Diễm Phu Nhân

Chương 61.2

Nhìn thấy người tình không mảnh vải che thân từ trong phòng tắm bước ra, nhìn cửa phòng ngủ mở toang, nhìn quần áo tán lạc ở khắp nơi, còn có Tiểu Tịch nằm trên giường không nhúc nhích, ánh mắt trợn tròn tan rã. Trong nháy mắt nàng đã hiểu ra chuyện gì, lại bộc phát trong nháy mắt.

Nàng ném bánh ngọt lên người hắn, sau đó đưa tay đánh đấm hắn lại bị hắn nắm chặt rồi ném mạnh qua một bên.

“Khốn nạn! Thằng khốn nạn!” Mẹ của nàng điên cuồng kêu gào, Tiểu Tịch nghiêng đầu, ngây ra nhìn hai người họ cãi nhau.

“Nữ nhân điên, ngươi làm sao! Không phải là cháu gái của ngươi thôi sao, ngươi không nói ta không thì ai sẽ biết!” Hắn choàng khăn tắm, lấy một chai rượu nho trong tủ lạnh ra, ngồi trên ghế salon, mở tivi, giống như không có gì xảy ra.

“Ta uống với ngươi.” Mẹ của nàng bò dậy, cầm bình rượu đỏ lên, nhưng không phải rót vào trong ly mà đập mạnh lên đầu hắn.

Hắn ngạc nhiên, có lẽ không nghĩ tới nữ nhân này sẽ đánh hắn.

“Con bé không phải là cháu gái của ta, nó là con gái của ta!” Mẹ nàng cười, khóc, kêu gào, dùng miệng chai bị bể tan tành mà đâm vào trái tim hắn, dùng tất cả ly chén dĩa trên bàn mà đập hắn. Rốt cuộc hắn ngất đi, máu me khắp người mà ngất đi.

“Mẹ . . . . .” Tiểu Tịch nhẹ giọng gọi nàng : “Con đau quá. . . .”

Mẹ nàng đứng lên từ dưới đất, trên người cũng có rất nhiều vết thương do miếng thủy tinh văng trúng.

Nàng lung lay đi tới lò sưởi, mở khí than sau đó đóng cửa sổ lại.

Nàng ôm Tiểu Tịch ngồi trên sàn nhà trong phòng bếp, nhè nhẹ vỗ lưng của nàng nói: “Tiểu Tịch ngoan, một lát là hết đau rồi, mẹ hát chúc mừng sinh nhật cho Tiểu Tịch nghe.”

“Mẹ cũng đừng khóc, Tiểu Tịch không kêu đau nữa.” Nàng lấy tay lau đi nước mắt của mẹ, mẹ nhẹ giọng hát: chúc con sinh nhật vui vẻ . . .

Tiểu Tịch chết đi do ngạt thở vì trúng độc khí than, thi thể vì không có người nhận mà phải hỏa tán rồi chôn ở nghĩa trang công cộng, nhưng linh hồn Tiểu Tịch không có bởi vì vậy mà biến mất.

Mẹ Tiểu Tịch chết sớm hơn nàng, trên đường xuống hoàng tuyền nàng luôn kêu khóc cầu xin các đại nhân cho con gái nàng một con đường sống. Mà trên trời, Trí Ngộ đang tĩnh tọa thấy hết toàn bộ.

Cuộc đời này của nàng nhất định phải chịu những đau khổ khó khăn, hắn bất lực nhưng mà hắn có thể giúp một tay, cho nên sẽ không để hồn phi phách tán.

Tự sát, tức là không trân trùng sinh mệnh trời cho, kẻ tự sát sẽ tan thành mây khói, sẽ không bao giờ luân hồi được nữa.

Trước khi mẹ Tiểu Tịch biến mất, chỉ có một nguyện vọng lúc tỉnh ngộ. Trí Ngộ dùng phép thuật triệu hồi được một nửa hồn phách của nàng, cho nàng một chân thân rồi đưa nàng đến một thời không khác.

(chân thân: thân thể thực tồn tại)

Thu Vô Cốt và Lâm chủ mẫu đều ngạc nhiên, bọn họ nghe được câu chuyện xưa khó tin nhất trong thiên hạ, khiếp sợ không giải thích được.

“Không cần biết nàng là ai, cô hồn dã quỷ thì thế nào . . . Ta chỉ cần biết, làm thế nào để cứu nàng!” Thu Vô Cốt kiên định hỏi, càng ôm nàng chặt hơn, rất sợ nửa linh hồn còn lại sẽ bay mất.

