Diễm Phu Nhân

Chương 67.2

Edit: ChieuNinh

***Cần giúp đỡ: Các bạn vui lòng back lại trang trước đọc hướng dẫn share và share giúp mình với nhé. Mình cảm ơn các bạn nhiều!!!

Đi qua một bóng cây, hắn dừng lại nghỉ ngơi, uống một hớp nước trong túi, từ Thành Tây đến Thành Đông có rất nhiều đường đi tới Minh gia.

Trên cây một thiếu niên áo lam đang gặm một quả lê, đong đưa hai chân cười hỏi.

Nam tử trung niên liếc hắn một cái, chỉ coi hắn là một đứa bé mười ba mười bốn tuổi, vì vậy nói: "Nhanh xuống rồi về nhà đi, đừng ngã."

"Ngươi đang kéo gì đó?" Thiếu niên lại hỏi, hàm răng trắng noãn, răng khểnh ở hai bên sáng lấp lánh.

"À, ta là đưa tiêu ." Nam tử trung niên nói tùy tiện ngụy trang.

"Ngươi là tiêu cục nhà ai?"

Nam tử trung niên chỉ muốn lừa dối đứa trẻ cho qua, thuận miệng nói: "Bất Dạ Thành tiêu cục."

"Ha ha!" Thiếu niên cười ha hả, ôm bụng cười nói: "Bất Dạ Thành tiêu cục là tiêu cục lớn nhất toàn bộ Thánh quốc, làm sao có thể đưa ra một người đơn sơ như vậy vận tiêu. Hơn nữa lại chỉ có một mình ngươi, chẳng lẽ võ công của ngươi tốt đến mức có thể lấy một địch mười sao?"

Nam tử trung niên bị một đứa bé vạch trần khó tránh khỏi có chút không vui, đẩy xe dự định tiếp tục lên đường.

Thiếu niên chợt từ trên cây nhảy xuống, chuẩn xác không có lầm rơi vào trên xe nói: "Ta muốn biết bên trong là cái gì."

Nam tử trung niên lập tức khẩn trương, khinh công của nam hài này cao như vậy, từ trên cây cao như vậy rơi xuống mà một chút âm thanh cũng không có, tuyệt đối không phải là người bình thường.

Hắn lập tức để xe xuống, vung hai tay đánh ra.

Thiếu niên áo lam né tránh một cái, ném hạt táo qua, giống như ám khí bay nhanh tới. Nam tử trung niên lắc mình nhanh chóng tránh qua, sau đó lại xông tới hắn.

"Không phải là nương tử của ta ở trong này chứ?" Hắn cười cười vô hại, sau đó đi mở cái rương lớn nhất.

Thiếu niên áo lam chính là Lưu Y. Ban đầu lúc Tiểu Tịch rời khỏi Phùng gia hắn muốn tìm nàng ôm một cái. Sau đó nhân cơ hội ở trong lỗ tai của nàng hạ xuống một viên thuốc cực kỳ nhỏ, viên thuốc này có thể phát huy liên tục một mùi hương người thường ngửi không thấy được. Chỉ có hắn đã nghiên cứu qua hoa cỏ dược liệu thế gian mới có thể ở trong vòng mười trượng ngửi được. Nhưng mà lúc ở tại Lâm gia, Tiểu Tịch ăn Ngân Hoa đan hoàn toàn che giấu mùi thuốc làm cho hắn trong lúc nhất thời mất đi phương hướng tìm kiếm. Ai ngờ từ Lâm gia chạy ra ngoài chơi đùa cũng làm cho hắn ngửi thấy được hương vị của nương tử, vì vậy lần theo dấu vết, đi theo chiếc xe này.

"Nương tử của ta cũng không phải là nương tử của ngươi, nương tử và đứa bé của ngươi đều đang ở nhà đó thôi, mau mau trở về đi. Cái nam nhân kia dáng dấp rất đẹp mắt võ công cũng quá tốt, nói không chừng sẽ khi dễ vợ và con ngươi đấy." Lưu Y chu mỏ, sau đó ném ra một cây ngân châm, chính xác đâm vào một huyệt vị trên cổ nam nhân trung niên. Đột nhiên toàn thân hắn vô lực, chỉ có thể dựa vào một chút hơi sức có thể đi bộ, nhưng chiêu thức võ công hoàn toàn không thi triển ra được.

