”Đi. . . . . .”
Đông Phương Ngữ Hinh đi theo, lúc này nàng hoàn toàn không có võ công , đương nhiên không theo kịp bước chân của Uất Trì Tà Dịch , Tà Dịch dứt khoát bế nàng lên:
“Võ công của nàng. . . . . .”
“Bị phong lại, không có việc gì, chúng ta đi về trước, lại nghĩ tiếp biện pháp. . . . . .”
Uất Trì Tà Dịch gật gật đầu, ôm Đông Phương Ngữ Hinh bước đi.
“Đợi chút. . . . . .”
Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên kêu, Uất Trì Tà Dịch khó hiểu dừng lại, Đông Phương Ngữ Hinh quay đầu nhìn U Huyền:
“U Huyền, cùng đi với chúng ta nhé . . . . . . . .”
Bởi vì vừa mới sử dụng công lực, sắc mặt của cậu có chút tái nhợt, Đông Phương Ngữ Hinh hơi đau lòng nói:
“U Minh Vương nhất định sẽ điều tra ra , nếu như hắn biết có liên quan với ngươi, sẽ không dễ dàng bỏ qua ngươi. . . . . .”
Chuyện này, U Huyền cũng biết, nhưng. . . . . .
Hắn sẽ không rời đi .
“Ta không thể đi. . . . . .”
U Huyền kiên định nói:
“Đông Phương Ngữ Hinh, ta chỉ hi vọng, ngươi có thể chấp nhận quan hệ của ta và Hoan Hoan là được rồi. . . . . .”
Cậu làm việc này, cũng không phải là không có mục đích.
U Huyền sảng khoái như vậy , Đông Phương Ngữ Hinh thở dài:
“Ta không dám cam đoan gì với ngươi , nhưng đến lúc đó, nếu như tiểu Hoan Hoan nguyện ý, ta sẽ không ngăn cản. . . . . .”
Đứa bé này thật sự không tệ, ít nhất, bây giờ không sai.
“Được. . . . . .”
“Ngươi thật sự không đi sao? Nếu như U Minh Vương biết, chưa biết chừng hắn sẽ . . . . .”
Tàn nhẫn của U Minh Vương , bọn họ đã từng kiến thức qua.
Đối với thủ hạ của mình cũng như thế, U Huyền làm như vậy, coi như là phản bội hắn , hắn làm sao có thể dễ dàng buông tha U Huyền chứ?
“Ha ha, ta là con của ông ấy, ông ấy sẽ không làm gì ta. . . . . .”
U Huyền cười chua sót , nhìn tất cả quen thuộc của nơi này:
“Hơn nữa, đây là nhà của ta , ta không thể rời khỏi nơi này. . . . . .”
Hắn kiên quyết như vậy , Đông Phương Ngữ Hinh cũng không phản đối được, nàng lo lắng dặn một câu:
“Vậy ngươi cẩn thận một chút. . . . . .”
“Đúng rồi, huyệt đạo của ngươi phải giải nhanh một chút , ta không có năng lực này. . . . . . Các ngươi đi nhanh đi. . . . . .”
U Huyền tốt bụng nói nhắc nhở , Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu, mọi người nhanh chóng rời đi.
Mà Tiểu Hỏa Cầu, tuy rằng chưa chơi đã, nhưng mà biết sự tình nặng nhẹ, nhanh chóng ẩn đi, cùng rời đi theo.
Cứu người, thuận lợi không ngờ, chẳng lẽ là U Minh Vương này thay đổi tính tình rồi hay sao?
Có điều, ngay khi bọn họ trở lại Thiên Thương Đảo , mới biết được Uất Trì Nhu Y lại mất tích .
Đoán chừng là lại được U Minh Vương mang đi rồi.
Đông Phương Ngữ Hinh đã trở về, đảo chủ dặn dò người phía dưới cẩn thận tìm Uất Trì Nhu Y.
Mà an toàn của Hinh Nhi , mọi người cũng yên tâm .
“U Minh Vương làm sao có thể dễ dàng thả chúng ta rời đi như vậy ?”
Uất Trì Tà Dịch hơi khó hiểu, hắn hỏi.
“Theo lý thuyết, hắn sẽ không tốt bụng như vậy . . . . . .”
Làm nhiều chuyện như vậy, chỉ vì để bọn họ tới cứu người sao?
“Hắn muốn chờ ta đi cầu xin hắn. . . . . . . . . . . .”
Đông Phương Ngữ Hinh thở dài, nàng cảm thấy mình càng ngày càng hiểu biết U Minh Vương .
“Cầu xin hắn?”
Chích lão khó hiểu nhìn Đông Phương Ngữ Hinh.
“Hắn phong trụ huyệt đạo của ta, hôm nay nếu như không giải được, ta chỉ còn một nửa công lực ban đầu, mười ngày sau, thành một người vô dụng. . . . . .”
Chuyện này, U Huyền nói qua, nhưng trên đời này thật sự có phương pháp điểm huyệt bá đạo như vậy sao?
“Ta thử một chút. . . . . .”
Chích lão phủ lên mạch đập của Đông Phương Ngữ Hinh , thử một lúc, lông mày cũng nhíu chặt lại: “Quả là có phần khó làm. . . . . .”
“Sư phụ, có biện pháp không?”
“Không có. . . . . .”
Bà chưa từng thấy phương pháp điểm huyệt như vậy ,tất cả công lực toàn thân bị phong lại, cũng không thể tùy tiện thử giải huyệt.