Ánh mắt U Minh Vương hơi hơi nhíu lại, nhìn thấy hắn, vì sao hắn có loại cảm giác đã từng gặp mặt rồi?
Hắn đã từng gặp người này ư?
Lúc trước? Dường như không có, nhưng hắn đã có một loại cảm giác rất quen thuộc .
Đã từng gặp ở đâu rồi?
Hắn cố sức tìm tòi suy nghĩ, nhưng không có đáp án.
Dường như, là đã từng gặp ! Nhưng không có ấn tượng.
Cảm giác rất kỳ quái .
Ánh mắt rời khỏi trên người của nam nhân , hắn lại nhìn về phía Uất Trì Tà Dịch.
Võ công của hắn, không so được với mình, nhưng hắn may mắn hơn mình , lại có được trái tim của Đông Phương Ngữ Hinh. . . . . .
Bây giờ chính mình tới, đương nhiên có thể bảo vệ lại kết giới kia , bọn họ không phá được, cũng không cứu được Đông Phương Ngữ Hinh.
Nhưng hắn không muốn tới vào lúc này, hắn muốn biết. . . . . .
Tuy rằng U Huyền có thể giúp bọn họ mở được kết giới, nhưng không giải được phong ấn của hắn.
Võ công củaĐông Phương Ngữ Hinh , vẫn sẽ từ từ biến mất như cũ.
“Vương, thuộc hạ đã điều tra qua, mật đạo bị bịt lại, không có chút dấu vết bị phá hủy nào . . . . . .”
Chuyện hắn phân phó , cuối cùng thủ hạ đã tra xét được.
Thân thể của U Minh Vương hơi thẳng lại:
“Không bị phá hủy?”
Điều đó không có khả năng. . . . . .
Bọn họ không có khả năng tìm được nơi này .
Nếu như mật đạo kia không bị phá hủy , bọn họ đến như thế nào ?
Con đường khác ư?
Đó là tuyệt mật của U Minh giới , ngay cả Tà Tâm cũng không biết con đường này .
Ba đường rẽ, chỉ một đường có thể tới đây.
Hơn nữa, một con đường này cũng có cơ quan tầng tầng lớp lớp .
Mặc dù là hắn, nếu như không biết cơ quan, muốn đến đây cũng cần rất nhiều thời gian.
Nhưng tốc độ bọn họ đến đây quá nhanh, khiến hắn có phần không thể suy nghĩ rõ ràng.
“Bổn vương đi xem một chút. . . . . .”
Hắn lo lắng, hắn có loại dự cảm, bọn họ nhất định là đến theo con đường kia .
Không để cho mọi người đi theo, hắn tự mình đi qua, quả nhiên cơ quan kia bị người động tới.
Chỉ có cơ quan bị người mở ra, không có dấu vết thử nào .
Nhưng chuyện này sao có thể?
Trừ khi, bọn họ có người hiểu biết về mật đạo này .
Nhưng U Minh Vương tính toán cảm thấy khả năng này không lớn, nhưng bọn họ tới đậy làm sao có thể lại không hao tổn chút lông tóc gì ?
Ánh mắt U Minh Vương hơi tối lại, hắn biết chuyện này cũng không đơn giản.
Mà nếu như đường nhánh cũng bị bịt , hắn cũng không có cách nào cấp tốc đến Thiên Thương Đảo .
Uất Trì Nhu Y. . . . . .
Uất Trì Nhu Y cũng không có khả năng biết đường nhánh này .
Vậy chỗ nào không đúng? Chẳng lẽ trong số bọn họ , thật sự có cao nhân sao?
Mấy người này, hắn không hiểu biết nhất chính là nữ vương và nam nhân trẻ tuổi kia.
Thân phận của bọn họ. . . . . . ——
“A, cuối cùng mở ra. . . . . .”
Uỳnh một tiếng, cuối cùng phá vỡ kết giới , mà U Minh Vương lại không tới.
Uất Trì Tà Dịch là người đầu tiên xông vào , ôm cổ Đông Phương Ngữ Hinh, vội vàng nói:
“Hinh Nhi, nàng có thể có chỗ nào không khoẻ?”
Đông Phương Ngữ Hinh lắc đầu: “Ta không sao, ta tốt lắm. . . . . .”
“Làm ta sợ muốn chết. . . . . . Hinh Nhi, về sau nàng đừng làm ta sợ như vậy được không?”
Đông Phương Ngữ Hinh muốn hỏi hắn chuyện động phòng, muốn hỏi cái nữ nhân giả dạng mình kia thế nào ? Bọn họ có ở cùng nhau hay không ?
Nhưng lúc này, vậy mà chuyện gì nàng cũng không hỏi nổi.
Tà Dịch lo lắng cho nàng như vậy , tại sao nàng có thể ích kỷ như thế chứ?
“Cái đó. . . . . . Rời đi trước thôi, chỗ này nguy hiểm. . . . . .”
Nữ vương thật sự không phải là cố ý làm phiền bọn họ .
Nhưng lúc này nơi đây quá nguy hiểm, ngộ nhỡ U Minh Vương đến đây, sẽ không kịp .
Mọi người vội hoàn hồn, Uất Trì Tà Dịch kéo Đông Phương Ngữ Hinh. . . . . .