Diễm Phu Nhân

Chương 68

Edit: ChieuNinh

Sáng sớm, tiểu nhị đến gõ cửa, âm thanh không lớn, nhưng Tiểu Tịch ngủ liên tục mười mấy tiếng vốn đã không còn bao nhiêu mệt mỏi, giấc ngủ nông nên dễ dàng tỉnh lại, nàng nhỏm dậy, xoa đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ, sau đó vươn vai duỗi rộng cái lưng mỏi. Cùng lúc đó, một vật bay tới.

Không phải là đồ vật gì, mà là một người, một người ngủ say giống như heo chết.

Tiểu nhị ở bên ngoài nhẹ giọng hỏi: "Khách quan, các ngươi tỉnh chưa? Đã giữa trưa rồi, đã đến lúc trả phòng nên thu dọn rồi."

Tiểu Tịch nháy mắt mấy cái, chẳng lẽ Lưu Y người này chỉ đóng ít tiền như vậy, chỉ có thể ngủ đến buổi trưa liền bị đuổi đi?

Tiểu Tịch móc móc hà bao của mình, hỏi: "Cần bao nhiêu phí nữa? Ta sẽ đóng thêm tiền cho một buổi chiều nữa, còn có tiền cơm, đói bụng!"

Tiểu nhị cười một cái nói: "Cô nương, nơi này của chúng ta là quán rượu tốc hành, lầu một là phòng ăn, thỉnh xuống lầu dưới ăn cơm, về phí tăng thêm mời đến quầy thu ngân."

Chẳng lẽ mình ngủ một giấc xuyên trở về hiện đại rồi hả? Sao những lời đối thoại này thật mốt (mode) hơn nữa còn quen thuộc như vậy?

Tiểu Tịch sử dụng ‘Hàng Long Thập Bát Chưởng’ đánh thức Lưu Y bên cạnh, sau khi Lưu Y thức dậy nhìn thấy tóc Tiểu Tịch lộn xộn như ổ gà thì cười đến không khép miệng được.

Tiểu Tịch trừng mắt nhìn hắn nói: "Ngươi tự mình soi gương xem ngươi đi, cũng không có tốt hơn ta bao nhiêu đâu!"

Tiểu Tịch bò xuống giường mang giày xong, sau đó hỏi: "Tửu điếm này tên gì?"

"Bất Dạ Thành." Lưu Y cũng đi tới, ngoài cửa tiểu nhị cũng đồng thanh nói.

Vậy thì khó trách, ý tưởng kinh doanh của Bạch Nguyên Phong trước giờ vẫn luôn tiên tiến, tổ tiên lại là nữ tử xuyên qua tài giỏi nổi danh lẫy lừng, dĩ nhiên đã cải thiện thương trường triều đình cũng cực kỳ Hiện Đại Hóa. 

Tiểu Tịch uống trà vẫn hướng về phía ngoài cửa nói: "Chúng ta ngồi đây được rồi, ngươi đi đi."

Tiểu nhị đáp một tiếng liền đi, Lưu Y ngồi đối diện nhìn chằm chằm ngực của nàng không chớp mắt, Tiểu Tịch nhìn theo ánh mắt hắn sau đó che ngực trách mắng: "Tên tiểu tử thối này, nhìn đi đâu vậy!"

Lưu Y chợt đứng lên khom người thò đầu tới gần nàng, sau đó đưa hai cái tay tà ác hướng tới trước ngực của nàng sờ qua .

Tiểu Tịch cản trở hai cái móng vuốt làm càn trên không trung, cuối cùng nói lẩm bẩm chửi mắng: "Ngươi đang làm gì, mau tránh ra!"

"Đừng nhúc nhích!" Lưu Y bắt được hai cổ tay của nàng, nghiêm túc làm cho Tiểu Tịch sửng sốt.

"Đây là cái gì?" Lưu Y lấy ra một cái hà bao nho nhỏ từ trong cổ áo trước ngực nàng, đang lóe ra ánh sáng nhạt màu đỏ. 