Nặng nề ngừng một lát, Trí Ngộ nói: “Hồn phách của nàng là thuần âm, Lâm chủ mẫu truyền cho nàng chân khí thuần dương, không chỉ là đối lập, mà còn có thể dần dần chiếm cứ linh hồn âm tính, cuối cùng sẽ làm cho nàng biến mất.”

Thu Vô Cốt cảm giác lòng của mình bỗng dưng buộc chặt, cắn môi tiếp tục nghe.

“Phương pháp duy nhất là tìm một người thể chất thuần âm đem hồn phách của mình độ khí cho nàng, đuổi đi một nửa dương khí. Thế gian này, người mang bát tự cực âm, ngày sau tu luyện võ công thuần âm, trừ ngươi ra chính là Lâm Phượng Âm.”

Lâm chủ mẫu nhất thời rối loạn tay chân: “Không được! Không thể dùng tính mạng con trai của ta trao đổi!”

Thu Vô Cốt lạnh lùng liếc nhìn bà một cái, hừ giọng nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ cho con trai của ngươi đụng vào nàng sao?”

“Làm cách nào cứu nàng, nói cho ta biết phương pháp.” Hắn kiên định nói, chân thật đáng tin.

“Thông qua nam nữ song tu giao hợp, truyền tất cả chân khí của mình cho đối phương, nhưng mà, người đó sẽ chết.”

Trong phòng ngủ ở Vô Cốt viên, mành trướng màu trắng buông xuống, trên giường là một nam một nữ.

Hắn cúi đầu, khẽ vuốt ve gương mặt mỹ nhân đang ngủ say: “Thì ra là nàng đặc biệt như vậy, trong cuộc đời này của ta, cực kỳ đặc biệt.”

Thân thể hắn trần truồng, cô gái dưới thân cũng không mảnh vải che thân, đôi bồng xinh đẹp trắng nõn bóng loáng, là thiên hạ thuần khiết nhất.

“Ta biết, nàng ghét nhất loại phương thức này. Nhưng mà, nếu nàng tỉnh táo nhất định sẽ không lựa chọn ta.” Hắn đang nhẹ giọng nỉ non bên tai nàng, mang theo khổ sở tự giễu.

“Nhưng là cuối cùng ta vẫn có được nàng. Nếu không phải cứu nàng, ta không biết mình có còn sống được qua ngày mai hay không, ta nghĩ ta sẽ không bỏ qua bản thân mình.” Hắn ôm lấy nàng, hai người kề chặt bên nhau, hắn nghe trái tim của nàng đập yên bình nhưng trái tim của hắn thì rối loạn.

Trước đây nghe nói tính tình chủ mẫu Lâm gia biến đổi lớn, ở trong thành gặp rất nhiều rắc rối. Mỗi lần hắn nghe Ngọc Hoàn nhắc tới cảm giác luôn cực kỳ tốt. Rốt cuộc là cô gái như thế nào mới có thể làm ra những hành động quái dị như vậy. Nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, hắn biết rõ ràng nàng là giả mạo, cố tình thích nhìn dáng vẻ làm bộ của nàng. Thỉnh thoảng hốt hoảng cùng ngượng ngùng, không phản ứng kịp rồi giãy giụa khi bị hắn quăng vào trong nước nhưng lại lộ ra bộ dáng thật. Mặt nạ bị tháo xuống, lộ ra khuôn mặt thanh tú động lòng người. Nụ cười ấm áp trẻ trung kia xâm nhập thật sâu vào lòng hắn không thể xóa mờ, ở dưới sơn động nàng giống như bạch tuột vòng quanh ôm hắn thật chặt, trong hôn mê hắn còn cảm giác nàng nắm chặt nơi tư mật của hắn chọc hắn dục hỏa đốt người.

Hắn nhẹ nhàng hôn cái trán của nàng, một giọt lệ chảy lên môi của nàng.

Chuyện cổ độc, thật là khổ sở, hắn còn không biết mình có thể khỏi hẳn hay không. Sư phụ nhất định sẽ không cứu hắn, mà hắn khẳng định đã yêu nàng.

“Ngay lúc này đây, cũng là một lần cuối cùng, ta có thể ích kỷ phải có nàng, chỉ mong nàng có thể hận ta, cũng tốt hơn nàng quên mất ta là ai.”

Hắn nhẹ nhàng hôn qua mí mắt của nàng, mũi của nàng, sau đó chuyển đến đôi môi của nàng, nhè nhàng liếm láp, sau đó thăm dò vào khoang miệng hé mở như mời chào.

Chỉ là nhẹ nhàng, giống như gió nhẹ lại mang theo một tia băng hàn. Hắn có chút run rẩy, một cái hôn như vị đắng chát của cuộc đời.

