Đích Trưởng Nữ

Chương 213

Nhìn người trước mắt bình tĩnh nói điều kiện với mình, không có một tia lùi bước, toàn thân nữ tử tản mát ra sự tự tin. Triệu Lâm cảm thấy rất xa lạ, ông không xác định được nữ tử trước mắt này thật sự là cháu gái của ông. Trước kia, cháu gái này nhát gan yếu ớt, vẫn luôn núp sau lưng Triệu Khả Nhân. Nhưng rốt cuộc bắt đầu từ lúc nào, nàng lại trở nên xuất sắc như vậy.

Nhất là khi thấy nàng vừa tự tin vừa lạnh nhạt nói điều kiện với mình, trong lòng của ông càng cảm thấy muôn vạn xúc động.

Triệu Lâm ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh nhìn Triệu Khả Nhiên, giọng nói mang theo tiếc nuối nói, “Khả Nhiên, nếu như con là nam tử, thì con nhất định là người thừa kế thích hợp nhất. Cho dù là tài học, hay là tâm trí, con đều xuất sắc hơn cha con rất nhiều, thậm chí ngay cả Phong nhi cũng không theo kịp con.”

Lời Triệu Lâm nói ra đều thật lòng, mặc dù hôm nay Triệu Khả Nhiên uy hiếp ông khiến ông rất không vui. Nhưng mà đồng thời ông lại cảm thấy tự hào, vì có một cháu gái như vậy. Khi tất cả con trai con gái của ông, còn có tôn tử tôn nữ, không có người nào có dũng khí và tâm trí như vậy. Nếu như nàng là nam tử, ông nhất định sẽ không chút do dự truyền Hầu vị cho nàng.

“Tổ phụ không cần cảm thấy đáng tiếc.” Nghe Triệu Lâm khen ngợi, Triệu Khả Nhiên cũng không có một chút tự mãn, nàng cười yếu ớt, mở miệng nói, “Phong nhi là một đứa trẻ thông minh, chỉ là bây giờ hắn vẫn chưa trưởng thành mà thôi. Chờ hắn thật sự trưởng thành, cho dù là phương diện nào hắn cũng tuyệt đối xuất sắc hơn bổn vương phi.”

“Ta tin tưởng.” Triệu Lâm đối với chuyện này tuyệt không hoài nghi, “Bởi vì con sẽ ở bên cạnh hắn chỉ bảo hắn trưởng thành. Chỉ là, Khả Nhiên, ta có một chút rất tò mò, hi vọng con có thể nói cho ta.”

“Tổ phụ cứ việc nói thẳng!” Triệu Khả Nhiên nhếch miệng cười, “Chỉ cần cháu gái biết, nhất định sẽ giải đáp giúp người.”

“Tại sao con lại đối tốt với Phong nhi như vậy?” Đối với chuyện này, Triệu Lâm thật sự cảm thấy không cách nào lý giải. Ông rất rõ ràng, Triệu Khả Phong có thể tiến vào viện Hàn Lâm, trong chuyện này tuyệt đối không thể không thiếu công lao của Triệu Khả Nhiên. Còn nữa, nếu như ông không có đoán sai, ngay cả Tôn Thị lên vị trí bình thê, chắn hẳn cũng là công lao của nàng. Nhưng ông nghĩ thế nào cũng không hiểu, thậm chí Triệu Khả Phong cũng không phải là đệ đệ cùng một mẹ sinh ra của nàng, tại sao nàng lại làm nhiều việc như vậy?

“Bởi vì hắn thật lòng đối xử tốt với ta.” Triệu Khả Nhiên nhàn nhạt nói ra một câu, liền kéo Tư Đồ Húc rời khỏi thư phòng.