"Ah? Vật này còn có thể sáng lên? Có lẽ là ta luôn bọc nó trong quần áo cho nên không có nhìn ra." Tiểu Tịch đoạt lấy cái hà bao đó cười hì hì nói: "Ta cũng không biết đây là cái gì, nhưng nhất định là một bảo bối,. Nói cho ngươi biết, là một người bệnh thần kinh cho ta, có lẽ là nhận lầm người. Ta cảm thấy đây nhất định là vật giá trị liên thành thế gian hiếm có, ha ha, hôm nay ngươi có phúc rồi, cho ngươi ngó ngó." Tiểu Tịch thận trọng đem nó móc ra.

Một viên trân châu màu đỏ sáng rực lộ ra ngoài, mượt mà sáng bóng, cái màu đỏ đó rất tươi đẹp giống như là máu và da người. Lúc trước trên đường đi tới Phùng gia gặp Độc Cô Úc ném đồ cho nàng, nàng vẫn bí mật cất giữ lấy. Giờ phút này hưng phấn cầm hạt châu này cho Lưu Y biểu hiện mình của cải phong phú.

Lưu Y thật sự trợn tròn mắt, Tiểu Tịch nhìn có cảm giác hết sức thành tựu, càng thêm xác định đây là bảo vật. Ở tiệc sinh nhật của Phùng Tích Viện, Lưu Y vẫn luôn giảng giải xuất xứ những quà tặng cho nàng, quý giá thế nào hắn cũng đều biết rõ ràng, vậy mà bảo vật trước mắt của mình vẫn để cho hắn giật mình sao?

Tiểu Tịch cười một cái nói: "Có phải thấy choáng hay không?" Tiểu Tịch làm bộ muốn cất vào .

"Làm sao ngươi có vật này?" Lưu Y đột nhiên hỏi, sắc mặt hết sức nghiêm túc.

"Một người bệnh thần kinh cho ta." Tiểu Tịch nắm hạt châu nhét vào trong ngực nói: "Ngươi ước ao ghen tị có phải hay không, mặc dù ngươi là đệ đệ ta, ta cũng sẽ không cho ngươi."

Lưu Y lắc đầu một cái nói: "Đây là Hồn Sinh Mộng Tử, là bảo vật thế gian hiếm thấy, tuyệt đối là độc nhất vô nhị, thậm chí có thể cải tử hồi sanh."

Lúc này lại đến Tiểu Tịch trợn tròn mắt, tay của nàng buông lỏng, hạt châu kia  rơi trên mặt đất. Nàng phục hồi tinh thần lại, lập tức đuổi theo viên châu đang lăn tròn kia. Phí hết hơi sức mới có thể bắt được nó từ dưới gầm giường. Sau đó đứng lên ôm lấy Lưu Y vui vẻ kêu: "Nó lại là Hồn Sinh Mộng Tử, chúng ta đã tìm nó hơn mấy tháng rồi! Ngươi có thể xác định đây là hàng thật sao? Đây mới thật là hàng thật sao?" Nàng cực vui mà khóc: "Hắn rốt cuộc được cứu rồi, rốt cuộc được cứu rồi!"

Tiểu Tịch quyết định nhanh chóng chạy về Lâm gia nói chuyện này cho bọn họ, cũng không còn cố ngồi xuống ăn cơm trưa, hai người chộp lấy bánh dầu vội vã chạy băng băng ở trên đường cái.

Tiểu Tịch hận không được ở chỗ này mở một công ty xe taxi, mặc dù nhà nhà có ngựa có lừa, nhưng dù sao ra cửa vẫn là đi bộ chiếm đa số. Cho dù tốn không bao nhiêu tiền bạc cũng có thể giải quyết vấn đề không có phương tiện giao thông nơi này, huống chi còn có thể nâng đỡ người khác có công ăn việc làm. Tiểu Tịch chậc chậc thầm than tại sao mình không có vào hoàng cung làm tốt quan hệ với hoàng thượng đương triều, biết đâu sẽ được làm một đại quan.

