Đích Nữ Mưu Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên

Chương 63


Sáng sớm, Hà Văn đã tới mời Vân Yên qua đại sảnh Tướng phủ.

Nhìn người tới, trên mặt Vân Yên thoáng qua chút giễu cợt, hắn không phải nên ở cùng mỹ nhân của hắn sao? Sao lại có thời gian đến đây, còn mời nàng qua.

Hơn nữa hắn còn dẫn theo một người vô cùng ghét nàng, hắn muốn diễn tuồng gì đây?
"Yên, còn không mau bái kiến Lục vương gia, Chiêu Dương công chúa, ngẩn người ra đó làm gì." thanh âm trầm ổn có lực của Vân Mặc Thành vang lên, hắn không vui nhìn Vân Yên, cái tam nữ nhi này làm cái gì cũng chậm chạp, không lúc nào khiến hắn hài lòng.

"Vân tướng không nên khách khí, bản công chúa sao nhận nổi lễ của Tam tiểu thư a." Mộ Chiêu Dương nhìn Vân Yên, cười lạnh nói.

Nghe vậy, Vân Yên cười nhạt, tiểu công chúa này sợ là vẫn còn nổi nóng a, nàng nói: "Thần nữ bái kiến Lục vương gia, Chiêu Dương công chúa, không biết công chúa cùng Lục vương gia tìm thần nữ có chuyện gì?"
"Trước mặt Vương gia cùng công chúa sao lại không có lễ phép như vậy?" Vân Mặc Thành hung hăng quát Vân Yên.

Mộ Cảnh Nam nói: "Tướng gia không cần tức giận, bổn vương chính là thích tính cách này của Yên Nhi, hôm nay đến cũng chỉ là muốn mời Yên Nhi ra ngoài du ngoạn thôi."
Vân Yên hồ nghi nhìn Mộ Cảnh Nam, hắn muốn mời nàng đi chơi? Nhìn bộ dáng Chiêu Dương tức giận khi nghe lời này, xem ra chắc là thật rồi.

"Thân thể thần nữ khó chịu, sợ là để vương gia thất vọng." Vân Yên mỉm cười, hắn có nhiều mỹ nhân như thế, còn có một muội muội bất ly thân, nàng cũng không có nhiều thời gian rãnh cùng hắn đi dạo.

Mộ Cảnh Nam đi tới gần Vân Yên, nở nụ cười nói: "Cũng biết Yên Nhi sẽ nói như vậy, từ khi Yên Nhi trở về kinh thành, ở trong Tướng phủ lâu vậy, không bệnh chỉ sợ cũng sẽ sinh bệnh thật.

Theo bổn vương ra ngoài không phải đối với thân thể ngươi tốt hơn sao?"
Nghe vậy, Vân Yên nhíu mày nhìn Mộ Cảnh Nam, hắn là muốn nàng đi ra ngoài sao?
Vân Mặc Thành không nhịn được, hắn nhìn Vân Yên, nói: "Lục vương gia kêu ngươi ra ngoài thì ngươi cứ theo đi, dù sao ngươi cũng sắp gả cho Lục vương gia, cũng không sợ có gièm pha gì."
Mộ Chiêu Dương nghe được lời này của Vân Mặc Thành, nhíu nhíu mày, nàng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vân Yên, hừ lạnh một tiếng cũng không nói gì.

Ngược lại Mộ Cảnh Nam lập tức lộ ra nét mặt không vui, hắn đột nhiên nhìn qua Vân Mặc Thành hồi lâu, bỗng nhiên khẽ cười nói: "Vân tướng nói không sai, Yên Nhi sắp gả cho bổn vương, nếu đã biết điểm này, hi vọng sau này ngươi đối xử với Vương phi của bổn vương tôn trọng một chút, thân phận nàng tôn quý, không so được với các ngươi." Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu của hắn nhấn mạnh thêm.

Vân Mặc Thành bị lời của Mộ Cảnh Nam nói nghẹn họng, một câu cũng không nói lại được.

Liếc nhìn Vân Mặc Thành, trong lòng Vân Yên cười lạnh, hắn chỉ để ý những thứ này thôi, nàng nhàn nhạt liếc Mộ Cảnh Nam, cũng không muốn hắn nói chuyện giúp nàng, khẽ hành lễ nói: "Xin cho thần nữ trở về chuẩn bị một chút."

Mộ Cảnh Nam gật đầu, ánh mắt hoàn toàn chú ý vào nàng tựa như muốn nhìn thấu bên trong con người nàng.

Cho đến khi bóng lưng nàng hoàn toàn biến mất, Mộ Chiêu Dương bên cạnh dậm chân, đây là lần đầu tiên thấy Lục ca nghiêm túc nhìn một cô gái, đáng tiếc là một nữ nhân xấu xí, trong lòng nàng không phục.

