Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 156


Vân Hy tới gần, rút cây thương có tua đỏ cắm dưới đất, giơ thương chắn trước mặt Trình Sưởng, trách mắng: “Vì sao Điện Tiền Ty đả thương người?!”
Võ vệ trưởng của Điện Tiền Ty vốn theo ý của Tuyên Trĩ lấy mạng Tam công tử, hiện giờ đột nhiên nhìn thấy Vân Hy, không biết biến cố gì xảy ra, nhìn con đường mà Vân Hy đi tới, xa xa có hơn ngàn người, không biết nàng mang theo bao nhiêu binh mã tới chùa Minh Ẩn.
Tuy rằng Điện Tiền Ty mai phục nhiều người ở núi Bình Nam, nhưng phần lớn nấp gần Thùy Ân Cung, hấp tấp đối đầu với Trung Dũng quân do Minh Uy tướng quân chỉ huy là không khôn ngoan, huống chi trong chùa và ngoài chùa còn có đại quân của Lăng Vương.
Võ vệ âm thầm nói: “Đi!” Mang theo nhóm của mình nhanh chóng bỏ chạy.
Vân Hy không phái người đuổi theo, nàng cất thương, thấy khóe miệng và quần áo của Trình Sưởng đều dính máu, vội vàng nâng hắn dậy hỏi: “Tam công tử sao rồi? Bị thương chỗ nào?”
Không biết có phải nguy cơ gần chết được giải trừ hay không, cơn đau do thời gian và không gian đảo ngược từ từ rút đi, tầm nhìn trước mắt dần dần rõ ràng, thính giác cũng khôi phục bình thường.
Tuy rằng vẫn cực kỳ mệt mỏi, nhưng trái tim bị tra tấn trong ngọn lửa hừng hực của hắn cuối cùng cũng đơm hoa kết trái.
Phục hồi tinh thần, Trình Sưởng đợi một một lúc lâu mới trả lời: “Ta không bị thương.”
Sau đó hắn nói: “A Đinh, nàng không nên tới đây.”
Vân Hy nhìn kỹ y phục của Trình Sưởng, trên đó không có vết rách, biết hắn không bị ngoại thương, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nâng cổ tay áo lau vết máu trên khóe miệng hắn và nói: “Tam công tử nguy kịch, ta không thể làm lơ.

Tam công tử lo lắng ta bị liên lụy, cho nên không nói gì với ta, sau đó bỏ lại ta, đi vào nguy hiểm một mình, nhưng ta không thể chỉ lo cho thân mình.”
Trong lúc nói những lời này, Vân Hy cụp mắt, giọng điệu có chút giận dỗi.
Trình Sưởng nghe thấy sự oán trách nên giải thích: “Nếu hôm nay chỉ có bản thân ta rơi vào tình thế tuyệt vọng, và liên luỵ duy nhất một mình nàng, ta kéo theo nàng cùng nhau đi vào tình huống nguy hiểm cũng không sao.

Nhưng, A Đinh, nàng không phải một mình, nàng đang ở trong dòng dõi nhà tướng.”
Mỗi lần bên bờ vực tuyệt vọng đều lẻ loi một mình, nếu có thể, làm sao hắn không muốn có người vào sinh ra tử với hắn?
Nhưng nàng là con gái nhà tướng, hiện giờ là tướng quân đương triều, nếu hắn bị Chiêu Nguyên Đế chụp tội danh “giặc làm phản”, nàng mang binh giúp hắn, chẳng lẽ muốn hủy hoại thanh danh trung thành và dũng cảm của nhiều thế hệ Trung Dũng Hầu phủ, trở thành một kẻ phản quốc phạm thượng?
Mặc dù nàng có biện pháp tránh tội cho Trung Dũng Hầu phủ, hắn không thể để nàng mạo hiểm, nếu liên lụy nhiều tướng sĩ vô tội thì sao?
Trên đời này, sinh tử rất quan trọng, chính vì thế, tính mạng của mỗi người đều là mạng sống, không ai nên hy sinh vì người khác, đó là phạm vi của hắn.
Tiếng chém giết vang vọng khắp núi, binh mã của Tuyên Võ tướng quân đã phá vỡ cửa chùa, tiến vào bên trong chùa Minh Ẩn.