Đang lúc dùng đầu óc nghĩ lung tung, rồi dùng hai chân chạy hết tốc lực, đột nhiên Lưu Y nắm tay nàng ngừng lại. Chỉ thấy thị trấn phía trước đã bị cản trở rồi, mọi người rối rít nghị luận chỉ chỉ chõ chõ, không biết đang vây xem cái gì.

Nơi đó bị mọi người vây tới nước chảy không lọt, Tiểu Tịch và Lưu Y không thể chui không qua không thể làm gì khác hơn là đi phía trước một chút tham gia náo nhiệt.

Chỉ thấy một lão gia gia( cụ ông) khoảng sáu bảy mươi tuổi đang cáu giận lôi kéo một cô nương tựa hồ đang phân rõ phải trái. Cô nương kia khoảng mười tám mười chín tuổi, mắt hạnh lóe sáng, gương mặt búp bê, lông mày ngay ngắn, còn mặc bộ quần áo thường màu đỏ cùng với đôi giày màu đen. Thoạt nhìn rất giống như trang phục và đạo cụ hành tẩu giang hồ, trên eo nàng đeo một cây roi, hẳn là vũ khí nàng quen thuộc. Nàng bĩu môi, hình như cảm thấy chán ghét đối với ông lão liến thoắng không ngừng. Nhưng ông cụ lôi kéo cổ tay của nàng không để cho nàng đi, nàng dậm chân tại chỗ hướng bốn phía nhờ giúp đỡ. Người khác cũng chỉ là bàng quan, thương mà không giúp gì được.

"Ôi chao? Đại ca? Có chuyện gì vậy?" Tiểu Tịch vỗ vỗ một trung niên nam tử đang bàng quan vây xem hỏi.

Nam tử cười một cái nói: "Thật là một chuyện ly kỳ, ở thị trấn này lần đầu tiên xuất hiện xem tướng xem bói . Ừ, cũng chính là cô nương đó, sáng nay ở đây bày quầy coi bói còn không thu tiền, nhưng một ngày chỉ xem cho ba người. Tất cả mọi người cảm thấy chỉ là một đứa bé ham chơi nên cũng không có để ý, cụ ông này là người khách đầu tiên."

"Tuổi lớn như vậy còn muốn xem bói cái gì? Không phải là xem có khả năng có một đứa con trai tuổi muộn?" Tiểu Tịch che miệng cười trộm.

Đại ca trung niên rất thật thà, không có bởi vì nàng không lựa lời nói mà cảm thấy lúng túng, chỉ cười to nói: "Làm sao, cưới nhiều thêm mấy phòng thì sinh nhiều thêm mấy đứa, cũng chỉ ở gia đình lớn có tư cách thôi. Chúng ta là bình dân bách tính đơn giản chỉ cần chút của cải và khỏe mạnh. Lão gia tử này gần đây cảm giác thân thể khó chịu, thường xuyên nằm mơ thấy bà vợ đã mất tới đón hắn, hắn muốn coi bói xem lúc nào thì mình sẽ chết." 

"A . . ." Tiểu Tịch ý vị sâu xa thở dài: "Cô nương đó nói cái gì?"

Đại ca trung niên chỉ chỉ một cái bàn bên cạnh nữ tử áo đỏ, phía trên để giấy Tuyên Thành thuần trắng, trên đó viết ba chữ to ‘ngày đương chính’.

"Nói khi chính ngọ thì sẽ chết."( chính ngọ: giữa trưa)

Tiểu Tịch ngẩng đầu nhìn trời, hình như chẳng mấy chốc sẽ chính ngọ.

Bên cạnh có người nghe bọn họ nghị luận lại gần cười nói: "Cho nên chúng ta ở chỗ này, xem một chút rốt cuộc có đúng hay không. Nhưng ông cụ không muốn chết sớm như vậy, cho nên cảm thấy nàng ăn nói lung tung nguyền rủa hắn, vì vậy liền nóng nảy, lúc này vẫn không để cho cô nương người ta rời đi nửa bước, nói là nếu như hắn chưa chết, sẽ để cho nàng gả cho con trai của mình."

