Kỳ Huyên ngồi ở lầu hai Nhất Đao Đường một lúc lâu.
Hắn chưa từng nghĩ tới, Thanh Trúc không muốn cùng hắn ở bên nhau, cho dù nàng hận hắn, chán ghét hắn, nàng cũng sẽ không rời đi.
Nhưng hôm nay, sau khi nói chuyện với Thanh Trúc, suy nghĩ trước đây của Kỳ Huyên ngay lập tức sụp đổ hoàn toàn. Hóa ra, nàng không phải chỉ có một lựa chọn là hắn, số mệnh cho bọn họ cơ hội sống lại lần nữa, cũng cho nàng cơ hội được lựa chọn một lần nữa, như lời nàng nói, hiện tại nàng mười ba tuổi, là tiểu thư Trung Bình Bá phủ, mà hắn là thế tử Võ An Hầu phủ, ở trong mắt những người khác, hai người bọn họ không quen biết, cũng không có giao tình gì, đã không còn là loại quan hệ phu thê giống như trước kia, mà hắn vẫn luôn cho là đương nhiên.
Buồn bã mất mát đi xuống lầu, hộ vệ đã thay hắn dắt ngựa tới, đang muốn lên ngựa, liền nghe thấy một tiếng kêu vui mừng từ bên cạnh truyền đến:
"Ấu Thanh, đúng là ngươi."
Ấu Thanh là nhũ danh của Kỳ Huyên, lúc còn trẻ, bằng hữu thân thiết đều sẽ gọi hắn như vậy, Kỳ Huyên quay đầu, theo thanh âm nhìn lại, thấy hai thiếu niên với vẻ mặt vui mừng chạy về hướng của mình, nhìn mặt bọn họ, Kỳ Huyên trong một lúc, không nhận ra được hai người này.
Thiếu niên bên trái có vóc dáng cao ráo, một bộ lam y màu xanh, bên hông đeo ngọc bội, làn da ngâm đen, đôi mắt to, sáng ngời và rất có thần, là người trước đó đã mở miệng gọi hắn, thiếu niên bên phải khá tuấn tú, hào hoa phong nhã, áo dài màu vàng ngà, tư thái phong lưu tiêu sái, lúc này cũng đang vui mừng nhìn Kỳ Huyên.
Thấy hai người này cười, trong đầu Kỳ Huyên bỗng nhiên có chút ấn tượng, Tam công tử Xương Minh của Lục gia, cùng Lục công tử Liên Tư của Sở gia, này hai người khi còn thiếu niên, cùng Kỳ Huyên có quan hệ rất tốt, nhưng mà về sau, Kỳ gia xảy ra nhiều việc, lâu dần, quan hệ của mấy người bọn hắn trở nên lạnh nhạt.
"Phản ứng này của ngươi là sao đây, không quen biết chúng ta?"
Lục công tử Sở Liên Tư là con trai của quan thượng thư Sở đại nhân, khi nói chuyện miệng luôn mỉm cười, thân hòa soái khí. Liên Tư là con trai út của Sở gia, là thịt ở đầu quả tim của Sở đại nhân, mẫu thân là Phúc An quận chúa, nhưng sau khi Sở đại nhân từ quan, Sở Liên Tư hình như là làm quan tri phủ ở tỉnh ngoài, nhiều năm cũng chưa về kinh thành.
"Sao lại không quen biết, ngươi là Sở Liên Tư, hắn là Lục Xương Minh." Kỳ Huyên đi tới, tâm trạng có chút thay đổi, nhưng mà rốt cuộc hắn đã không còn là thiếu niên nữa rồi.
"Không sai, không sai, Ấu Thanh còn nhớ rõ chúng ta." Lục Xương Minh là một người sảng khoái, cười vang nói: "Không phải ngươi cùng phụ thân ngươi đi đánh giặc sao? Trở về lúc nào, trở về cũng không thông báo cho mấy người bọn ta, mấy ngày trước, chúng ta còn thương lượng với nhau, chờ ngươi trở về sẽ làm tiệc đón gió tẩy trần cho ngươi."
Lục Xương Minh vừa nói vừa ôm bả vai Kỳ Huyên. Phụ thân hắn-Lục đại nhân là một người thủ cựu, tuyệt đối đi theo con đường làm quan, về sau lại cưới huyện chủ Giang Lăng, đi theo đến Giang Lăng. Về Sau nữa, như thế nào, Kỳ Huyên cũng không có chú ý.