Lưu Y cười cười, sau đó mở cái rương ra đau lòng nhìn cô gái sắc mặt trắng bệch hôn mê bất tỉnh bên trong, nói: "Nương tử, đừng sợ, Lưu Y tới đón ngươi."

Lâm Phượng Âm tìm kiếm không có kết quả, Ma Diễn hình như không còn hứng thú với hoạt động lùng bắt như buổi trưa, dọc theo đường đi đều rất sa sút, nhưng con chuột nhỏ ngậm trong miệng ngủ rất ngon, mặt đầy cảm giác hạnh phúc. Hắn chỉ đành mang theo Ma Diễn đi về Lâm gia trước xem chỗ Lâm Đường Hoa có chút tin tức nào không.

Lâm Đường Hoa đang ngồi ở trên ghế trong tiền sảnh nhìn hộp gỗ trong tay, khóe miệng hắn treo một nụ cười.

Nếu như hắn đề nghị một vật đổi một người, Minh Chung Thư có thể đồng ý giao Tiểu Tịch ra hay không đây?

Một ngón tay khác như có như không gõ nhẹ trên mặt bàn, lá trà trong ly nước trà chậm rãi nhẹ nhàng lay động.

"Nhị công tử, Phùng đại tiểu thư nhất định xuất phủ, người Phùng gia đã tập họp xong rồi." Có hạ nhân báo lại.

Ngón tay Lâm Đường Hoa ngừng lại, nói: "Ngăn."

Hạ nhân ngập ngừng nói: "Vâng" sau đó lui ra.

Phùng Tích Viện tập họp người Phùng gia đang líu ríu đàm luận ở cửa Lâm phủ. Nhưng gia pháp lớn như trời, đội cung tiễn Lâm gia đang ở một bên chờ lệnh, một hàng thuộc hạ bên này thì rút đao kiếm ra nghênh đón, người Phùng gia không chiếm được ưu thế về số người. 

Phùng Tích Viện hơi bực bội, dứt khoát chui vào trong xe ngựa sinh hờn dỗi. Thiên Vân ở phía dưới giả vờ phối hợp, thật ra thì hận không thể đem chuyện này càng thêm ầm ĩ, hận không thể hai nhà Phùng Lâm cãi nhau oanh oanh liệt liệt. Nàng chỉ muốn xem người mình ghét chịu khổ chịu tội là được rồi, cái khác không sao cả, kể cả lãng phí thời gian.

Thời điểm Lâm Phượng Âm trở về phủ sức cùng lực kiệt, Ma Diễn cũng không để ý tới hắn phản ứng tự nhiên trở về dưới địa lao, chuẩn bị mang theo con chuột nhỏ tiếp tục cùng Lâm Thành Trác trải qua cuộc sống đơn giản an nhàn.

"Nhị ca, đã tìm được chưa?" Lâm Phượng Âm đi vào tiền thính hỏi dồn dập.

Lâm Đường Hoa lắc đầu một cái thở dài, xem ra hai người đều không có kết quả.

"Cái gì vậy?" Lâm Phượng Âm ngồi xuống, trực tiếp uống ly trà của Lâm Đường Hoa. Nước trà vừa nguội nhiệt độ vừa phải, hắn uống vài hớp mới nói: "Chẳng lẽ huynh có bảo bối gì?"

"Với chúng ta chỉ là vật chán ghét, nhưng với vài người lại là bảo bối." Lâm Đường Hoa cân nhắc hộp gỗ nhỏ trong tay.

Lâm Phượng Âm cau mày, khóe miệng giật giật nói: "Không phải là hủ tro cốt chứ?"

Lâm Đường Hoa như không có chuyện gì xảy ra gật đầu.

Lâm Phượng Âm thiếu chút nữa ngất đi, nhị ca luôn luôn có tính khiết phích nghiêm trọng vậy mà lại đang cầm hủ tro cốt nhà khác.( khiết phích: yêu sạch sẽ)

"Đây là tro cốt mẹ ruột của Minh Chung Thư, lấy tới từ Minh gia." Lâm Đường Hoa như không có gì nhẹ nhàng nói.