Một câu nói rất nhạt, tuy nhiên nó giống như một tảng đá lớn nặng ngàn cân đè ở trong lòng Triệu Lâm. Câu trả lời như vậy ông cũng không có nghĩ tới. Bởi vì từ lúc ông còn trẻ, ông vẫn luôn tranh đoạt với huynh đệ của mình, chỉ có người thắng, mới có thể đi lên vị trí đó. Mà đối với nhi tử của ông, ông cũng đồng ý với cách làm này. Đấu tranh giữa bọn họ, trong lòng ông biết rõ, tuy nhiên ông chưa từng can thiệp qua. Bởi vì ông cho rằng trên thế giới này chính là cường giả vi tôn. Nhưng mà hôm nay một câu nói như vậy, hình như đánh trúng chỗ sâu nhất trong lòng ông.

Ra khỏi thư phòng, bọn họ ai cũng không bàn lại chuyện trong thư phòng nữa. Triệu Khả Nhiên dùng bữa tối ở phủ Trấn Bắc Hầu, mới trở về.

Có lẽ bởi vì đã giải quyết xong một chuyện lớn, cho nên tâm tình Triệu Khả Nhiên mấy ngày này đều rất tốt, chỉ là, vẫn lười biếng như cũ, một chút tinh thần cũng không có. Ngay cả buổi sáng Tư Đồ Húc thức dậy lâm triều, nàng cũng không có rời giường, thấy bộ dạng tham ngủ của Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc cũng không nói gì, chỉ là buồn cười lắc đầu.

Một ngày này, Tư Đồ Húc lâm triều về, liền chạy về Húc vương phủ. Nhưng không giống lúc trước, hôm nay trở về phủ, hắn cũng không thấy Triệu Khả Nhiên. Đối với lần này, hắn cảm thấy rất kỳ quái, gọi hạ nhân đến, liền hỏi, “Vương phi đâu?” ddiieenn/ddaann/llee/qquuyy/ddoonn

Nghe Tư Đồ Húc hỏi, gã sai vặt sợ hết hồn. Vội vàng cung kính trả lời, “Hồi vương gia, hôm nay vương phi dường như không có ra khỏi Du Nhiên Cư. Hơn nữa, ngay cả bữa sáng cũng chưa có truyền.”

Nghe câu trả lời như vậy, Tư Đồ Húc thất kinh, “Ngươi nói cái gì, hiện tại vương phi vẫn chưa truyền bữa sáng?”

Nhìn bộ dạng Tư Đồ Húc, gã sai vặt sợ đến nỗi không dám nói lung tung, vội vàng mở miệng lên tiếng, “Nô tài không dám nói láo. Đến hiện tại, Du Nhiên Cư vẫn không có động tĩnh gì!”

Tư Đồ Húc không để ý đến gã sai vặt kia, lập tức chạy về Du Nhiên Cư. Gần đây nhìn dáng vẻ lười biếng Triệu Khả Nhiên, hắn vốn cảm thấy không có gì, nhưng gần đây tình huống càng ngày càng nghiêm trọng. Bây giờ còn chưa truyền bữa sáng, cũng không biết có phải xảy ra chuyện gì hay không. Rốt cuộc là chỗ nào không thoải mái.

Khi hắn trở lại Du Nhiên Cư, liền phát hiện bọn Cầm Hương đang giữ ở ngoài cửa.

“Tham kiến vương gia.” Thấy Tư Đồ Húc, Cầm Hương liền vội vàng hành lễ.

“Sao các ngươi lại canh giữ trước cửa?” Tư Đồ Húc cau mày mở miệng hỏi, “Vương phi đâu? Bổn vương nghe nói đến giờ vương phi còn chưa dung bữa sáng, các ngươi hầu hạ chủ tử thế nào? Thời gian cũng đã trễ thế này.”

Nghe Tư Đồ Húc trách cứ, Thi Hương thi lễ, mở miệng trả lời, “Vương gia, không phải tụi nô tỳ không có phục vụ tốt vương phi. Cho đến bây giờ vương phi không dùng bữa sáng, là bởi vì nàng vẫn chưa rời giường.”

“Cái gì?” Mặt Tư Đồ Húc càng nhăn lại, “Nàng vẫn chưa dậy!”

“Đúng vậy, vương gia.” Cầm Hương cung kính trả lời.

