Ô ô, chỉ biết mẫu thân là không dễ lừa gạt , nói không chừng. . . . . .
Nghĩ đến những thứ chính mình thật vất vả lục soát được, có thể phải nộp tất cả lên cho mẫu thân hay không.
Tiểu Hoan Hoan buồn bực , bản lĩnh của bé còn chưa được, không hoàn thiện.
Lúc này, là sáng tinh mơ, tiểu nhị đưa đồ ăn tới, mọi người trở về phòng dùng cơm.
Chưa ăn xong, có người đến tìm .
“Đông Phương Ngữ Hinh?”
“Hinh Nhi. . . . . .”
Là hai người trung niên , nghe giọng này, Đông Phương Ngữ Hinh quay đầu nhìn về phía cửa. . . . . .
Dĩ nhiên là. . . . . .
Có chút giật mình, có chút không thể tin được.
“Hoàng thượng? Làm sao ngài. . . . . .”
Hoàng thượng của Kì Thiên Quốc ? ông ấy cũng lại tới giúp vui?
Thói đời này, quả là quá mức điên cuồng .
Vua của một nước, vậy mà yên tâm ra ngoài?
Mà đi theo bên cạnh ông ta, không phải ai khác, đúng là phụ thân của thân thể này, Đông Phương tướng quân.
Đã lâu không gặp , cảm giác khí sắc của Đông Phương tướng quân thật ra lạ tốt hơn không ít.
“Ha ha, ta cũng thế không có việc gì , cho nên ra ngoài đi dạo, thuận tiện , kiến thức một chút thế giới bên ngoài. . . . . .”
Hoàng thượng cảm thán nói, ông ta là vua của một nước, lúc đầu, chung quy cảm thấy bản thân cũng rất lợi hại .
Đặc biệt sau này, Đông Phương Ngữ Hinh giúp ông tiến giai thành công, võ công của ông , có thể nói là lợi hại nhất Kì Thiên Quốc .
Nhưng ông biết, bên ngoài này nhiều người lợi hại hơn ông .
Chỉ là biết có người lợi hại hơn mình, nhưng thật sự ra ngoài, mới phát hiện. . . . . .
Nhiều lắm, bên này tiến giai rất đơn giản, không giống như là Kì Thiên Quốc, khó như lên trời.
“À . . . . .”
Cùng hoàng thượng, Đông Phương Ngữ Hinh vốn sẽ không tiếp xúc mấy, ràng buộc duy nhất cũng chính là một lần hợp tác cuối cùng kia thôi .
Mà Đông Phương tướng quân. . . . . .
“Hinh Nhi, đây là. . . . . .”
Nữ vương nhìn thấy bọn họ lại tới nữa, Đông Phương Ngữ Hinh cùng bọn họ nhận thức, nhưng cũng không nhiệt tình, hỏi.
“Mẫu thân, con giới thiệu cho người, đây là hoàng thượng của Kì Thiên Quốc , đây là —— Đông Phương tướng quân. . . . . .”
Khi Đông Phương Ngữ Hinh chỉ vào chính mình , Đông Phương tướng quân có chút kích động, ông ta thực chờ mong Đông Phương Ngữ Hinh gọi ông là cha.
Nhưng. . . . . .
Thật tàn khốc, Đông Phương Ngữ Hinh thế nhưng. . . . . .
Ánh mắt buồn bã, nàng, vẫn không tha thứ chính mình như cũ .
Nghe thấy Đông Phương Ngữ Hinh giới thiệu, Tà Dịch nhướng mày, Hinh Nhi thích nói như thế nào thì nói, tùy ý của nàng là tốt rồi.
Ngược lại tiểu Hoan Hoan, kinh ngạc liếc nhìn Đông Phương tướng quân một cái.
“À, Hinh Nhi, con còn chưa có cơm nước xong đâu? Nhanh chóng ăn đi, thân mình quan trọng hơn. . . . . .”
Nữ vương nhanh chóng đưa cho Đông Phương Ngữ Hinh đĩa rau, Đông Phương tướng quân nhìn hai người bọn họ, bỗng nhiên nghĩ đến. . . . . .
Nếu như , nàng còn ở đây, cũng sẽ yêu thương Đông Phương Ngữ Hinh như vậy đi?
Đáng tiếc, lúc ấy chính mình hồ đồ, thế nhưng để cho một con tiện nhân lừa gạt nhiều năm như vậy . . . . . .
Bây giờ, ông đã hối hận, nhưng trên đời này, đâu có bán thuốc hối hận?
Nữ nhân này, là mẫu thân Đông Phương Ngữ Hinh sau này nhận thức sao?
Bà ta ngược lại là người có phúc ——
“Nói đi, chỗ này không có người ngoài, cũng làm cái gì đi?”
Thấy tiểu Hoan Hoan kéo riêng mình đến trong phòng, Đông Phương Ngữ Hinh thấy không có người, hỏi.
“Con. . . . . .”
Mắt của mẫu thân thật tinh nha, liếc mắt một cái liền nhìn ra bé. . . . . .
Chưa nói thật .
“Tiểu Hoan Hoan, đừng quên con là ai một tay nuôi dưỡng từ lúc còn ỉa đùn tè dầm đến lớn, đừng mong giở mưu mẹo với nương . . . . . .”
Thấy ánh mắt tiểu nha đầu xoay chuyển vòng vòng , Đông Phương Ngữ Hinh gõ đầu nhỏ của bé, nói cảnh cáo .