Đích Nữ Mưu Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên

Chương 64


Trong thư phòng Tướng phủ, nghe người bên dưới báo lại, Vân Mặc Thành vẫn cau chặt mày.

"Ngươi nói thật? Tam tiểu thư vẫn đàng hoàng sống ở nông thôn sao?" Vân Mặc Thành nhìn hạ nhân kia, trầm giọng nói.

Hạ nhân kia cúi đầu, nói: "Đúng vậy, những người ở nông thôn kia sẽ không dám nói dối qua loa tắc trách với Tướng gia."
Vân Mặc Thành gật đầu nhìn ra ngoài cửa, không biết vì sao, lần này Vân Yên trở lại khiến trong lòng hắn rất lo lắng, nàng căn bản không giống Tam nữ nhi ngu xuẩn như hắn vẫn nghĩ, nhớ tới ánh mắt đầy hận ý của nàng lúc mới trở về phủ, còn có sau đó nàng thuận theo, điều này khiến hắn không thể không hoài nghi, cho nên hắn phái người về nông thôn dò xét tới cùng.

Nhưng bên kia báo lại mấy năm này nàng vẫn một mực sống ở nông thôn, chẳng lẽ là hắn quá lo lắng sao? Vân Mặc Thành càng nhíu mày chặt hơn.

Đột nhiên Vân Mặc Thành hừ lạnh, nhìn ra bên ngoài, nếu nàng thật sự có can đảm phá hư chuyện của hắn hoặc muốn trả thù hắn, vậy cũng đừng trách hắn không nể tình cha con.

Núi Đông Lương.

Thấy cỏ dại mọc trên phần mộ, Vân Yên ngồi xổm xuống nhổ đi, Bích Thủy đứng bên cạnh muốn giúp một tay nhưng bị nàng đẩy ra.

Nàng nhu hòa cười với bia mộ kia một tiếng, phần mộ mẹ, dĩ nhiên để nữ nhi dọn dẹp mới đúng.

"Mẹ, Yên Nhi đến thăm ngài." Vân Yên nhổ hết cây cỏ dại cuối cùng, trực tiếp quỳ xuống đất, tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve chữ trên bia mộ.

Mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, thậm chí có chút khó coi.


"Thật xin lỗi mẹ, khi đó chữ Yên Nhi quá xấu, lại phải viết bia mộ cho ngài, là Yên Nhi tùy hứng." Vân Yên cúi đầu, nước mắt lăn dài.

Lúc còn sống chịu hết khổ nạn, khi chết ngay cả bia mộ cũng không có.

Khi đó, nàng vội vàng bị đưa đi khỏi kinh thành, nàng cầu xin một hạ nhân nhờ hắn viết bia mộ cho mẫu thân, nhưng người nọ trực tiếp đá nàng ra cửa, mắng nàng xúi quẩy, cuối cùng bất đắc dĩ nàng chỉ có thể tự mình động thủ.

"Yên đã nói sẽ bảo vệ mẹ nhưng vẫn luôn là ngài bảo vệ ta, ta hận mình, khi đó ta chỉ có thể trơ mắt nhìn ngài bị Liễu Tịnh Lâm chà đạp mà không làm gì được.

Hiện tại Yên Nhi trở nên mạnh mẽ có thể bảo vệ được ngài rồi, mẹ, tại sao ngài không có ở đây a." Vân Yên gục đầu trên tấm bia mộ, mặc cho nước mắt lăn dài.

Nhìn cảm xúc Vân Yên kích động như thế, Bích Thủy có chút lo lắng, nàng nhìn bia mộ, đây chính là mẫu thân của tiểu thư sao? Chỉ nghe nói là một cô gái dịu dàng hiền thục, tại sao người như vậy cũng không thể sống lâu? Mẫu thân chết sớm, lại có một người cha như vậy, nghĩ tới những năm tiểu thư cùng các nàng vượt mọi gian khổ, có thể nói là cửu tử nhất sinh, mệnh của tiểu thư thật là quá cay đắng.

Vân Yên nhỏ giọng ho khan, nàng lau nước mắt, trầm giọng nói: "Yên Nhi nhất định sẽ thay ngài đòi lại công đạo, những gì đôi cẩu nam nữ kia nợ ngài, ta nhất định bắt bọn họ hoàn trả gấp trăm lần."
Không biết từ khi nào, có một nam tử đứng sau lưng nàng, Bích Thủy bên cạnh muốn ngăn cản nhưng bị ánh mắt hắn đảo qua, không khỏi run sợ.

Nhìn thân thể gầy yếu, nghe tiếng khóc của nàng, khuôn mặt Mộ Cảnh Nam nghiêm nghị, hắn tiến về phía trước mấy bước.

Nghe tiếng bước chân sau lưng, Vân Yên khẽ nghiêng đầu, lạnh nhạt nói: "Ngươi tới đây làm gì?"
Mộ Cảnh Nam ngồi xuống cạnh Vân Yên, hắn nhìn nàng, lạnh nhạt nói: "Một mình Yên Nhi ra ngoài bổn vương không yên tâm cho nên theo tới xem một chút, cũng thuận tiện thăm nhạc mẫu đại nhân (mẹ vợ)."

