Diễm Phu Nhân

Chương 61

Một chiêu Thánh Tuyết Hàn Công vừa rồi khiến Thu Vô Cốt bị thương rất nặng, bị cắn trả tâm mạch. Hắn ôm Tiểu Tịch vừa mới đi ra sơn động liền lảo đảo một cái ngã nhào, hắn chặt chẽ che chở nàng ở trong ngực, lấy mu bàn tay che lấy cái ót nàng.

“Thí chủ không phải là người ở đây, cũng không phải là người ở bất kỳ nơi đâu, đến vô thanh vô thức, lại không đi được . . .” Từng tiếng giống như là tiếng chuông chiều truyền vào tai Tiểu Tịch, Thu Vô Cốt cùng Lâm chủ mẫu.

Bên ngoài cửa động, ánh nến mơ hồ soi sáng phát họa một bóng người, người nọ mặc áo cà sa cũ nát, trên đầu có vết sẹo châm nhang, đang nhìn hai người bọn họ cười không ngớt, rồi nói: “Lâm chủ mẫu, đã lâu không gặp.”

Lâm chủ mẫu đang tựa trên tường bỗng sững sờ, ngay sau đó mừng rỡ nói: “Trí Ngộ đại sư, quả thật là ngài!”

Thu Vô Cốt từ dưới đất đứng lên, cảnh giác ôm Tiểu Tịch nữa quỳ nói: “Tại sao ngươi lại tới nơi này?!”

Trí Ngộ hòa thượng cười cười, bên người còn treo móc một hồ lô rượu, hắn cười híp mắt uống một ngụm rượu nói: “Nơi này thật là rét lạnh, thí chủ mặc dù ngươi tu luyện Thánh Huyết Hàn Công, nhưng lúc này tâm suy lực kiệt không nên bị lạnh. Lâm chủ mẫu truyền thụ chân khí Lâm gia nội lực thuần dương cho vị nữ thí chủ này, tự nhiên cũng cùng Hàn băng chi khí mâu thuẩn, các ngươi tốt hơn nên kịp thời rời khỏi nơi đây.”

Mi tâm Thu Vô Cốt nhăn lại, cẩn thận suy nghĩ lại, ông ta nhất định là thế ngoại cao nhân nếu không sẽ không im lặng không một tiếng động nào xông vào nơi đây, liền hỏi: “Ngươi có phương pháp cứu nàng không?!”

Trí Ngộ đại sư cười cười, quơ quơ hồ lô rượu, đảo tới đảo lui lại không còn một giọt rượu nào, hắn thở dài nói: “ ‘Rượu ngon không khỏi uống nhanh hết, con người không tránh khỏi hoài niệm giày vò’, phương pháp thì có nhưng có lẽ nữ thí chủ này không muốn, nam thí chủ có lẽ cũng không tình nguyện.”

“Chỉ cần ngươi nói ra thì ta tự nhiên làm được, hôm nay không có chuyện gì quan trọng hơn là cứu nàng.”

Trí Ngộ hòa thượng hừ mũi, đến gần hai bước ngắm nhìn bên trong cửa sắt nói: “Lâm chủ mẫu, chuyện cũng vì ngươi mà đến, cuối cùng cũng vì ngươi mà đi, đây chính là nhân quả tuần hoàn lặp đi lặp lại à.”

Lâm chủ mẫu suy sụp, trong đầu xuất hiện khả năng trăm ngàn chủng loại báo ứng khó chịu, cuối cùng nhìn chăm chú hỏi: “Nhưng . . . kiếp nạn sắp tới của con ta?”

Trí Ngộ đại sư gật gật đầu mà nói: “Vị thí chủ hôn mê này, chính là mấu chốt mọi chuyện.”

“Rốt cuộc nàng là ai?”

“Nàng là ai?”

Lâm chủ mẫu và Thu Vô Cốt đồng thanh hỏi.

Trí Ngộ đại sư thở dài một hơi, giọng nói êm tai: “Nữ thí chủ này, lúc này không phải là người, cũng không phải là người bình thường.”

Tiểu Tịch, cũng chỉ là người trùng hợp mà xuyên đến, nhưng linh hồn của nàng chỉ xuyên đến có một nửa phần, cho nên trí nhớ liên quan đến khổ sở của kiếp trước đều bị ẩn dấu đi.

Nhưng mà, Trí Ngộ lại biết rất rõ ràng, khi đó hắn mới vừa nhập đạo tu Tiên, một lần tình cờ liếc về nhân gian liền thấy một màn thảm kịch xảy ra kia. Vì vậy ra tay tương trợ, cho nàng một diện mạo hoàn toàn mới rồi mới có thể chuyển kiếp tới đây. Cũng bởi vì cách làm của hắn trái với Thiên đạo quy củ, hắn liền bị biếm thành thứ dân, ở nhân gian tu luyện tam sinh tam thế một lần nữa mới có thể trở về Tiên giới.