Hắn hôn một đường thẳng xuống dưới, không vội chiếm đoạt cùng đòi lấy, chỉ muốn khắc sâu vào tâm khảm thân thể này. Hôn từ vành tai tới sau gáy thơm ngát, sau đó là xương quai xanh, ngực, bụng, đầu gối, thậm chí là mỗi ngón tay ngón chân, còn có tóc của nàng, lông mi của nàng. Hắn nghĩ muốn ghi lại tất cả những đẹp đẽ của nữ tử này vào tâm trí, làm cho tất cả của nàng cũng là của hắn.

Tiểu Tịch trong cơn ngủ mê có chút tỉnh táo, cảm giác có cái gì tỉ mỉ và mềm mại liếm láp trên dưới toàn thân nàng. Nàng miễn cưỡng mở mắt, nhấp nháy mấy cái mới nhìn rõ, là một nam nhân, đang nằm rạp trên người nàng, dịu dàng bú mút và đòi hỏi.

Gương mặt quen thuộc, mày kiếm mắt sáng, nhưng thiếu đi một phần lạnh lẽo khí lạnh nhiều hơn một chút gò má ửng hồng vì tình dục cùng ôn hòa.

“Ngươi . . . . . “ Nàng bậc ra tiếng dò hỏi, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Nàng thử cử động thân thể nhưng toàn thân yếu ớt không có một chút sức lục nào.

Thu Vô Cốt ôm lấy nàng, thật tốt, nàng tỉnh dậy.

Không nói lời nào, hắn lại hôn môi nàng, cảm giác nàng nàng không tự chủ mà rên rỉ ra tiếng, chẳng khác nào thuốc kích thích để cho bản năng của hắn càng tăng cao, dục hỏa bất chợt tăng lên, nụ hôn của hắn bắt đầu tăng thêm lực độ. Lại sợ mình sẽ làm đau nàng cho nên một mực mâu thuẫn bú mút, thỉnh thoảng dùng sức như không ngừng ẩn nhẫn, thỉnh thoảng như cánh bướm nhẹ nhàng lướt qua hết sức tìm cách an ủi.

Đây là tình trạng gì? Tại sao nàng không có một chút hơi sức nào? Mà tại sao hắn lại ở trên người nàng?

Để cho nàng hận ta, dù sao cũng tốt hơn nàng quên ta. Thu Vô Cốt tự nói không ngừng với mình như vậy, sau đó nói với nàng :“Nàng bây giờ là tù binh của ta.”

Tiểu Tịch cái gì cũng không nhớ ra được, chỉ biết Lâm chủ mẫu muốn truyền thụ võ công cho nàng. Sau đó nàng liền bất tỉnh tới bây giờ, có võ công không phải sẽ thay đổi mạnh hơn ư, tại sao bây giờ nàng còn yếu hơn trước kia nữa. Nàng buồn bực trong cổ họng dùng ánh mắt hỏi thăm Thu Vô Cốt muốn làm gì.

Thu Vô Cốt cười nhạo một tiếng nói: “Ta làm như vậy, nàng còn không biết ta muốn làm cái gì? Nói cho nàng biết, ta muốn nàng, ngay tại lúc này.”

Tiểu Tịch sửng sốt, ba chữ ‘ta muốn ngươi’ không phải trước đó nên có ‘ta yêu ngươi’ sao, Thu Vô Cốt tại sao lại muốn nàng trong thời điểm mấu chốt này? Nàng cau mày, thân thể giãy giụa bày tỏ chống cự cùng bất mãn.

Thu Vô Cốt biết, nàng tất nhiên sẽ không nguyện ý, nàng không thương hắn, nhưng hắn không quan tâm.

Hắn giữ chặt thân thể của nàng, kề sát vào tai nàng, tinh tế mút vành tai của nàng, cảm giác nàng không tự chủ mà toàn thân chấn động, nhẹ nói: “Ta muốn chiếm đoạt lần đầu tiên của ngươi, khiến cho người của Lâm gia, không kịp hối tiếc.”

Những lời này, là nói láo. Hắn chưa bao giờ có suy nghĩ qua muốn lợi dụng nàng đạt tới mục đích tiêu diệt Lâm gia. Hắn biết hành động hiện tại của mình rất đáng khinh, mạnh mẽ ép buộc cầu hoan, cưỡng ép một nữ nhân trong lòng không phục giao lần đầu tiên cho một nam nhân đối địch. Nhưng mà, hắn phải cứu nàng, rồi lại không thể nói cho nàng biết, hắn yêu nàng, yêu hèn mọn như thế. Hắn sợ nàng cự tuyệt, sợ nàng nói ta hận ngươi chán ghét ngươi.

(Còn tiếp)
Bình Luận (0)
Comment