Diễm Phu Nhân

Chương 68.2

Edit: ChieuNinh

Tiểu Tịch ôm tinh thần ‘Giúp người giúp đến cùng, đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên’, quyết định tác hợp tiểu tử ngốc và cô nương nhà đồ tể. Vì vậy dưới tình huống Lưu Y y thuật tinh xảo và Tư Đồ Tinh Nhi phá lệ bói quẻ cho bọn họ nói họ sẽ hạnh phúc cả đời. Tiểu Tịch khua môi múa mép y như bà mai, rốt cuộc nhà đồ tể quyết định, nếu nhưng trong vòng một tháng tiểu tử ngốc có thể khôi phục lại bình thường thì để cho bọn họ thành thân.

Con gái đồ tể dĩ nhiên là rất vui mừng, hướng về phía ba người ân nhân bọn hắn lạy vài lạy. Lưu Y dạy nàng một chút phương pháp xoa bóp và điểm huyệt, để cho nàng trong một tháng này làm theo mà chăm sóc tiểu tử ngốc, như vậy hắn sẽ kịp tỉnh lại trong ngày thành thân của họ.

Một cuộc lương duyên mĩ mãn đã định, mặt trời cũng về tây.

"Tinh Nhi, ngươi muốn đi đâu?" Tiểu Tịch vừa đi vừa hỏi.

"Không biết, ta muốn hành tẩu giang hồ." Tư Đồ Tinh Nhi cười cười trả lời.

"Vậy không bằng về nhà cùng ta đi, chúng ta cùng nhau chơi đùa mấy ngày có được hay không?" Tiểu Tịch đề nghị.

Lưu Y nhướng mày nhìn chằm chằm Tư Đồ Tinh Nhi, nhưng Tiểu Tịch không có chú ý tới gợn sóng giữa hai người.

Tư Đồ Tinh Nhi cười rực rỡ một tiếng giống như đang khoe khoang, kéo tay Tiểu Tịch nói: "Thật tốt thật tốt, tỷ tỷ, tỷ phải cho muội cơm ăn nha!"

"Nhất định nhất định, ta cũng đói bụng, chúng ta về nhà nhanh đi!" 

Lâm gia, trong chính sảnh đang ngồi ngay ngắn chán đến chết Lâm gia Nhị công tử, Tam công tử, Phùng gia đại tiểu thư, Minh gia Đại công tử, đám người đứng ngồi hoặc là nghiên người dựa vào cột, đều không nói một lời, lần ngồi xuống đúng một ngày một đêm.

Thập Nhị đi vào phòng khách thì nhìn thấy bầu không khí hết sức lạnh lẽo, quả thực không biết nên để chân trái hay chân phải bước qua bậc cửa, dùng ánh mắt ra hiệu cho Lâm Phượng Âm.

Lâm Phượng Âm đứng lên run lẩy bẩy khoác áo, sải bước đi ra ngoài.

Thập Nhị và hắn thối lui sang một bên, sau đó nghiêm túc báo cáo: "Công tử, người Thánh nữ tộc đang ở bên trong Hoa Châu thành . . . . . hình như là biến mất.  Vô Cốt Viên bị người khác mua đi, là một thương nhân Thành Nam muốn mua nhà mới dùng làm phủ đệ đón dâu. Vốn Phương Phỉ lâu tất cả mọi người đều bỏ chạy rồi, nhưng mới vừa rồi nhận được tin báo, hôm nay có người đi trước mặt tiền Phương Phỉ lâu, nói là khai trương lại lần nữa."

Lâm Phượng Âm "Ừ" một tiếng, nói: "Tra được là ai không?"

Thập Nhị cười một cái nói: "Đã nghe ngóng, là Bạch Nguyên Phong công tử, muốn ở Hoa Châu mở chi nhánh thứ một trăm mười."

Lâm Phượng âm chê cười: "Cái tên Bạch Nguyên Phong này, kiếm nhiều tiền như vậy còn chưa đủ, thật là không thể vượt qua quốc khố. Nếu không phải Thủy Hoàng để lại di ngôn, hắn nhất định sẽ bị lấy tội danh ‘công cao hơn chủ’ mà bị triều đình sờ gáy."

Thập Nhị buồn bực, hỏi: "Thủy Hoàng có di ngôn với Bạch gia?"

