Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 153.2 - Chương 153.155

Chương 153:


Gió đột nhiên nổi lên trên núi, gào thét lang thang giữa các miếu thờ.
Trình Sưởng bước ra khỏi tĩnh thất, gặp phải La Phục, võ vệ trưởng của Hoàng Thành Ty.
Hắn chắp tay với Trình Sưởng, hạ giọng nói: “Điện hạ, Vệ đại nhân phái mạt tướng tới bảo vệ ngài.”
Hôm nay tế tổ, tuy rằng Dực Vệ ty hộ tống dọc đường, nhưng vì Chiêu Nguyên Đế đề phòng các thống lĩnh và chỉ huy sứ của cấm quân tự nâng cao địa vị của mình, từng ra lệnh thay đổi các nhóm võ vệ của Điện Tiền Ty, Hoàng Thành Ty, và Dực Vệ ty theo định kỳ, nhóm của La Phục bị Vệ Giới nhét vào chỗ của Trình Diệp.
La Phục lại nói: “Vệ đại nhân đã dự đoán được tình hình ở núi Bình Nam, hắn sẽ mau chóng nghĩ cách chạy tới.”
Trình Sưởng khẽ gật đầu, hỏi tình huống dưới chân núi, sau đó đi về phía đông của ngôi miếu.
Chiêu Nguyên Đế và Điền Trạch đã tụng kinh xong, hiện tại được mời đến Vấn Hiền đài bên cạnh Linh Âm Điện.

Lúc Trình Sưởng đến, không ít tông thất đã chờ ở trong đại thất, Chiêu Nguyên Đế ngồi trên đầu, đang nghe Trình Diệp bẩm báo tình huống dưới chân núi.
“Mạt tướng vừa phái người đi xuống chân núi điều tra, binh vệ đi theo Phụ Quốc tướng quân có hơn 300, nhưng đây là bề ngoài, trong núi e rằng còn mai phục không ít, con số cụ thể phải đợi binh lính thân tín của mạt tướng cẩn thận điều tra rõ mới biết.”
Chiêu Nguyên Đế gật đầu, tĩnh tâm một lát, thấy một binh lính của Dực Vệ ty vội vàng đi vào điện, vén áo vái chào: “Bẩm bệ hạ, có chuyện lớn rồi, Phụ Quốc tướng quân liên hợp với Du Kỵ tướng quân của doanh trại Tây Sơn, mai phục gần một vạn người ở núi Bình Nam.”
Các tông thất nghe nói Trình Minh Thăng mang theo gần một vạn người tới núi Bình Nam đều nhìn trân trối, hôm nay cấm vệ của Dực Vệ ty đi theo chỉ tổng cộng có khoảng 5000 người?

“To gan!” Chiêu Nguyên Đế cả giận, “Ông ta muốn làm phản hay sao?!”
Giống như để chứng minh lời của Chiêu Nguyên Đế trở thành sự thật, một binh lính khác của Dực Vệ ty bước nhanh vào trong điện, “Bệ hạ, không xong rồi! Phụ Quốc tướng quân tự mình chém các cấm vệ binh tiến lên thương lượng, giơ cao cờ, e rằng muốn làm phản!”
Tiếng la hét ầm ĩ dưới chân núi đã ngừng, thay vào đó là một tràng tiếng tù và nối tiếp nhau, nơi Phụ Quốc tướng quân khởi binh cách ngôi chùa trên núi một khoảng, tiếng tù và bị trận gió gào thét thổi tới tai mọi người có chút mờ mịt, nhưng tiếng hò hét bên ngoài núi lại rung trời.
Các tông thất rốt cuộc hoảng loạn, có người hỏi: “Sao Phụ Quốc tướng quân làm phản? Chẳng lẽ vì đứa con riêng của ông ta?”
Có người lại nói: “Trình Minh Thăng có thể mai phục nhiều binh mã như vậy ở núi Bình Nam, nhất định đã chuẩn bị từ lâu, lúc ấy Xa Nho chưa xảy ra chuyện! Chỉ sợ Xa Nho chỉ là một vỏ bọc để khởi binh, hôm nay Trình Minh Thăng khởi binh là đã tính toán trước!”
“Ông ta nắm vài ngàn binh mã, cộng thêm Du Kỵ tướng quân, cũng chỉ có một vạn, làm phản bằng cách nào? Dựa vào cái gì để phản?”
Người nói chuyện đẩy một người khác đứng bên cạnh và hỏi: “Lục đại nhân, mấy ngày trước Phụ Quốc tướng quân làm ầm ĩ chuyện đứa con riêng của ông ta ở tam ty, Kế đại nhân của Đại Lý Tự phái ngài điều tra phải không? Ngài có tìm được manh mối hữu ích nào chưa?”
Người bị hỏi tên là Lục Xương Thạch, tuổi gần xế chiều, mặt trắng râu dài, là con trai thứ tư của Bình Loan quận chúa Nghi Tân thuộc tiền triều, được làm quan nhờ lòng nhân ái, hiện đang nhậm chức bình sự ở Đại Lý Tự.
Từ lúc Lục Xương Thạch nghe nói Phụ Quốc tướng quân khởi binh thì sắc mặt vô cùng khó coi, bị người khác đẩy ra hỏi, ông giật mình.
Ông do dự một lát, liếc nhìn Trình Sưởng bên trái, tiến lên một bước bẩm báo: “Bẩm bệ hạ, thần nhận lệnh Kế đại nhân của Đại Lý Tự, đã khám xét nhà của cháu trai Xa Nho của Phụ Quốc tướng quân hai lần, tìm…… thấy một ít kỳ lạ.”
Chiêu Nguyên Đế hỏi: “Ngươi tìm thấy gì?”
Lục Xương Thạch hơi hé miệng, tựa như không biết biểu đạt như thế nào, trong giây lát, thò tay vào ngực, lấy ra một lá thư.
Ông đang định trình lá thư lên, đột nhiên nghe một tiếng “bùm” rất lớn, toàn bộ núi Bình Nam dường như rung chuyển.

Sắc mặt mọi người kinh hãi, hoảng sợ nhìn xung quanh, những người nhát gan đã bắt đầu run rẩy.

Trình Diệp nhanh chóng đi vài bước, nhìn bên ngoài Vấn Hiền Đài, sau đó trở lại trong thất, bẩm với Chiêu Nguyên Đế: “Bệ hạ, là thuốc nổ.”
Hắn dừng lại, ngửi cẩn thận rồi nói: “Chỉ nghe tiếng, không thấy hình dạng, không nghe mùi, như vậy thuốc nổ được chôn rất xa, nhưng tiếng nổ lớn như thế, nhất định là số lượng lớn.”
“Cái này…… sao trong núi có thuốc nổ? Chẳng lẽ do Phụ Quốc tướng quân mai phục trước đó?” Một tông thất hoảng hốt nói.
Trình Diệp không đáp lời hắn, ra lệnh cho hai binh lính: “Đi xem thuốc nổ cụ thể ở đâu, ai đã chôn nó.”
“Vâng.” Hai binh lính đáp lời và lui xuống.
Dưới chân núi, cuộc giao chiến giữa Dực Vệ ty và phản quân dường như cũng bị ảnh hưởng bởi thuốc nổ nên dừng lại, nhưng một lát sau, một tiếng tù và vang lên, phía đông của núi Bình Nam lại truyền đến tiếng hành quân.

Tiếng hành quân này dường như cho phản quân dũng khí vô hạn, xông lên núi hết đợt này tới đợt khác.
Trình Diệp nôn nóng trong lòng khi nghe vậy, hắn vốn là tướng soái đứng trước trận, nếu có thể, hắn thật sự muốn tự mình xuống núi để dẫn binh ngăn địch.