Tiểu Tịch phốc một tiếng cười: "Thuận tiện vớt con dâu trở về? Chiêu này thật là cao à!"

"Con trai hắn là một kẻ đần, cũng đã 27 tuổi rồi mà không lấy được vợ, cái ông cụ này dĩ nhiên là vui lòng lắm ấy. Chỉ ở nơi này ngóng trông quấn chặt cô nương này, sẽ chờ mặt trời giữa trưa để mọi người xem rõ ràng rốt cuộc chết hay chưa đấy."

Tiểu Tịch và Lưu Y hai mặt nhìn nhau, sau đó đạt thành ăn ý, nhiều lắm là hơn 10 phút nữa, mặt trời giữa trưa rồi. Chợt từ đàng xa truyền đến một hồi tiếng vó ngựa, âm thanh xe ngựa lắc lư cũng hết sức rõ ràng, người đánh xe ngựa ngồi trước hô: "Tránh ra tránh ra! Tránh hết ra!"

Đám người lập tức loạn cả lên, mọi người rối rít hướng hai bên né tránh, Tiểu Tịch lôi kéo Lưu Y tránh về hướng bên phải. Tất cả mọi người ngạc nhiên nghi ngờ bị chiếc xe ngựa này đuổi sang hai bên, giữa đường chỉ còn ông cụ và thiếu nữ bị cưỡng chế không cho đi.

Hình như lỗ tai ông cụ không nghe được rõ ràng, cũng không có chú ý thấy người né tránh sang hai bên. Thiếu nữ áo đỏ giận dữ công tâm mà rút ra roi da tới uy hiếp, ông cụ vừa nhìn thì sợ hết hồn buông lỏng tay, thiếu nữ áo đỏ lập tức né tránh qua một bên. Ông cụ lại không chịu buông tha mà đuổi theo, la hét không cho cô gái áo đỏ đi, nhưng bước chân hắn tập tễnh không đi được mấy bước.

Mọi người lập tức choáng váng kêu gào: "Lão gia tử (Ông cụ), mau tránh sang một bên!"

Nhưng chuyện bi thảm xảy ra, người đánh xe ghì chặt cương ngựa, nhưng đã không kịp rồi. Thân thể lão gia tử bị một con ngựa va chạm một cái ngay lập tức ầm ầm ngã xuống đất, mấy thớt ngựa phía sau cũng không kịp thu hồi vó ngựa, nhảy qua thân thể ông cụ đang nằm ngửa. Con ngựa kinh hoảng không nghe chỉ huy, ngay sau đó bánh xe ngựa bị kéo theo đè nát lên người lão gia tử.

Tất cả mọi người sợ choáng váng, bao gồm thiếu nữ áo đỏ, nàng chỉ tính ra tới ông cụ sẽ chết vào giữa trưa, nhưng mà không có đoán được sẽ chết cực kỳ bi thảm như vậy.

Trên mặt mọi người đều mang vẻ khiếp sợ, có người ngẩng đầu nhìn một chút, mặt trời đang lúc buổi trưa, ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt đất. Thớt ngựa lông bờm bóng loáng lóe sáng, vó ngựa lộc cộc đạp mặt đất, phu xe cau mày. Ông cụ nằm ở giữa lộ, khoang bụng lồng ngực đều bị vỡ tung, giống như là thất thất bát bát gì đó rơi rụng ở bên ngoài, máu thấm vào trên mặt đất, càng ngày càng nhiều máu.

Tiểu Tịch nuốt ngụm nước miếng, nắm tay Lưu Y không ngừng phát run, lại một lần nữa chứng kiến một vụ huyết án.

