Tư Nam Tuyệt phát hiện một buổi sáng không thấy, hắn đã hơi nhớ nha đầu
trước mắt, hắn đi tới phía sau Vân Tuyết Phi, đưa tay khoác lên trên vai nàng, nhẹ nhàng dùng sức, xoay người nàng quay về phía mình, hắn không
thích cảm giác nhìn bóng lưng nàng.
Nhưng khiến cho hắn bất ngờ
chính là, người trước mắt đâu có một chút mừng rỡ khi nhìn thấy hắn,
thường ngày mặt mày luôn giương lên, con ngươi trong suốt sáng ngời, giờ phút này đầy hờ hững, hắn có chút không hiểu: "Nha đầu, ngươi làm sao
vậy? Ai khi dễ ngươi?"
Tâm tình Vân Hoài Thiên và Mã Lan Thấm vốn vui mừng nhưng sau khi nghe Tư Nam Tuyệt lo lắng lên tiếng hỏi, rơi
xuống từng chút từng chút, bọn họ nhìn nhau, không phải vương gia thật
sự yêu nha đầu đáng chết này chứ? Sẽ không, Lê Họa và vương gia cùng đi
ra, nếu như vương gia không thích, lúc ấy sẽ
phát giận, sao có thể cùng Lê Họa ngây ngô thời gian dài như vậy? Ánh
mắt nghi ngờ của bọn họ dừng ở trên người Lê Họa đứng thẳng tắp ở phía
sau, lại phát hiện đối phương cũng không cho mình một ánh mắt, nhất thời trong lòng bất ổn!
Nhìn thấy Tư Nam Tuyệt đột nhiên xuất hiện ở
trước mặt mình, dáng vẻ lo lắng, Vân Tuyết Phi quấn chặt lòng để tỉnh
táo lại, nhưng ánh mắt liếc thấy mỹ nhân xinh đẹp đứng đối diện, sắc mặt nàng thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Tư Nam Tuyệt càng thêm lạnh lùng,
nàng cảm thấy hơi thở phái nam quen thuộc xung quanh khiến cho nàng hít
thở không thông, nàng đập mạnh cái tay khoác trên vai mình, trừng mắt
tức giận nói: "Đừng đụng vào ta!"
Tư Nam Tuyệt đột nhiên bị đẩy ra, đứng ở nơi đó không biết làm sao, muốn tiến lên lại lo nàng kháng cự.
Vừa rồi tự xưng bổn vương ở trước mặt nàng ta, một nam nhân cao cao tại
thượng như vậy, thế nhưng lúc này khẩn trương lo lắng đứng ở trước mặt
nữ nhân này giống như đứa trẻ phạm sai lầm, tâm tình vui mừng bởi vì có
thể thoát khỏi Vân phủ của Lê Họa tan thành mây khói, nàng ta không tự
chủ nắm chặt quả đấm, sớm biết Vân phủ đưa ra một vương phi, chắc hẳn
chính là nữ nhân trước mắt này! Nàng ta chân thành đi lên trước, nở rộ
một nụ cười thân thiện: "Vương phi hiểu lầm!"
Hiểu lầm? Tư Nam
Tuyệt được nhắc nhở, thấy vẻ mặt căm thù không giống như nữ nhân chút
nào của nha đầu trước mặt, hắn nhất thời liên tưởng đến trước kia hắn
nhìn thấy tên tình địch Hạ Hầu Cảnh cũng dùng ánh mắt giống như vậy,
nhất thời chân mày nhíu chặt dần dần giãn ra, ý thức rõ ràng, khóe miệng vui vẻ cong lên, ánh mắt lo lắng khẩn trương rút lui, hóa thành nụ cười dịu dàng, đưa tay tới lôi kéo tay Vân Tuyết
Phi, mặc dù nha đầu này giãy giụa, hắn cũng không buông ra.
Vân
Tuyết Phi không cưỡng được hơi sức của Tư Nam Tuyệt, muốn nổi giận,
nhưng nhiều người nhìn như vậy, nàng còn muốn mặt mũi, vì vậy hung ác
róc xương lóc thịt một nam nhân cười đến mặt xuân phong đắc ý, chờ về
nhà mới tính sổ với ngươi!
Mã Lan Thấm không tin Lê Họa lại thất
bại, chẳng lẽ kế hoạch tốt đẹp của bà ta đều bị ngâm nước nóng rồi?
Không đúng, không nên như vậy, nhất định là Lê Họa sợ nha đầu Vân Tuyết
Phi nên cố ý nói như vậy, bà ta đi lên trước kéo bả vai Lê Họa thật
mạnh, không tin khẽ chất vấn: "Thời gian ngươi và vương gia ở trong một
gian phòng dài như vậy, thật sự không xảy ra chuyện gì?"
Một câu
nói kinh ngạc khiến cho ánh mắt đánh giá, coi thường của nha hoàn gã sai vặt liên tục rơi vào trên người nàng ta, sắc mặt Lê Họa đỏ bừng, toàn
thân không được tự nhiên, mặc dù nàng ta và vương gia cũng chưa xảy ra
chuyện gì, nhưng cô nam quả nữ sống chung một phòng, ai sẽ tin tưởng?