"Này, Vân Yên, ai cho ngươi mang nha đầu này theo." Mộ Chiêu Dương nhìn thấy Bích Thủy liền bạo nộ, hắng giọng quát Vân Yên.

Nghe thế, Bích Thủy không phục, nàng không vui nói: "Nếu không phải các ngươi mặt dày mày dạn kêu tiểu thư ra ngoài, ngươi cho rằng ta nguyện ý đi cùng a."
"Càn rỡ, ngươi nói ai mặt dày?" Mộ Chiêu Dương giận dữ, chống nạnh nói, dáng vẻ như người đàn bà chanh chua chửi đổng.

Bích Thủy cũng chống nạnh theo, nói: "Ai da mặt dày thì tự biết, sáng sớm đã ép buộc tiểu thư chúng ta theo các ngươi ra ngoài.

Hừ, cho rằng mình là vương gia, công chúa thì ngon a."
Nghe hai người kia cãi vã, Vân Yên chỉ cảm thấy thật nhức đầu, họ mới gặp nhau mấy lần nhưng lần nào gặp mặt nhất định sẽ cãi nhau.

"Được rồi, Chiêu Dương, là bổn vương mời Yên, ngươi tạm thời nói bớt vài câu, lại nói nữa chính là mắng Lục ca ngươi rồi." Bên cạnh, Mộ Cảnh Nam nhìn Mộ Chiêu Dương nói.

Nghe Mộ Cảnh Nam nói vậy, hỏa khí của Mộ Chiêu Dương cũng hạ xuống, hừ lạnh một tiếng, vào trong xe ngựa ngồi.

Bích Thủy cũng yên tĩnh lại, phẫn hận đứng sau Vân Yên.

Vân Yên tiến lên trước một bước nghi hoặc nhìn Mộ Cảnh Nam: "Chúng ta đi đâu?"
"Đương nhiên là chỗ tốt, chẳng lẽ Yên Nhi sợ bổn vương bán ngươi hay sao? Vậy bổn vương làm sao nỡ?" trên gương mặt Mộ Cảnh Nam mang theo nụ cười mị hoặc quen thuộc.

Cũng may Vân Yên không có hứng thú gì với nụ cười này, nếu phải đi vậy cứ đi đi, dù sao nàng cũng muốn biết hắn rốt cuộc tính làm gì.

Vân Yên được Bích Thủy đỡ ngồi vào xe ngựa, sau đó Bích Thủy cũng theo lên.

Nhưng vừa vào xe ngựa, Vân Yên lại cảm thấy nhức đầu, cái Chiêu Dương công chúa này cùng Bích Thủy hiện tại cũng không mắng chửi nhau mà bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ, Vân Yên bị kẹp ở giữa đầu váng mắt hoa.


Cuối cùng, Vân Yên không nhịn được nữa ngồi ra phía ngoài xe ngựa.

Giờ phút này, xe ngựa đã ra khỏi kinh thành, đi trên một con đường cũ nát, trong đầu Vân Yên thoáng qua một hồi ức quen thuộc.

"Yên Nhi muốn ngồi bên ngoài cùng bổn vương sao? Đây chính là vợ chồng đồng cam cộng khổ sao?" Mộ Cảnh Nam tán gẫu.

Nghe lời này, Vân Yên trực tiếp ném cho hắn một ánh mắt khinh thường, hắn lại giống như nói không biết mệt, nhưng nàng thì nghe đến mệt mỏi, nàng nhìn phía trước, nghiêm nghị nói: "Rốt cuộc muốn đi đâu?"
"Yên Nhi vẫn nên vào trong xe ngủ một lát đi, đến nơi bổn vương sẽ gọi ngươi dậy." Mộ Cảnh Nam nhìn phía trước, lạnh nhạt nói.

Vân Yên lắc đầu, hai nha đầu kia nàng không chịu nổi, chẳng thà ngồi bên ngoài, không khí mát mẻ, cảm giác thân thể cũng thả lỏng không ít.

Chắc do tối qua ngủ không ngon giấc, dần dần, nàng có chút buồn ngủ, bất tri bất giác ngủ thϊế͙p͙ đi.

Đợi đến khi tỉnh dậy, xe ngựa đã dừng lại, nàng mở cặp mắt mông lung ra, cảm thấy trêи người hơi nặng, không biết từ lúc nào trên người có một cái áo khoác.

Nhìn qua Mộ Cảnh Nam, hắn thế nhưng đem áo khoác cởi ra đắp cho nàng.

Tiện tay gạt áo khoác ra, Vân Yên chuyển nó cho Mộ Cảnh Nam, lạnh nhạt nói: "Cảm ơn."
Ngay sau đó xuống xe ngựa, ngước mắt nhìn ngọn núi trước mặt, núi Đông Lương, ngọn núi này quá quen thuộc với nàng, khó trách lúc đi đường lại cảm thấy quen thuộc như vậy.

