Diễm Phu Nhân

Chương 67

Trong bản cv cũng như raw của truyện này không có chương 65 và 66 mà trực tiếp nhảy sang chương 67. Mình cũng đã tìm cũng như nhờ bạn tìm giúp nhưng vẫn không thấy 2 chương này, mình cũng không rõ là bị mất chương hay là tác giả đánh số chương bị nhằm lẫn. Dù sao mình cũng làm tiếp theo sự đánh số chương của tác giả, nếu như có tìm được thì mình bổ sung sau nhé!

Edit: ChieuNinh

Ma Miễn làm một con chó, còn là một con chó có tiếng độc nhất vô nhị trên đời, lỗ mũi tự nhiên so với chó nhà bình thường còn bén nhạy hơn.

Lâm Phượng Âm đi đến phòng của Tiểu Tịch lượm vài món quần áo ở trong một đám lung tung bãi được chất đống cho Ma Miễn ngửi ngửi, Ma Diễn khinh bỉ trợn trừng mắt nhìn. Trên người nữ nhân này thậm chí ngay cả một chút son phấn cũng không có, lấy tư cách là một con chó, đối với việc này cũng bày ra bất đắc dĩ và khinh thường.

Ma Diễn chạy trên mặt đất, Lâm Phượng Âm bay ở trên nóc phòng. Chỗ Ma Diễn đi qua không khỏi náo loạn, mọi người hốt hoảng luống cuống nhìn một con đại cẩu diện mạo dữ tợn đột nhiên lao ra, rối rít tránh né hoặc là trực tiếp chui vào trong nhà. Chạy ngang qua thị trấn mọi người rối rít ném vật trong tay làm cho con đường trở nên lộn xộn rối loạn cả lên, trứng gà cá sống ném đầy đất, lá rau cũng hợp thành món thập cẩm. Ma Diễn vừa chạy vừa cười, lúc cười cũng là cực kỳ khủng bố, trợn mắt nhe răng, răng nanh trắng như tuyết, nhìn thấy những người muôn hình muôn vẻ đột nhiên thay đổi thành mặt trắng bệch so với ăn một chậu xương còn phải thoải mái.

Lâm Phượng Âm bay ở phía trên, nhìn phía dưới Ma Diễn cố ý đùa giỡn những người bối rối khác nhau kia, không khỏi bật cười. Nếu như đại ca tỉnh dậy nhìn thấy Ma Diễn đã biến thành dáng vẻ đạo đức như thế này không biết nên tức giận hay là đổi thành vui mừng đây. Tức giận là nó ngay cả chức trách và tính khiêm tốn, tính tình của chính mình cũng bị thay đổi, vui mừng là bởi vì con chó này đã bị Tiểu Tịch huấn luyện thành bộ dáng này. Nhìn thấy người khác xui xẻo thì mình liền vui mừng, nói ra cho oai: vui vẻ trên nỗi đau khổ của người khác.

Ma Diễn một đường chạy một đường tìm kiếm, thậm chí chạy ào quán cơm lữ điếm, còn đùa dai giống như đem y phục một đám người đang tắm rửa hoặc là ân ái cũng cắn xé nát vụn. Nhưng không có người nào có thể thu phục nó, càng không có người nào dám ngăn lại.

Trải qua ba canh giờ tìm tòi, chỉ còn lại một chỗ Tây Diện Thành Giao này là  chưa từng quấy rối qua. Lâm Phượng Âm kiệt sức đang tức giận bừng bừng với Ma Diễn một đường chạy băng băng, tìm từng nhà, cuối cùng dừng lại ở trước cửa một quán rượu.

Lâm Phượng Âm nhíu nhíu mày, buồn bực sao mình chưa bao giờ mua rượu ở nhà này, ngược lại tiệm này rất mới mẻ, hình như là mới mở.

"Ông chủ có ở đây không?" Lâm Phượng Âm đi vào, dựa vào quầy thu ngân ngắm nhìn khắp nơi. Thậm chí nơi này có rất nhiều rượu ngon danh gia, nhưng xem ra buôn bán hết sức sa sút.

Màn trúc được vén lên, phát ra một tiếng xôn xao, một thiếu phụ duyên dáng đi ra. Bởi vì tóc được búi lên cao, trong ngực còn ôm một đứa bé, làm cho người ta cảm giác không có chút địch ý nào, giống như dân chúng bình thường.