Trình Minh Thăng chết trận, Du Kỵ tướng quân bị bắt, tàn quân của Phụ Quốc tướng quân chạy tán loạn, không có hơn một vạn người tương trợ, cho dù cấm vệ quân của Dực Vệ ty dũng cảm và thiện chiến đến đâu, cũng bị binh mã đông hơn của Lăng Vương đánh bại phải rút lui.
Tình hình trong núi hỗn loạn, Dực Vệ ty đối đầu trực diện với địch, vài nhóm võ vệ của Điện Tiền Ty rơi vào binh loạn vội vàng phá vòng vây, chém giết khắp nơi.
Chỗ xa hơn, rất nhiều miếu thờ bị bốc cháy, ngọn lửa lợi dụng sự trợ giúp của gió, thiêu đốt bầu trời thành một màu đỏ kỳ dị như máu.
Túc Đài và La Phục kết thúc cuộc chiến với Điện Tiền Ty, tới chỗ Trình Sưởng, hai người thấy Trình Sưởng bình an vô sự, biết rằng Vân Hy đã bảo vệ hắn trong thời điểm nguy cấp nhất, cùng cảm tạ nàng.
Thôi Dụ đuổi quân truy kích, chắp tay với Vân Hy: “Tướng quân, Tuyên Võ tướng quân vừa dẫn binh đến bên này, người của hắn đã phát hiện chúng ta!”
Tình thế nguy cấp, cả đám người không quan tâm đến lễ nghĩa, Túc Đài nghe Thôi Dụ nói vậy, lập tức hỏi: “Các ngươi mang theo bao nhiêu tướng sĩ?”
Vân Hy nói: “Vốn dĩ có hai vạn, nhưng hôm nay ta có thể thuận lợi lẻn vào chùa Minh Ẩn là nhờ hợp tác với Bùi Lan, hiện nay hơn phân nửa binh mã đều để cho hắn, hiện chỉ có hai ngàn.”
Hai ngàn tướng sĩ nghe có vẻ nhiều, nhưng với tình hình trước mắt thật sự như muối bỏ biển.
Không đề cập tới gần mười vạn binh mã của Lăng Vương, cấm quân Điện Tiền Ty của Chiêu Nguyên Đế càng nhiều hơn chứ không ít.

Tuyên Võ tướng quân đã phá cửa chùa ở phía đông, Hoài Tập, Trương Nhạc và vài vị tướng quân cũng tập hợp ở phía tây bắc chùa Minh Ẩn, chưa kể người của Chiêu Nguyên Đế ẩn nấp trong chùa.
Trong số họ, bất kể là ai, đều muốn mạng Trình Sưởng.
Đột nhiên một tiếng động lớn vang lên, một tòa miếu không chịu nổi ngọn lửa nên đã sụp đổ, trên bức tường đổ nát đọng lại một tầng khói bụi dày đặc, để lộ binh lính mặc áo giáp bạc phía sau.
Người của Tuyên Võ.
“Cẩn thận!”
Ngay sau đó, La Phục lớn tiếng nhắc nhở.
Binh lính của Tuyên Võ vừa thấy đám người Vân Hy, không chút nghĩ ngợi, giương cung cài tên trước, cũng may Vân Hy phản ứng cực nhanh, rút cây thương tua đỏ ra, vung ngang cây thương, ngăn mũi tên đang bay tới, dưới sự che chở của Thôi Dụ, nhanh chóng rút ra sau một tòa Phật tháp.
Người của Tuyên Võ không đuổi theo, nhưng họ không dám chậm trễ, đi nhanh về phía con đường núi gần nhất dọc theo con đường phía sau Phật tháp.
Trên đường đi, Thôi Dụ hỏi: “Tướng quân, chúng ta đi đâu?”
Vân Hy suy nghĩ cẩn thận, trong lòng chưa có đáp án đã nghe Trình Sưởng nói: “Đến Thùy Ân Cung.”
“Không được.” Vân Hy nói, “Bệ hạ đã không muốn buông tha cho Tam công tử, nhất định có rất nhiều binh mã của Điện Tiền Ty mai phục gần Thùy Ân Cung, nếu đi đến đó, Tam công tử sẽ nguy hiểm hơn.”
Nàng ngẫm nghĩ, nói một cách dứt khoát: “Đi về phía nam, chúng ta sẽ bảo vệ Tam công tử xuống núi.”
Nói xong, xoay người muốn thay đổi tuyến đường.

