Đích Thê Tại Thượng

Chương 30

Kỳ Huyên liếc nhìn Hạ Thiệu Cảnh một cái, lấy mũi tên màu hồng từ trong tay của Lục Tam, đưa cho Tam hoàng tử Tiêu Du, Tiêu Du tiếp nhận, chế nhạo nói:

"Hôm kia, ta nghe mẫu thân nói, Võ An Hầu sẽ hồi kinh, không nghĩ tới ngươi lại về trước, lặng lẽ không nói cho ai biết, chẳng lẽ là ngươi đào binh."

Lời nói này của Tiêu Du có ý trêu ghẹo Kỳ Huyên, chỉ có người quen biết mới có thể nói như vậy, những người đi theo phía sau Tiêu Du cũng cười vài tiếng giảng hòa, bị ánh mắt lạnh lẽo của Kỳ Huyên đảo qua, tiếng cười mới ngưng.

"Ngày ấy, ta trở về trong đêm, đã tiến cung phục mệnh, Hoàng Thượng không nói cho Tam công tử thôi." Kỳ Huyên không muốn khách khí với Tiêu Du, đời trước, Tiêu Du vẫn luôn không phục Thái Tử, nghĩ muốn đoạt vị, sau lưng làm không ít động tác nhỏ, hoàn toàn không quan tâm tình nghĩa huynh đệ, không phải người hiền lương.

Thái độ không khách khí của Kỳ Huyên làm cho Tiêu Du sửng sốt, mày nhăn lại.

Tiêu Du Cảm thấy mất mặt, nhìn thoáng qua Hạ Thiệu Cảnh, Hạ Thiệu Cảnh lúc này mới tiến lên hòa giải: "Hoàng Thượng trăm công ngàn việc, không rảnh nhớ tới những việc nhỏ này, hôm nay chúng ta có thể gặp gỡ, cũng rất hợp ý nhau, ta thấy chúng ta không cần đi nữa, ở lại chỗ này bày một bàn tiệc, để Ấu Thanh nói cho chúng ta nghe về phong thổ và nhân tình ở Tây Vực. Biểu đệ cảm thấy như thế nào?"

Tiêu Du không có ý kiến. Những người khác đương nhiên không phản đối. Lục Tam và Sở Lục nghe Hạ Thiệu Cảnh gọi vị công tử ngạo mạn này là biểu đệ, cũng đều đoán được thân phận của hắn, cho dù trong lòng cảm thấy không vui, cũng không dám nói gì.

* * *

Cố Thanh Trúc thật sự đến Nhân Ân Đường học y, vì tránh phiền toái, nàng đổi một thân nam trang, đem tóc chải thành búi tóc của đạo sĩ, nhìn nàng giống một tiểu nhị xinh đẹp của y quán.

Nhân Ân Đường tổng cộng có ba người, một người là Lư đại phu, hai người khác là tiểu nhị bốc thuốc

Ngay từ đầu, Lư đại phu và hai người tiểu nhị đều cho rằng nàng hiểu biết y thuật chỉ là lời nói mà thôi, nhưng sau khi nói chuyện với nàng một hồi lại phát hiện, Cố Thanh Trúc không chỉ hiểu rõ y lý, bốc thuốc, kê đơn, bắt mạch, không gì không biết, thậm chí đối với một ít bệnh hiếm gặp cũng rất có kinh nghiệm, làm Lư đại phu cảm thấy vô cùng kinh ngạc, luôn miệng hỏi thăm vị đạo cô dạy y thuật cho Cố Thanh Trúc là thần thánh phương nào.