Lâm Phượng Âm bật cười: "Ha, thì ra là trộm tới, nhị ca ngươi thật là. . . . . ."

"Thật là cái gì?" Lâm Đường Hoa vô tội hỏi, thành thật như thể mình chẳng làm chuyện xấu gì.

"Không có việc gì không có việc gì, vậy. . . . . . Minh Chung Thư tới thật sao?"

"Còn chưa, bất quá ta nghĩ, cũng sắp tới."

Lâm Đường Hoa vừa dứt lời, lập tức có hạ nhân vội vã chạy tới thông báo: "Nhị công tử, Tam công tử, Minh gia Đại thiếu gia mang theo đám người Minh gia đang ở trước cửa phủ cầu kiến."

"Cho bọn họ vào đi." Lâm Phượng Âm cười nói, sau đó hào hứng bừng bừng  chuẩn bị xem cuộc vui.

Minh Chung Thư sải bước chạy tới tiền thính, nhìn thấy hủ tro cốt của mẹ mình đang ở trong tay Lâm Đường Hoa, hắn bình thản ung dung vuốt vuốt ngọc thạch trong tay.

Mẫu thân Minh Chung Thư là một trong số ít người của thời đại này sau khi chết lại lựa chọn hỏa táng. Khi còn sống mẫu thân có nói, muốn cả đời đều ở Minh gia, chỉ có thể chọn lựa biện pháp như thế.

Hắn mỗi ngày sáng chiều phụng dưỡng, sau buổi cơm trưa mỗi ngày đều trở về Từ Đường bái tế mẫu thân. Nhưng trưa hôm nay không thấy hủ tro cốt mẫu thân đâu.

Tay hắn siết chặt thành quyền, khẽ khom người nói: "Lâm công tử, cái hộp trong tay ngươi. . . . . ."

"Hả? Cái hộp làm sao vậy?" Lâm Đường Hoa cười nhạt hỏi lại.

Hắn ẩn nhẫn cơn tức giận nói: "Hôm qua sau khi người Lâm gia đến lục soát chổ ta, thì bị thiếu đi một món đồ hết sức quan trọng."

"Hả? Là cái gì vậy?" Lâm Đường Hoa tiếp tục giả vờ hỏi.

"Chính là cái hộp trong tay ngươi, hủ tro cốt của mẹ ta."

Lâm Phượng Âm xen vào một câu, cố làm ra vẻ kinh ngạc hỏi: "Hủ tro cốt?"

Minh Chung Thư gật đầu một cái, nói: "Xin trả lại hủ tro cốt của mẫu thân, ta không hy vọng nhìn thấy quan hệ hai nhà Lâm Minh tan vỡ."

Lâm Đường Hoa khẽ gật đầu, nói: "Đúng vậy, hai nhà Lâm Minh luôn luôn hết sức sự hòa thuận. Lần này lại bởi vì hành động của Minh gia và Phùng gia để cho chúng ta như thế. . . . . . Ai, thật là đáng tiếc. . . . . ."

Minh Chung Thư vội nói: "Lâm nhị công tử, xin trả lại tro cốt mẫu thân của ta!"

Lâm Đường Hoa khẽ mỉm cười, hào hoa phong nhã mà nói: "Xin Minh Công tử trả lại vị hôn thê."

Lâm Phượng Âm trong lúc giằng co sặc mùi thuốc súng lại nghe được rõ ràng ba chữ vị hôn thê. Hắn biết rõ tính tình của Nhị ca, sẽ không cố tình nói chuyện râu ria bậy bạ. Chẳng lẽ, hắn và Tiểu Tịch, thật đã ước định rồi?

Trong bầu không khí giằng co đó, Phùng Tích Viện mang theo Thiên Vân hùng hùng hổ hổ đi vào, sau đó hướng Minh Chung Thư trách mắng: "Ngươi đang ở đây làm cái gì, nghe được tiếng kêu của ta cũng mặc kệ!"

Thiên Vân ở phía sau bình tĩnh đứng thẳng, mới vừa rồi ở trong sân nàng bẩm báo nói rõ công tử tới. Phùng Tích Viện chợt vén rèm lên kêu tên của hắn nhưng hắn lại ngoảnh mặt làm ngơ, vội vã chạy vào tiền thính, có thể để cho nàng nhìn thấy kịch hay trong lòng thực thoải mái.