Lâm Phượng Âm gật đầu một cái, nắm một nhánh cây vừa mọc mầm mới nói: "Thánh quốc Thủy Hoàng đìu hiu cô quạnh khi sống đã từng hạ thánh chỉ, trong địa giới Thánh quốc, chỉ cần là Bạch gia muốn đất nào cũng có thể chiếm giữ, hơn nữa vô luận Phú Khả Địch Quốc hay là công cao hơn chủ, cũng sẽ không bị triều đình uy hiếp. Nhiều đời quân chủ phải thi hành theo lệnh này, tuyệt đối không được động thủ với người Bạch gia, mà người Bạch gia cũng chỉ có thể cả đời làm thương làm nông, tuyệt đối không thể tham chính."

(Phú Khả Địch Quốc: giàu có không ai bằng; tham chính: tham gia thi cử làm quan, tham gia chính quyền)

Thập Nhị tỉnh ngộ gật đầu nói: "Thì ra là như vậy."

Lâm Phượng Âm phân phó: "Tiếp tục điều tra, một khi có tin tức phải kịp thời cho ta biết."

Thập Nhị khom mình nói: "Vâng"

Lâm Phượng Âm nhìn chằm chằm hắn hỏi: "Những người mới biểu hiện như thế nào?"

Thập Nhị hơi gật đầu, cười nói: "Mặc dù không bằng đám người bọn ta năm đó cùng nghiêm chỉnh huấn luyện, nhưng mọi người đều là người thông minh. Công tử lựa chọn chưa từng có phạm sai lầm qua, cho nên ta có lòng tin sẽ huấn luyện tốt bọn họ."

"Vậy thì tốt, vất vả cho người rồi."

Thập Nhị thi lễ rời đi, Lâm Phượng Âm nhìn mây tím đầy trời phương xa.

Kể từ khi mười hai ẩn sĩ mất đi mười một người, Lâm Phượng Âm nhanh chóng tập hợp 50 người giao cho Thập Nhị đi huấn luyện, tranh thủ lần nữa rèn luyện ra ẩn sĩ Lâm gia thiết huyết tinh thần, lấy tế vong linh.

Tiểu Tịch trở lại Lâm gia, hạ nhân ở cửa một đồn mười, mười đồn trăm, tin tức này nhanh chóng truyền tới tiền thính. Tất cả mọi người kinh ngạc đứng lên, Phùng Tích Viện mặt đầy bất mãn cắn răng nghiến lợi, Minh Chung Thư bất đắc dĩ nhìn Tiểu Tịch cô nương may mắn bình an trở về, Lâm Đường Hoa Lâm Phượng Âm đến ngoài cửa nghênh đón, thấy nàng liền kích động cười vui vẻ.

"Các ngươi làm sao vậy, chẳng lẽ thấy ta cũng trợn tròn mắt?" Tiểu Tịch cười hỏi.

Phùng Tích Viện lườm một cái cô gái gọn gàng diễm lệ, mắt quét đến Lưu Y ở sau lưng thì dừng lại, một cơn lửa giận chợt bay lên, thì ra là vừa hắn phá rối   tuồng vui này.

Nhưng mà khi nàng nhìn thấy người phía sau, hiển nhiên sửng sốt.

Tư Đồ Tinh Nhi từ lúc tiến vào Lâm gia thì nhìn chung quanh bốn phía, đối với vườn hoa Lâm Đường Hoa tạo ra đánh giá rất cao, Tiểu Tịch cũng vui mừng giải thích, khó có thể đè nén tâm tình mình được về nhà.

Lâm Đường Hoa trước tiên đưa mắt nhìn thoáng qua Lưu Y lai lịch không rõ, sau đó thấy thiếu nữ sau lung Lưu Y thì cười nhạt, ngược lại Lâm Phượng Âm càng thêm kinh ngạc hô lên: "Tư Đồ nha đầu, làm sao ngươi cũng tới?"

"Các ngươi biết nhau?" Tiểu Tịch chỉ chỉ Tư Đồ Tinh Nhi.

Tư Đồ Tinh Nhi cười xán lạn, sau đó ôm quyền nói: "Đường Hoa ca ca, Phượng Âm ca ca, đã lâu không gặp, ừ, còn có Phùng Tích Viện đại tiểu thư đâu nha, hạnh ngộ hạnh ngộ."

Dễ dàng nhận thấy quan hệ thân sơ, đối với người Lâm gia là hết sức quen thuộc, đối với Phùng Tích Viện chính là khách sáo.

Phùng Tích Viện ngược lại không giận, liếc nhìn nàng cười nói: "Tư Đồ tiểu thư chán ở Tư Đồ gia rồi hả? Đi thật xa vòng qua Diệu Châu, từ Kỳ châu đi tới Hoa Châu, xem ra Tư Đồ lão gia tử trông coi cũng rất lỏng lẻo đấy."