Trình Sưởng nắm chặt tay Vân Hy, kéo nàng đứng yên rồi nói: “Bây giờ Lăng Vương đã biết Bùi Lan phản bội hắn, tất nhiên đã phái người đến cửa nam của chùa Minh Ẩn.

Điện Tiền Ty chỉ không muốn buông tha một mình ta, nếu chúng ta xuống chân núi, gặp phải người của Lăng Vương, khả năng còn sống được bao nhiêu?”
“Nhưng mà ——”
“Ta biết, đối với ta, xuống núi là lựa chọn tốt nhất, từ nay về sau rời khỏi Kim Lăng, nhưng như vậy quá mạo hiểm, cho dù chúng ta có thể thoát khỏi sự truy kích của Lăng Vương, nào biết Bùi Minh có phái người chặn đường chúng ta hay không? Trước đây phía tây nam đã nổ thuốc nổ, Lăng Vương làm việc gì cũng nắm chắc, làm sao nàng biết bên ngoài núi không có thuốc nổ? Nếu đến Thùy Ân Cung, ta chưa chắc không có đường sống.”
Trình Sưởng hít sâu một hơi, “Bệ hạ đã giấu người trong núi từ lâu, có thể lấy mạng ta bất cứ lúc nào, nhưng lúc binh mã của Lăng Vương tấn công tới chân núi, trong tình thế nguy cấp mà ông ta đợi Điền Vọng An đưa các tông thất rời đi mới ra lệnh giết ta, chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ ông ta không muốn người ta biết rằng ta bị ông ta giết, ông ta muốn tạo một ấn tượng giả dối rằng ta chết trong loạn quân.

Chỉ cần chúng ta thừa dịp Lăng Vương và Điện Tiền Ty chiến đấu với nhau, xuất hiện ở Thùy Ân Cung trước một bước, xuất hiện trước mặt các tông thất, ta có thể xoay chuyển nguy hiểm thành an toàn.”
Tuy rằng có lẽ bước ngoặt an toàn này chỉ là tạm thời, nhưng tại thời điểm này, không có giải pháp nào là hoàn hảo, chỉ đành thực hiện từng bước một.
Phía sau truyền đến tiếng binh lính truy đuổi, con đường gần nhất đến Thùy Ân Cung đang cháy sáng rực, các miếu thờ đang cháy khắp nơi, nhưng bọn họ không lo được nhiều như vậy, Vân Hy nghe Trình Sưởng nói xong, gật đầu, lùi lại, đi qua con đường dài đang cháy.
Trên đường không phải không gặp người của Tuyên Võ và Hoài Tập, nhờ có lửa lớn, binh mã của Lăng Vương lười chém giết trong lửa, bọn họ tránh thoát hết lần này tới lần khác.
Đáng tiếc tuy là thế, tiếng hành quân bốn phía càng lúc càng nặng, tựa như có càng nhiều binh mã của Lăng Vương tụ tập gần đó.
Tiếng ra lệnh vang vọng trong núi, mặc dù màn đêm đang đến, ánh lửa khiến bọn họ không có chỗ để trốn.
Không thể đến Thùy Ân Cung, nếu ngôi chùa bị phong tỏa, bọn họ sớm muộn gì cũng chết.
“Tướng quân, không thể đi con đường phía trước, Hoài Tập tướng quân và Trương Nhạc tướng quân mang theo người từ phía tây tới rồi, đang ở phía trước Phật tháp dàn trận.

Chúng ta chỉ có thể đi về phía đông.” Thôi Dụ trở về bẩm sau khi đi phía trước dò đường.
“Không thể đi hướng đông, Tuyên Võ tới từ phía đông, Lăng Vương cũng ở đó.” Túc Đài nói.
Thùy Ân Cung cách đó ba dặm, nhưng hai con đường núi đi đến Thùy Ân Cung đều bị phá hỏng, chỉ còn lại duy nhất một con đường…… Vân Hy nhìn phía trước, Quan Âm Các cao ba tầng ngâm mình trong biển lửa, giống như cung điện của Diêm Vương nơi âm phủ.
Tuy rằng không thể đi qua cung điện của Diêm Vương nhưng nếu đi đường vòng, vẫn có một cơ hội sống sót.
Tiếng hành quân tới gần, trong bóng đêm, hiện ra một hàng bóng người màu bạc, Hoài Tập tướng quân mang theo binh xuất hiện ở gần mọi người.