"Vị khách quan này muốn mua chút gì sao?" Đứa trẻ trong ngực nàng đang mút đầu ngón tay ngủ ngon lành, Ma Diễn ở phía sau đột nhiên hướng về phía bên trong nhà sủa mãi không thôi. Đứa trẻ hơi cựa mình một chút liền tỉnh, sau đó con mắt trợn tròn, đầu tiên là ngây ngẩn một hồi sau đó khóc ré lên.

Nước mắt rơi như mưa xối xả, nhưng Ma Diễn tuyệt đối không hiểu được kính già yêu trẻ là gì, vì vậy càng rống sủa to hơn.

Tiểu Tịch đang hôn mê giống như nghe được tiếng chó sủa quen thuộc, nhưng là vô luận giãy giụa như thế nào cũng không mở mắt ra được. Thật sự là quá mệt mỏi, nàng hoài nghi mình đang nằm mộng, cho tới bây giờ Ma Diễn cũng sẽ không ra khỏi phủ đệ Lâm gia, nhất định không phải là Ma Diễn tìm đến nàng.

Người thiếu phụ cũng có chút bối rối, lắc lắc đứa trẻ trong ngực đang khóc đến thê thê thảm thảm, mặt lộ vẻ buồn rầu, còn có chút khổ sở nhìn Lâm Phượng Âm nói: "Khách quan, nếu như ngươi không phải tới mua rượu liền thỉnh rời đi đi, đứa bé của ta cũng bị chó của ngươi hù sợ."

Lâm Phượng Âm nhìn đứa trẻ trong ngực, sau đó cười nhạo nói: "Nếu như mới vừa rồi có lẽ ta thật sự bỏ đi, hiện tại, dỗ ta ta cũng không đi, nhất định phải lật ngược nơi này của ngươi để kiểm tra."

Thiếu phụ nhướng mày, nói: "Khách quan là tới quấy rối sao?"

Lâm Phượng Âm lắc lắc ngón tay, mắt phượng nhếch lên tà nghễ nhìn nàng ta nói: "Ta đây có con chó thế gian đệ nhất vô nhị, đi qua phố phường không người nào là không tránh lui ba trượng, nhưng mà ngươi chỉ lạnh nhạt bình tĩnh, nếu thật là thôn phụ ở nông thôn sẽ không có được khí độ như thế chứ?"

Thiếu phụ sững sờ, sau đó cố gắng khôi phục vẻ mặt nói: "Trước kia ta ở nông thôn trong núi, thấy nhiều sơn cầm dã thú, dĩ nhiên là thấy nhưng không thể trách rồi."

"Thật sao?" Lâm Phượng Âm chu mỏ nhỏ giọng nói, sau đó kêu một tiếng: "Ma Diễn!"

Ma Diễn quay đầu lại, hiểu ý đột nhiên nhảy lên không, đánh về phía thiếu phụ đó.

Thiếu phụ lập tức tránh né, ôm lấy đứa trẻ trong ngực nhanh chóng xoay tròn chớp lóe. Ánh sáng trong mắt Lâm Phượng Âm lóe lên, thật sự kiểm tra xong mới hay nàng biết võ công!

Ma Diễn tiếp tục công kích, thiếu phụ luôn luôn tránh né, đứa trẻ trong ngực lớn tiếng khóc cùng với tiếng sủa của Ma Diễn hợp lại thành một mảnh ồn ào. Lâm Phượng Âm đứng ở một bên nhìn Ma Diễn thích nhất trò chơi ‘bắt chó đi cày’ này, nhìn nó đột nhiên bùng nổ dục vọng bắt người mãnh liệt, vì vậy buông tay mặc kệ để nó đi đối phó. 

Nhìn ra được thiếu phụ này mặc dù có chút võ công căn bản nhưng là nhiều năm không dùng nên vô cùng không thành thạo, động tác cũng rất cứng ngắc, mới đánh vài chiêu tốc độ đã chậm lại còn lớn tiếng thở dốc. Nhưng Ma Diễn như cũ làm như không biết mệt, giống như một đội viên nhiệt tình hào phóng có lòng trách nhiệm truy bắt, đưa ra móng vuốt là có thể một chân chụp được thiếu phụ.

Nhưng là, chuyện ngoài ý muốn phát sinh, Ma Diễn đột nhiên dừng lại, màu sắc dữ tợn trên mặt thế nhưng lại có biến hóa, giống như trong nháy mắt mất hồn đang suy nghĩ gì đó.

Lâm Phượng Âm theo ánh mắt của nó nhìn lại, vậy mà có một cơ thể sinh động nhô ra từ khe hở phía dưới màn trúc, sau đó lung la lung lay từng bước một nghiêng ngã hướng về phía đám bọn họ đi tới.