Thật ra thì không phải các nàng không chăm sóc tốt vương phi, bởi vì sáng sớm hôm nay lúc rời đi vương gia đã dặn dò, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng không được làm ồn vương phi, để cho nàng ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại. Nhưng kể từ khi vương gia lâm triều, vương phi vẫn đang ngủ. Họ cũng không dám tùy ý quấy rầy, chỉ có thể chờ ở ngoài cửa phòng, chờ vương phi tỉnh, mới đi vào phục vụ. Nhưng không ngờ, vương gia cũng đã trở lại, nhưng vương phi vẫn còn đang ngủ.

Trong lòng Tư Đồ Húc không nhịn được lo lắng, cũng đã lúc này, vật nhỏ vẫn còn ngủ? Hơn nữa tối hôm qua, nàng cũng đã ngủ rất sớm. Sao đến giờ này lại chưa ngủ dậy, có phải thân thể xảy ra chuyện gì hay không?

Nghĩ đến đây, Tư Đồ Húc đã không chịu được, vội vàng đẩy cửa, đi vào phòng.

Mà Cầm Hương các nàng thấy Tư Đồ Húc tiến vào phòng, cũng thở phào nhẹ nhõm, thật ra thì họ đã muốn đi vào nhìn một chút, chỉ là bởi vì trước đó vương gia đã từng căn dặn, không cho quấy rầy vương phi nghỉ ngơi, cho nên bọn họ chỉ có thể giữ ở ngoài cửa mà thôi.

Tư Đồ Húc đi vào phòng, trực tiếp đến bên giường. Thấy được người trên giường, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Hiện ra trước mặt hắn là một hải đường xuân thụy đồ. Hai mắt Triệu Khả Nhiên khép lại, màu da trên mặt hồng nhuận, không có một chút dấu hiệu không khỏe, cánh mũi nhỏ nhắn thỉnh thoảng động một cái, hô hấp đều đều, nhìn tiểu nhân nhi trước mắt đang ngủ say. Thấy tình cảnh như thế, tin tưởng không có người nào nỡ lòng đánh thức.

Nhưng mà mặc dù biết Triệu Khả Nhiên ngủ rất say, nhưng Tư Đồ Húc vẫn lựa chọn đánh thức nàng. Bởi vì cho đến bây giờ nàng vẫn chưa dùng sáng, như vậy đối với thân thể không tốt. Hơn nữa vẫn ngủ say như vậy, dường như cũng không phải là bình thường.

Hắn đi tới bên giường, nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt của nàng, mở miệng kêu lên, “Vật nhỏ, tỉnh dậy, không cần ngủ nữa. Mau dậy ăn một chút đồ đi!”

“Đừng ồn.”  Đang ngủ bị quấy rầy, Triệu Khả Nhiên không nhịn được phất tay, muốn đuổi âm thanh quấy rầy nàng ngủ.

Thấy bộ dạng Triệu Khả Nhiên đáng yêu như vậy, Tư Đồ Húc bất đắc dĩ nở nụ cười, tiếp tục mở miệng kêu lên, “Vật nhỏ, nhanh rời giường. Bây giờ đã không còn sớm, không cần ngủ nữa.”

Vẫn bị quấy rầy, rốt cuộc Triệu Khả Nhiên mở mắt ra. Vuốt cặp mắt mông lung buồn ngủ, đầu tiên đập vào tầm mắt nàng chính là tuấn nhan của Tư Đồ Húc.

“Húc, chàng vẫn chưa lâm triều sao!” Triệu Khả Nhiên ngáp một cái, mới mở miệng nói, “Giờ nào rồi, chàng mau đi nhanh đi! Cũng không nên tới trễ.”

Nhìn cách Tư Đồ Húc ăn mặc, Triệu Khả Nhiên nghĩ rằng, Húc vẫn chưa lâm triều, nên thời gian vẫn còn sớm. Chỉ là, nàng cảm thấy có chút kỳ quái, lúc bình thường, Húc vào triều sớm, cũng sẽ không đánh thức mình, sẽ để cho mình ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại. Nhưng hôm nay làm sao vậy, sao phải kêu mình tỉnh dậy? ddiieenn/ddaann/llee/qquuyy/ddoonn

Thấy Triệu Khả Nhiên vẫn mơ mơ màng màng, Tư Đồ Húc nhíu mày, mở miệng hỏi, “Vật nhỏ, nàng có biết bây giờ là lúc nào rồi không?”