Giải quyết xong việc ở Nhân Ân Đường, Cố Thanh Trúc còn phải lo việc của hồi môn của Thẩm thị. Bạc bị Tần thị dùng hết, phần lớn đã được bổ sung lại từ tư khố của Cố Tri Viễn. Cố Thanh Trúc và Cố Thanh Học sau khi thương lượng, tạm thời đem bạc gửi vào cửa hàng tiền trang, người đứng tên vốn là hai tỷ đệ, nhưng sau đó Cố Thanh Học chủ lại động để một mình Cố Thanh Trúc đứng tên, vì lúc trước hắn đã trúng kế, dẫn sói vào nhà, thiếu chút nữa đánh mất bạc, để Cố Thanh Trúc đứng tên, có thể bảo đảm sau này hắn sẽ không bị người khác lừa, nếu hắn cần tiền để dùng, trực tiếp nói với Cố Thanh Trúc là được. Cố Thanh Trúc suy nghĩ, cũng không từ chối, năm nay, học đệ mới mười hai tuổi, suy nghĩ vẫn chưa thận trọng, nếu có người muốn lừa hắn, đúng là có chút nguy hiểm.

Chuyện Phu nhân tân nhiệm của Trung Bình Bá phủ tham ô của hồi môn của vợ trước, cuối cùng vẫn truyền ra ngoài. Cùng lúc đó, đại danh của Cố Thanh Trúc cũng trở thành đề tài được nhắc tới thường xuyên của nhóm phu nhân, tiểu thư khi tụ hợp.

Suy cho cùng, thân phận của nàng là nữ nhi, chủ động hướng phụ thân cùng mẹ kế, đưa ra yêu cầu lấy lại của hồi môn của mẫu thân, hơn nữa thái độ mạnh mẽ, trực tiếp tìm cữu gia tới chủ trì công đạo, hiển nhiên trở thành bộ dáng của kẻ đòi nợ. Tuy nói rằng, việc lấy lại của hồi môn của mẫu thân không có gì sai, nhưng nàng gióng trống khua chiêng, lao sư động chúng, đem phụ thân cùng mẹ kế bức cho không xuống đài được, từ góc độ hiếu đạo mà nói, đúng là ra tay quá nặng, cho người ta ấn tượng hùng hổ dọa người.

Một sốt ít phu nhân, tiểu thư đều ngấm ngầm chê cười nàng, cô nương hung hãn như vậy, không nhà nào dám lấy.

Thẩm Bác tuy phải rời khỏi kinh thành, nhưng vẫn lo lắng Cố Thanh Trúc xử lý việc này không nổi, cố ý để lại cho nàng mấy người chưởng quầy của Thẩm gia, bọn họ phối hợp với nhau, tiến hành sắp xếp lại cửa hàng của Cố Thanh Trúc.

Kiếp trước, Cố Thanh Trúc có mười mấy năm kinh nghiệm quản lý việc nhà trong phủ Võ An Hầu, từ trên xuống dưới đều sắp xếp ổn thõa, của hồi môn của Thẩm thị tuy rằng khổng lồ, nhưng không thể làm khó nàng được, vấn đề bây giờ là không đủ người, nhưng Thẩm Bác để lại cho nàng mấy người chưởng quầy có năng lực, vấn đề này đã được giải quyết tốt.

Dựa theo lời nói ban đầu, năm cửa hàng lấy về từ tay Cố gia, tất cả người làm trong cửa hàng, có xuất thân thuộc sở hữu Cố gia, đều trở về Cố gia. Cửa hàng đóng cửa, không kinh doanh mấy ngày, thuận tiện cho việc tu sửa, sắp xếp lại mọi việc và tìm người làm mới.

Năm gian cửa hàng, tổng cộng một trăm năm mươi sáu người bị Cố Thanh Trúc cho nghỉ việc, trước kia, tất cả một trăm năm mươi sáu người này, đều bán mình cho Cố gia làm người ở, bây giờ nghỉ việc ở cửa hàng, sau khi trở lại trong phủ, đều chờ an bài công việc mới.

Cố Thanh Trúc làm đúng quy tắc, mỗi người khi nghỉ việc nàng đều cho năm mươi lượng bạc, quản gia mang số bạc này tới trước mặt Tần thị, Tần thị nằm ở trên giường La Hán dưỡng thần, nghe quản gia nói xong, hỏi: "Tổng cộng cho bao nhiêu bạc?"

"Bẩm phu nhân, tổng cộng là 7.800 lượng bạc."

Quản gia làm hết chức trách, thầm nghĩ, đây là một khoảng ngân lượng không nhỏ. Nhị tiểu thư ra tay thật hào phóng.