Nhưng hắn không thể, hiện giờ hắn là chỉ huy sứ của cấm vệ, nhiệm vụ chính là bảo vệ sự an nguy của thiên tử.
Trình Diệp thầm tính toán tình hình trận chiến, ngay lúc Trình Minh Thăng mang binh làm náo loạn, hắn đã phái hai phó tướng tín nhiệm nhất xuống chân núi để ngăn địch, với binh lực của Dực Vệ ty, ngăn cản nửa ngày cũng không thành vấn đề.
Nhưng thuốc nổ vừa nổ ở phía tây nam của ở chùa Minh Ẩn, Trình Minh Thăng không mai phục binh mã phía tây nam, như vậy ai đã cho nổ thuốc nổ này?
Trình Diệp chắp tay với Chiêu Nguyên Đế: “Bệ hạ, mạt tướng đã phái người cưỡi ngựa chạy nhanh tới doanh trại Tây Sơn và Kim Lăng, xin Quy Đức tướng quân hoặc Vệ đại nhân mang năm vạn binh mã ra khỏi thành để hộ tống, nhưng hiện giờ xem ra năm vạn sẽ không đủ.

Thần cầu xin bệ hạ ra lệnh, gọi Tuyên Uy tướng quân, Minh Uy tướng quân và vài vị tướng quân mang mười vạn người đến chùa Minh Ẩn giúp vua.”
Chiêu Nguyên Đế nói: “Chuẩn.”
“Ngoài ra,” Trình Diệp nói, “Thần cầu xin bệ hạ đưa các tông thất đến Thùy Ân Cung tạm lánh.”
Thùy Ân Cung là hành cung phía bắc của chùa Minh Ẩn, nói là hành cung nhưng thật ra không hẳn vậy, vì điện thất không thể lớn hơn chùa hoàng gia, cho nên quy mô của nó nhỏ hơn hành cung bình thường, là chỗ thiên gia nghỉ ngơi trước khi đến chùa Minh Ẩn cầu phúc.
Mười mấy năm trước chùa Minh Ẩn bị bỏ hoang, Thùy Ân Cung không được sử dụng, cho đến mùa xuân năm nay Ngũ điện hạ về cung, Thùy Ân Cung mới được trùng tu và sử dụng lại cùng với chùa Minh Ẩn.
Trong Thùy Ân Cung có vài tòa tháp đan xen rất hợp lý, tòa cao nhất nằm trên đỉnh núi, tòa thấp hơn cũng gần vách núi, dễ phòng thủ khó tấn công, hiện giờ trong núi đầy quân, là nơi lánh nạn tuyệt vời.
Chiêu Nguyên Đế khẽ gật đầu khi nghe đề nghị của Trình Diệp, liếc nhìn Ngô Mão bên cạnh.
Ngô Mão hiểu ý, lập tức dẫn nội thị và cấm vệ đếm số lượng tông thất trong và ngoài Vấn Hiền Đài.
Không bao lâu sau, Ngô Mão bẩm báo: “Bệ hạ, ngoại trừ vài phụ nữ và trẻ em, các tông thất đều ở Vấn Hiền Đài, cấm vệ của Dực Vệ ty đã lên núi tìm những phụ nữ và trẻ em này, ngoài ra ——” ông dừng lại một chút, cầm phất trần khom người cúi đầu, “Lăng Vương điện hạ không có ở đây.”
Chiêu Nguyên Đế nhíu mày: “Huyên nhi đi đâu?”

“Bẩm bệ hạ.” La Phục Vưu lên tiếng trong đám đông, “Lúc Phụ Quốc tướng quân mang binh đến náo loạn, Lăng Vương điện hạ sợ quấy rầy lễ tụng kinh của bệ hạ và Ngũ điện hạ nên đã tự mình xuống núi để xem.

Hiện giờ e rằng bị kẹt trong vụ binh loạn dưới chân núi, xin bệ hạ phái người đi tìm điện hạ ngay lập tức, chớ để người của Phụ Quốc tướng quân bắt đi.”
Mấy người khác nhìn thấy Lăng Vương xuống núi cũng đồng ý.
Nạn binh loạn vẫn ở ngoài cửa núi, bởi vì phải đợi Lăng Vương, mọi người không đến Thùy Ân Cung ngay lập tức, một người nhớ tới vừa nãy Lục Xương Thạch muốn bẩm báo gì đó với Chiêu Nguyên Đế nên nhắc nhở: “Không phải ngài nói ở trong phủ của Xa Nho lục soát được thứ gì đó kỳ lạ hay sao? Không mau trình lên bệ hạ đi?”
Lá thư mà Lục Xương Thạch đang cầm đã bị thấm ướt mồ hôi, nghe nhắc nhở, Lục Xương Thạch tiến lên một bước, dâng lá thư lên: “Bệ hạ.”
Ngô Mão vội vàng nhận lấy lá thư, vốn muốn trình lên Chiêu Nguyên Đế, nhưng đưa tới trước mặt Chiêu Nguyên Đế, thấy ông liếc nhìn Điền Trạch, Ngô Mão chuyển lá thư cho vị Ngũ điện hạ này.
Điền Trạch mở thư ra, sắc mặt thay đổi ngay lập tức.
Hắn nắm chặt lá thư, sau một lúc lâu không nói lời nào, cho đến khi Chiêu Nguyên Đế hỏi: “Thư viết cái gì?” Điền Trạch mới nói: “Bẩm phụ hoàng, lá thư này…… có vẻ là đường huynh đã viết cho Phụ Quốc tướng quân.”
Chỉ có một người ở Đại Tuy được Điền Trạch gọi là đường huynh, lớn hơn hắn nửa tuổi, đó là vương thế tử Trình Sưởng.
Chiêu Nguyên Đế vừa nghe vậy, ánh mắt híp lại, nhìn Trình Sưởng trong y phục màu xanh đen ở phía dưới bên trái, nhưng dù sao ông cũng là đế vương đã trải qua mấy chục năm mưa gió, tuy rằng dự đoán được ai là người viết lá thư này, thế nhưng chẳng thay đổi sắc mặt, chỉ hỏi: “Xác định là Sưởng Nhi gửi Trình Minh Thăng?”
Điền Trạch nói: “Xác định, trên thư có ấn riêng của đường huynh…… Chữ viết, cũng là của đường huynh.”
Chiêu Nguyên Đế cầm thư xem, một lát sau, ném thư xuống đất: “Sưởng Nhi, ngươi giải thích thế nào về vụ khởi binh của Trình Minh Thăng hôm nay?!”.

Chương 154:


Lời vừa dứt, các tông thất trong điện không đọc thư cũng biết trong thư viết cái gì.


Mọi người nhất thời nhìn Trình Sưởng đầy kinh ngạc và hiểu rõ.


Thảo nào.


Nghe nói Phụ Quốc tướng quân chỉ quản lý vài ngàn binh mã, làm sao dám khởi binh phạm thượng, hóa ra là do vị vương thế tử này sai bảo.


Trình Sưởng tiến lên trước một bước, nhặt thư dưới đất lên, nhìn kỹ, sau đó nói: “Bệ hạ, thư này không phải do thần viết.”


Hắn lại trình lá thư lên: “Chữ trên lá thư quả thật giống như của thần, con dấu cũng là con dấu mà thần sử dụng ở Ngự Sử Đài, nhưng ——” hắn dừng lại, đưa thư cho Ngô Mão cầm, xắn tay áo bên tay phải lên, “Tay phải của thần đã bị thương nửa tháng trước, kể từ đó đều dùng tay trái viết chữ, chữ viết trên thư này giống như chữ viết bằng tay phải của thần.”




“Lời biện bạch của thế tử điện hạ quá yếu, ai biết có phải ngài viết lá thư này thông đồng với Phụ Quốc tướng quân nửa tháng trước hay không?” Một tông thất nói.


Lúc này, một đại quan của Lễ Bộ bước ra khỏi đám đông, vái lạy Chiêu Nguyên Đế: “Bệ hạ, có thể cho thần đánh giá lá thư của thế tử điện hạ được không?”


Chiêu Nguyên Đế gật đầu, ngay sau đó vị đại quan của Lễ Bộ tiến lên vài bước, lấy lá thư từ tay Ngô Mão.