“Giờ nào rồi?” Triệu Khả Nhiên thật sự không hiểu tại sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng mà nàng vẫn thành thật trả lời, “Không phải chàng vẫn chưa lâm triều sao? Nếu như vậy, thời gian vẫn còn sớm! Đúng rồi, sao chàng lại đánh thức ta! Người ta còn chưa ngủ đủ!”

“Vật nhỏ, nàng nhìn bên ngoài đi!” Tư Đồ Húc sờ tóc của nàng, mở miệng nói, “Ta đã lâm triều rồi. Hiện tại ta đã hồi phủ, không phải là chưa ra ngoài.”

“Cái gì?” Nghe Tư Đồ Húc nói, Triệu Khả Nhiên kinh ngạc, vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn ngoài cửa sổ, xác thực hiện tại trời đã sáng, hoàn toàn nhìn ra được Tư Đồ Húc chính là đã lâm triều trở về.

“Tại sao có thể như vậy?” Vẻ mặt Triệu Khả Nhiên không dám tin, “Rõ ràng ta cảm thấy mình ngủ cũng không lâu! Sao lại trễ thế này?”

“Vật nhỏ, gần đây thân thể của nàng có chỗ nào không thoải mái không?” Tư Đồ Húc lo lắng nhìn Triệu Khả Nhiên, “Ta cảm thấy dường như gần đây tinh thần của nàng không được tốt, hơn nữa, gần đây nàng rất thích ngủ, nàng dậy ăn một chút đồ trước, một chút nữa, ta tìm thái y đến xem có phải có nào không ổn hay không?”

“Không cần khoa trương như vậy!” Triệu Khả Nhiên lắc đầu một cái, cự tuyệt nói, “Ta không có chuyện gì, không cần mời thái y! Chẳng qua là gần đây có nhiều việc, cho nên ta mới mệt mỏi, ngủ nhiều hơi mà thôi, chàng không cần phải ngạc nhiên như vậy. Ở đâu có người vì ngủ nhiều mà mời thái y chứ.”

Triệu Khả Nhiên cảm thấy Tư Đồ Húc quá khoa trương, mình không có vấn đề gì, sao phải mời thái y! Hơn nữa, nếu bởi vì lý do này mà mời thái y, để người khác biết, còn không chê cười nàng sao!

“Không được, mấy ngày nay tinh thần của nàng không tốt.” Tư Đồ Húc rất kiên trì, “Hơn nữa, hôm nay nàng lại ngủ đến giờ này, điều này chính là không bình thường.”

“Thật sự không cần.” Cho dù nói thế nào, Triệu Khả Nhiên không đồng ý, “Thân thể của chính ta, tự ta rõ ràng nhất, ta không có chuyện gì. Ta cũng biết rõ gần đây thật sự ngủ nhiều, nhưng trừ ngủ ra, căn bản cũng không có chuyện lớn gì, chàng không cần chuyện bé xé ra to như vậy.”

Cho dù Tư Đồ Húc khuyên thế nào, Triệu Khả Nhiên cố chấp không muốn thỏa hiệp. Đến cuối cùng, nàng liền mở miệng chuyển đổi đề tài.

“Được rồi, Húc, không cần nói nữa.” Triệu Khả Nhiên sờ bụng của mình, làm bộ đáng thương nhìn hắn, “Thời gian cũng không còn sớm, nhưng ta vẫn chưa ăn sáng? Chàng muốn ta ở đây đói bụng vừa thảo luận những chuyện này với chàng sao? Chờ một chút, cho dù ta không có vấn đề, cũng sẽ đói đến có chuyện.”