Tần thị nghe được số bạc, chậm rãi mở to mắt, liếc nhìn cái khay trong tay gã sai vặt, đang đứng phía sau quản gia: "Đúng là không ít, vậy nhận lấy đi."

"Dạ, nếu phu nhân nhận lấy bạc, những người trở về đó, nên an trí (*) như thế nào?" Quản gia mắt nhìn tim, thở dài trong lòng, hỏi Tần thị.

(*) An trí: An bài, bố trí

Tần thị nhíu mày: "Cái gì an trí như thế nào?"

"Bẩm phu nhân, Là thế này. Nếu ngài thu bạc, một trăm năm mươi sáu người trở về đó, phải ở lại trong phủ sinh hoạt, tuy rằng việc trong phủ nhiều, nhưng người của chúng ta cũng đã đủ dùng, bây giờ lại thêm một trăm năm mươi sáu người, trong phủ không có nhiều chỗ an trí như vậy."

Đây là vấn đề làm quản gia đau đầu, không phải một hai người, mà là một trăm năm mươi sáu người, trong phủ bọn họ tính luôn cả người hầu, cũng khoảng bao nhiêu người như vậy mà thôi.

Tần thị nhìn Lưu quản gia: "Vậy ngươi nói xem, nên làm như thế nào?"

"Bẩm phu nhân, theo suy nghĩ của lão nô, đem 7800 lượng bạc phân cho những người đó, cho bọn họ ra ngoài tự tìm kế mưu sinh, trong phủ chúng ta không thiếu người, cứ như vậy, sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt trước đây." Lão Lưu nói lời thật.

Nhưng Tần thị lại không đồng tình nói:

"Tất cả Bạc đều chia cho bọn họ? Còn muốn cho bọn họ ra ngoài tự mưu sinh? Lưu quản gia, nếu ta nhớ không lầm, những người đó đều ký tên bán đứt cho Cố gia, cả đời phải làm việc cho Cố gia, tại sao ta phải cho không bạc cho bọn họ, lại còn cho bọn họ đi?"

Quan trọng nhất là, 7800 lượng bạc. Số ngân lượng này, có thể dễ dàng ra tay sao?

Lão Lưu đối với lời nói của Tần thị cũng không cảm thấy kỳ lạ: "Chính vì nguyên nhân là văn tự bán đứt, cho nên không thể mua bán, nếu bọn họ không chịu đi, ở lại trong phủ làm việc, trong phủ cũng không có nhiều việc cho bọn họ làm."

Tâm tư Tần thị linh hoạt, suy nghĩ một chút liền quyết định:

"Trong phủ không có nhiều việc, ngươi có thể tìm ở nơi khác, Cố gia có nhiều thôn trang, tùy tiện chọn một nơi đưa người vào, cho dù đốn củi, nấu nước.. việc gì cũng có thể làm. Trong phủ, người hầu hạ ở các phòng, cũng có thể sắp xếp thêm vài người, việc nhỏ như vậy chẳng lẽ còn muốn ta nói với ngươi sao?"

Lão Lưu nhìn Tần thị: "Phu nhân, nhiều người như vậy, chi tiêu trong phủ, chỉ sợ.."

Không đợi hắn nói xong, Tần thị liền cắt ngang: "Chỉ sợ cái gì? Bá phủ lớn như vậy, chẳng lẽ nuôi không nổi mấy hạ nhân sao?"

Lão Lưu muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì, chỉ nói thêm với Tần thị một câu:

"Nếu phu nhân đã nói vậy, lát nữa lão nô trở về, sẽ cho người ở phòng quản sự tới tìm phu nhân, thỉnh phu nhân tự mình viết ra, xem viện nào, an bài bao nhiêu người, sau khi phu nhân quyết định chắc chắn rồi, chúng ta sẽ sắp xếp tốt."

Tâm tư của Tần thị đều tập trung vào 7800 lượng bạc, gật gật đầu, lão Lưu thở dài trong lòng, cho người đem khay ngân phiếu để lại chỗ Tần thị, thì đi ra ngoài.