Ông không đọc nội dung của lá thư, mà lấy ra quan ấn của mình từ bên hông, cẩn thận so sánh với con dấu bên trái phía dưới thư.


Trong giây lát, ông dâng lá thư bằng hai tay: “Bẩm bệ hạ, lá thư thông đồng với Phụ Quốc tướng quân thực sự không phải do thế tử điện hạ viết. Vi thần cho rằng, có người nhân cơ hội vu oan cho điện hạ.”


Chiêu Nguyên Đế hỏi: “Ý ngươi là gì?”


Vị đại quan của Lễ Bộ nói: “Bẩm bệ hạ, Ngũ điện hạ về kinh vào mùa xuân năm nay, Lễ Bộ đúc lại một đợt ấn để ăn mừng việc này. Các quan ấn này được đúc xong hôm đầu tháng 5, từ lúc đúc ấn cục của Lễ Bộ phân phát đến các nha ty, đến nay vừa đúng nửa tháng. Lễ Bộ đúc các quan ấn thoạt nhìn giống nhau, nhưng để phân biệt các lô, thường sẽ đánh dấu bằng hoa văn đặc biệt ở khung ngang phía dưới bên phải. Con dấu riêng của thế tử điện hạ trên lá thư này là lô mà Lễ Bộ mới đúc hôm tháng 5, bởi vậy suy đoán, lá thư này chỉ có thể được viết sau tháng 5. Tuy nhiên, tay phải của thế tử điện hạ đã bị thương vào tháng 5, làm sao viết thư bằng tay phải? Có thể thấy, có người bắt chước bút tích của điện hạ, cố tình vu oan cho điện hạ.”


Sau khi vị đại quan của Lễ Bộ nói xong, ông trình con dấu của mình lên, cho Ngô Mão xem hoa văn đặc biệt trên con dấu, Ngô Mão dâng lên cho Chiêu Nguyên Đế.


Chiêu Nguyên Đế xem con dấu xong, không chất vấn Trình Sưởng nữa, trái lại hỏi La Phục Vưu đang gục đầu không nói gì: “La phó sử, ngươi thấy thế nào?”


La Phục Vưu chìm nổi mấy chục năm trên quan trường, làm sao so sánh tâm trí của ông với những tông thất chỉ lo hưởng lạc này được?




Từ khi Lục Xương Thạch trình lá thư tố cáo Trình Sưởng thông đồng với Phụ Quốc tướng quân, La Phục Vưu đã cảm thấy không thích hợp.


Ông biết hôm nay Phụ Quốc tướng quân khởi binh là do Chiêu Nguyên Đế sai bảo, sớm muộn gì Chiêu Nguyên Đế cũng chụp tội danh này lên đầu Trình Sưởng.


Nhưng bệ hạ là ngôi cửu ngũ, kiểm soát đại cục, cho dù muốn định tội Tam công tử cũng không cần gấp gáp nhất thời. Lúc này Phụ Quốc tướng quân mưu nghịch đã trở thành sự thật, sau lễ tế tổ hôm nay, trở lại Kim Lăng, phái người đến phủ của Phụ Quốc tướng quân lục soát, từng bước “thu bằng chứng rồi chém đầu”, như vậy sẽ không để người khác mượn cớ.


Hơn nữa, Phụ Quốc tướng quân vừa mới khởi binh bên kia thì đã bắt được kẻ chủ mưu bên này, trùng hợp như vậy, ngược lại khiến người ta khó tin.


Bởi vậy có thể thấy, lá thư bôi nhọ Trình Sưởng này tuyệt đối không phải do Chiêu Nguyên Đế sai người làm.


Tuy nhiên, nếu Chiêu Nguyên Đế không làm việc này, ai là người đứng phía sau?


Chớ nói đến tông thất có mặt ở đây, cho dù tính toàn bộ Đại Tuy, chỉ có một vài người đủ khả năng khiêu khích Tam công tử.


Không phải Tam công tử tự bôi nhọ mình đó chứ?


Nghĩ như vậy, La Phục Vưu đột nhiên thấy lạnh ngắt trong lòng, ông không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy sắp xảy ra tình huống ngoài ý muốn, phải nhanh chóng che lấp, vì thế chắp tay nói: “Bẩm bệ hạ, thần cũng cho rằng lá thư này không phải do thế tử điện hạ viết. Nếu thế tử điện hạ thật sự thông đồng với Phụ Quốc tướng quân, là người chủ mưu, vì sao bây giờ không ở trong quân mà ở Vấn Hiền Đài?”


“Thần cho rằng,” La Phục Vưu dừng một chút mới nói tiếp, “Chủ mưu của vụ án mưu nghịch này, đợi khi bệ hạ trở lại Kim Lăng rồi điều tra cũng không muộn, bây giờ đang binh loạn trong núi, bệ hạ nên đến Thùy Ân Cung ngay lập tức để tạm lánh.”


“La đại nhân nói có lý.” Nhưng Trình Sưởng không muốn việc này trôi qua một cách dễ dàng như vậy, “Nếu bổn vương thật sự thông đồng với Phụ Quốc tướng quân, là người chủ mưu, vì sao bây giờ không ở trong quân mà ở Vấn Hiền Đài?”


“Bệ hạ, mưu nghịch không phải là chuyện nhỏ, thần bị người khác bôi nhọ, xin bệ hạ trả lại sự trong sạch cho thần.” Trình Sưởng nói, khom người trước Chiêu Nguyên Đế, “Phụ Quốc tướng quân chỉ quản lý vài ngàn binh mã, nếu không có người sai khiến, một mình ông ta sẽ không dám mưu phản, nhưng nhìn khắp triều đình, có bao nhiêu người có thể khiến cho Phụ Quốc tướng quân nghe lệnh?”


“Bệ hạ, theo như lời của La đại nhân vừa nói, người hiện giờ không ở Vấn Hiền Đài mà ngược lại rơi vào giữa quân, hắn là ai?”


Vết thương trên tay phải là do tự hắn cầm dao cắt.


Lá thư bôi nhọ hắn thông đồng với Phụ Quốc tướng quân cũng do hắn ra lệnh cho Túc Đài giả mạo.


Mục đích từ đầu đến cuối của Trình Sưởng chỉ có một, đó là buộc Chiêu Nguyên Đế và Lăng Vương đấu với nhau, hắn muốn hai cha con giả nhân giả nghĩa đến cực điểm này phải trả nợ bằng máu.


Nhưng hắn biết, cho dù Lăng Vương thật sự khởi binh, Chiêu Nguyên Đế cũng chưa chắc sẽ thật sự muốn lấy mạng hắn. Dù sao mấy năm nay lão hoàng đế đã tỉnh ngộ, có phần áy náy đối với đứa con này, cho nên Trình Sưởng cần lợi dụng cơ hội này, trước mặt tông thất, chụp cho Lăng Vương một tội danh không thể không giết —— mưu phản.


Đúng như La Phục Vưu nghĩ, lúc này Phụ Quốc tướng quân mới khởi binh, lấy một lá thư để bôi nhọ Trình Sưởng là kẻ chủ mưu phía sau, đây là hạ sách, Chiêu Nguyên Đế sẽ không làm.


Nhưng nếu thông qua lá thư này, bôi nhọ chính mình trước, sau đó tìm ra sơ hở, tẩy sạch bản thân khỏi vụ án mưu nghịch, ngược lại chĩa mũi dùi vào một người khác có khả năng làm phản, hạ sách sẽ trở thành thượng sách.


Chẳng phải Chiêu Nguyên Đế muốn chụp tội danh xúi giục Phụ Quốc tướng quân làm phản lên đầu hắn hay sao? Như vậy hắn sẽ thuận nước đẩy thuyền, đưa tội danh này cho Lăng Vương.


Dù sao Lăng Vương vốn muốn làm phản, hiện giờ hắn và Phụ Quốc tướng quân trở thành “đồng lõa”, không cần giương cao ngọn cờ “thanh trừng gian thần bên cạnh vua”.