Kiếp trước của Tiểu Tịch là một cô gái có gia cảnh bần hàn đáng thương. Mẹ của nàng lúc tuổi còn trẻ tác phong không đứng đắn, thậm chí cha ruột của nàng là ai cũng không biết. Lúc Tiểu Tịch mười ba tuổi, bà ngoại vẫn luôn chăm sóc nàng qua đời, mẹ nàng không thể nhận nàng rồi mang nàng theo bên cạnh vì khi đó mẹ nàng đã tìm được một người đàn ông có thể sống dựa vào. Người đàn ông đó là ông chủ của một công ty đưa ra thị trường, mua nhà mua xe cho mẹ nàng, hàng tháng còn cho nàng ta mấy vạn nguyên làm chi phí sinh hoạt, nhưng mỗi tuần chỉ đến một lần.

Đúng vậy, người đàn ông kia có gia đình có vợ con, ‘trong nhà cờ đỏ không bay, bên ngoài thải kỳ thì lại phiêu phiêu’. Mẹ Tiểu Tịch chỉ là thải kỳ, mỗi ngày ăn mặc cực kỳ xinh đẹp, đi quán bar quầy rượu tìm tình một đêm. Trước đó cũng phá thai mấy lần, nàng ta thường nói: Tiểu Tịch ngươi nên thỏa mãn, ban đầu nếu như bà ngoại ngươi không ngăn cản, ta tuyệt đối không sinh ngươi ra.

(trong nhà cờ đỏ không bay: ý nói là vợ ở trong nhà; bên ngoài thải kỳ thì lại phiêu phiêu: bồ nhí ở ngoài)

Mười ba tuổi Tiểu Tịch phải gánh vác mọi chuyện trong nhà, mỗi ngày vào ban đêm mẹ uống say mèm trở về, nàng sẽ thay đồ lau người chăm sóc. Nàng sẽ nấu cơm, cũng nấu được mấy món ăn ngon. Nàng giặt quần áo, mỗi ngày mẹ nàng sẽ đổi một bộ quần áo mới, quần áo dơ hầu như vĩnh viễn đều giặt không hết. Mười ba tuổi, cũng bởi vì mẹ nàng không để ý, nàng bỏ lỡ thời gian tốt nhất thi trung học.

Người tình của mẹ nàng tới một lần, quái gở đánh giá Tiểu Tịch đang nấu cơm. Mẹ nàng vì không muốn hắn nghi ngờ nên nói là chăm sóc cháu gái con của chị gái bà, còn nói nếu hắn không thích cũng sẽ không cho nàng ở đó nữa.

Người đàn ông kia rất rộng rãi, nói là phòng ở lớn, tiền cũng đủ xài, không bằng để cho đứa bé ở nơi này.

Về sau, người đàn ông đó mỗi tuần tới hai ba lần, còn mua cho Tiểu Tịch rất nhiều đồ chơi và thức ăn vặt. Mẹ Tiểu Tịch có cảm giác mẫu bằng nữ quý, cũng không ghét Tiểu Tịch giống như ngày trước.

(mẫu bằng nữ quý: mẹ được coi trọng nhờ con)

Sinh nhật mười lăm tuổi của Tiểu Tịch, nhưng mẹ của nàng cũng không biết ngày này. Mẹ của nàng chỉ biết là hôm nay người đàn ông kia sẽ không tới, vì vậy mặc bộ quần áo bó sát người hở vai lộ chân đi quán bar.

Tiểu Tịch tự nấu cho mình một tô mì trường thọ, còn len lén bỏ vào hai quả trứng gà, lấy cái bật lửa của mẹ thắp nến sinh nhật. Nàng cầu nguyện nàng và mẹ có thể hạnh phúc sống qua ngày, cầu nguyện mẹ nàng có thể yêu thương nàng hơn ở bên cạnh nàng nhiều hơn. Thế nhưng cánh cửa chợt mở ra, người tới lại là người đàn ông kia.

“Tiểu Tịch đang làm gì đó?” Người đàn ông tụ nhiên cởi tây trang áo khoát, bắt đầu cởi cà vạt.

“Chú, Tiểu Tịch đang mừng sinh nhật.” Nàng ngoan ngoãn đáp, sau đó đến giá để giày lấy dép trong nhà cho hắn thay ra.

Chú vuốt ve tóc của nàng, đứa bé này gần như rất ít cắt tóc, tóc dài rũ xuống tận mông.

Mẹ của nàng sẽ không mua quần áo cho nàng, cho nên nàng thường mặc quần áo thừa của mẹ. Mùa hè nóng bức, nàng chỉ mặc chiếc váy ngủ của mẹ, đó là loại váy Lace viền đen, vừa cúi đầu thì cảnh xuân trước ngực hoàn tòan lộ ra không còn sót lại gì.

