Tiểu Nhạc Nhạc đúng là không cần suy nghĩ đã đồng ý với lời nói của tiểu Hoan Hoan .
“Hì hì, vậy. . . . . . Chúng ta cứ nói đi chơi , dù sao cũng đừng nói đến chuyện này . . . . . .”
Tiểu Nhạc Nhạc gật gật đầu, bình thường hắn vô cùng ít giải thích.
“Có điều, ta phát hiện ngươi rất lợi hại nha, lại có thể dẫn theo ta ra ngoài. . . . . .”
Cửa kia vốn là khóa nha, hơn nữa, có gì đó che phủ , nhưng tiểu Nhạc Nhạc lại đi vào giống như chỗ không người.
Thậm chí , dẫn theo chính mình ra ngoài, không tạo ra một chút tiếng động nữa?
“Hì hì, tiểu Hoan Hoan, ta cũng lợi hại chứ?”
Tiểu Nhạc Nhạc đắc ý nhếch mặt lên , tiểu Hoan Hoan cười ha ha nói:
“Đương nhiên. . . . . .”
“Sao ta phát hiện gần đây ngươi lợi hại không ít nha. . . . . .”
Là ảo giác của bé sao? Chung quy cảm giác, tiểu Nhạc Nhạc tiến bộ rất nhiều.
“Ta cũng không biết, lúc ngủ , cuối cùng ta sẽ mơ thấy một ít thứ kỳ quái , tư thế chẳng hạn, ta liền đi làm theo , sau đó liền. . . . . .”
Dường như, có người đang dạy chính mình võ công.
Tiểu Nhạc Nhạc cũng rất kỳ quái, nhưng hộ vệ của hắn cũng không giải thích cho hắn nha!
Bọn họ cũng không biết nguyên nhân, nhưng tiểu Nhạc Nhạc hiểu được, hắn nhất định biết cái gì.
“À, như vậy à . . . . . Tiểu Nhạc Nhạc, ta phát hiện ngươi thật sự là quá may mắn , ngủ dậy cũng có thể tiến bộ. . . . . .”
Haizzzz, tại sao bé lại không có bản lĩnh này chứ?
“Tiểu Hoan Hoan, ngươi muốn học ư?”
Tiểu Nhạc Nhạc chăm chú nhìn tiểu Hoan Hoan, hỏi.
“Ta. . . . . . Ta có thể học không ? Tứ này có thể là công pháp bí mật của cửu vĩ hồ các ngươi nha. . . . . .”
Tuy rằng Tiểu Hoan Hoan không lớn, nhưng hiểu biết cũng không ít.
Nghe tiểu Nhạc Nhạc nói thần bí như vậy , bé biết võ công của nơi này không đơn giản .
“Chúng ta ai với ai , chờ trở về ta liền cho ngươi. . . . . .”
Hắn đúng là chuẩn bị cùng tiểu Hoan Hoan trọn đời trọn kiếp , hắn đương nhiên cũng muốn tiểu Hoan Hoan cường đại lên.
“Ừ, vậy được rồi. . . . . .”
Thật ra tiểu Hoan Hoan rất muốn tiến bộ , rất chăm chỉ .
Hai người dắt tay trở lại khách sạn, nữ vương nhìn thấy bọn họ trước :
“Tiểu Hoan Hoan, cháu đi đâu vậy ?”
Tuy rằng Đông Phương Ngữ Hinh nói tiểu Hoan Hoan không có việc gì , nhưng nữ vương vẫn lo lắng thức suốt đêm như cũ ,cũng vẫn chưa ngủ ngon. . . . . . . . .
“Ha ha, nãi nãi, cháu thật sự không sao . . . . . .”
Tiểu Hoan Hoan đáng yêu cười, người cũng chui vào trong lòng nữ vương :
“Cháu đi chơi với tiểu Nhạc Nhạc , đến tối , kiên nhẫn chịu đựng ở luôn bên ngoài một chút. . . . . .”
Tiểu Hoan Hoan rất ít đi ra ngoài không trở lại, ít nhất , nữ vương cảm giác như thế.
Lúc này, Đông Phương Ngữ Hinh và Uất Trì Tà Dịch cũng từ trong phòng đi ra, nghe thấy tiểu Hoan Hoan nói chuyện, Đông Phương Ngữ Hinh mới yên lòng.
Tuy rằng ngoài miệng nói là bé không có việc gì, rất lợi hại, nhưng vẫn có vài phần lo lắng như cũ .
“Nha đầu chết tiệt kia, chỉ biết nghịch ngợm. . . . . .”
Đông Phương Ngữ Hinh cưng chiều nói, tiểu Hoan Hoan le lưỡi:
“Con. . . . . . Con cũng không phải cố ý . . . . . . Mẫu thân, muộn thời gian, cho nên con liền không trở về. . . . . .”
Tiểu nha đầu này, thật sự là càng lúc càng lớn , nói dối cũng không chớp mắt .
Đông Phương Ngữ Hinh có chút bất đắc dĩ, có điều lúc này Uất Trì Tà Dịch, nữ vương, quốc sư đều ở đây, hơn nữa ở cửa bọn họ , có người nào đó đang nhìn bọn họ cũng không biết chừng?
Đông Phương Ngữ Hinh cũng không vạch trần, nàng biết tiểu Hoan Hoan chưa nói thật.
“Nha đầu chết tiệt kia, nương cũng không muốn nói gì con . . . . . . Con muốn luyện tập luyện đan, ở trong phòng là được, không cần phải ra ngoài . . . . . .”
Lời nói của Đông Phương Ngữ Hinh , làm cho tiểu Hoan Hoan thực cảm kích, nương quả nhiên chú ý mặt mũi của bé.
Có điều, điều này cũng nói rõ mẫu thân hoàn toàn không tin mình, vậy. . . . . .
Một lúc nữa, không tránh được phải tự mình giải thích một chút .