Hắn dẫn binh chém giết cả ngày, hai mắt đã đỏ, giờ nhìn thấy đám người hoảng sợ chạy trốn dưới bóng đêm màu lửa, giơ kiếm theo bản năng, lớn tiếng ra lệnh: “Bắn tên!”
Ngay lập tức, mũi tên trút xuống như mưa.
Trình Sưởng đã chuẩn bị trước, dẫn Vân Hy tránh trong cung điện của Diêm Vương, đột nhiên buông tay nàng ra: “Nàng đi mau đi.”
“Tam công tử?” Vân Hy sửng sốt.
Trình Sưởng nói: “Nếu nàng và ta cùng ở lại, sẽ không ai sống sót.

Người mà bọn họ muốn giết là ta, nếu nhìn thấy ta, có thể tạm thời dừng tay.

Nàng đi mau đi, vòng qua Quan Âm Các đi xuống núi, nhất định có thể giữ được mạng.”
Vân Hy nói: “Không được, hôm nay ta tới là vì bảo vệ cho sự an nguy của Tam công tử, làm sao có thể bỏ mặc Tam công tử để giữ mạng cho mình?”
Nàng dừng một chút rồi nói: “Tam công tử đi mau đi, Hoài Tập không biết ta sẽ lên núi hôm nay, có ta đón địch, hắn nhất thời không rõ chi tiết của ta, tất nhiên sẽ không dám toàn lực công kích.

Ta có thể ngăn cản hắn, có thể kéo dài thời gian để Tam công tử tranh thủ đường sống, ta có bản lĩnh này, Tam công tử phải tin ta.”
Dứt lời, lập tức ra lệnh: “Túc Đài, ngươi bảo vệ Tam công tử xuống núi ngay lập tức!” Nói xong, nàng cầm thương chuẩn bị đến Quan Âm Các.
“Không được!” Trình Sưởng ngăn Vân Hy lại.
Hắn hít sâu một hơi, gằn từng chữ: “A Đinh, nàng hãy nghe ta nói, cho dù hôm nay ta chết trong loạn quân, chưa chắc sẽ chết.

Trước đây, mấy lần bên bờ vực tuyệt vọng, rơi xuống vách núi, chôn vùi trong biển lửa, ta không sống lần nào cả, nhưng cuối cùng vẫn là chết đi sống lại, nàng đi mau đi, ta sẽ không sao đâu.”
Quan Âm Các chặn mũi tên cho cả nhóm người, bên ngoài mưa tên cũng ngừng rơi, nhưng theo sau đó là tiếng tìm kiếm đang tới gần.
Vân Hy nhìn Trình Sưởng nhờ ánh lửa, ánh mắt hắn nghiêm túc và kiên nghị, đôi mắt này, không biết chúng trưởng thành như thế nào, lửa nóng của cõi âm rơi vào đôi mắt lạnh như nước của hắn cũng hóa thành một vì sao dịu dàng nơi chân trời, cả đời này có lẽ nàng không thoát được một người như hắn.
Vân Hy nói: “Tam công tử nói rằng mình sẽ không chết, không nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Nhưng lỡ như lần này ngài không sống lại được thì sao? Ta không thể tiếp nhận tình huống như vậy, ngài đánh cược tính mạng của mình, nhưng ta không làm nổi.”
Binh lính mặc áo giáp bạc xuất hiện phía sau Quan Âm Các, Vân Hy dứt lời, đột nhiên lui ra sau một bước, nàng giơ cao cây thương tua đỏ, lạnh giọng quát: “Thôi Dụ, dẫn binh dàn trận!”
“Vâng!”
Hai ngàn tướng sĩ lập tức xếp thành hàng, tuy số lượng ít nhưng khí thế hùng hồn.

