Đích Nữ Vương Phi

Chương 56

Nhìn nữ nhân đối diện cố chấp ánh mắt hơi tính toán, Tư Nam Tuyệt chậm rãi mở miệng: "Ngươi muốn bổn vương bảo vệ ngươi như thế nào? Chuyện kia đã qua lâu rồi, tin tưởng chỉ cần ngươi không gây chuyện, bình thản sống hết một đời thì vẫn có thể!"

Bình thản? Sao nàng ta có thể cam tâm bình thản? Trong mắt Lê Họa lóe lên lửa giận và hận ý, nàng ta đường đường là đích tiểu thư của Tướng quân, được vạn người sùng bái đỏ mắt, nhưng đột nhiên một ngày lại không còn gì hết, ngay cả cuộc sống đơn giản nàng ta cũng không duy trì được, còn phải dựa vào Vân phủ tiếp tế, nhìn sắc mặt của Vân phủ, nếu như hôm nay Tư Nam Tuyệt không mang nàng ta đi, như vậy hoặc là nàng ta không chịu khuất phục cứng rắn rời khỏi Vân phủ tự mình kiếm đường sống, hoặc là không phải bị Vân Hoài Thiên đưa cho quan to quyền quý giống như hôm nay thì chính là làm thiếp cho ông ta, sao nàng ta cam tâm?

"Có thể không báo thù, ngươi dẫn ta trở về vương phủ!" Mặc dù nàng ta khinh thường dùng loại phương pháp này, nàng ta vẫn luôn cao ngạo, nhưng hôm nay nàng ta không thể không cúi đầu, nàng ta đỏ mắt nức nở: "Nếu như hôm nay ngươi không mang ta đi, chắc chắn Vân đại nhân sẽ không cho ta sắc mặt tốt, hơn nữa ta là một nữ tử yếu đuối, sao có thể sống ở bên ngoài?"

Dựa vào mặt mũi của Tuyết Nhu, hắn thở dài: "Bổn vương bảo người khác bố trí một tòa nhà ở bên ngoài, ngươi vào ở đi, về sau tự giải quyết cho tốt!"

Không cho bất kỳ cơ hội phản bác nào, hắn bỏ qua nàng ta đi ra ngoài, chỉ để lại một làn gió.

Vân Tuyết Phi cầm hộp gấm tổ mẫu cho, dưới trời chiều Quan Hợp Cư hiện ra ánh sáng dịu dàng quen thuộc, giống như tổ mẫu đứng ở cửa nhìn nàng đi về từng bước từng bước, trên thế giới này có tổ mẫu thương nàng, còn có một nam tử phong hoa tuyệt đại nguyện ý chờ nàng, đời này của nàng là hạnh phúc!

Khi đi đến tiền sảnh, không thấy người quen thuộc, chỉ có Vân Hoài Thiên và Mã Lan Thấm cùng nhau thêm mỡ trong mật, nàng cau mày đi vào: "Vương gia đâu?"

Vân Hoài Thiên vốn đang đánh lửa nóng với Mã Lan Thấm, không ngờ Vân Tuyết Phi nhanh như vậy liền quay trở lại rồi, kiều diễm trong lòng ông ta vơi hơn phân nửa, buông tay ôm Mã Lan Thấm ra, cười hòa ái dễ gần nói: " Tuyết Phi ~ nhanh như vậy liền nói chuyện với tổ mẫu xong rồi hả?"

Thấy Vân Tuyết Phi không trả lời, chỉ nhìn xung quanh, ông ta chột dạ ho khan hai tiếng, tiếp tục nói: "Tuổi của tổ mẫu con lớn, bồi người nhiều chút, người vẫn luôn nhắc con...con tiếp tục đến Quan Hợp Cư cùng tổ mẫu con đi, buổi tối ở lại nơi này ăn một bữa cơm, dù sao đây cũng là lần đầu tiên con về nhà mẹ đẻ!"

Nhìn thấy xung quanh cũng không có bóng dáng Tư Nam Tuyệt, trong lòng Vân Tuyết Phi trống trải, không phải một mình hắn chê nhàm chán nên đi trước chứ? Lại nhìn vẻ mặt lấy lòng giống như cha hiền của phụ thân, nàng cảm thấy có gì đó không đúng, trong ấn tượng ông ta chưa từng có sắc mặt tốt với nàng, mỗi lần nhìn thấy nàng đều đen mặt lại, đâu sắc có mặt hồng hào như bây giờ!

Nhìn Mã Lan Thấm cách đó không xa hả hê nhìn nàng, lo lắng trong lòng Vân Tuyết Phi càng khuếch trương càng lớn, ánh mắt sắc bén của nàng nhìn chằm chằm Vân Hoài Thiên cười đến mặt rút gân mà hỏi: "Vương gia ở đâu?"

Rốt cuộc Vân Hoài Thiên cũng không duy trì nổi nụ cười giả dối nữa, ông ta nhất thời hỉ mũi trợn mắt nói: "Sao nói chuyện với phụ thân như vậy hả? Mở miệng ngậm miệng đều là vương gia, thật sự cho rằng làm vương phi, cũng không để phụ thân ta đây ở trong mắt?"