Một con con chuột nhỏ màu lông thuần trắng toàn thân thấm ướt, đang kéo cái đuôi nhỏ dài, dùng móng vuốt nhỏ trên mặt đất ấn ra một loạt dấu chân. Nhưng ánh mắt vô hồn vẻ mặt u buồn, hình như cũng không biết mình đang ở chỗ nào, giống như là. . . . . . giống như là say rượu. . . . . .

Ma Diễn hình như hết sức kích động, ánh mắt này vào lúc bình thường chỉ có khi nhìn thấy thịt xương thích nhất mới có thể lộ ra. Nó chợt bỏ qua mục tiêu là thiếu phụ này, bước chân không tiếng động lại gần con chuột nhỏ đang mơ màng kia.

Lâm Phượng Âm bất đắc dĩ bĩu môi, Ma Diễn thật sự là bị Tiểu Tịch dạy hư rồi, sau khi trở về nhất định phải dùng gia pháp xử trí để cho nó sớm ngày cải tà quy chánh mới được. Vì vậy hắn liếc về hướng thiếu phụ, dùng một loại ánh mắt trêu chọc không tiếng động nói: "Ta tới chơi với ngươi."

Hắn nhanh chóng lắc mình đến bên cạnh thiếu phụ, thiếu phụ lập tức tránh né về phía bên trái, Lâm Phượng Âm đuổi theo nhảy qua một cái bàn, thiếu phụ làm bộ muốn ném cái bàn đi. Lâm Phượng Âm thấy dưới mặt bàn vậy mà cất dấu một cây đao, ánh mặt trời chiếu tới đây lóe ra ánh sáng nhạt làm cho ánh mắt người ta sáng lên. Hắn khiêu môi cười một tiếng, đưa tay phải ra bắt được cổ tay của nàng, tay thiếu phụ đang ôm đứa bé chợt buông lỏng, một cái tay khác cũng có chút chấn động, đứa bé trong ngực mất thăng bằng sắp rơi xuống đất. Nói thì chậm xảy ra thì nhanh thì nhanh, thiếu phụ vội vàng bổ nhào lên mặt đất chuẩn bị làm đệm thịt tiếp đứa bé rơi xuống. Nhưng Lâm Phượng Âm càng nhanh hơn, hai cái tay khẽ kéo đã đem đứa trẻ ôm vào trong ngực, xoay tròn một vòng, áo bào màu tím bay múa, tóc đen vũ động mang theo loại yêu nghiệt  phong lưu mị thái. Đứa trẻ trong ngực giống như là làm mây trên trời đã trải qua lúc lên lúc xuống một trái một phải lại tại chỗ xoay quanh N cái, vậy mà lại ngưng tiếng khóc, theo ngón tay cái nhìn ngây ngất thúc thúc trước mắt. Trái tim nho nhỏ chưa hoàn thiện trong lúc này nhảy lên một cái lý tưởng cao thượng rộng lớn: sau khi lớn lên nhất định phải xinh đẹp giống như thúc thúc. Mặc dù mình là một tiểu nữ oa đi, nhưng là giả gái nhất định cũng rất đẹp trai.

Lâm Phượng Âm đứng lại, sau đó tay trái duỗi về phía sau một cái, rút ra một thanh đao dưới mặt bàn, cực nhanh lui về phía sau hai bước, chê cười nói: "Còn muốn con của ngươi không? Vậy thì bó tay chịu trói đi, ta không thích người trước khi chết còn liều mạng giãy giụa."

Thiếu phụ hết sức quan tâm đứa bé trong ngực hắn, thần sắc trên mặt lập tức trở nên luống cuống, thế nhưng chợt quỳ trên mặt đất lã chã chực khóc mà nói: "Van ngài, thả con của ta đi, đừng thương tổn nàng."

"Được, ta cũng không có ý định tổn thương nàng, chỉ cần ngươi phối hợp tốt thì không có chuyện gì." Lâm Phượng Âm vươn tay cầm đao đi sờ mặt của bé gái, cười hết sức ngọt ngấy. Nhưng mà ở trong mắt thiếu phụ lại nhìn mà phát hoảng, bởi vì thanh đao kia dùng để phòng thân, lưỡi đao sắc bén vô cùng, chỉ cần chạm vào, da thịt trẻ con non nớt là có thể có một vết thương thật sâu.