Nghe vậy, Vân Yên nở một nụ cười lạnh lùng: "Nhìn quang cảnh trên núi này, Tuyết Sương cô cô đã ở đây rất nhiều năm.

Ngươi chắc hẳn đã sớm biết phần mộ của mẹ ta ở đây, hôm nay ngươi dẫn ta lên núi có mục đích gì?"
Mục đích sao? Hắn cũng rất kì quái tại sao mình muốn dẫn nàng tới nơi này, nhìn gò má nàng, Mộ Cảnh Nam cảm thấy giờ phút này nàng mới chân chính là nàng, không có bất kì ngụy trang.

Hắn khẽ cười nói: "Nếu Yên Nhi cảm thấy bổn vương có mục đích vậy thì cứ coi như bổn vương có mục đích đi."
Vân Yên quan sát nam tử trước mắt, hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì, hắn bất cần đời, hắn phong lưu không kiềm chế được cũng chỉ là một cách che giấu, ánh mắt hắn đêm đó, nàng vẫn không cách nào quên được.

"Ngươi rất hận cha ngươi, hận đến mức muốn hắn thân bại danh liệt cũng không tiếc?" Mộ Cảnh Nam mở miệng hỏi.

Nghe vậy, Vân Yên đứng lên nhìn Mộ Cảnh Nam, cười lạnh nói: "Ngươi thật giống như không thích Hoàng thượng, có phải ngươi cũng có ý nghĩ giống như ta hay không? Chỉ là điều này có quan trọng không? Lục vương gia, ngươi đi đường dương quang của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, mọi người bình an vô sự là tốt rồi.

Hôn sự này ta sẽ nghĩ cách khiến Hoàng thượng hủy bỏ, ngươi cũng không cần lo lắng phải kết hôn với một sửu nữ Vân gia." Nói xong nàng xoay người rời đi, Bích Thủy cũng vội vàng đi theo.

Nhìn bóng lưng nữ tử, bình an vô sự sao? Mộ Cảnh Nam cười khẽ, bắt đầu từ khi nào, ánh mắt hắn không thể rời khỏi nàng, là bởi vì thân thế của nàng, hay là bởi vì cái gì khác.

Trở về nhà lá không lâu, Mộ Tuyết Sương kéo Vân Yên vào nhà nói chuyện phiếm, Mộ Cảnh Nam cũng theo sát trở về, ngồi một bên im lặng lắng nghe.

"Tuyết Sương cô cô, ta nhớ khi đó ngài không phải bộ dáng này, vì sao hiện tại lại như vậy?" Nhìn cách ăn mặc của Mộ Tuyết Sương, Vân Yên nhịn không được hỏi.


Nghe thế, Mộ Tuyết Sương thở dài, nói: "Trần duyên của ta đã hết, đối với ta xuất gia mới có thể được thanh tịnh, hôm nay gặp lại thấy ngươi bình an vô sự, ta cũng không còn vướng bận gì nữa."
Bên cạnh, Mộ Cảnh Nam cười nói: "Cô cô đối với Yên Nhi tốt hơn ta và Chiêu Dương nhiều."
"Ngươi a, miệng luôn ngọt như vậy, nghe nói hoàng huynh tứ hôn Yên Nhi cho ngươi, vậy ta an tâm, ngươi sẽ đối xử tốt với Yên Nhi a, nếu không cô cô sẽ không tha cho ngươi." Mộ Tuyết Sương cười nói.

Sắc mặt Vân Yên thay đổi, nếu không giải thích sợ nàng sẽ hiểu lầm, nàng vội vã nói: "Tuyết Sương cô cô, ngươi đừng hiểu lầm, ta và Lục vương gia..."
"Cô cô cũng thấy ta và Yên Nhi là trời đất tạo nên một đôi à?" Mộ Cảnh Nam ngắt lời Vân Yên, gương mặt tuấn tú tràn đầy tươi cười.

Vân Yên khó tin nhìn Mộ Cảnh Nam, chẳng lẽ nàng nói với hắn còn chưa đủ rõ ràng sao? Hắn muốn gạt Mộ Tuyết Sương hay muốn nói cho nàng nghe?
Nhìn ánh mắt Mộ Tuyết Sương cùng Mộ Cảnh Nam đều nhìn Vân Yên, Mộ Chiêu Dương không nhịn được nữa, dậm chân một cái chạy ra ngoài, Bích Thủy bên cạnh không vui nói: "Cái Chiêu Dương công chúa này a, tính khí cũng thật lớn."
Vân Yên khẽ nhíu mày, nhìn Bích Thủy nói: "Ngươi đi ra xem một chút, không biết nàng sẽ chạy đi đâu, trên núi này nhiều rắn độc, nếu bị cắn hậu quả khó mà lường được."
Nghe thế, Bích Thủy không vui nói: "Bị cắn cũng là nàng đáng đời, cái công chúa này thật khó hầu hạ." Sau đó cũng đi ra ngoài.