Lúc này, hai binh lính được Trình Diệp phái đi điều tra thuốc nổ vội vàng trở lại.


“Bệ hạ, có chuyện không ổn, thuốc nổ vừa nổ trên con đường phía tây nam của chùa Minh Ẩn khiến cho núi đá bị sụp đổ, chặn con đường gần nhất từ doanh trại Tây Sơn Doanh đến tiếp viện chùa Minh Ẩn, các tướng quân và binh mã của doanh trại Tây Sơn e rằng sẽ chậm trễ giữa đường!”


Một binh lính khác nói: “Bẩm bệ hạ, Kim Lăng truyền tin đến, nói rằng sáng nay các tù nhân trong một nhà lao ở ngoại ô kinh thành đột nhiên được quản ngục cố ý thả ra, hiện đang gây náo loạn khắp nơi ở Kim Lăng, chỉ sợ các phòng ở Xu Mật Viện, Điện Tiền Ty và Hoàng Thành Ty trong cung cũng bị chặn trên đường!”


“Bệ hạ.” Trình Sưởng nói, “Chuyện tới hiện giờ, ai ‘có tham vọng’, ai ‘thanh trừng gian thần bên cạnh vua’, còn không rõ ràng hay sao?”


Trong núi, tiếng chém giết rung trời, hắn chỉ ra bên ngoài núi: “Bên ngoài binh loạn khắp bốn phía, Lăng Vương là một hoàng tử mà không ở bên cạnh bệ hạ, vì sao như vậy? Hắn muốn lấy thân thể để ngăn địch, hay là mang binh đến giúp vua? Hắn không xuất thân là võ tướng, cũng không nắm binh quyền, binh lính ở đâu ra, lấy đâu ra tự tin để xâm nhập vào trận địa của địch?”




Cho tới hôm nay, hắn sinh tử vô số lần, đã rơi xuống vực sâu, cho nên điều hắn muốn không còn là bảo vệ tính mạng của mình.


Hắn không có bản lĩnh hết sức cao cường để kéo vị hoàng đế ngồi trên cao này rơi khỏi tôn vị, nhưng ít nhất hắn muốn ông ta nếm trải nỗi đau, chịu đựng nỗi khổ, hắn muốn thấy chính miệng ông ta ra lệnh “giết” con trai của mình, hắn muốn những người phải trả giá đắt không thể chết tử tế!


Chiêu Nguyên Đế nhìn Trình Sưởng với ánh mắt hung ác và nham hiểm.


Có lẽ sau lần rơi xuống nước, đứa cháu trai này của ông đã thay đổi, ông chưa bao giờ nhìn thấy khí chất tỉnh táo lại xa cách ở người thứ hai.


Chiêu đoạn tuyệt đường lui rồi xông ra được sử dụng rất tốt, ngay cả người làm hoàng đế nhiều năm như ông cũng không đoán trước được.


Lúc này, một cấm vệ của Dực Vệ ty vội vàng vào trong điện, bẩm với Chiêu Nguyên Đế: “Bệ hạ, thật sự quá tốt, Trung Võ tướng quân của doanh trại Tây Sơn, Hoài Tập tướng quân, Trương Nhạc tướng quân, và Bùi Lan đại tướng quân cùng tám vị tướng quân mang theo binh mã đến diệt địch giúp vua!”


Nhưng mà lời này vừa dứt, chỉ có vài người trong điện lộ ra vẻ vui mừng, những người còn lại đều kinh ngạc không thôi.


Con đường ngắn nhất để tiếp viện chùa Minh Ẩn đã bị chặn, không ai có thể tới nhanh như vậy để giúp vua, ngoại trừ…… đã mai phục từ lâu trong núi.


Đại quan nói giúp Trình Sưởng lúc nãy nhất thời không quan tâm đến lễ nghĩa, không đợi Chiêu Nguyên Đế lên tiếng đã vội hỏi: “Bọn họ có bao nhiêu binh mã?”


“Tổng cộng gần mười vạn.”


“Lăng Vương điện hạ đâu?”


“Lăng Vương điện hạ hiện đang bàn bạc với hai vị tướng quân Tuyên – Võ ở phía đông, hai vị tướng quân đang trên đường lên chùa Minh Ẩn, mang theo binh mã giao chiến với Phụ Quốc tướng quân dọc đường.”


“Xong rồi.” Vị đại quan của Lễ Bộ mềm nhũn cả chân, ngã ngồi dưới đất, “Vừa ăn cướp vừa la làng, toàn bộ xong rồi.”


“Tiểu quận vương.” Trình Sưởng nhìn Trình Diệp, “Xin tiểu quận vương nói chính xác, 5000 binh mã của Dực Vệ ty giao chiến với mười vạn người, có phần thắng không? Có thể đánh đến khi nào?”


Trình Diệp nói: “Phần thắng cực kỳ nhỏ, nhưng đường núi gập ghềnh, dựa vào địa hình, có thể cầm cự một thời gian.”


Hắn nói xong, chắp tay với Chiêu Nguyên Đế: “Bệ hạ yên tâm, mạt tướng sẽ dẫn binh chiến đấu đến khắc cuối cùng, sẽ bảo vệ sự an nguy của bệ hạ, Ngũ điện hạ và chư vị tông thân, nhất định sẽ kéo dài tới lúc các tướng quân tới giúp vua. Tuy nhiên……”


Hắn hơi do dự, cúi đầu càng thấp, “Vì Lăng Vương điện hạ đang ở trong địch, để phòng ngừa cấm vệ của Dực Vệ ty bị mê hoặc, không phân biệt được kẻ địch hay bạn bè, không chiến đấu cũng thất bại, xin bệ hạ ra lệnh giết Lăng Vương điện hạ ngay lập tức.”


Trình Diệp vừa dứt lời, Trình Sưởng cũng cúi người trước Chiêu Nguyên Đế: “Xin bệ hạ ra lệnh giết Lăng Vương điện hạ ngay lập tức.”


Các tông thất và đại quan trong điện đồng thời quỳ xuống: “Xin bệ hạ ra lệnh giết Lăng Vương điện hạ ngay lập tức!”


Điền Trạch thấy thế, cũng từ ghế phó đứng dậy, bước đến giữa điện, chắp tay vái Chiêu Nguyên Đế: “Tam ca mưu nghịch, tội không thể tha thứ, xin phụ hoàng…… ra lệnh giết Tam ca ngay lập tức!”


Xa xa trên bầu trời, gió nổi mây phun, binh mã trong núi đạp nát giáp sắt, Chiêu Nguyên Đế dõi mắt nhìn, giữa bóng cây trên sườn núi đã có thể thấy được cờ —— “thanh trừng gian thần bên cạnh vua”.


Ông nhìn trong điện, nhìn người cao quý độc nhất vô nhị.


Buộc ông giết con phải không?


Được, chuẩn.


Dù không đành lòng, cũng nên giết.


“Truyền lệnh của trẫm, con trai Trình Huyên, khi quân phạm thượng, mưu nghịch làm loạn, ngay lập tức, hủy vương tước vị, bỏ phong hào Lăng Vương, biếm làm thường dân, lệnh các cấm vệ binh một khi bắt được, giết không thương tiếc ——”


Giọng Chiêu Nguyên Đế bình tĩnh, nhưng cũng chẳng trách, ông vốn là người tàn nhẫn.


Cấm vệ trong điện nhận khẩu dụ của thiên tử, lập tức rời khỏi điện, chỉ trong giây lát, lệnh “giết không tha” đã vang vọng toàn bộ núi Bình Nam.


Bây giờ không cần chờ Lăng Vương trở về nữa, Trình Diệp lập tức nói: “Bệ hạ, không nên chậm trễ, mạt tướng sẽ hộ tống ngài và các tông thất đến Thùy Ân Cung trước để tạm lánh.”


Nhưng Chiêu Nguyên Đế lại xua tay: “Ngươi hộ tống Húc Nhi qua đó đi, trẫm phải ở đây.”


“Phụ hoàng?” Điền Trạch ngạc nhiên.


