Edit: voi còi
Nhặt được một cái mạng a?
Đông Phương Ngữ Hinh tâm động, ánh mắt nàng lóe ra, Tà Dịch xem nàng như thế, nói:
“Hai thứ này cũng không tệ a, Hinh Nhi, không bằng nàng đi thử một chút đi?”
“Ta......”
Đông Phương Ngữ Hinh vẫn có chút do dự như cũ, Tà Dịch cười ha ha:
“Yên tâm, ta tướng công của nàng, nhất định sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt, tuyệt đối sẽ vì nàng thủ thân Như Ngọc ......”
“Khụ khụ khụ...... Đông Phương cô nương, không biết hiện tại ngươi có nguyện ý hay không gia nhập Đan học viện chúng ta?”
Đan học viện khẩn thiết lấy người như thế, đây chính là lần đầu tiên.
Chỉ là, trong lòng mọi người không có bất bình, thực lực của Đông Phương Ngữ Hinh, đã chứng minh hết thảy.
“Được rồi, nhưng mà, ta muốn xin, lúc ta so tài, tướng công ta cùng bạn bè, bọn họ đều phải ở trận ......”
Đây là yêu cầu cưới cùng của Đông Phương Ngữ Hinh, thế nhưng không nghĩ tới Hạ trưởng lão cũng là ha ha ha cười:
“Điều này thì xin yên tâm, lần so tài này, vì biểu hiện tính công chính (công bằng chính trực), toàn bộ người của học viện, đều có thể tham gia......”
Dựa vào, một cái yêu cầu cuối cùng này, thì ra lại lãng phí như vậy.
Trải qua cuộc thi lần này, danh tiếng của Đông Phương Ngữ Hinh đại chấn, mà cuộc thi của học viện cũng tới rồi.
Bởi vì Đông Phương Ngữ Hinh cùng Hoan Hoan đã đến Đan học viện trước, cho nên hai người các nàng không phải tham gia a.
Vốn dĩ Đông Phương Ngữ Hinh muốn đi qua xem, nhưng......
Bên kia không cho phép, nàng chỉ có thể đi cùng Hạ trưởng lão nói một tiếng, lúc nào Tà Dịch có tin tức, lại thông báo cho mình.
Dẫn Hoan Hoan đến Đan học viện, các nàng được an bày ở một chỗ, như thế không tệ, hai người có thể chăm sóc chút.
Đương nhiên, cái ọi là chăm sóc, cũng là Đông Phương Ngữ Hinh chăm sóc Hoan Hoan.
“Ngươi Đông Phương Ngữ Hinh?”
Một nữ tử bỗng nhiên đi đến, sắp ba mươi tuổi, dung mạo xuất chúng, trên mặt nhàn nhạt, tựa hồ, không có nhiều sắc thái tình cảm.
“Ta sa......”
“Ta gọi Mẫn Du Nhiên, thật chờ mong về sau gặp mặt......”
Nàng vẫn nhàn nhạt xem Đông Phương Ngữ Hinh như cũ, bởi vì nàng đã đến, người vây xem không ít.
“Được......”
Nữ nhân này, tới làm cái gì?
Đông Phương Ngữ Hinh luôn luôn là cảm giác chính mình nhìn người nghe chuẩn, lúc này lại ăn không ra ý đồ đến của nữ nhân này.
Nàng xoay người đi rồi, cái gì cũng chưa nói, Đông Phương Ngữ Hinh thế nhưng dò xét không đến thực lực của nàng.
“Đông Phương Ngữ Hinh, nàng là Mẫn Du Nhiên......”
Nàng mới đi ra, mấy người phụ nhân liền đi vào, Đông Phương Ngữ Hinh nhìn nhìn huy chương trước ngực bọn họ, tứ giai ngũ giai, không tính cao, nhưng ở tuổi của các nàng, coi như là không tồi.
“Nga......”
“Đông Phương Ngữ Hinh, không phải là ngươi không biết Mẫn Du Nhiên là ai đi?”
Trong đó có một người không thể tin được nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, tựa hồ, không biết cái tên kia cỡ nào không đúng như vậy.
“Ta nên biết sao?”
Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt hỏi, nữ nhân kia thở dài:
“Nàng ấy là quái tài của Đan học viện chúng ta, đã qua luyện đan sư thất giai đã nhiều năm, hiện tại cũng không biết nàng ấy là trình độ nào......”
Quái tài? Tựa hồ nghe nói qua, nhưng lúc đó nàng cũng không chú ý a.
“Đông Phương Ngữ Hinh, nếu như ngươi không đến, nàng ấy có khả năng nhất lấy đến vị trí thứ nhất ......”
“Ta đến cũng chưa chắc không lấy được......”
Người của Đan học viện này, nàng chưa bao giờ khinh thường qua, bởi vì......
Thời gian nàng học tập cũng không dài, xác suất nàng có thể luyện chế đan dược thành công so người khác cao hơn, cùng với nói là may mắn, không bằng nói là cảm giác nhạy bén, đó là thời điểm huấn luyện kiếp trước tạo nên.
Người bên này không có trải qua huấn luyện như vậy, tự nhiên, có phương diện không bằng chính mình.