Tư Đồ Tinh Nhi cười một cái nói: "Cha ta gần đây công việc bề bộn, ta là ra ngoài xông xáo giang hồ, thuận tiện thăm hỏi cố nhân, không ngờ Phùng đại tiểu thư cũng đường xa vạn dặm đi tới Lâm gia. Hiện tại ba nhà chúng ta cũng tề tựu rồi, thật là hiếm có hiếm có, giống như là đại hội võ lâm mở ra hai năm trước vậy."

Phùng Tích Viện che miệng nói: "Lần trước đại hội võ lâm để cho Tư Đồ gia đoạt vị trí Võ Lâm Minh Chủ, tới bây giờ trong nội tâm cha ta còn không cam lòng đây. Nếu không phải ban đầu Lâm chủ mẫu chủ động thoái vị, có lẽ rất khó nói là rơi vào nhà nào đâu!"

Tư Đồ Tinh Nhi vô hại cười cười, gật gật đầu mà nói: "Đúng nha, địa vị Võ Lâm Minh Chủ không phải Tư Đồ gia chính là Lâm gia, Phùng gia lúc nào thì cũng tranh giành đây?"

Những lời phản bác này khiến Phùng Tích Viện á khẩu không trả lời được, hừ một tiếng không nhiều lời nữa.

Lúc này Tiểu Tịch mới nhớ tới, Lâm Đường Hoa đã từng muốn nàng hiểu rõ tình hình võ lâm. Tam đại chủ nhà: Hoa Châu Lâm gia, Diệu Châu Phùng gia, Kỳ Châu Tư Đồ gia. Năm kia cử hành đại hội võ lâm, chính là Tư Đồ gia đoạt vị trí minh chủ, lúc ấy Lâm Triêu Hi đột nhiên thoái vị quả thật trở thành một chuyện kỳ lạ, chỉ là ngay cả ba nhi tử cũng không biết rốt cuộc là vì sao.

Tiểu Tịch cười cười, sau đó một kéo qua Lâm Đường Hoa, Lâm Phượng Âm vừa chạy đến, khó có thể che giấu hung phấn ở trong nội tâm của mình nói: "Ta tìm được Hồn Sinh Mộng Tử rồi, Thành Trác được cứu rồi!"

Lâm Đường Hoa và Lâm Phượng Âm đều sững sờ, nghe Tiểu Tịch kể lại chân tướng, tuyệt đối không ngờ tới Hồn Sinh Mộng Tử độc nhất vô nhị đang ở trong tay Tiểu Tịch, thật trùng hợp.

Minh Chung Thư chạy tới, đuổi theo Lâm Đường Hoa kêu: "Lâm công tử, xin trả lại tro cốt gia mẫu."

Lâm Đường Hoa cười nhạt một tiếng, hỏi: "Ta khi nào thì đoạt tro cốt của mẹ ngươi đây?"

Minh Chung Thư cau mày: "Lâm công tử, Tiểu Tịch cô nương đã tìm trở về rồi, ước định giữa ta và ngươi cũng nên khi tuân theo mới đúng, ngươi. . . . . ."

Lâm Đường Hoa cười cười, sau đó mở cái hộp trong tay ra nói: "Ngươi muốn cái này sao?"

Minh Chung Thư sững sờ, ngay cả Lâm Phượng Âm vẫn luôn buồn bực cũng sững sờ, vui mừng nhất chính là Tiểu Tịch, nàng duỗi ngón tay với vào trong hộp lấy quả vải màu đỏ nói: "Hiện tại là mùa vải chín rồi sao?"

Lâm Đường Hoa cưng chìu cười: "Còn không có, đây là Định Châu Tiền gia hôm qua phái người đưa tới, nếm một chút, cây vải nơi đó là chín muồi nhanh nhất cũng là nổi danh nhất cả nước."

Tiểu Tịch gẩy gẩy vỏ vải, cắn một cái, chất lỏng ngon ngọt, ăn xong vẫn không quên liếm liếm ngón tay.

Lâm Đường Hoa cười mang theo Tiểu Tịch một đường ném vỏ vải một đường ăn. Minh Chung Thư hóa đá ở một bên, Lâm Phượng Âm liếc nhìn hắn một cái nói: "Ta và nhị ca làm việc luôn luôn nguyên tắc, có lẽ hủ tro cốt mẹ ngươi chưa từng thất lạc, hẳn là vẫn ở chỗ cũ, ngươi trở về tìm một chút thì biết." Hắn cười ha hả, sau đó đi trở về tiền thính chiêu đãi Lưu Y và Tư Đồ Tinh Nhi.