Chiêu Nguyên Đế nói: “Trẫm là vua của một nước, hiện giờ đang đối đầu với kẻ địch mạnh và đông hơn chúng ta, nếu trẫm rời đi, làm sao ổn định tinh thần của các tướng sĩ phía trước?”





“Vậy để nhi thần ở lại, phụ hoàng đến Thùy Ân Cung để tạm lánh trước.” Điền Trạch nói.


Tình cha con giữa hắn và Chiêu Nguyên Đế mỏng manh, nhưng hắn là người đọc sách, biết phải đặt chữ hiếu lên hàng đầu.


Chiêu Nguyên Đế nhàn nhạt cười, nắm tay Điền Trạch, nghiêm túc dặn dò: “Phụ hoàng già rồi, không còn hữu ích nhiều, sau này sẽ giao giang sơn cho ngươi. Ngươi là người phải gánh ngàn quân, tình thế hôm nay nguy hiểm, phụ hoàng không thể để ngươi mạo hiểm.”


Với những lời này, không thể nghi ngờ gì nữa, vị trí Thái Tử của Đông Cung đã được xác nhận.


Từ lúc cố Thái Tử Trình Dương qua đời, trữ vị đã bị giữ trong vô vọng nhiều năm, không ngờ mọi chuyện được định trong tình huống thế này.




Mọi người nhìn Điền Trạch với ánh mắt không khỏi biến hóa.


Điền Trạch vẫn kiên trì: “Nhưng mà phụ hoàng, nhi thần ——”


“Đây là thánh mệnh.” Chiêu Nguyên Đế ngắt lời, “Nếu ngươi thật sự không yên tâm ——”


Ông dừng lại, nhìn Trình Sưởng: “Sưởng Nhi, ngươi ở lại Vấn Hiền Đài cùng hoàng thúc.”


Trình Sưởng sửng sốt một chút, cụp mắt đáp: “Vâng.”




Chiêu Nguyên Đế lại cười với Điền Trạch: “Đường huynh của ngươi đa mưu túc trí, tất cả con cái của trẫm bao gồm ngươi, đều thua hắn một bậc, có hắn ở cùng trẫm, ngươi không cần lo lắng. Ngươi yên tâm, một khi quân giặc đánh vào trong chùa, trẫm nhất định sẽ đi cùng Sưởng Nhi đến Thùy Ân Cung để tụ họp với ngươi.”


Nói xong, ông giơ tay lên, ngăn lời Điền Trạch, đứng chắp tay sau lưng, cao giọng kêu: “Trình Diệp.”


“Có mạt tướng.”


“Trẫm lệnh cho ngươi lập tức hộ tống Thái Tử Trình Húc và các tông thất đến Thùy Ân Cung trước để tạm lánh, nếu có dám người vi phạm, sẽ bị trừng trị tội ngỗ nghịch!”


“Vâng.”


Ông là thiên tử ngồi trên cao nhìn xuống chúng sinh, nào có chuyện gì vượt qua dự liệu của ông?


Thực ra ông luôn biết Trình Sưởng muốn gì.


Hắn muốn công lý.


Vô số lần tắm máu và sống sót, hắn không cam lòng.


Hắn chờ, vì muốn cho tất cả những người hại hắn phải trả nợ bằng máu.


Nhưng hắn thật sự quá ngây thơ, đang ở trong thiên gia, làm sao có nhiều công lý như vậy?


Nay hắn ép ông giết con trai, một chiêu liên hoàn kế tự tổn hại 3000 mang họa cho Giang Đông được sử dụng rất xuất sắc, đích xác làm người ta thán phục.


Tuy nhiên, cũng không hẳn là Trình Sưởng đoạn tuyệt đường lui rồi xông ra, hắn không thể “sống”, chờ hắn, chỉ có “cái chết”.


Hôm nay Lăng Vương khởi binh, Trình Sưởng đã tính được, làm sao một hoàng đế ổn định giang sơn mấy chục năm như Chiêu Nguyên Đế không tính ra được?


Vì đã tính, ông có biện pháp đối phó.


Nếu không, hôm nay tới chùa Minh Ẩn, vì sao ông chỉ dẫn theo Dực Vệ ty của Trình Diệp? Quy Đức tướng quân Tuyên Trĩ mà ông tín nhiệm nhất ở đâu?


Bởi vậy đối đầu với kẻ địch mạnh, ông không hề sợ hãi.


Minh Anh à, cái gì cũng làm đến cực hạn, nhưng không có binh, dưới tình thế hỗn loạn, không có binh sẽ không có phần thắng.


Chiêu Nguyên Đế nghĩ, chính là lý lẽ đó, một người như Minh Anh quá giỏi, để hắn thở hổn hển bên cạnh hoàng quyền, bất kể ai ngồi trên long ỷ đều không yên. Húc Nhi tài đức vẹn toàn, tương lai nhất định là một vị vua anh minh, khuyết điểm duy nhất là quá nhân từ quá lương thiện, nếu Minh Anh thực sự có ý tranh vị, hắn sẽ không đấu lại.


Thôi, coi như đế vương có lòng nghi ngờ quá nhiều, Minh Anh là mầm tai hoạ, để người làm phụ thân như ông trừ bỏ cho Húc Nhi.


Cờ dưới chân núi che trời, các binh tướng vây quanh dùng gỗ đập vỡ cửa núi ầm ĩ như đổ ập vào lòng người, quân giặc tràn vào chùa theo những bậc đá như thủy triều, chém giết cùng cấm vệ của Dực Vệ ty. Khắp nơi toàn là phần còn lại của chân tay đã bị chặt đầu, mùi máu tươi bốc lên tận trời, lan tỏa khắp chùa.


Chiêu Nguyên Đế đi ra khỏi Vấn Hiền Đài, nhìn thấy cảnh tượng như luyện ngục ở nhân gian.


Ông nhìn thoáng qua Trình Sưởng đứng cách đó không xa, cùng với những người xung quanh sẵn sàng bảo vệ hắn, Chiêu Nguyên Đế nhận ra hai người trong số đó, một người là Túc Đài của Tông Thân Vương phủ, một người là La Phục của Hoàng Thành Ty.


Con số thật ra tương đương với thị vệ bên cạnh đế vương.


Con đường đến Thùy Ân Cung e rằng đã bày ra sát khí, Trình Sưởng nhìn xung quanh, nhận ra một con đường có thể có sự sống, mang theo người rời đi.


Chiêu Nguyên Đế hờ hững nhìn chỗ khác, không thèm phái người đuổi theo, chỉ ra lệnh: “Nhắn cho Tuyên Trĩ.”


“Cần phải chém giết trong loạn quân.”


Chương 155:


Trong núi, cờ bay rợp trời, mũi tên như châu chấu bay, rơi dày đặc vào trong chùa.


Khoảnh khắc cửa núi bị phá vỡ, Phụ Quốc tướng quân Trình Minh Thăng lập tức rối loạn.


Không phải ông muốn làm phản, nhưng âm thầm nhận hoàng mệnh, giả vờ mưu phản, đến thời cơ thích hợp sẽ đổ tội cho Tam công tử, có thể giữ được tính mạng. Nhưng ngay lúc này, ông nhìn thấy binh mã từ chân núi vọt lên, giương cao ngọn cờ “thanh trừng gian thần bên cạnh vua”, cực kỳ kinh ngạc.


Binh lính của Lăng Vương xông lên núi như thủy triều, đi đến đâu chém đến đó, Trình Minh Thăng vội vàng dẫn binh phản kích, nhất thời không rõ ai đang làm phản, ai đang giúp vua.


Nhưng bản thân ông là một quân chủ soái còn không ổn định được, nói gì đến các binh lính?




Binh mã của Trình Minh Thăng gần như không chịu nổi, nếu không nhờ cấm vệ quân của Dực Vệ ty tới tương trợ, e rằng cửa của chùa Minh Ẩn sẽ bị đập nát.