Hơn nữa nếu như bị nha hoàn gã sai vặt ở đây truyền ra ngoài, ảnh hưởng
danh dự của nàng ta, vậy sau này nàng ta muốn tìm lang quân như ý cũng
khó khăn!
Nghĩ tới đây, nàng ta cũng không duy trì được dáng vẻ
vân đạm phong khinh ở ngoài mặt nữa, nàng ta hung ác trừng mắt nhìn nữ
nhân ghê tởm trước mắt: "Ngươi nói bậy bạ gì vậy? Ta và vương gia trong
sạch!" Nàng ta gắng sức muốn hất cánh tay ra, cách xa nữ nhân trước mắt
này, làm như nữ nhân trước mắt giống như ma, bám chặt lấy nàng ta, trong miệng vẫn lặp đi lặp lại chất vấn: "Làm sao có thể? Làm sao có thể?"
Không có cách nào, nàng ta không thể hủy ở trên tay nữ nhân trước mặt, so với đại thù của cả nhà, tự ái của nàng ta tính là gì? Nàng ta nhắm mắt lại, chờ mở ra lần nữa thì giống như đã quyết tâm ra quyết định nào đó, đột
nhiên quỳ gối phịch một tiếng trước mặt Vân Tuyết Phi, hoa lê đẫm mưa nói: "Xin vương phi minh xét,
nô tỳ và vương gia trong sạch, nếu như nô tỳ nói dối, sẽ để cho nô tỳ
không chết tử tế được!" Nói xong dập đầu ba cái thật mạnh trên đất!
Tư Nam Tuyệt nhận thấy tay nhỏ bé trong tay lại bắt đầu giãy, hắn ác độc
quét mắt nhìn nữ nhân mách lẻo trứớc mắt, rốt cuộc biết tại sao vừa rồi
nha đầu này không được bình thường như vậy, hắn sớm biết mục đích Vân
Hoài Thiên đưa nữ nhân tới chỗ mình, nhưng suy tính đến cuối cùng ông ta vẫn là phụ thân của Phi Nhi, hắn mắt nhắm mắt mở, không ngờ hai người
kia lại to gan lớn mật bôi đen hắn trước mặt Phi Nhi!
Vân Hoài
Thiên bên cạnh thấy tình huống như thế, đã sớm sợ nói không ra lời!
Vương gia không coi trọng nữ nhân Lê Họa này, nhưng tiếp theo, nhiều lắm là đắc tội nha đầu Vân Tuyết Phi này, về sau cả đời không qua lại với
nhau, nhưng ông ta không ngờ, nữ nhân Mã Lan Thấm này kích động như thế, hơn nữa ở trước mặt vương gia, không che đậy miệng, đây không phải là
phơi bày chính mình không có lòng tốt ở trước mặt vương gia sao? Ông ta
dùng ánh mắt run run rẩy rẩy nhìn vương gia một chút, đợi nhìn đến đôi
mắt lạnh như băng của vương gia, chân ông ta đột nhiên như nhũn ra, đầu
choáng vãng, sao chuyện lại phát triển thành như vậy?
"Vân đại
nhân, hôm nay lại để bổn vương thấy được đạo làm phụ thân và đạo trị gia của ngươi?" Tư Nam Tuyệt chậm rãi mở miệng, giọng nói lạnh tận xương
như gió mùa đông khắc nghiệt.
Toàn thân Vân Hoài Thiên lạnh lẽo,
tay chân phát run, đôi chân cũng không chống đỡ được nữa, té quỵ xuống
đất, rung giọng nói: "Thần biết tội, xin vương gia nể tình thần là phụ
thân của vương phi mà bỏ qua cho thần lần này đi, thần thề, về sau cũng
không dám nữa!"
Mã Lan Thấm vốn hắng giọng chất vấn, mặc kệ Lê
Họa có nhận hay không, dù sao bà ta khẳng định, ở trong mắt bà ta nam
nhân và nữ nhân sống chung một phòng, sao có thể không xảy ra chút gì?
Bà ta nhất định không để cho tiện nhân Vân Tuyết Phi này dễ chịu hơn, bà ta cũng xác định Vân Tuyết Phi ngại vì quan hệ huyết thống với Vân phủ, ngại vì Vân Hoài Thiên sẽ không gây khó dễ cho bà ta như thế nào? Nhưng bà ta cũng không nghĩ tới, không quan
tâm mình bức bách thế nào, Lê Họa vẫn không thừa nhận, hơn nữa dù thế
nào bà ta cũng không ngờ được, lúc này Vân Tuyết Phi hoàn toàn không
phải nữ nhân nhát gan để bà ta tùy ý ức hiếp đánh chửi trước kia!
Nhất là nghe thấy Vân Hoài Thiên sợ hãi nhận tội, giọng của bà ta dần dần
nhỏ xuống, cảm thấy chuyện không ổn, bà ta nhìn về phía Vân Hoài Thiên
nhờ giúp đỡ, lo lắng nói: "Lão gia, ta...ta. . . . . ."
Vân Hoài
Thiên tức giận trừng mắt liếc nữ nhân làm hư việc nhiều hơn thành công,
quát lớn: "Còn không quỳ xuống nhận tội với vương gia vương phi!"