Lão Lưu vừa đi, Tần thị vội vã cầm lấy ngân phiếu đếm kỹ, thầm nghĩ: Tất cả của hổi môn của Thẩm thị đều rơi vào tay Cố Thanh Trúc, nha đầu kia thật nhiều tiền, vừa ra tay liền chi nhiều bạc như vậy, cũng không đau lòng.

Sau khi Lão Lưu từ Tây Cầm Viên bước ra, thì đi thẳng đến Tùng Hạc Viên, đem sự việc bẩm báo cho Trần Thị: "Lão phu nhân, phu nhân làm như vậy thật ra không ổn."

7800 lượng bạc tuy rất nhiều, nhưng lưu lại những người này, sau này, vấn để gặp phải sẽ không ít.

Trần Thị nhíu mày thở dài: "Quyền quản gia ở trong tay nàng, nàng làm chủ gia đình, nàng quyết định."

"Lão phu nhân, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì.." Lão Lưu là người đi theo hầu hạ lão phu nhân vài chục năm, trong lòng đương nhiên là nghĩ cho Cố gia, muốn Cố gia tốt.

"Chưa tới phút cuối chưa dừng tay, không thấy quan tài không đổ lệ. Cứ để cho bọn họ dằn vặt đi. Ngươi đi đem các khoản chi tiêu của chủ viện và Tây Cầm Viên gộp chung lại với nhau, tất cả chi tiêu trong phủ đều đến chỗ bọn họ lĩnh, tất cả lợi nhuận cũng giao cho bọn họ, chỉ cần nhớ rõ mỗi một khoản thu chi là được. Việc khác không cần phải xen vào."

Lão Lưu được lão phu nhân chỉ điểm, trong lòng liền nắm chắc.

Sau khi lui ra ngoài, thì trở về phòng quản sự, không bao lâu sau, người của phòng quản sự cầm một xấp khế ước bán thân thật dày đi Tây Cầm Viên, nếu tân phu nhân làm chủ, đem người lưu lại, như vậy sắp xếp, quyết định người đi nơi nào, đương nhiên phải để cho tân phu nhân làm mới được. Tránh cho sau này, có người gây chuyện, hạ nhân như bọn họ ngược lại không nói được.

* * *

Cố Thanh Trúc ở y quán hơn mười ngày, cũng đã quen thuộc, chỉ là bây giờ nàng không thể đảm nhận việc khám chữa bệnh một mình, rốt cuộc tuổi vẫn còn nhỏ, người bệnh không tin tưởng là chuyện bình thường, Cố Thanh Trúc cũng không để ý, chỉ cần nàng có thể ở y quán học tập, giúp một ít việc trong khả năng cho phép, nàng cảm thấy rất hài lòng.

Dù làm như thế nào đều là cứu người, nàng cứu hoặc là Lư đại phu cứu cũng giống nhau.

Xe ngựa Cố gia ngừng ở ngõ nhỏ bên phải y quán, mỗi ngày, nàng buổi sáng đến, buổi tối về, thanh tĩnh mấy ngày, nhưng mà hai ngày này, mỗi lần nàng ra cửa, đều có thể nhìn thấy Kỳ Huyên ngồi trên lưng ngựa đợi nàng ở bên kia chỗ rẽ.

Lần đầu tiên, nàng đối với Kỳ Huyên cảm thấy phiền chán, người này sao lại nghe không hiểu. Lần trước, nàng đã nói thẳng ra như vậy rồi, còn đánh hắn, nếu hắn còn có lý trí, thì không nên tới dây dưa.

Hắn có cuộc sống tốt đẹp của hắn, bọn họ hoàn toàn không cần tiếp xúc, sao cứ phải nhớ đến chuyện của đời trước, hắn nếu là người một lòng một dạ với nàng đến già, Cố Thanh Trúc còn có thể cẩn thận suy nghĩ lại, nhưng rõ ràng hắn không phải.

Cố Thanh Trúc lười để ý đến hắn, thích chờ, thích đợi đều tùy hắn, dù sao nàng sẽ không nói với hắn câu nào, một ngày nào đó, hắn đợi không nổi nữa, như vậy Cố Thanh Trúc có thể chân chính trải qua những ngày tháng bình yên.
Bình Luận (0)
Comment