Trong ấn tượng của Kỳ Huyên, hai người này không phải là kẻ tiểu nhân nham hiểm, mà là người hành sự lỗi lạc, không có tài nhưng trượng nghĩa, chỉ là văn không được võ cũng không xong, căn cứ theo cách nhìn của các đại nhân, hai người này thuộc loại không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết ăn chơi trác táng, không có tiền đồ gì
Lục Xương Minh thân thiết vỗ vào ngực Kỳ Huyên: "Đi đi đi, tương thỉnh không bằng ngẫu nhiên gặp được, hôm nay ta làm chủ, mở tiệc ở Đức Thắng Lâu, uống rượu, xem kịch, gọi thêm bọn người Thủ Nghiệp tới, chúng ta không say không về."
Cứ như vậy, Kỳ Huyên còn chưa lên ngựa, đã bị hai người bạn cũ của mười mấy năm trước lôi đi. Trong trạng huống còn chưa rõ ràng lắm, người đã bị Lục Xương Minh cùng Sở Liên Tư khiêng đi, bọn hắn đều là con cháu quan lại, hoàn cảnh trưởng thành cũng gần giống nhau, cảm thấy hợp nhau là được, sẽ không để ý nhiều đến quy củ.
Bên ngoài Đức Thắng Lâu xuất hiện một đám thiếu niên công tử y phục hiển quý, tiểu nhị nhìn thấy lập tức tiến lên tiếp đón, rất ân cần và chu đáo.
Kỳ Huyên bị Lục Xương Minh cùng Sở Liên Tư kéo lên lầu hai, mọi người nhìn thấy Kỳ Huyên đều nhiệt tình vây quanh, Kỳ Huyên phải hao tổn tâm tư rất lớn, mới phân biệt ra được đám người bọn họ.
"Hay là ta cũng nói phụ thân ta cho ta đến quân doanh rèn luyện, hãy nhìn kỳ thiếu gia của chúng ta, đi quân doanh một chuyến, khí độ so với chúng ta đã hoàn toàn bất đồng." Trong những người này, Sở Liên Tư là người sảng khoái nhất, sau khi nghe hắn nói, mọi người cũng đi theo ồn ào khen ngợi.
Trong lòng Kỳ Huyên, còn đang suy nghĩ về chuyện của Cố Thanh Trúc, nghe vậy chỉ cười nhẹ, cũng không nhiều lời, nhìn các thiếu niên trong sáng, vui vẻ nói chuyện, Hắn nhớ lại phong mạo (*) thiếu niên của chính mình, khí thế mạnh mẽ, cuộc sống xa hoa, suốt ngày tiêu sái, không biết ưu sầu, nhưng Thanh Trúc thì sao, lúc nàng ở tuổi này, trải qua cuộc sống như thế nào?
(*) Phong mạo: Mặt mũi và dáng dấp bên ngoài.
Trước kia, hắn trách cứ Thanh Trúc xử sự cường thế, tâm cơ sâu nặng, nhưng không nghĩ tới tại sao nàng lại như vậy, không có ai tự nhiên lại muốn bất hòa với người nhà, nếu không phải do tình thế ép buộc. Hắn bị người tính kế phải lưu đày nơi Mạc Bắc xa xôi, hoàn cảnh khắc nghiệt, hoàn toàn đem hắn thiên chân đánh tan, làm hắn biến thành loại người mà trước kia hắn khinh thường nhất, hắn mới hiểu được, con người sống ở trên đời, nếu không muốn bị người khác xem thường, thì chính mình phải trở nên mạnh mẽ. Hắn như thế, Thanh Trúc không phải cũng như vậy sao?
Rượu đưa đến bên miệng, hắn lại để xuống dưới.
Cùng Lục Tam và Sở Lục tụ hợp thật nhẹ nhàng, vô cùng náo nhiệt, không cần phí tâm tư gì, đây là lần đầu tiên Kỳ Huyên cùng bằng hữu gặp nhau sau khi trọng sinh trở về, thời thiếu niên của hắn là như vậy, nhẹ nhàng, hòa thuận, vui vẻ, luôn được mọi người vậy quanh.
Chỉ có trải qua quá trình mới biết được, khi còn trẻ có địa vị, được phụ mẫu che chở, lúc về già có tiền bạc, thì cho dù ngươi chết đi vẫn sẽ có người nhớ tới. Lúc còn nhỏ không hiểu được đạo lý này, sau khi lớn lên, trải qua những sự việc tàn khốc sẽ làm ngươi hoàn toàn hiểu rõ đạo lý kia.