Lăng Vương cưỡi ngựa đứng trong trận, lần lượt nghe tin chiến thắng truyền đến ——


“Điện hạ, Hoài Tập tướng quân ở phía tây đã tấn công đến dưới chân núi, cửa núi phía tây đã bị phá!”


“Điện hạ, Trương Nhạc tướng quân phía bắc đã chém cả ngàn người của Dực Vệ ty, phong tỏa cửa chùa ở hướng bắc!”


“Điện hạ, Tuyên Võ tướng quân đã chặt đầu phản tặc Trình Minh Thăng ở trước chùa, đang giao chiến với binh mã do ngũ trưởng của Dực Vệ ty chỉ huy! Dực Vệ ty liên tiếp thất bại!”


……


“Điện hạ, thuộc hạ vừa nhận được tin tức, Ngũ điện hạ đã dẫn các tông thất đến Thùy Ân Cung trước để tạm lánh. Bệ hạ và Tam công tử ở lại Vấn Hiền Đài chủ trì đại cục. Hoài Tập tướng quân và Trương Nhạc tướng quân hợp sức ở tây bắc núi Bình Nam. Hoài Tập tướng quân sai người tới hỏi, hiện tại cần chia binh ra thành hai nhóm, bọn họ đến Thùy Ân Cung trước để giết Ngũ điện hạ, ngài cùng Tuyên Võ tướng quân và Bùi Lan đại tướng quân đến thẳng Vấn Hiền Đài hay sao?” Một binh lính đến bẩm với Lăng Vương.


Lăng Vương nghe vậy, không tỏ ý kiến, chỉ hỏi: “Bùi Lan có sai người nhắn gì không?”


Sáng nay trong quân truyền đến tin tức, nói rằng hình như doanh trại Tây Sơn có biến, hắn bảo Bùi Lan phái người đi điều tra. Hiện nay Bùi Minh đóng giữ Kim Lăng, Bùi Lan mang binh mai phục ở phía nam của chùa Minh Ẩn gần Kim Lăng nhất, hai cha con liên lạc với nhau cũng tiện.


“Bùi tướng quân nói, hình như Vệ đại nhân của Hoàng Thành Ty dự đoán được hôm nay có binh biến ở chùa Minh Ẩn, sáng nay đã đến doanh trại Tây Sơn để điều binh, hiện đang chạy tới núi Bình Nam. Tuy nhiên binh mã của Hoàng Thành Ty có vẻ bị thuốc nổ vừa rồi chặn giữa đường, nhất thời không kịp tiếp viện.”




Lăng Vương gật đầu: “Ngươi vừa nói, phụ hoàng và Minh Anh ở lại Vấn Hiền Đài để chủ trì đại cục?”


“Vâng.”


Lăng Vương trầm ngâm một lúc lâu: “Ngươi đi nói với Hoài Tập, đừng vội chia quân.”


Lăng Vương rất rõ phụ hoàng của hắn là loại người thế nào.


Hôm nay sở dĩ Phụ Quốc tướng quân khởi binh là theo lệnh của cáo già.


Cáo già muốn mượn binh biến để giết Trình Sưởng, bây giờ cho dù có chút biến số, ông ta cũng sẽ không dễ dàng thay đổi ý định ban đầu.


Như vậy ông ta và Trình Sưởng ở lại Vấn Hiền Đài không phải để chủ trì đại cục, chẳng qua là tìm lý do đuổi các tông thất đi, sau đó phái người chém cháu trai của ông ta trong đám loạn quân.


Chiêu Nguyên Đế tính kế chu toàn, hiện tại Vấn Hiền Đài gặp nguy hiểm, ông ta dám ở lại đó, đương nhiên đã chuẩn bị kỹ càng.


Lăng Vương nhìn khắp nơi, e rằng trong núi này, binh mã của cáo già cũng không chỉ có Dực Vệ ty.


Xem ra trận chiến khó khăn vẫn còn ở phía trước.


Lăng Vương gọi một võ vệ tới: “Ngươi phái người nói với Bùi Lan, trong nửa canh giờ nhất định phải tiêu diệt binh lính của Du Kỵ tướng quân, đánh vào trong chùa cùng với Tuyên Võ.”


Núi Bình Nam lớn như vậy, cho dù Chiêu Nguyên Đế giấu nhiều người, chỉ cần tập hợp đủ binh mã, hắn có thể đánh một trận.


“Vâng!” Võ vệ chắp tay nhận lệnh.


Trận chiến ở phía nam của chùa Minh Ẩn không hề giằng co, đặc biệt sau khi tin tức Trình Minh Thăng bị chết trận truyền đến, binh mã của Du Kỵ tướng quân chạy tán loạn như mất đi chủ chốt.


Bùi Lan nhanh chóng sai người bắt bọn họ, hắn không định giết tất cả, chỉ không muốn bọn họ để lộ tin tức ra ngoài.




Lúc này, một phó tướng tới bẩm: “Tướng quân, võ vệ của Lăng Vương điện hạ đã tới.”


Võ vệ được dẫn đến chỗ Bùi Lan, truyền đạt chỉ thị của Lăng Vương, đang định rời đi, ánh mắt tình cờ lướt qua đội hình, đột nhiên phát hiện một sự khác thường —— tướng sĩ trẻ tuổi phía sau ở bên trái Bùi tướng quân hình như không phải là thủ hạ của hắn?


Tựa như là…… Thôi giáo úy bên cạnh Trung dũng Vân thị nữ?


Võ vệ chưa kịp nhìn kỹ, Bùi Lan đột ngột giơ tay, phó tướng bên cạnh lập tức rút đao ra.


Ánh đao như nước, trong nháy mắt xẹt qua cổ võ vệ.


Trước khi cảm nhận được sự đau đớn, đầu của võ vệ đã rơi xuống đất.


Bên kia trận, Vân Hy nghe được động tĩnh, nhanh chóng giục ngựa đi tới.


Nàng nhìn thi thể của võ vệ dưới đất, nhận ra người này là thân tín của Lăng Vương: “Nếu Lăng Vương không thấy người này trở về trong nửa khắc, nhất định sẽ nghi ngờ tướng quân, xem ra không thể giấu tin tức tướng quân liên thủ với ta.”


Bùi Lan nói: “Lăng Vương vừa truyền lệnh, bảo ta đột phá cửa chùa trong vòng nửa canh giờ cùng Tuyên Võ, lúc đó sẽ không tránh được một trận chiến ác liệt. Nàng và ta phải vào trong chùa trước một bước, đi đường tắt đến Thùy Ân Cung. Nếu không, binh mã của Lăng Vương nhiều hơn gấp đôi của nàng và ta, cơ hội thắng sẽ không lớn.”


Hiện giờ con đường ngắn nhất để tiếp viện chùa Minh Ẩn của doanh trại Tây Sơn đã bị thuốc nổ chặn lại, nhưng vì Vân Hy liên minh với Bùi Lan nên biết sự bố trí của Lăng Vương, đã mang binh tiến vào núi Bình Nam trước.


Kế hoạch ban đầu của hai người là âm thầm giải cứu các tông thất trong chùa Minh Ẩn, chia đều binh, giục ngựa chạy tới Thùy Ân Cung, chiếm vị trí thuận lợi, đối đầu trực diện với Lăng Vương. Không ngờ Lăng Vương lại cẩn thận như thế, không hề suy xét thuật phân binh để tốc chiến tốc thắng, ngược lại muốn vững vàng đánh hợp để tấn công.


Vân Hy nói: “Tướng quân có thể che giấu tung tích của Trung Dũng quân nửa ngày đã không dễ, hiện tại Bùi đại nhân đã biết tướng quân liên thủ với ta, tất nhiên sẽ cảnh báo với Lăng Vương. Con đường gần nhất từ Kim Lăng đến chùa Minh Ẩn tuy bị cách trở, phái tướng sĩ đi vòng qua phía tây, không quá hai khắc, Hoài Tập tướng quân cũng sẽ biết tướng quân liên thủ với ta.”