Chú kéo kéo tóc của nàng, sau đó vuốt ve khuôn mặt của nàng, ánh mắt nàng nhỏ như một chấm đen ngây thơ vô hạn, cánh môi hồng nhuận ướt át như mật đào, xương quai xanh tinh xảo da thịt trắng nõn lộ ra ngoài, còn có bầu ngực mới trổ mã vô cùng tốt, rãnh nhỏ nhàn nhạt ẩn hiện là một loại quyến rũ cực hạn.

“Tiểu Tịch có bạn trai chưa?” Chú nhíu mày hỏi.

Tiểu Tịch lắc đầu một cái, cảm giác tay của chú từ từ nóng lên, rồi lại chuyển động từ trên xuống dưới, lưu luyến trằn trọc ở trước ngực nàng. Hô hấp của hắn trở nên dồn dập, tay phải chợt vòng chắc eo nhỏ của nàng, tay trái vòng qua đầu gối của nàng, ôm ngang nàng nâng lên.

“Chú muốn làm gì?” Tiểu Tịch có chút khẩn trương, nàng cố vùng vẫy nhưng nàng tránh không thoát khỏi ngực của người đàn ông. Nàng biết mẹ cũng tránh không được, có mấy lần ban đêm nàng lặng lẽ đi qua phòng của mẹ, nhìn thấy chú ấy đè mẹ ở trên giường, có lúc đặt ở trên bàn hoặc trên mặt đất, mẹ chỉ nhỏ giọng kêu rên nhưng không né tránh.

“Chú dạy Tiểu Tịch chuyện nam nhân thích nhất.” Hắn ném nàng lên chiếc giường đôi mềm mại, sau đó vội vàng cởi ra quần áo của hắn.

Thấy thân thể xích lõa của hắn, nàng có một loại dự cảm xấu, nàng liền thử bò dậy, nhưng mà không được.

Hắn dùng đầu gối đè nàng lại, hai tay giữ chặt cánh tay đang đung đưa của nàng.

Hắn dùng hàm răng cắn xé áo ngủ của nàng, đó là nội y trong suốt Lace (viền tơ) rất sexy, hắn thích nhất loại trang phục này của nữ nhân. Tiểu Tịch mặc có chút lớn nhưng mà miêu tả đường cong lung linh có lồi có lõm.

Hắn kéo xuống đai lưng, để cho nửa người trên của nàng xích lõa trong không khí, hai bầu ngực đầy đặn trên đó là hai hạt anh đào đứng thẳng. Hắn ngậm chặt một hạt anh đào này, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng trằn trọc khiêu khích, cảm giác nàng từ từ cương cứng.

Tiểu Tịch cảm giác thân thể của mình khác thường, không nói ra được rung động cùng sợ hãi, mặt của hắn tiến đến gần, tươi cười chậm rãi cúi sát hôn lên đôi môi nàng, gần như mạnh mẽ công thành chiếm đất, đôi môi hắn mạnh mẽ chà sát, đầu lưỡi chui vào miệng nàng điên cuồng bú mút.

Nồng nặc mùi thuốc lá, nàng không thích.

Nhưng vào lúc này, tay của hắn từ từ xâm nhập vào hạ thân giữa hai chân của nàng.

Cả người nàng run rẩy, nàng không biết đó là cảm giác gì hình như là ngón tay tiến vào nơi tư mật.

“Đừng . . . không nên, chú . . . .” Nàng cố nói nhưng đôi môi bị ngăn chặn nói không nên lời.

“Tiểu Tịch ngoan, rất nhanh sẽ qua.”

“ Không được, chú, ta đau quá . . .” Tiểu Tịch ra sức giãy giụa, cảm giác có một vật to lớn hơn ngón tay đang chống đỡ nơi đó. Sau đó đánh sâu vào, nhanh chóng tiến vào, nàng bị đau hô to một tiếng rồi cắn vào bờ vai của hắn.

Hắn vẫn va chạm như cũ mà không ngừng, ngược lại vận động càng kịch liệt hơn, ở trên thân thể nhỏ nhắn nhắn của nàng không ngừng phập phồng, tiếng thở dốc càng ngày càng nặng. Nàng càng lúc càng dùng lực cắn hắn, thật sự rất đau, trong nháy mắt va chạm mãnh liệt đó thân thể nàng cảm giác như bị đâm xuyên qua, đau đến muốn ngất đi.

Cảm giác có chất dịch chảy ra, hắn rời khỏi thân thể của nàng, sau đó dùng ra giường quấn lấy thân thể rồi chui vào phòng tắm. Nàng rơi nước mắt đứng dậy, lại phát hiện trên chiếc khăn trải giường màu trắng, chảy máu, một mảnh ướt át.

Không ngờ, hôm nay mẹ nàng về rất sớm, thời điểm vào cửa nàng còn xách theo một cái bánh ngọt nho nhỏ, nàng ngây ngẩn cả người.

(Còn tiếp)
Bình Luận (0)
Comment