Mộ Tuyết Sương cảm khái: "Nha đầu Chiêu Dương kia từ nhỏ bị chúng ta cưng chiều hỏng rồi, khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo, thật không thừa hưởng được tính tình tốt của Nhu phi.

Cảnh Nam thì ngược lại, từ nhỏ đã không có mẫu thân bên cạnh nhưng tính tình ôn nhu nhã nhặn lại cực kì giống mẹ nó."
Hắn ôn nhã? Vân Yên bất đắc dĩ, Mộ Cảnh Nam này bình thường ở trước mặt cô cô giả bộ thế nào.

Có điều nói đến mẹ hắn, Vân Yên vô thức nhìn về phía Mộ Cảnh Nam, mặc dù lúc trước nàng biết hắn được Hoàng hậu nuôi dưỡng nhưng cũng không hiểu gì về thân thế của hắn, hơn nữa, một cung nữ chết sau khi sinh hạ hoàng tử, trong chuyện này sẽ có bí ẩn gì không đây?
"Yên, cô cô không có yêu cầu gì khác, chỉ hi vọng hai người các ngươi giúp đỡ lẫn nhau trong cuộc sống, hai người các ngươi đều là đứa nhỏ số khổ, aizz..." nói tới đây, Mộ Tuyết Sương có chút nghẹn ngào không nói được nữa.

Mộ Cảnh Nam có thâm ý khác nhìn Vân Yên, khóe miệng hắn cong lên, nói: "Chỉ cần Yên Nhi không ngại, đương nhiên ta cùng nàng sẽ bạc đầu chẳng xa nhau."
Bạc đầu chẳng xa nhau? Trong mắt Vân Yên thoáng chút kinh ngạc, ngay sau đó cười giễu nhìn về hướng khác, lời này hắn nên nói với mỹ nhân của hắn đi.


Đúng lúc đó, Bích Thủy đột nhiên xông vào, vẻ mặt sợ hãi, nàng nhìn Vân Yên, nói: "Tiểu thư, không xong rồi, cái công chúa đó thật sự bị rắn cắn rồi."
Nghe vậy, tất cả mọi người đứng dậy, Mộ Tuyết Sương nhất thời nóng nảy: "Bây giờ nàng đang ở đâu?"
Bích Thủy liếc nhìn Vân Yên, đáp: "Trong bụi cây cách đây không xa, lúc đó ta gọi nàng trở về nhưng nàng cố tình muốn đi vào trong..." Nàng còn chưa nói xong, người trong nhà đã chạy ra ngoài.

"Ô ô, thật là đau!" Trong bụi cây, Mộ Chiêu Dương nhìn dấu răng rõ ràng trên chân, đau khóc lớn lên, con rắn kia cắn vào mắt cá chân nàng, giờ phút này cả mắt cá chân cũng biến thành bầm đen.

Mộ Cảnh Nam dẫn đầu chạy tới, nhìn vết thương của Mộ Chiêu Dương, sắc mặt nháy mắt trầm xuống.

"Cảnh Nam, Chiêu Dương thế nào rồi?" Mộ Tuyết Sương gấp giọng hỏi.

Nhìn mọi người tới, Mộ Chiêu Dương khóc dữ tợn hơn: "Lục ca, cô cô, cứu ta, thật là đau, ô ô..."
Hít một hơi sâu, Mộ Cảnh Nam cau chặt mày, trầm ngâm một lát, hắn nói: "Hiện tại quan trọng nhất là hút độc ra, nếu không một khi độc đã vào tim, hậu quả khó mà lường được."
Bích Thủy đứng một bên nhìn, độc này cũng quá lợi hại đi, nếu không sao sẽ đen thành như vậy, chân sưng như củ cải, nghĩ tới Mộ Chiêu Dương giận dỗi với nàng nên mới chạy vào rừng cây, trong lòng nàng không khỏi có chút áy náy.

"Để ta hút đi!" Bích Thủy xung phong nhận việc này.

Mộ Chiêu Dương liếc Bích Thủy, chu mỏ nói: "Đều tại ngươi, hừ, đừng tưởng rằng ngươi làm như vậy thì bản công chúa sẽ cảm kích ngươi, sớm muộn gì bản công chúa cũng chặt ngươi thành 8 khúc."
Nghe Mộ Chiêu Dương nói ác liệt như thế, Bích Thủy cũng nổi giận, nàng không vui nói: "Là ngươi tự mình đi vào, ta đã bảo ngươi đừng vào mà người cứ nhất quyết đi vào, hừ, đáng đời."
"Ngươi...!Ô ô, thật là đau." Mộ Chiêu Dương nói không lại, tiếp tục khóc.

Mộ Cảnh Nam thở dài, liếc nhìn Mộ Chiêu Dương, nói: "Đừng sợ, Lục ca hút độc ra cho ngươi." Nói xong hắn chuẩn bị cúi người xuống, đột nhiên bị một cánh tay cản lại..

Bình Luận (0)
Comment