Bùi Lan gật đầu: “Như vậy, nàng và ta nên lập tức đến Thùy Ân Cung.”


Ngay sau đó giơ tay, ra lệnh dứt khoát, “Phá cửa chùa!”


“Bùm” một tiếng lớn, các tướng sĩ ôm cọc gỗ, đánh vào cánh cửa gỗ cổ kính ở phía nam của chùa Minh Ẩn. Cửa gỗ sập xuống, các binh tướng tràn vào chùa Minh Ẩn như lũ.


Vân Hy dừng ở phía sau binh mã, gọi: “Bùi tướng quân.”


Nàng giục ngựa tiến lên: “Lúc võ vệ của Lăng Vương đến truyền lời, có tin tức gì của Tam công tử hay không?”


Bùi Lan trầm mặc khi nghe vậy.


Thực ra hắn biết sở dĩ Vân Hy tự ý dẫn binh tới chùa Minh Ẩn, ngoài việc ngăn cản Lăng Vương mưu phản, phần lớn là vì Trình Sưởng.





Nhưng mà, tình hình hiện tại rất nguy cấp, bọn họ thật sự không thể chậm trễ khắc nào.


Nếu Vân Hy biết tình huống của Trình Sưởng, tất nhiên sẽ đi cứu hắn trước.


Một khi nàng mắc kẹt ở trên đường, không kịp chạy tới Thùy Ân Cung, người bị liên luỵ sẽ là hắn.


Vân Hy thấy Bùi Lan không nói lời nào, trong lòng không khỏi cảm thấy bất ổn.


Hôm nay Phụ Quốc tướng quân phủ và đám binh lính, Vân Hy đoán được ông ta là quân cờ mà Chiêu Nguyên Đế sử dụng để hãm hại Trình Sưởng, nhưng mà, thánh mệnh “giết Lăng Vương” vừa được truyền khắp núi, Tam công tử nên chuyển từ nguy hiểm thành an toàn đúng không?


Vân Hy hỏi: “Bùi tướng quân, Tam công tử không đến Thùy Ân Cung lánh nạn hay sao?”


Không đợi Bùi Lan đáp, nàng nói ngay lập tức, “Ta biết tướng quân lo lắng điều gì.” Nàng cầm roi ngựa, chỉ về phía sau, “Tướng quân nhìn đi, hôm nay ta mang theo gần hai vạn người tới núi Bình Nam, ngoại trừ hai ngàn thân tòng phía sau luôn đi theo ta, còn lại ta có thể tạm thời giao cho tướng quân, bọn họ sẽ đi theo tướng quân đến Thùy Ân Cung giúp vua.”


“Ta sẽ không chậm trễ tướng quân tiêu diệt phản tặc, xin tướng quân nói cho ta biết tin tức của Tam công tử.”


Ý của nàng là…… nàng sẵn sàng lấy sự an nguy của bản thân để đánh đổi tin tức bình an của Trình Sưởng?


Nếu hắn không bình an, nàng sẽ mang theo gần hai ngàn binh mã đi cứu hắn trong loạn quân?


Không được, quá nguy hiểm!


Tim Bùi Lan chùng xuống, chưa kịp nói “Tam công tử đã đến Thùy Ân Cung”, lời dặn dò nghiêm túc của lão thái quân chợt vang lên bên tai, “Chỉ có không hề giữ lại, mới có thể đổi lấy sự tín nhiệm không thể lay chuyển”, “Đường sống của con phải nhờ người khác cho, chỉ có bày tỏ mười vạn phần thành ý, không chừa lại nửa điểm đường lui cho mình, người khác mới bằng lòng chân thành giúp con”.


Lời vừa tới bên môi lại nuốt xuống, Bùi Lan nói: “Ta vừa nhận được tin tức, nói rằng……”




Hắn mím môi: “Nói rằng Ngũ điện hạ dẫn các tông thất đến Thùy Ân Cung trước, bệ hạ bảo Tam công tử ở lại Vấn Hiền Đài. Bệ hạ…… giấu binh mã khác trong núi, e rằng muốn chém Tam công tử trong loạn quân.”


Vân Hy giật mình khi nghe vậy.


Trên mặt nàng hiện lên sự lo lắng nồng đậm, ánh mắt tựa như có chút hận, hận vì sao Chiêu Nguyên Đế không buông tha cho Tam công tử.


Nhưng nàng ở trên sa trường đã lâu, tuy rằng đối mặt với tình thế nguy hiểm cũng không hỗn loạn trong lúc nguy cấp, chắp tay nói với Bùi Lan “Cám ơn”, ngay sau đó hét to: “Thôi Dụ!”


“Có thuộc hạ.”


“Chỉnh đốn binh mã, cùng bản tướng quân vào trong chùa cứu người!”


Gió nổi lên khắp nơi trong núi, trang phục màu đỏ bị gió thổi bay, dáng người giục ngựa lưu loát chỉnh tề, nhanh chóng biến mất trong loạn quân trên núi.


……


Đường đến Nguyệt Linh Đài đã bị loạn binh chặn lại, tiếng chém giết khắp nơi trong chùa, không biết ai đang đánh với ai, đi thêm một đoạn, mơ hồ nghe thấy mùi khét, dường như bị cháy ở đâu đó.


Trình Sưởng không chịu đựng nổi nữa, vịn khung cửa bên cạnh thở hổn hển.


Sau khi thăm dò con đường phía trước, La Phục trở về bẩm: “Điện hạ, binh mã của Hoài Tập tướng quân đang tới Nguyệt Linh Đài, e rằng chúng ta phải đi đường vòng.”


Trình Sưởng “Ừm”.


Mồ hôi trên trán hắn dày đặc, một tay che ngực, năm ngón tay gần như muốn xuyên qua lớp áo lông cừu để bấu vào lồng ng.ực.


Từ lúc ra khỏi Vấn Hiền Đài, tim hắn đau dữ dội từng chút một, thậm chí còn đau đầu, như thể có một đôi tay không ngừng khuấy động trong não, âm thanh xung quanh lẫn lộn, tầm nhìn cũng mơ hồ.


Tuy nhiên đây không phải là lần đầu tiên nếm trải cảm giác như rơi vào luyện ngục, mỗi một lần ở bên bờ vực của sự tuyệt vọng, cảm thấy đau đớn tột cùng, dần dần cũng quen.


Hắn hít sâu một hơi, liều mạng nắm một ít sức lực từ sâu trong cơ thể và hỏi: “Chạy hướng nào?”


“Chúng ta có thể đi đường vòng từ Tam Thanh Các đến Thùy Ân Cung, nhưng bên Tam Thanh Các đang cháy, e rằng có người của Điện Tiền Ty.”


Điện Tiền Ty phóng hỏa ở trong chùa, chặn đường sống của hắn.


Nhưng không còn cách nào khác, nếu không đối đầu với người của Điện Tiền Ty, chẳng lẽ muốn rơi vào trong binh mã của Lăng Vương hay sao?


Trình Sưởng gật đầu, được Túc Đài đỡ, bước nhanh đến Tam Thanh Các.


Mùi khét càng lúc càng nồng nặc, bên tai vang lên tiếng lửa cháy bíp bíp, Trình Sưởng ngước mắt nhìn, thấy đã có màu lửa sáng.


“Rầm”, không biết xà ngang ở đâu đó bị ngọn lửa hừng hực đốt gãy, ầm một tiếng rơi xuống, Phật tháp sụp đổ, cả ngọn núi rung chuyển.


Tiếng vang kịch liệt tựa như sóng cuồng đập vào bờ, giống như trống đánh vào lòng Trình Sưởng.


Rõ ràng không phải là thân thể bệnh tật, nhưng hắn cực kỳ sợ tiếng động lớn, phảng phất như có người cầm búa tạ, muốn nghiền nát trái tim vốn yếu ớt của hắn.


Ngọn lửa trước mặt trong nháy mắt hòa cùng máu tươi từ trong tim hắn phun ra, Trình Sưởng khụyu đầu gối, sức lực toàn thân đột nhiên mất hết, hắn ngã xuống đất, thở hổn hển một cách khó khăn tựa như bị ai đó bóp chặt cổ họng.