Nghe Triệu Khả Nhiên nói như vậy, Tư Đồ Húc rất đau lòng, mặc dù biết nàng cố ý nói sang chuyện khác, nhưng mà bản thân mình không nỡ để nàng đói bụng. Vì vậy hắn liền đứng lên, mở miệng nói, “Tất cả các ngươi vào đi!”

Nghe Tư Đồ Húc truyền gọi, Cầm Hương rất nhanh tiến vào. Sau khi các nàng hầu hạ, Triệu Khả Nhiên rất nhanh đã rửa mặt chải đầu xong.

Bởi vì thời gian đã đến trưa, cho nên bữa sáng Triệu Khả Nhiên cũng không cần ăn, trực tiếp dùng bữa trưa. Tư Đồ Húc cũng mệt mỏi một buổi sáng, cho nên hai người cùng nhau dùng cơm trưa.

Vốn chỉ nói một chút mà thôi, nhưng khi Triệu Khả Nhiên thấy bàn đầy thức ăn, ngược lại nàng cảm thấy đói bụng. Cũng không quản nhiều như vậy, trực tiếp ăn như hổ đói.

Nhìn dáng vẻ tham ăn của Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc bất đắc dĩ cười, “Không cần gấp, ăn từ từ, không có người nào giành với nàng.”

Nói xong, Tư Đồ Húc bắt đầu động thủ, bóc tôm cho Triệu Khả Nhiên. Hắn biết rõ, tiểu thê tử của mình rất ưa thích ăn tôm, chẳng qua là lười phải động thủ mà thôi. Rất nhanh, hắn liền bóc vỏ một con tôm, trực tiếp để trong chén Triệu Khả Nhiên.

Nhìn trong chén nhiều hơn con tôm, Triệu Khả Nhiên nhìn Tư Đồ Húc cười ngọt ngào, liền gắp lên, đưa lên miệng. Nhưng khi đưa đến bên miệng, Triệu Khả Nhiên ngửi được mùi vị của tôm, hoàn toàn không như mùi vị thường ngày, ngược lại có một mùi vị rất nồng.

“Ọe…”  một tiếng, Tư Đồ Húc vẫn chưa phản ứng kịp, Triệu Khả Nhiên đem đũa và chén ném trên bàn, sau đó bắt đầu phun. Rất nhanh, một trận mùi chua lan tỏa trong phòng.

Thấy dáng vẻ Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc sợ hãi, hắn cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng tới bên cạnh Triệu Khả Nhiên, nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng, nóng nảy mở miệng hỏi, “Vật nhỏ, nàng làm sao vậy, có phải có chỗ nào khó chịu hay không?”

Dường như đem tất cả mọi thứ trong bụng phun ra, Triệu Khả Nhiên mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nàng khoát tay áo, mở miệng nói, “Húc, không cần lo lắng, mùi tanh của tôm thật sự quá nặng, cho nên ta mới không nhịn được. Cũng không biết có phải còn sống hay không. Chỉ là, bây giờ ta đã tốt hơn nhiều.”

“Xem ra, vẫn nên truyền thái y đến xem một chút mới được.” Tư Đồ Húc ôm lấy Triệu Khả Nhiên, đi tới nội thất, “Gần đây tinh thần của nàng không tốt lắm, bây giờ còn như vậy.”

“Ta thật sự không có việc gì.” Triệu Khả Nhiên thuận theo rúc vào trong ngực Tư Đồ Húc, “Không cần lao sư động chúng như vậy. Ta chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được.” ddiieenn/ddaann/llee/qquuyy/ddoonn

“Không được.” Lúc này, Tư Đồ Húc rất kiên trì, “Hiện tại cho dù nàng nói cái gì cũng được, nàng cũng phải kiểm tra một chút. Vật nhỏ, không phải nàng cũng nói sao? Nàng không phải người giấu bệnh sợ thầy thuốc, nếu nói như vậy, nàng cũng không cần cự tuyệt.”

Thấy bộ dạng Tư Đồ Húc, Triệu Khả Nhiên cũng biết cho dù mình nói gì cũng không có tác dụng. Rất nhanh, nàng liền bị Tư Đồ Húc nhẹ nhàng đặt lên giường.