"Ta nói, ta nói, ngài hỏi đi cái gì ta biết ta sẽ nói hết với ngài, cầu xin ngài đừng làm tổn thương con gái của ta." Thoáng cái nước mắt của thiếu phụ lập tức tuôn ra, nhìn Lâm Phượng Âm cầu xin, Lâm Phượng Âm lắc đầu than thở nói: "Ta đã nói rồi sẽ không làm thương tổn nàng, các ngươi những nữ nhân làm mẹ không phải đều phiền phức như vậy chứ? Ta ghét nữ nhân chảy nước mắt, trước khi ta chán ghét ngươi tốt nhất lau sạch sẽ cho ta."

Hắn có chút không vui, thiếu phụ vội vàng ba chân bốn cẳng dùng tay áo gạt lệ, nói: "Được được được."

Lâm Phượng Âm lúc này mới hỏi: "Ngươi ở nơi này, có giấu một cô gái hay không, cao chừng này, mặc y phục của hạ nhân, nhưng là rất đẹp." Hắn khoa tay múa chân, ước lượng Tiểu Tịch cao đến bờ môi của hắn.

Thiếu phụ chân mày nhíu nhẹ hình như có chút do dự, đây chính là người - đã từng là ân nhân cứu mạng - Minh gia đưa tới, cứ như vậy liền giao ra, được không?

Lâm Phượng Âm hình như rất không bình tĩnh, đung đưa đao trong tay một cái, giống như đang nói..., nói láo hoặc là không nói ta lập tức có thể đem con của ngươi lăng trì.

"Ở đây, ở trong hầm rượu!" Thiếu phụ hốt hoảng kêu lên.

Lâm Phượng Âm cười một tiếng, nói: "Dẫn đường!"

Lâm Phượng Âm ôm bé gái đi theo thiếu phụ đi vào bên trong, đi qua bên cạnh Ma Diễn vẫn không quên than thở một tiếng hình như hết sức tiếc hận.

Ma Diễn đang ngoan ngoãn nằm ở trên sàn nhà, mặt đệm ở trên móng vuốt duỗi thẳng mắt không chớp nhìn chằm chằm con chuột uống say trước mắt.

Con chuột kia đang ưỡn phình cái bụng, nằm ngửa trên cánh tay mềm mại của nó(MD) ngủ cực ngon, Ma Diễn cứ như vậy bảo hộ ở bên cạnh nó, một khắc cũng không rời đi.

Đây là bạn chơi duy nhất của nó sau nhiều năm ở Lâm gia, trong địa lao dưới nước duy nhất có một con chuột là không biết bơi chỉ có đi vào chứ không có đi ra. Kết quả là một con chuột ở trong địa lao cùng với nó mỗi ngày chơi trò chơi "chó bắt chuột", nó cảm thấy những ngày sau này mặc dù đơn điệu nhưng cũng không thiếu niềm vui. Vậy mà con chuột nhỏ cũng không cảm thấy như vậy, trơ mắt nhìn những đồng bạn dũng cảm đi ra khỏi Bích Thủy Hồ đến thế giới đặc sắc bên ngoài dạo chơi, nó mỗi ngày đều buồn bực không vui, cho đến có một ngày, Tiểu Tịch xuất hiện hoàn toàn cứu vớt nó.

Ngày trước Ma Diễn không được thả ra khỏi thủy lao, cho nên nó cũng bị ép đi theo Ma Diễn ở lại trong thủy lao nhàm chán sống qua ngày. Nhưng sau khi Tiểu Tịch xuất hiện Ma Diễn có thể tùy thời mà được thả ra thủy lao ngược xuôi hưởng thụ không khí mới mẻ, thường xuyên đem con chuột nhỏ ném ở trong tù. Có một ngày nó rốt cuộc không kềm chế được mà nói lên yêu cầu với Ma Diễn muốn xem thế giới bên ngoài. Dùng hết lời ngon tiếng ngọt mới dụ được Ma Diễn đem nó ngậm trong miệng đi ra ngoài, nhưng vừa mới lên bờ nó vụt một cái liền biến mất, bắt đầu một mình từ từ dạo chơi ngắm nhìn thế gới.

Ma Diễn cô độc đã lâu, rốt cuộc tìm được bạn chơi của mình, một từ kích động làm sao có thể hình dung, rất nhẫn nại rất vui sướng vì mất đi mà lại có được!

Ma Diễn cứ như vậy an tâm làm kẻ canh giữ cho nó, một khi con chuột nhỏ tỉnh lại nó sẽ cắn một cái mang về Lâm gia, giam cầm nó vĩnh viễn!

"Người đâu?!" Lâm Phượng Âm rống giận.