Minh Chung Thư quay đầu, không nói được lời nào nhìn về phía Phùng Tích Viện đang rít gào, chỉ cứng rắn nói với Lâm Đường Hoa: "Trả lại cho ta."

Lâm Đường Hoa giống như ở chốn không người, nhưng khí thế quanh thân chân thật đáng tin không cho bác bỏ, trong giọng nói bao hàm ý lạnh nói: "Thả nàng."

Phùng Tích Viện kéo tay áo Minh Chung Thư, tính tình đại tiểu thư nói trở mặt là trở mặt: "Minh Chung Thư, cái người phế vật này! Bị hắn nắm được nhược điểm gì!" Nàng quay đầu hướng Lâm Đường Hoa hung ác cười nói: "Nữ nhân kia ngày thường thích trêu hoa ghẹo nguyệt, nàng bỏ đi còn tới tìm chúng ta, đây là cấp bậc lễ nghĩa của Lâm gia các ngươi sao?"

"Trả lại cho ta."

"Thả nàng."

Hai người tiếp tục giằng co, bầu không khí căng thẳng vô cùng.

Cuối cùng, rốt cuộc Minh Chung Thư lui về phía sau một bước nói: "Ta thả."

"Nàng ở đâu?!" Lâm Phượng Âm vội vàng hỏi.

"Trong hầm rượu ở thành tây." Minh Chung Thư vô lực nói.

Lâm Phượng Âm cau mày: "Ta đã đi qua nơi đó, nàng sớm đã bị người bắt đi rồi!"

Minh Chung Thư cũng cực kỳ kinh ngạc, nói: "Không thể nào! Ta. . . . . ."

"Chẳng lẽ, ngươi cũng không biết nàng đi đâu?"

Minh Chung Thư lắc đầu, nhìn không giống như đang nói dối.

Phùng Tích Viện cười mỉa nói: "Ha ha, xem ra là đang tranh giành nữ nhân hả, thật không biết tại sao nhiều nam nhân động lòng đối với mặt hàng như vậy, ta còn tưởng rằng Lâm gia công tử sẽ không giống người khác, xem ra. . . . . . ha ha, cũng như nhau cả."

Lâm Đường Hoa lại ngồi xuống, tỉ mỉ suy nghĩ chân tướng quan hệ trước sau của chuyện này. Nếu như Minh Chung Thư không có nói láo, như vậy Tiểu Tịch lại bị bắt đi nơi nào?

********************

"Nương tử ngươi nhẫn nhịn một chút." Lưu Y trong tay cầm một cây đao nhỏ, đang cắt dây trói trên chân Tiểu Tịch.

Tiểu Tịch đau muốn chết, sau đó mở mắt ra liền thấy gương mặt quen thuộc, cứ tưởng là đang ở trong mộng.

"Ủa? Sao ngươi lại tới đây?" Tiểu Tịch mơ mơ màng màng hỏi.

"Nương tử, ngươi rốt cuộc tỉnh." Lưu Y để đao xuống, sau đó bôi thuốc gì đó ở ngón chân của nàng.

"Ta là đang nằm mơ sao?" Tiểu Tịch dụi mắt nhìn một chút động tác của hắn, sau đó kinh ngạc kêu: "Ngươi đang làm gì! Muốn cắt ngón chân của ta sao?!"

"Nương tử đừng động!" Lưu Y quát một tiếng sau đó đè lại thân thể nàng đang di chuyển lung tung nói: "Ta đang bôi thuốc cho nàng."

"Ta làm sao vậy?" Tiểu Tịch buồn bực nhìn chân của mình.

"Ngươi bị con chuột cắn, miệng vết thương bị thối rữa."

"Chúa ơi" Tiểu Tịch đau lòng nhìn ngón chân bị thương của mình nói: "Đây là vi khuẩn lây bệnh phong đòn gánh trong truyền thuyết sao? Ai!"

Lưu Y nở nụ cười xán lạn nói: "Nương tử, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi." Lưu Y tỉ mỉ băng bó cho nàng, sau đó đắp chăn cho nàng, làm bộ muốn chui vào.

"A, ngươi muốn làm gì?" Tiểu Tịch che lồng ngực của mình.