Nghe được tiếng gió phía sau, Kỳ Huyên theo bản năng giơ tay chụp vào gáy Sở Lục, chặn được một mũi tên gỗ, thân mũi tên làm bằng gỗ đỏ đặc chế, phối hợp với lông vũ màu trắng, đầu mũi tên cũng làm bằng gỗ, thật cứng chắc, không phải mũi tên giết người, mà giống như mũi tên dùng để chơi đùa.
Sở Lục thoáng nhìn thấy một vệt sáng màu hồng đang bay về phía mình, muốn né tránh nhưng không kịp, cho rằng sẽ bị đập trúng, không nghĩ tới Kỳ Huyên lại bắt được, vệt sáng kia là một mũi tên màu hồng, cho dù không phải mũi tên giết người, nhưng nếu đập lên gáy của hắn tuyệt đối sẽ không thoải mái, mọi người cũng bị việc này làm cho kinh ngạc, kinh ngạc thứ nhất, là tại sao lại có một mũi tên màu hồng như vậy, kinh ngạc thứ hai, là thân thủ và phản ứng nhanh nhẹn của Kỳ Huyên.
Kỳ Huyên đem mũi tên đặt ở trên bàn, trong lúc mọi người vây lại xem, hắn lại đi đến lan can, nhìn theo phương hướng mũi tên được bắn ra, nhìn lực đạo của mũi tên, mục tiêu không phải sau gáy của Sở Lục, mà có cảm giác là bắn về một hướng nào đó.
Nhóm thiếu niên, bởi vì mũi tên này mà trong lòng tràn đầy tức giận, muốn đi tìm người tính sổ, Sở Lục ở giữa ngăn cản, giữa lúc hết sức ầm ĩ, thì ở phía cầu thang truyền đến tiếng người ồn ào, còn có tiếng bước chân.
Đi đầu là một thiếu niên công tử mặc hoa phục, bước tời từ cầu thang lầu hai Đức Thắng Lâu, trên mặt thiếu niên công tử có chút kiêu căng, trong tay cầm cung, vừa lên tới liền nhìn đông nhìn tây, giống như đang tìm kiếm cái gì, tùy tùng phía sau đột nhiện kêu to:
"Công tử mau nhìn, ở đằng kia."
Khách ở lầu hai không nhiều lắm, liếc mắt một cái liền ở trong đám người nhìn thấy Lục Tam đang cầm mũi tên màu hồng trong tay.
Công tử kiêu căng mang theo đoàn người phía sau hắn, trực tiếp đi đến Lục Tam trước mặt, vươn tay, thái độ cường ngạnh nói: "Mũi tên của bản công tử, trả lại đây."
Lục Tam nhìn hắn, mày nhăn lại, đang muốn đáp lại, thì bị Sở Lục giữ chặt, Sở Lục nháy mắt với Lục Tam, làm hắn nhìn về phía sau công tử kiêu căng, lập tức phát hiện sau lưng thiếu niên kiêu căng, toàn là con cháu thế gia, đủ thấy thân phận của người này không tầm thường.
Lục Tam ý thức được vấn đề, nhưng những người khác lại không biết rõ tình huống, đối với công tử kiêu căng nói: "Mũi tên của tiểu công tử, tại sao lại bắn tới nơi này? Cũng may là không bắn trúng người nào, nếu lỡ bắn trúng thì ngươi không đúng rồi."
Người nói chuyện chính là Lý Tuần Dương con trai Ninh Viễn Bá, ở nhà đứng thứ bảy, là một người chính trực, nghĩ sao nói vậy.
Công tử kiêu căng không nghĩ tới, sẽ có người dám giáo huấn hắn ở trước mặt nhiều người như vậy, nhíu mày đang muốn phát tác, bị Hạ Thiệu Cảnh ở phía sau ngăn lại, hắn nói nhỏ bên tai công tử kiêu căng mấy câu, công tử kia nhìn hết một vòng những người ở trước mắt, đều biết là con cháu quan lại.
Hạ Thiệu Cảnh tiến lên chắp tay ôm quyền: "Thì ra là Lý thế tử, Ninh Viễn Bá gần đây có khỏe không? Tam thiếu và lục thiếu cũng ở đây à, thất kính, thất kính."
Hạ Thiệu Cảnh là thế tử Sùng Kính Hầu phủ, Lục Tam và Sở Lục cho dù có khó chịu, cũng phải đến đáp lễ cùng hắn, Lý Tuần Dương cũng chấp tay: "Hạ thế tử khách khí. Nhưng mà chúng ta có thể quay lại vấn đề không? Bằng hữu của ngươi bắn mũi tên vào bằng hữu của ta, vẫn nên lại đây nhận lỗi đi."