Mộ Cảnh Nam cũng không để ý Vân Yên lạnh nhạt, hắn mặc áo khoác vào, nhìn đường lên núi, cười nói: "Yên, có hứng thú cùng bổn vương so thể lực?"
So thể lực? Chẳng lẽ phải leo núi? Vân Yên nhìn Mộ Cảnh Nam, khóe miệng nhếch lên nụ cười gượng gạo, hắn đúng là rãnh rỗi, có điều nàng cũng muốn tới núi Đông Lương này, theo cùng cũng không sao.

Bên trong xe, Bích Thủy và Mộ Chiêu Dương cũng đã ra ngoài, nhìn ngọn núi này, Bích Thủy hỏi: "Chẳng lẽ chúng ta tới đây là muốn leo núi?"
"Đúng vậy a, Lục ca, ngươi nói dẫn ta ra ngoài chơi, không nói là đi leo núi." Mặt mũi Mộ Chiêu Dương như trái khổ qua, Vân Yên đứng một bên nhìn, thật khó có khi hai người cùng chung ý kiến.

"Ta khi nào nói không phải đi leo núi? Được rồi, sắc trời cũng không còn sớm, bây giờ không leo lên sẽ không có cơm chiều ăn." Nói xong, Mộ Cảnh Nam liếc nhìn Vân Yên, dẫn đầu đi lên.


Nhìn ánh mắt khiêu khích của hắn, Vân Yên cũng đi theo, thấy vậy, Bích Thủy cùng Mộ Chiêu Dương càng không ai nhường ai tiến về phía trước.

Đi được nửa đường, Mộ Chiêu Dương than mệt, Bích Thủy so với nàng tốt hơn một chút, trên trán Vân Yên mồ hôi rịn ra, nàng khẽ vuốt ngực, cũng may tối qua có điều tức, hôm nay cũng chống đỡ được.

Quay đầu nhìn thấy dáng vẻ Vân Yên hơi thở không gấp mặt không đỏ, Mộ Cảnh Nam cười nhạt một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.

Đại khái một canh giờ bốn người mới lên tới đỉnh núi.

Mấy người đều mệt không thở nổi, trong đó thảm nhất là Mộ Chiêu Dương, đoạn đường cuối cùng gần như là bò lên, làm sao còn nửa điểm uy nghi công chúa thường ngày.

Bích Thủy đỡ Vân Yên nhìn ngôi nhà lá phía trước, không khỏi nói: "Trên núi này còn có người ở sao?"
Trên đỉnh núi Đông Lương này, mấy gian nhà lá vững chãi, bên ngoài có một vườn rau dưa, màu sắc xanh tốt cực kì mê người.

Trong vườn có một người mặc tăng y đang chăm bón vườn rau, dường như nghe được tiếng động từ bên này, nàng đứng dậy nhìn về phía bên này.

Thấy người nọ, sắc mặt Vân Yên cứng đờ, là nàng! Sao nàng còn ở đây? Hơn nữa còn ăn mặc như vậy.

Mộ Cảnh Nam bên cạnh tiến lên chào hỏi, hắn nhìn người nọ, cười nói: "Cô cô, chất nhi (cháu) đến thăm ngài."
Nghe hai chữ chất nhi, tâm thần Vân Yên nháy mắt giật mình, sau lưng, Mộ Chiêu Dương dù mệt không chịu nổi nhưng cũng vội vàng đi theo, ngọt ngào kêu nữ nhân mặc tăng y kia là cô cô.

"Tiểu thư, đây là chuyện gì xảy ra?" Bên cạnh, Bích Thủy nhỏ giọng hỏi.

Vân Yên khẽ cau mày, trầm mặc không nói, đứng tại chỗ nhìn ni cô này.

Mộ Tuyết Sương cũng nhìn thấy nàng, chỉ cảm thấy hoa mắt tựa như thấy được một người khác, chờ đến lúc định thần lại phát hiện không phải nàng, nàng từ từ đi tới chỗ Vân Yên, mà Vân Yên thấy thế cũng đi về phía nàng.

Đến trước mặt người nọ, Vân Yên đột nhiên quỳ xuống, nhỏ giọng hô: "Tuyết Sương cô cô."
"Ngươi là...!Ngươi là Yên Nhi?!" Nghe giọng nói này, nhìn dung nhan quen thuộc này, Mộ Tuyết Sương khϊế͙p͙ sợ hô, đôi tay run rẩy đỡ Vân Yên đứng dậy.