Mã Lan Thấm tiến lên, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ngực cho Vân Hoài Thiên, giọng nói nhỏ nhẹ an ủi: "Lão gia cũng đừng bị chọc tức, nếu không ta cũng rất đau lòng!" Ngẩng đầu lên trách cứ Vân Tuyết Phi: "Lão gia lớn tuổi, thân thể không tốt, ngươi không thể quan phụ thân của mình nhiều hơn một chút sao?"

Vân Hoài Thiên nghe thân thể không tốt, ho khan càng kịch liệt, một gương mặt già nua khẽ ửng hồng, giống như hô hấp không thuận, yếu đuối dựa vào trong ngực Mã Lan Thấm.

Đây là tình huống gì? Nàng giật giật khóe miệng, trán đầy vạch đen, nàng cũng không phải người mù, vừa rồi lúc tiến vào, nam nhân tinh lực dồi dào tán tỉnh Mã Lan Thấm, không phải người mà nàng gọi là phụ thân sao? Sao mới một hồi, nhìn thấy nàng liền suy yếu thành bộ dạng này? Nơi này nhất định có mờ ám!

Vân Tuyết Phi lại cười một tiếng: "Các người đã không nói cho ta, vậy ta tự tìm!" Mặc dù là linh hồn của nàng chiếm thân thể này, nhưng trí nhớ vẫn còn, tình cảm cũng ở đây, nàng chính là Vân Tuyết Phi!

Nói xong, nàng không nhìn hai người làm bộ làm tịch trước mắt, trực tiếp đi ra ngoài!

Vân Hoài Thiên thấy người thật sự đi ra ngoài, nóng nảy, ông ta định đưa Lê Họa cho vương gia cũng không phải chuyện một ngày hai ngày, ông ta vừa đưa Lê Họa vào sương phòng vương gia ở, sau đó lại chỉ có mình ông ta đi ra, người sáng suốt nhìn một cái cũng biết là chuyện gì xảy ra? Tùy tiện tìm nha hoàn gã sai vặt là có thể hỏi ra, đến lúc đó nếu như Vương gia và Lê Họa đang vui vẻ bị cắt đứt, vậy chẳng phải ông ta đều không chiếm được tốt ở hai bên sao?

Nghĩ tới đây, ông ta vội vàng chui ra từ trong ngực Mã Lan Thấm, đi mấy bước tới trước mặt Vân Tuyết Phi ngăn cản, đâu có một chút dáng vẻ thân thể yếu ớt, ông ta cũng không chú ý được nhiều như vậy, chê cười nói: "Vương gia đang nghỉ ngơi, ta phái người đi tìm, con ngồi xuống đây đi!"

"Không cần, ta tự đi tìm!" Vân Tuyết Phi không thèm quan tâm đến lý lẽ, trực tiếp vòng qua.

Mã Lan Thấm cũng gấp, bà ta cũng không muốn vương gia và Lê Họa còn chưa xảy ra cái gì, đã bị quấy rầy, vậy chẳng phải tính toán của bà ta thất bại rồi sao? Bà ta vẫn chờ Lê Họa thu phục vương gia, đạp đổ Vân Tuyết Phi, ngồi lên ghế hộ quốc vương phi, chờ Lê Họa trở thành vương phi rồi, mấy người phụ nhân trong phủ hoàn toàn không phải đối thủ, cho dù bà ta không sinh được nhi tử, lão yêu phụ đó cũng không ngăn cản được việc bà ta ngồi lên vị trí đương gia chủ mẫu chân chính của Vân phủ!

"Ngươi không thể đi!" Mã Lan Thấm cũng đi tới bắt lấy cánh tay Vân Tuyết Phi, ở bên trong của ánh mắt nghi ngờ Vân Tuyết Phi, bà ta dịu dàng cười nói: "Nam nhân đều thích có không gian tự do của mình, bây giờ vương gia đang nghỉ ngơi, ngươi vội vàng tìm đến như vậy cũng không hay, chờ ở chỗ này đi!"

Vân Tuyết Phi ngốc nữa cũng nghe được ý tứ của những lời này, thời gian nàng và tổ mẫu hàn huyên dài như vậy, chẳng lẽ Tư Nam Tuyệt đang nghỉ ngơi với những nữ nhân khác? Nghĩ tới đây, trong lòng nàng cảm thấy chua chát, ánh mắt nhìn về phía Mã Lan Thấm và Vân Hoài Thiên càng thêm căm thù, phụ thân không thích nàng thì nàng cũng biết, nhưng lại có thể tuyệt tình đến nước này, nàng đâu phải nữ nhi mà hoàn toàn là kẻ thù!

Nàng cười lạnh: "Không để hai vị phí tâm, hôm nay ta nhất định muốn tự đi tìm!" Trừ phi nàng tận mắt nhìn thấy, nàng mới có thể chết tâm!

"Tìm cái gì?"

Giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên từ phía sau lưng, Vân Tuyết Phi nhất thời sửng sốt, trong lòng nàng khẩn trương nhiều hơn kích động, cứ đứng không nhúc nhích như vậy, không dám quay đầu lại nhìn!

Vân Hoài Thiên và Mã Lan Thấm không nghĩ tới kết thúc nhanh như vậy, nghi ngờ đồng thời trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm một cái, nhìn theo vương gia sau lưng Lê Họa, bọn họ tưởng chuyện đã thành công!
Bình Luận (0)
Comment