Ngay sau đó, Vân Hy đột nhiên hét lớn: “Túc Đài!”
Ngọn lửa cuồng nộ lan tràn khắp Quan Âm Các, mũi chân của Vân Hy mượn bức tường vỡ bên cạnh, bay lên không trung, cây thương tua đỏ được giơ lên, đập vào chỗ tiếp giáp xà ngang của Quan Âm Điện.
Xà ngang đã bị lửa thiêu đốt, vốn yếu ớt, gặp một đòn nặng nề như vậy, sụp đổ ầm xuống.

Chùm lửa lập tức rơi xuống trước mặt Trình Sưởng, may mắn Túc Đài được Vân Hy nhắc nhở nên đề phòng trước, mang theo Trình Sưởng lui lại mấy bước.
Đợi cho Trình Sưởng phản ứng kịp, ngọn lửa dữ dội từ gỗ đổ sập đã tách bọn họ ra khỏi hai đầu.
Vân Hy nhìn Trình Sưởng, đột nhiên hỏi: “Tam công tử, trước đây, ngài có từng ghét bỏ ta hay không?”
Không đợi Trình Sưởng đáp, nàng vội nói tiếp, “Ta biết ngài không có, nhưng ta thực sự ghét bản thân mình.”
Nàng mỉm cười: “Ta thích Tam công tử từ lâu, là một cô nương lớn lên trên thảo nguyên, vốn dĩ nên có gì nói nấy, nhưng ta cảm thấy mình không xứng với ngài, cho nên không dám tỏ lòng mình với ngài.”
“Ta không dịu dàng, không hiền lành săn sóc như các nữ tử nhà cao cửa rộng khác, không biết lấy lòng người ta, không biết nữ công, trà đạo, càng không cần đề cập đến cầm kỳ thư họa.”
“Khi còn nhỏ đại khái còn vui vẻ một chút, những năm hầu phủ suy tàn, ta suốt ngày bôn ba khắp nơi vì kế sinh nhai của hầu phủ, bị ép tới mức không thở nổi, cho nên gặp chuyện gì cũng quen giấu tận đáy lòng, có lẽ con người hơi mộc mạc.”
“Nếu ngài không thắp ngọn hoa đăng cho ta, nói rằng ngài cũng thích ta, e rằng ta sẽ luôn giấu phần tình cảm này trong lòng, từ từ rời xa Tam công tử, nhìn ngài làm thế tử, làm Vương gia, cưới Vương phi, từ đó hai ta không liên quan, dù sao…… ta cũng không xứng đôi với ngài.”
“Tuy nhiên, sau khi trải qua nhiều chuyện, ta không nghĩ như vậy nữa.”
“Tam công tử gian nan cả quãng đường, ta có thể thấy rõ.

Hiện giờ, ta thật sự cảm thấy may mắn vì mình không học gì cả lúc nhỏ, chỉ học võ công.

Như vậy khi Tam công tử gặp nạn, ta có thể cứu ngài; có người làm hại ngài, ta có thể bảo vệ ngài; ngài mất tích, ta có thể đi khắp chân trời góc biển để tìm ngài, không cảm thấy mệt chút nào; nếu ngài và ta gặp phải đường cùng như hôm nay, ta càng không sợ, bởi vì ta có binh lính, có kiếm, ta có sự tự tin.”
“Ta đã nói với ngài, ta là cây mâu của ngài, cũng là tấm khiên của ngài, là lưỡi đao sắc bén nhất của ngài.”
“Vì vậy ngài không cô đơn, không phải không có vũ khí trong tay, ở trong thế giới này, sẽ không bao giờ một mình.”
“Những gì ta có thể làm được, không có nữ tử nào khác trên đời này sẽ làm được.”
“Cho nên, bây giờ ta cảm thấy ——” Vân Hy nói tới đây, giơ tay áo lau bụi đất dính trên mặt không biết từ nơi nào trong lúc chạy trốn, khóe miệng và khóe mắt cong lên, lộ ra một nụ cười hết sức nghịch ngợm, “Ta xứng với ngài, vừa vặn.”
Nói xong, nàng dứt khoát xoay người, cầm cây thương tua đỏ, mang theo hai ngàn binh mã đi về phía trận địa của địch.
Người nhà tướng chưa bao giờ sợ sinh tử.
Xương rơi vào cát, máu chảy trên lửa, không có gì đáng sợ..

Bình Luận (0)
Comment