Tiếp đó, Tư Đồ Húc liền gọi người ta vào thu thập một chút, cũng gọi người đi thỉnh thái y.

Cầm Hương bọn họ vào cửa vừa nhìn, ngược lại thật sự giật mình, nhất là khi thấy một mảnh bừa bãi, họ càng giật mình. Mà Nguyệt cô, vừa nhìn thấy Triệu Khả Nhiên nằm trên giường, mà Tư Đồ Húc ngồi ở bên giường, sắc mặt cũng không được tốt lắm, bà liền cảm thấy lo lắng.

Bà vội vã đi tới bên cạnh Triệu Khả Nhiên, quan tâm mở miệng nói, “Vương phi, người làm sao vậy, có phải người có chỗ nào không thoải mái hay không!”

“Ta không sao.” Triệu Khả Nhiên mở miệng cười trấn an, “Nguyệt cô, người không cần lo lắng, ta cũng không có chuyện gì. Chỉ là đang dùng bữa, có thể là tôm không được sạch sẽ! Cho nên ngửi thấy một ít mùi tanh sau đó có chút buồn nôn mà thôi. Nhưng mà, Húc đã phái người đi mời thái y rồi, người không cần gấp gáp.”

“Nàng còn nói!” Nhìn dáng vẻ hời hợt của Triệu Khả Nhiên, còn có vẻ mặt tái nhợt của nàng, Tư Đồ Húc không nhịn được lên tiếng, “Mới vừa rồi nàng không chỉ có buồn nôn mà thôi, nàng rõ ràng là ói ra. Hơn nữa những gì mới ăn đều ói ra toàn bộ. Ta đã căn dặn phòng bếp làm lại bữa trưa rồi. Nàng nghỉ ngơi một chút, sau khi để thái y kiểm tra, lại ăn một chút gì rồi nghỉ ngơi một chút!”

“Cái gì, vương phi, có phải người ngã bệnh hay không, đang êm đẹp sao lại ói cơ chứ? Nô tỳ sớm đã nói, bình thường người không nên quá mệt mỏi, người xem…”

Đang lúc Nguyệt cô nói lảm nhảm, hình như bà nghĩ tới điều gì, giọng nói ngưng lại, hơn nữa, bà còn trợn to hai mắt, khiếp sợ nhìn Triệu Khả Nhiên.

“Nguyệt cô, người làm sao vậy?” Thấy bộ dạng Nguyệt cô, Triệu Khả Nhiên nghi ngờ mở miệng nói, “Người không sao chứ! Thật ra thì ta không sao, có thể bởi vì gần đây quá mệt mỏi, cho nên mới như vậy, người không cần dùng lo lắng.”

Dường như Nguyệt cô không nghe được lời nói của Triệu Khả Nhiên, ánh mắt tràn đầy quỷ dị, bà cũng không có mở miệng trả lời, ngược lại đột nhiên hỏi một câu, “Vương phi, tháng này nguyệt sự của người đã đến chưa?”

“Nguyệt cô!" Tư Đồ Húc đang ở bên cạnh, thế nhưng Nguyệt cô lại hỏi vấn đề như vậy, Triệu Khả Nhiên cảm thấy rất lúng túng. 

Nguyệt cô giống như không nhìn thấy một dạng lúng túng của Triệu Khả Nhiên, vội vã hỏi tới, “Vương phi, người nói mau!”

Triệu Khả Nhiên cũng không biết Nguyệt cô làm sao, chỉ là thấy dáng vẻ nóng nảy của Nguyệt cô, nàng vẫn mở miệng trả lời, “Còn không có.”

Nhưng mà, mới vừa trả lời xong, Triệu Khả Nhiên ngây ngẩn cả người, nàng rốt cuộc biết tại sao Nguyệt cô hỏi như thế. Xác thực, tháng này nguyệt sự của nàng vẫn chưa đến, hơn nữa đã qua cũng khoảng mười ngày. Hơn nữa gần đây nàng thích ngủ, còn có mới vừa rồi không ngửi được mùi tanh. Tất cả tất cả đều đang nói một vấn đề.