Nhìn vết bớt trên mặt nàng, nhìn dung nhan tương tự như bạn tốt, nước mắt không nhịn được tràn mi, nàng lập tức ôm Vân Yên, khóc lóc nói: "Đứa bé, trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi, mấy năm nay không có tin tức của ngươi, ta lo lắng biết bao nhiêu, hôm nay thấy ngươi bình an vô sự ta cũng yên tâm."
Bên cạnh, Mộ Chiêu Dương thấy Mộ Tuyết Sương cùng Vân Yên thân mật như vậy, hừ một tiếng quay mặt ra chỗ khác.

Vân Yên nằm trong lòng Mộ Tuyết Sương, nhỏ giọng nói: "Khiến cô cô lo lắng, ngươi yên tâm, ta rất khỏe."
Rất khỏe sao? Mộ Tuyết Sương bỗng buông Vân Yên ra, quan sát nàng, lắc đầu nói: "Không, ngươi không khỏe, tay lạnh như vậy, ngươi thật giống mẹ ngươi, có nỗi khổ gì cũng giấu trong lòng."

Nghe Mộ Tuyết Sương nhắc tới mẫu thân, Vân Yên nói: "Tuyết Sương cô cô, ta muốn đi thăm mẫu thân một chút." Nàng vốn tính thời gian tới sẽ lên núi thăm mẹ, không ngờ hôm nay Mộ Cảnh Nam dẫn nàng đến đây du ngoạn.

Mộ Tuyết Sương gật đầu nhìn phần mộ cô độc ở phía xa, thở dài nói: "Đi đi, đứa trẻ này, vẫn hiếu thuận như vậy."
Vân Yên khẽ mỉm cười, buông Mộ Tuyết Sương ra, dựa theo trí nhớ đi về phía trước, Bích Thủy cũng đi theo.

Nhìn bóng lưng Vân Yên, Mộ Cảnh Nam hơi nhíu mày, không biết vì sao, nàng tựa như tự tạo nên một bức tường vô hình quanh mình khiến người khác không thể lại gần.

Mộ Chiêu Dương nhìn về phía Vân Yên rời đi, sau đó nhìn Mộ Tuyết Sương, nói: "Cô cô, tình cảm giữa ngài và mẫu thân Vân Yên tốt lắm sao?"
"Đúng vậy a, năm đó ta và nàng là tỷ muội tốt nhất, đáng tiếc nàng qua đời sớm.

Đứa nhỏ Yên Nhi cũng là số khổ." Mộ Tuyết Sương cảm khái.

Nghe vậy, Mộ Chiêu Dương tức giận nói: "Số khổ? Nàng đường đường là Tam tiểu thư Tướng phủ, ta thấy nàng sống rất tốt."
Mộ Tuyết Sương cười giễu cợt: "Tam tiểu thư Tướng phủ? A, nếu năm đó Vân Mặc Thành thật lòng yêu mến Ngọc và Yên thì Ngọc cũng sẽ không phải chết, Yên Nhi cũng không phải đến nông thôn chịu khổ.

Tình cảnh ngày hôm đó ta vĩnh viễn không quên được, dưới bầu trời mưa như trút nước, Yên Nhi còn nhỏ như vậy, nàng ôm bình tro cốt của Ngọc, một thân một mình trong đêm tối bò lên núi Đông Lương này.

Đợi đến khi ta mở cửa, trên người đứa bé kia làm gì còn chỗ nào lành lặn, khắp cả người đều là vết thương, còn bị sốt cao.

Lúc ấy nàng nhìn bình tro cốt của Ngọc không bị tổn hại gì mới xem như yên lòng.

Về sau ta mới biết, vì Vân Mặc Thành muốn đưa nàng đi nông thôn mà nàng muốn chôn cất tro cốt và lập linh vị cho Ngọc nên bất chấp nguy hiểm đến đây.

Vân Mặc Thành thậm chí ngay cả linh vị cũng không cho đặt ở Tướng phủ.

Trêи đời này sao lại có nam nhân ác tâm như vậy!" Nói đến đây, thân thể nàng cũng run rẩy theo.

Mộ Chiêu Dương há hốc mồm, gật đầu nói: "Khó trách hôm nay đến Tướng phủ nghe Vân tướng với Vân Yên nói chuyện rất quái dị, làm cho người ta nghe rất không thoải mái."
Mộ Cảnh Nam càng nhíu mày chặt hơn, hắn nhìn theo bóng người dần biến mất cách đó không xa, trực tiếp đi theo.

"Lục ca, huynh đi đâu vậy?" Mộ Chiêu Dương hô lên, nhưng Mộ Cảnh Nam cũng không để ý đến nàng, cứ đi về phía trước.

Mộ Tuyết Sương kéo Mộ Chiêu Dương lại, nói với nàng: "Để cho hắn đi đi, trên đời này, sợ là cũng chỉ có hắn mới có thể hiểu được nỗi đau khổ của nàng.".

Bình Luận (0)
Comment