên!

Tốc độ tiến lên của người này cực nhanh, nhưng không phát ra tiếng động tay áo xé gió nào.

Quần áo lẫn miếng vải che mặt của người nọ đều đen, ngay cả đầu cũng che kín, chỉ lộ ra một cặp mắt dị thường hờ hững.

(DG: Ninja xuất hiện???)

Có điều sự hờ hững trong ánh mắt người này, tuyệt không phải là loại hờ hững với tình đời đen bạc.

Mà là loại hờ hững xem tánh mạng thiên hạ chúng sinh như cỏ rác, hồn nhiên không để trong lòng!

Tựa hồ vô luận sự sinh tử của bất kỳ kẻ nào, trong lòng hắn đều không bằng một tia nắng...

Tốc độ tiến lên của hắn thật sự rất nhanh, giống như phương xa mới xuất hiện một mảnh mây đen, ngay sau đó bóng người của hắn đã đi tới trước tiểu viện đám người Tào Thánh Hoàng đang ở!

Tu vi người này cao hơn hẳn đám người Tào Quốc Phong! Hơn nữa còn cao hơn rất nhiều!

Bởi vì, mãi cho đến khi hắn tới trước cửa viện bốn vị Thánh Hoàng trực đêm trong viện vẫn chưa phát giác... Phải biết rằng, nếu đối phương cũng là Thánh Hoàng tiến đến thì, bọn hắn cũng có thể ở ngoài ba mươi trượng phát hiện!

Nhưng hiện tại...người này đã gần trong gang tấc, bọn hắn vẫn hồn nhiên chưa phát giác!

Ngay sau đó, tên Hắc y nhân này không do dự chút nào trực tiếp phóng người lên! Giống như một con chim to màu đen đột nhiên gập cánh lại, dùng tư thế khác thường như một mũi tên nhọn bắn thẳng lên giữa không trung!

Tốc độ cực kỳ nhanh! Nhưng cả quá trình lại như cũ vô thanh vô tức...

Ở giữa không trung hắn căn bản không cần phải thay đổi gì, cả người cực kỳ đột ngột bắn thẳng xuống! Mãi đến lúc sắp chạm đỉnh viện, mới phát ra một tiếng đủ làm rung động trời đất, kình phong gào thét!

Huyền khí cả người hắn, tất nhiên đều dung nhập một kích này!

Không khí trong cả thiên địa tựa hồ như ngưng trệ!

Giờ khắc này, ngay cả tia sáng mặt trăng chiếu xuống cũng bị sai chỗ!

Không gian tù lung!

Hơn nữa, phạm vi bao phủ của đạo không gian tù lung này lại là cả tòa tiểu viện!

Phạm vi giam cầm lớn như vậy, tin tưởng cho dù là Thánh Hoàng tam cấp đỉnh phong Tào Quốc Phong tự mình thi triển cũng tuyệt đối không làm được!

Người trong nghề vừa ra tay, đã biết có hay không!

Thực lực của tên Hắc y nhân này, đã cường hãn đến mức này!

Mục tiêu của chiêu này, cũng là một loạt kiến trúc trong tiểu viện của Tào Quốc Phong!

Ai cũng thấy rõ, nơi này chính là chỗ được phòng vệ nghiêm mật nhất của tiểu viện này!

Kẻ có “Không linh thể chất” tất nhiên là ở đây!

Một chiêu này chưa chắc đủ sức hủy diệt Thánh Hoàng! Nhưng nếu muốn khiến Thánh Hoàng bị thương thì hoàn toàn không có vấn đề! Hơn nữa, lại dưới tình huống không phòng bị chút nào...

Nhưng mục đích chủ yếu của chiêu này vẫn là kẻ có “Không linh thể chất”!

Một kích này, ngoài lực công kích có thể khiến Thánh Hoàng cường giả bị thương vẫn còn một tác dụng công kích khác!

Chỉ cần vị có “Không linh thể chất” còn đang ở trong phòng, như vậy nhất định chết không thể nghi ngờ!

Dù chỉ sượt qua một chút, cũng không còn chút may mắn nào!

Kẻ không tiếc lén thi hành thủ đoạn độc ác, tuyệt đỉnh cao thủ lấy mạnh hiếp yếu, ám toán Quân đại thiếu gia cùng với bảy đại Thánh Hoàng này chính là cường giả cấp Thánh Tôn của Chiến gia - Triệt địa thủ Chiến Tiêu Tiêu!

Chiến Luân Hồi lần này rất hào phóng, vừa ra tay, liền điều động nhân vật lúc đương thời nắm chắc đỉnh phong này!

(DG: Tên Chiến Tiêu Tiêu này già rồi, ý tác giả là vào thời của hắn thì hắn là đỉnh phong J)

Hiện tại Chiến gia đột nhiên gặp biến cố, mọi việc rối loạn, Chiến Luân Hồi vốn cũng không nghĩ kẻ đầu tiên mình muốn diệt trừ lại là kẻ có “Không linh thể chất” Mặc đại thiếu gia. Dù Mặc Quân Dạ có được “Không linh thể chất”, tiềm lực kinh người nhưng ít ra trong một khoảng thời gian tương đối hắn khó có thể bước vào nhóm những cao thủ chân chính hàng đầu. Chỉ cần thực lực không đủ, với Chiến gia mà nói vẫn không đủ để họ đếm xỉa tới!

Nhưng, cái chết của huynh đệ Chiến Thanh Phong cùng Chiến Ngọc Thụ lại nhắc nhở vị lão tổ tông Chiến gia này một vấn đề rất trọng yếu!

Chiến gia luôn luôn thuận buồm xuôi gió, Chiến gia phong quang vô hạn. Vì sao tới nông nỗi hôm nay? Vì sao âm mưu của Chiến gia tiến hành đã hơn nghìn năm, lại chỉ riêng lúc này bị phá hỏng?

Có thể là do thời vận. Có thể do số mạng. Cũng có thể do vận rủi!

Hoặc là, tất cả đều không phải, bởi vì tác động lên tất cả chuyện này là một biến số!

Hết thảy, nếu trở về điểm xuất phát, tất cả đều bởi vì Mặc Quân Dạ, biến số này thật lớn!

Bình Luận (0)
Comment