Hắn mới vừa nói xong, một tiểu tử môi hồng răng trắng, ở phía sau thiếu niên kiêu căng, liền nói lời châm chọc: "Ha, mặt mũi thật lớn. Cũng không có ai bị thương, ngươi dựa vào cái gì bắt công tử nhà ta nhận lỗi? Không lẽ là muốn mượn cớ gây chuyện?"
Lý Tuần Dương tính tình ngay thẳng, nghe người ta nói như vậy liền nóng nảy: "Ngươi nói cái gì? Ta lại không yêu cầu chuyện gì khác, chỉ muốn các ngươi nhận lỗi, giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, mũi tên của các ngươi thiếu chút nữa bắn trúng người, nhận lỗi thì có cái gì không đúng?"
Tiểu tử môi hồng răng trắng còn muốn tiếp tục tranh luận, liền nghe công tử kiêu căng hỏi Lý Tuần Dương: "Ngươi là con trai của Lý Chính?"
Lý Chính là phụ thân của Lý Tuần Dương, đại danh Ninh Viễn Bá.
Công tử kia tuổi tác không lớn lại có khẩu khí cuồng vọng như vậy, Lý Tuần Dương tựa hồ cảm giác không đúng. Nhưng tình cảnh này, hắn sao có thể cúi đầu, đang muốn nói nữa, lại cảm thấy cánh tay bị người giữ chặt, Kỳ Huyên tiến lên đứng chắn ở phía trước, vóc dáng Kỳ Huyên rất cao, đứng ở trước mặt công tử kiêu căng, ước chừng cao hơn nửa cái đầu, hai tay ôm ngực, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Công tử kiêu căng lúc đầu còn nhíu mày, khi nhìn thấy Kỳ Huyên, ngữ khí thay đổi: "Kỳ Huyên? Ngươi sao lại ở chỗ này? Trở về khi nào?"
Hạ Thiệu Cảnh cũng có chút kinh ngạc, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng đi tới bên cạnh Kỳ Huyên: "Ấu Thanh hồi kinh khi nào? Sao không phái người thông báo một tiếng?"
Kỳ Huyên đánh giá Tam hoàng tử Tiêu Du, biết hắn khi còn thiếu niên là người kiêu ngạo như vậy. Hạ Thiệu Cảnh với Kỳ Huyên cũng quen biết nhau vài năm, là đối thủ quen thuộc nhất. Khi còn trẻ, Kỳ Huyên rất tín nhiệm hắn, xem hắn là bằng hữu tri giao, chỉ tiếc lòng người khó dò, người này lúc tính kế hắn, chưa bao giờ bận tâm bất cứ điều gì.
Trọng sinh một đời gặp lại, có cảm giác nói không nên lời.
"Vừa mới hồi kinh mấy ngày trước. Không phải, các ngươi định diễn vai nào? Không có lý do gì, bắn một mũi tên lại đây, người biết chuyện chỉ nói các ngươi bắn tên chơi đùa, không biết còn tưởng rằng các ngươi muốn giết người phóng hỏa."
Lời nói của Kỳ Huyên có phân lượng hơn so với Lý Tuần Dương, Tam hoàng tử Tiêu Du mặc dù tính tình kiêu ngạo, cũng không thể làm gì được Kỳ Huyên. Hiện giờ Kỳ gia đang đắc thế, như mặt trời ban trưa, ai dám đắc tội. Nếu người hôm nay gặp không phải là Kỳ Huyên, Tiêu Du nhất định sẽ không bỏ qua.
Hạ Thiệu Cảnh thấy Tiêu Du không lên tiếng, thì bước lên cười làm lành: "Ấu Thanh, nếu sớm biết ngươi ở đây, khi chúng ta vừa tới, sẽ cho người trực tiếp mời ngươi đi qua."
Quan hệ của Hạ Thiệu Cảnh và Kỳ Huyên cũng không tệ lắm, hai người đều xuất thân hầu phủ, hai nhà có dính một chút quan hệ thông gia, bởi vậy hai người khi còn nhỏ đã quen biết nhau, chơi với nhau đến lớn.
Tỷ tỷ Kỳ Huyên là Kỳ Quý Phi, tỷ tỷ Hạ Thiệu Cảnh là Đức phi, Tam hoàng tử Tiêu Du là con trai của Đức phi.