Phu xe xe ngựa hướng trong rèm hồi báo một tiếng, hình như nhận được mệnh lệnh liền đi xuống xe, để xuống một bọc ngân lượng bên cạnh ông cụ, số lượng cũng đủ cho nhi tử ngốc của hắn sống khỏe một đời. Sau đó giống như chỗ không người mà tiếp tục vội vàng đánh xe ngựa dính vết máu vòng qua thi thể chạy băng băng.

Mọi người quên ngăn cản, chỉ còn lại kinh ngạc. Bị sự cố bất thình lình làm cho sợ đến phát run, nhưng mà hơn thế nữa mọi người đều dùng một loại ánh mắt không giải thích được nhìn thiếu nữ áo đỏ. Cái bàn thiếu nữ áo đỏ coi bói cũng bị lật ngược, nàng ngồi ở trên cái bàn cũng bị sợ đến rưng rưng nước mắt.

Vô cùng yên tĩnh, đột nhiên có người ở trong đám người kêu to: "Cô nương, giúp ta tính toán xem năm nay có thể phát tài to hay không đi!"

Tiếp theo tiếng người huyên náo, mọi người ùa lên.

"Cô nương, giúp ta nhìn xem nương tử của ta năm nay lúc nào thì sinh, đặt tên cho đứa bé đi!"

"Cô nương, xem xem cha ta lúc nào thì chết, đem di sản cho ta đi!"

Tiểu Tịch và Lưu Y bị đám người xông tới đụng vào, không ngừng xoay tròn quay chung quanh. Tiểu Tịch lắc đầu một cái, thầm than lòng người dễ thay đổi, nhìn thi thể lão gia tử đang phơi ở trên đường cái, căn bản không có người chú ý tới.

Bọn họ suy nghĩ một chút, quyết định tìm một chỗ chôn thi thể lão gia tử, sau đó đi tìm kiếm hỏi thăm người nhà của hắn đem bạc đưa cho đứa con ngốc.

Đang chuẩn bị hành động thì đột nhiên từ trong khe hở của đám người chui ra một bóng dáng màu hồng, đây không phải là thiếu nữ áo đỏ coi bói bị mọi người truy lùng sao?

Thiếu nữ nhìn bọn họ một chút, sau đó dùng đôi mắt to như quả hạnh trong nháy mắt cầu xin, đưa ra một ngón tay để ở trên môi ý bảo: suỵt.

Tiểu Tịch gật đầu một cái, sau đó chỉ chỉ bên cạnh xe đẩy.

Thiếu nữ áo đỏ hiểu ý cười rực rỡ, sau đó chạy tới xe đẩy, lại đến một cửa hàng bán vải tìm một mảnh vải bố thuần trắng, để lại một thỏi bạc, bọn họ bọc thi thể ông cụ thảm không nỡ nhìn, để hắn ở trên xe, sau đó ba người nhanh chóng đẩy xe chạy.

Khi có người phát hiện người bọn họ không ngừng tìm kiếm đã sớm bí mật mang theo thi thể chạy trốn, giờ còn muốn truy đuổi cũng đã không thấy bóng người.

"Tiểu muội muội xưng hô như thế nào?" Tiểu Tịch hỏi.

Ba người bọn họ đang hướng về gò núi trong rừng cây ngoại ô đi tới, tính toán ở nơi đó đào cái mộ an táng.

"Ta tên là Tư Đồ Tinh Nhi, đại tỷ tỷ ngươi tên gì vậy?" Thiếu nữ áo đỏ hết sức sáng sủa, giọng nói lanh lảnh giống như chim sơn ca.

"Gọi ta Tiểu Tịch đi, ta khẳng định lớn hơn ngươi, ha ha."

Thiếu nữ áo đỏ gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía Lưu Y không nói một lời hỏi: "Nên gọi ca ca ngươi hả?"

Tiểu Tịch kinh ngạc, chỉ xem ngoại hình mà nói người bình thường cũng sẽ cho là Lưu Y nhỏ hơn Tư Đồ Tinh Nhi, như thế nào nàng vừa nhìn lập tức xác định được Lưu Y lớn hơn đây?