"Nương tử, hiện tại trời đã tối rồi, ta muốn ngủ với nàng nha, khách điếm này không có dư phòng, chỉ còn duy nhất một phòng thôi. Ta cứu nàng lại trị thương cho nàng, chẳng lẽ nàng muốn ném ta ra bên ngoài sao?"

Nét mặt kia thật đáng thương, giống như con chó nhỏ bị người vứt bỏ, Tiểu Tịch đành phải xê dịch tới giữa giường nói: "Cởi quần áo dơ ra, lên đây đi."

Vóc dáng của Lưu Y quả nhiên là loại hình người bạn nhỏ, sau khi cởi áo khoác chỉ còn lại chiếc áo đơn màu trắng phong phanh, tóc đen áo ngắn càng lộ vẻ giống như là đứa bé, nhất là nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, lộ ra răng khểnh, lóng lánh dưới ánh nến.

"Làm sao ngươi lại tới nơi này, không phải nói không thể rời khỏi Phùng gia sao?" Tiểu Tịch nghi ngờ hỏi, gối lên cánh tay mình nói.

"Vốn là không thể." Lưu Y nhắm mắt trả lời.

"Vậy làm sao lại có thể rồi hả?"

"Bởi vì ta ăn một loại thuốc."

"Hả? Thuốc gì?" Tiểu Tịch hỏi.

"Chính là một loại độc dược, chỉ cần ta ngoan ngoãn trở lại Phùng gia thì có thể lấy được thuốc giải rồi."

Tiểu Tịch kinh ngạc ngồi dậy, nhìn Lưu Y khoan thai tự đắc nói: "Ngươi vậy mà vì muốn ra cửa Phùng gia phải nuốt độc dược?! Ngộ nhỡ bọn họ không cho ngươi thuốc giải thì làm thế nào! Là ai? Phùng Tích Viện?!"

Lưu Y gật đầu một cái, không lo lắng chút nào mà nói: "Không sao, ta đối với Phùng gia còn có chỗ dùng rất lớn, hiện tại bọn họ sẽ không để cho ta chết."

Lúc này Tiểu Tịch mới yên lòng lại, liền nằm xuống lại duỗi lưng một cái nói: "Như vậy là tốt nhất, ngươi còn nhỏ, đừng để bị khi dễ."

Lưu Y xoay người nhìn nàng nói: "Nương tử, ta không còn nhỏ, đã hai mươi lăm tuổi rồi."

Tiểu Tịch cười gượng: "Dạ dạ dạ, thật đúng là, cuối cùng là ta lại quên, đối với thân thể nhỏ và gương mặt trẻ con của ngươi ta không cách nào liên hệ được đến số tuổi, thật sự không quen."

Nàng sờ sờ đầu của hắn, còn nói: "Làm đệ đệ của ta đi, luôn gọi ta là nương tử nương tử cũng có chút kỳ cục."

Lưu Y chợt giữ chặt lấy tay nàng, sau đó mỉm cười nhắm mắt lại dụi dụi vào cổ của nàng nói: "Nương tử, ta không thể làm đệ đệ của nàng, ngủ đi, hôm nay khẳng định nàng mệt mỏi, ta cũng vậy rất mệt mỏi."

Đêm dần dần sâu lắng, Tiểu Tịch và Lưu Y đều ngủ rất yên ổn, nhưng Lâm gia vẫn như cũ đèn dầu sáng rỡ nghênh đón lại một đêm không ngủ.

Trong thành tiếp tục tìm kiếm cực kỳ náo nhiệt, người Phùng gia Minh gia đều bị tạm giữ ở Lâm gia. Lâm Đường Hoa lúc nào cũng mang theo hủ tro cốt bên người, thỉnh thoảng đi qua bên cạnh Minh Chung Thư còn cười cười vô hại văn nhã, làm cho Phùng Tích Viện cũng không khỏi không tức giận. Kể từ khi biết chuyện tro cốt mẫu thân Minh Chung Thư nàng ở trong lòng phỉ nhổ rất nhiều lần, nếu không phải nhất định hỏa táng hóa thành tro cốt, bọn họ sẽ thấp kém cầu xin Lâm gia như vậy? 
Bình Luận (0)
Comment