Cả hầm rượu chỉ liếc mắt một cái là có nhìn hết bên trong, trên mặt đất có trải cỏ tranh và chăn bông, còn có một chiếc vớ dính máu của nàng. Lâm Phượng Âm biết đó nhất định là hành động của Tiểu Tịch, bởi vì thời đại này cô gái sẽ không dễ dàng để cho người khác nhìn đến bất kỳ bộ phận nào của thân thể bản thân.

Thiếu phụ người hốt hoảng đi tới, không biết vì sao người vẫn được trông coi  lại đột nhiên không thấy, khóa cửa bị cạy mở ra, sau đó người bị giam không cánh mà bay.

“Ta không biết, thật không biết. . . . . . Ta với chồng của ta trước kia ở Kỳ Châu chọc giận Dương gia, được Minh gia công tử giải cứu còn cho chúng ta mượn bạc ở Hoa Châu làm một ít mua bán. Chúng ta thật sự là muốn an phận sống qua ngày, nhưng hôm qua Minh công tử tìm đến chúng ta nói muốn mượn hầm rượu cất giấu một người. Chúng ta đối với ân nhân cứu mạng không có cách nào cự tuyệt. . . . . . công tử, ta thật sự là không biết cô nương kia đi đâu rồi. . . . . ."

Lâm Phượng Âm ổn định lý trí, hỏi: "Trượng phu của ngươi đâu?"

"Hắn? Hắn đang ở trong phòng bếp làm cơm trưa. . . . . ."

Nhưng trong phòng bếp cũng không có một bóng người, lửa vẫn còn đang cháy, gạo trong nồi cũng đã được nấu thành sền sệt.

Lúc này thiếu phụ mới ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, nói: "Có thể là nghe được chúng ta ở bên ngoài đánh nhau, chồng ta dẫn nàng đi rồi!"

"Sẽ mang đi đâu?" Lâm Phượng chất vấn.

"Không biết, thật sự không biết."

Lâm Phượng Âm cắn răng, rõ ràng gần trong gang tấc nhưng lại để nàng biến mất ngay tại dưới mắt mình!

Hắn nhìn tới phía trên vớ của nàng có vết máu nói: "Các ngươi dụng hình đối với nàng rồi hả?"

"Không có, tuyệt đối không có, Minh công tử cũng dặn dò qua nhất định phải đối xử tử tế vị cô nương này!"

"Cái này gọi là đối xử tử tế?!" Lâm Phượng Âm giận dữ, kéo chăn và cỏ tranh ẩm ướt, đặt đứa trẻ trong ngực lên cỏ tranh dùng chăn bao lại nói: "Nếu như ngươi cho rằng đây chính là đối xử tử tế, vậy thì ngươi để cho con của ngươi ở chỗ này cả đời đi!"

Thiếu phụ lập tức sững sờ, vội vàng ôm con của mình đi, Lâm Phượng Âm vội vã rời khỏi, kiên quyết đem Ma Diễn có chết cũng không động đậy ra khỏi quán rượu.

Hắn đứng ở giữa đường, không biết đi phải con đường nào, giờ đây, nàng lại bị bắt đi đâu? Chẳng lẽ lại giống như buổi sáng lại một lần nữa tìm khắp toàn thành?

Ánh nắng ấm áp chiếu qua đầu, Tiểu Tịch đang hôn mê có chút khát nước, nhưng cảm giác thân thể của mình không ngừng di động tới phía trước, khẽ lên khẽ xuống tròng trành lắc lư, mình đang ở trên công cụ giao thông gì sao? Tại sao còn có tiếng bánh xe lăn.

Một người đàn ông trung niên đang kéo một chiếc xe, phía trên để la liệt mấy cái rương. Trong đó có một cái lớn nhất chính là vị trí của Tiểu Tịch, hắn muốn đưa nàng ra khỏi thành.

Nơi cửa thành đã sớm có người của Lâm gia ngăn chặn, bọn họ cho quan binh gác cổng rất nhiều bạc, để cho bọn họ cẩn thận lục soát mỗi một cỗ xe đi qua xe và những người khả nghi, sau đó ở chổ này cẩn thận giám sát.

Nam tử trung niên nhìn thoáng qua hàng hóa trên xe của mình, không ngờ chỗ cửa thành vậy mà cũng có bố trí, vì vậy đang chuẩn bị đi tới liền quay trở lại tìm đường khác, đầu tiên là muốn tới Minh gia mật báo.

"Hì hì, ngươi đang kéo gì đó?"

Bình Luận (0)
Comment