Tư Đồ Tinh Nhi nhìn ra Tiểu Tịch nghi ngờ, nói: “Từ nhỏ ta đã học tập bói toán tinh tượng bát quái suy luận, chỉ nhìn tướng mạo cũng biết hắn đã hai mươi lăm tuổi rồi, số mệnh viết rất rõ ràng."

Lưu Y liếc nhìn nàng một cái, tiếp tục đi về phía trước, hình như là rất không biết xấu hổ, phô bày một bộ thần thái xem thường khinh bỉ.

Tiểu Tịch rất ưa thích Tư Đồ Tinh Nhi hiểu được rất nhiều trò vui ly kỳ cổ quái. Sau đó không khách sáo chút nào giới thiệu nói: "Đứa nhỏ này gọi là Lưu Y, nhưng tính tình quái dị, ngươi đừng để ở trong lòng ha."

Tư Đồ Tinh Nhi không sao cả khoát khoát tay, nói: "Không có việc gì không có việc gì."

Tiểu Tịch bỗng tâm huyết dâng trào hỏi: "Cái đó. . . . . . Ngươi nói ngươi mỗi ngày chỉ bói quẻ cho ba người, mới vừa rồi chỉ tính một quẻ phải hay không?"

"Vâng." Tư Đồ Tinh Nhi gật đầu một cái: "Nếu như tiết lộ quá nhiều thiên cơ sẽ chịu trời phạt."

"Vậy còn còn dư lại hai quẻ phải hay không? Bói cho hai chúng ta đi." Tiểu Tịch mừng rỡ nói.

Tư Đồ Tinh Nhi cười cười, sau đó dừng lại xe đẩy, nói: "Được, tỷ tỷ muốn tính cái gì?"

Tiểu Tịch cũng dừng xe để Lưu Y trông coi, bọn họ vừa dừng lại vị trí là đất cát bằng phẳng rất thích hợp đào hầm. Vì vậy Tiểu Tịch và Tư Đồ Tinh Nhi chạy tới ngồi dưới một gốc cây, Tư Đồ Tinh Nhi lấy ra mấy khối Từ Thạch xem bói, sau đó nói: "Tỷ tỷ nói đi."

(Từ Thạch: đá nam châm)

"Ta muốn tính toán, sau này phu quân của ta là ai." Tiểu Tịch hào hứng bừng bừng nhìn  nàng.

Lưu Y đang giơ cái cuốc đào đất sững sờ, than một tiếng sau đó tiếp tục đào đất.

Tư Đồ Tinh Nhi cũng hào hứng bừng bừng bắt đầu xem bói, miệng lẩm bẩm, sau một lát để Tiểu Tịch bắt một Từ Thạch, một lát để cho nàng đảo đảo Từ Thạch, xem ra rất điêu luyện. Thông qua chuyện mới vừa rồi Tiểu Tịch đối với nàng hết sức tin phục, cảm thấy tiểu cô nương này mặc dù trẻ tuổi, nhưng là trên mặt kỹ thuật cũng là hết sức chính xác.

"Ơ?" Tư Đồ Tinh Nhi đột nhiên sững sờ, miệng mở rộng kinh ngạc không thôi.

"Thế nào?" Tiểu Tịch vội vàng hỏi.

"Qủe tượng biểu hiện hết sức quỷ dị, hàm nghĩa không rõ, ta chưa từng có nhìn thấy qua quái tượng như vậy."

Tiểu Tịch rút rút khóe miệng hỏi: "Vậy là ý tứ gì? Không phải là cô đơn tới già chứ?"

Tư Đồ Tinh Nhi lắc đầu một cái, nửa tin nửa ngờ mơ hồ không rõ nói: "Quái tượng mặt ngoài ý nói, phu quân của tỷ là một người, cũng không phải là một người. Tánh mạng của hắn hết sức kỳ lạ, không giống người thường. Nhưng là các ngươi sẽ có tương lai tốt."