“Ở bên kia ——”


Hình như có người của Điện Tiền Ty nhìn thấy bọn họ, đang lao đến đây.


“Điện hạ, điện hạ, ngài sao vậy?” Túc Đài hỏi.


Trình Sưởng che ngực, muốn trả lời hắn, chưa kịp mở miệng thì một cơn đau rát từ trong lòng trào dâng, dọc theo phổi thiêu đốt đến đầu lưỡi, một cỗ tanh ngọt đột nhiên xông vào cổ họng, một ngụm máu tươi trào ra từ khóe miệng không kịp phòng ngừa.


Mùi máu tươi trộn lẫn với mùi khét của lửa cháy, hòa cùng mùi xác chết thối rữa, phiêu diêu xung quanh.


Trong lúc hỗn độn, Trình Sưởng nghe có người nói: “Ngươi cõng điện hạ rời đi, chúng ta sẽ cản phía sau!”


Nhưng âm thanh đột nhiên đi xa, thay vào đó là có người đang kêu: “Anh ba!”


Có người hỏi: “Trình Sưởng, sao vậy?”


“Giải phẫu thành công đúng không? Sao còn chưa tỉnh?”


Hắn đã tỉnh, nhưng thân thể không khỏi run rẩy kịch liệt.


Trong nháy mắt cảm thấy mình đang nằm trong bệnh viện nồng nặc mùi thuốc sát trùng, cả người cắm đầy ống thông để duy trì các dấu hiệu sinh tồn.





Khoảnh khắc tiếp theo, lại cảm thấy mình đang ở trong binh loạn và lửa cháy, tà dương cuối ngày, toàn thân bê bết máu.


Một mạng đôi đường, hoàng hôn buông xuống, thời gian và không gian lúc này đan xen xoay chuyển, không biết cái nào mới thật sự là chính mình.


Mỗi một âm thanh đều vờn quanh, mỗi một loại đau đớn thiêu đốt trong xương cốt, nhưng không giống như lần trước.


Có vẻ càng mờ mịt, lại càng chân thật.


Tỉnh táo thừa nhận sự tra tấn, mỗi một tia ánh sáng hoàng hôn chiếu xuống đều giống như dao cắt lên cơ bắp.


Trong lúc đau đớn muốn chết, bên tai bỗng vang lên giọng nói của sư phụ của lão hòa thượng: “Cho dù có Phật Tổ phù hộ, tính mạng cũng có số, không thể cứ hao tổn hoài.”




“Lần này Trình tiên sinh trở về, có ho ra máu hay đau nhức gì không?”


“Nó đó.”


Nó đó.


Dẫu cho một mạng đôi đường, cũng có ngày hao hết.


Cả người chấn động, tựa như có người muốn đặt hắn lên lưng, cõng hắn chạy trốn.


Tầm nhìn trước mắt đã mơ hồ, Trình Sưởng dùng chút sức lực cuối cùng giơ tay ngăn cản, khàn giọng nói: “Các ngươi đi đi……”


“Đừng để ý đến ta……”


“Hôm nay ta ở đây, chỉ có thể như vậy.”


Hắn mang mối hận trong lòng, muốn trừng trị cái ác bằng cái ác để trút giận.


Bây giờ đã là tình huống tuyệt vọng, cho dù không thể nhìn thấy kết quả của Lăng Vương, cũng đã làm được đến cực hạn.


Túc Đài nói: “Không được, mạt tướng là hộ vệ của điện hạ, thề sống chết bảo vệ điện hạ!”


La Phục cũng nói: “Túc đại nhân nói đúng, điện hạ là thân thể ngàn vàng, mạt tướng nhận lệnh của Vệ đại nhân bảo vệ cho sự an nguy của điện hạ, hôm nay cho dù dùng hết tính mạng của chúng ta cũng phải bảo vệ được điện hạ!”


Trình Sưởng mỉm cười, yếu ớt nói: “Không cần.”


Hắn nói: “Ta không biết, các ngươi nghĩ như thế nào, nhưng…… ở quê của ta, mạng người chẳng phân biệt đắt rẻ hay sang hèn, đều quý giá như nhau, các ngươi không cần hy sinh vì ta……”


Nỗi đau xuyên thấu tận xương, trong lòng như lửa đốt.


Trình Sưởng cạn kiệt sức lực, đứng dậy theo bản năng, dặn dò Túc Đài lời cuối: “Nói với A Đinh……”


Nói gì?


Nói rằng nếu hắn có thể trở về, nhất định sẽ đến tìm nàng.


Nhưng, nếu hắn không quay lại được thì sao?


Nếu không thể quay lại, hắn sẽ nhờ người khắc một dòng chữ vào bia mộ ở thế giới khác, nói rằng hắn luôn muốn cưới một người làm vợ, nhưng đáng tiếc, không thể như ý nguyện.


Tuy nhiên, nếu như thế, không cần nói với nàng.


Trình Sưởng lảo đảo đi về phía trước, không nghe được bất kỳ âm thanh nào ngoài âm thanh của binh lính và lửa cháy.


Mãi đến khi hai chân mất sức, ngã xuống đất, mới phát hiện mấy cấm vệ của Điện Tiền Ty đã đuổi tới gần.


Trình Sưởng ngẩng đầu, trong mơ hồ, chỉ có thể phân biệt từ trang phục cấm vệ trong đó không có Quy Đức tướng quân.


Đại khái là mấy võ vệ được Tuyên Trĩ phái đi tìm hắn.


Mèo mù gặp chuột chết, đụng phải. Trình Sưởng tự giễu trong lòng.


Ánh hoàng hôn hôm nay vô cùng rực rỡ, cùng với tiếng gió núi mênh mông, thổi tung hoa văn đám mây trên y phục của Trình Sưởng.


Công tử có dung nhan như thần tiên nằm dưới đất, sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt, máu từ khóe miệng chảy xuống cằm, nhỏ từng giọt xuống đất, ráng màu chiếu vào gương mặt tuấn tú, che kín sự bất thường trong đôi mắt dịu dàng, âm u đỏ bừng như muốn chảy máu.


Có người muốn mạng hắn.


Hắn không cam lòng.


Nghe nói nếu một người chết mà ôm hận thì sẽ lưu lạc nơi chín tầng địa ngục tối tăm.


Như vậy người lương thiện ba kiếp như hắn sẽ thật sự biến thành lệ quỷ sau này.


“Thế tử điện hạ, xin lỗi.” Võ vệ của Điện Tiền Ty cầm trường đao bước lên phía trước.


Trình Sưởng ngước mắt nhìn về nơi xa, hoàng hôn gặp ma quỷ, ánh nắng đỏ rực gần như dị tượng hòa vào những ngọn núi xanh, tựa như muốn bùng nổ ngọn lửa đẫm máu trong núi.


“Anh ba!”


“Thầy Trình!”


“Trình Sưởng, tỉnh dậy, tỉnh dậy!”


Thiên địa luân chuyển, thời gian và không gian đảo lộn, vận mệnh đan chéo trong chớp mắt, âm thanh của thế gian vang lên như thủy triều, hoa bồ đề sắp nở rộ.


Nhưng đúng lúc này, đột nhiên truyền đến một tiếng gọi không biết từ chỗ nào.


“Tam công tử ——”


Tiếng xé gió theo sau, đập vào thanh đao đang chém tới, một cây thương đột nhiên đẩy ra sát ý, c4m vào mặt đất trước mắt hắn ba tấc.


Dường như tiếng gió trong thiên địa bị kinh động, âm thanh như thủy triều đến rồi đi, hoa bồ đề khép cánh lại, biến mất trong hư không.


Trình Sưởng ngạc nhiên quay qua nhìn, giữa những ngọn núi xanh và sự hỗn loạn, một bộ y phục đỏ như lửa đang chạy về phía hắn.

Bình Luận (0)
Comment