Triệu Khả Nhiên ngây dại, nàng không tự chủ vươn tay ra, đặt lên bụng của mình, trong mắt tràn đầy mê mang.

“Vật nhỏ, nàng làm sao vậy, nàng không sao chứ!” Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc rất lo lắng, vội vàng dùng tay đặt lên trán Triệu Khả Nhiên, “Vật nhỏ, rốt cuộc nàng làm sao, có phải không thoải mái hay không! Không cần phải gấp, thái y sẽ đến nhanh thôi.”

Nói xong, Tư Đồ Húc trực tiếp mở miệng hướng bên ngoài hô, “Thi Hương, ngươi lập tức đi vào.”

Thái y vẫn chưa đến, lúc này Tư Đồ Húc nhớ tới Thi Hương. Thi Hương cũng học y, hắn nghĩ để cho Thi Hương kiểm tra cho vật nhỏ một chút.

“Vương gia không cần phải gấp.” Ở một bên Nguyệt cô đã sớm không còn sốt ruột, trên mặt bà hiện lên nụ cười sáng lạn, “Vương phi không có chuyện gì.”

“Ngươi có ý tứ gì?” Tư Đồ Húc cau mày nhìn Nguyệt cô, “Ngươi nói…”

Nụ cười trên mặt Nguyệt cô cũng không hề thu lại, giọng nói của bà rất hưng phấn, “Vương gia, vương phi chắc là mang thai, cho nên mới có phản ứng này. CHúc mừng vương gia, người sắp làm phụ thân rồi.”

“Cái gì!” Nghe được Nguyệt cô nói, Tư Đồ Húc kêu lên sợ hãi, vẻ mặt hắn không dám tin nhìn bụng Triệu Khả Nhiên, thái độ cũng bắt đầu từ từ trở nên hưng phấn.

Có thai? Hài tử của hắn và vật nhỏ sao? Không biết là con trai hay con gái, khi lớn lên sẽ giống ai? Vừa nghĩ tới bậy giờ hài tử của hắn và vật nhỏ đang hình thành. Trong lòng của hắn liền dâng lên một cỗ cảm giác rất kỳ quái. Ê ẩm, ngọt ngào, nhưng lại giống như một cỗ hưng phấn không rõ.

Nghĩ đến đây, Tư Đồ Húc không nhịn được cười ngây ngô, hơn nữa vươn ra tay, đặt tay lên trên bụng Triệu Khả Nhiên, “Vật nhỏ, con của chúng ta.” ddiieenn/ddaann/llee/qquuyy/ddoonn

Nghĩ tới khả năng này, trong lòng Triệu Khả Nhiên cũng không cầm được vui mừng, nhưng nàng vẫn rất tỉnh táo, “Húc, bây giờ còn không biết!”

Vừa lúc đó, Thi Hương từ bên ngoài đi vào, vừa nhìn thấy nàng, Tư Đồ Húc vội vàng mở miệng, “Thi Hương, ngươi qua đây, lập tức bắt mạch cho vương phi.”

Thi Hương vẫn chưa hiểu nguyện nhân, nhưng nàng vẫn đi tới bên giường, bắt đầu bắt mạch cho Triệu Khả Nhiên. Lúc mới bắt đầu, vẻ mặt của nàng rất nghiêm túc, nhưng dần dần, dường như nàng phát hiện ra cái gì, trợn mắt nhìn xuống. Nhưng nàng vẫn không nói chuyện, mà càng nghiêm túc tiếp tục bắt mạch. Lại qua một lúc lâu, trên mặt của nàng từ từ trở nên buông lỏng, hơn nữa còn lộ ra nụ cười.

Cuối cùng, Thi Hương đứng lên, thi lễ với Tư Đồ Húc và Triệu Khả Nhiên, mở miệng cười nói, “Chúc mừng vương gia, vương phi nàng đã mang thai hai tháng.”
Bình Luận (0)
Comment