"Là một người cũng không phải một người, chẳng lẽ là con chó à?" Tiểu Tịch cười cười: "Không được không được, quẻ này không tính, tuyệt đối là ngoài ý muốn, tới, tính cho Lưu Y đi, tính toán xem đứa nhỏ này sau này sẽ có thành tựu gì."

Tư Đồ Tinh Nhi nhìn bóng lưng Lưu Y, Lưu Y làm như không nghe thấy tự nhiên làm công việc của mình.

Tư Đồ Tinh Nhi lắc đầu một cái, lộ ra có chút mất mát nói: "Tự hắn biết mình đang làm gì, tánh mạng của hắn đã sớm được định tốt lắm. Từ khi ra đời đã bắt đầu, trời cao liền đưa cho hắn một quyển sách, trên đó hạn định quá trình của hắn có tất cả bốn mươi năm sinh mạng, vô luận muốn thoát khỏi như thế nào, cũng phải đi theo quỹ tích trước đó, không có lựa chọn nào khác. Chính hắn rất rõ ràng, như thế nào cần ta đi đo lường tính toán đây."

Lời nói này cực kỳ mất mác, ngay cả là Tiểu Tịch tâm tình cũng lập tức giảm xuống mấy cấp bậc. Nhìn bóng lưng cô đơn yên tĩnh của Lưu Y, đột nhiên nghĩ đến đứa bé này vậy mà chỉ có thể sống bốn mươi tuổi, bây giờ đã 25 rồi, chỉ còn lại mười mấy năm. . . . . . Chỉ còn lại mười mấy năm thôi. . . . . .

Tư Đồ Tinh Nhi chợt đứng lên, nói: "Hôm nay ba quẻ cũng đã bói qua, quái tượng của tỷ tỷ ta sẽ lại đi nghiên cứu. Mai mốt nhìn thấy phụ thân ta cũng có thể hỏi hắn một chút, hắn mới là Tư Đồ gia lợi hại nhất đấy."

Tư Đồ Tinh Nhi và Tiểu Tịch cũng gia nhập giúp Lưu Y đào huyệt, qua một canh giờ chiến đấu hăng hái và chỉnh lý, cuối cùng mới sắp xếp ổn thỏa ngôi mộ này. Chữ của Tiểu Tịch bảy uốn éo tám nghiêng lệch, nhưng vẫn có thể nhìn ra viết: ác quỷ chớ quấy rầy, oán quỷ chớ gần.

"Như vậy là được rồi chứ?" Tiểu Tịch ước lượng một túi ngân lượng nói: "Chúng ta đi lên thị trấn hỏi thăm một chút nhà của lão gia tử thôi."

Trải qua mấy phen trắc trở, rốt cuộc bọn họ tìm được chỗ ở của ông cụ, bọn họ quả thật tìm được một nhi tử ngốc. Nhưng người nam kia hành động tự nhiên chỉ là thỉnh thoảng sẽ có thất thần, Lưu Y nói nhất định là khi còn bé hắn phát sốt sốt bị hư đầu óc, nhưng là không phải hoàn toàn không có cách cứu. Làm cho người ta kinh ngạc nhất chính là, hàng xóm của bọn họ, con gái của đồ tể luôn ở cửa ra vào đắm đuối đưa tình nhìn tiểu tử ngốc này. Nghe nói bọn họ là thanh mai trúc mã, cho đến thời điểm bảy tám tuổi tiểu tử ngốc còn chưa ngốc, hắn mặt mũi tuấn tú, hắn dịu dàng hiền hậu, hai người có thể nói là một đôi bích nhân từ nhỏ, đáng tiếc trong nhà đồ tể nhìn chướng mắt tên ngốc này nên liên tiếp chia rẻ bọn họ.

Tiểu Tịch đem túi ngân lượng mở ra, phát hiện bên trong bạc nhiều hơn so với bọn họ tưởng, toàn bộ đều là vàng nguyên chất, tuyệt đối đủ cho tiểu tử ngốc thịt cá cả đời.
Bình Luận (0)
Comment