Lâm gia và Tư Đồ gia tương giao rất sâu, so với Phùng gia chỉ có hơn chứ không kém. Kỳ châu Tư Đồ gia giỏi xem bói, mà Tư Đồ Tinh Nhi chính là con gái của Tư Đồ lão gia tử, nâng niu trong lòng bàn tay giống như là trân châu cực kỳ thương yêu. Lần này tại sao Tư Đồ Tinh Nhi từ xa vạn dặm chạy tới Hoa Châu đúng là chuyện khó hiểu.

Tư Đồ Tinh Nhi cũng không giải thích nhiều làm gì, rất quen thuộc quấn quýt Lâm Phượng Âm yêu cầu hắn dẫn đường đi dạo Lâm gia. Lâm gia biến hóa rất lớn so với ba năm trước trong trí nhớ của nàng, công lao thuộc về Lâm Đường Hoa thích thiết kế lâm viên. Toàn bộ đều phơi bày sự tự nhiên hoàn mỹ cảm giác như lạc vào bồng lai tiên cảnh, khiến Tư Đồ Tinh Nhi hết sức yêu thích.

Minh Chung Thư lập tức xuất phủ chạy về Minh gia, chỉ còn lại Phùng Tích Viện và những hạ nhân lại muốn ở chỗ này qua một đêm rồi ngày mai mới lên đường.

Dưới nước trong địa lao, Ngân Túc Nguyệt Duy ở một bên nghỉ ngơi, Ma Diễn nằm ở bên giường nhìn con chuột mới vừa tỉnh rượu, con chuột cũng trợn tròn hai mắt nhìn nó, giống như đang thị uy nói: "Mau chóng đưa ta ra bên ngoài đi."

Ma Diễn chính là ương bướng, nó mặc cho con chuột giương nanh múa vuốt như thế nào cũng không nói một lời. Chỉ là lẳng lặng si ngốc nhìn nó, vô luận như thế nào cũng sẽ không để cho nó chạy trốn.

Lâm Đường Hoa lấy ra viên Hồng Châu đưa cho Ngân Túc, Ngân Túc không thể tin nhìn Hồn Sinh Mộng Tử đánh giá một phen, nói: "Đại công tử được cứu rồi, đêm mai trăng tròn, là thời cơ trị liệu tốt nhất! Đến lúc đó hắn có thể sẽ tỉnh!"

Tiểu Tịch vui mừng khôn xiết, đi tới bên cạnh Lâm Thành Trác, theo thói quen lấy lược ra ở một bên cắt tỉa buộc tóc cho hắn. Sau đó xoa xoa tay lành lạnh của hắn nói: "Ngươi rất nhanh sẽ tỉnh, ta sẽ chuẩn bị cơm canh ăn ngon nhất cho ngươi, hắc hắc."

Con mắt Lâm Thành Trác chuyển động mấy cái, giống như nằm mơ, cũng giống như là đang trả lời cho nàng. Không biết trong giấc ngủ mơ hắn có suy nghĩ hay không, có nghe được lời của nàng hay không.

Nàng cúi đầu lườm một cái, nhìn thấy Ma Diễn đang nằm một bên đắm đuối đưa tình, còn không nhìn ra nó cũng có bộ dạng muôn vàng dịu dàng như vậy, kỳ dị nhìn theo ánh mắt của nó.

Con chuột nhỏ cũng đang nghiêng đầu sang nhìn nàng, sau đó lấm la lấm lét toàn thân phát run.

Tiểu Tịch trái nghiêng nghiêng đầu phải vặn vặn đầu, rốt cuộc nhớ tới con chuột này rồi, nàng lập tức cởi giầy, đem vết thương trên ngón chân mình phơi bày ra đưa tới trước mặt con chuột, lớn tiếng tố cáo: "Ngươi ngươi ngươi! Đều tại ngươi! Nếu không phải là ngươi cắn ta một cái để cho ta bị vi khuẩn lây nhiễm làm trễ nãi hành trình, ta đã sớm trở về rồi! Nhìn thấy không? Đây chính là ngươi tạo nghiệt! ! !"

Con chuột nhỏ bị hù dọa kinh sợ, vừa nhớ lại một cái liền ngã xuống đất giả chết, Ma Diễn lập tức khẩn trương, đứng lên trợn mắt nhìn chằm chằm Tiểu Tịch, Tiểu Tịch liếc nó một cái mắng: “Chó ngốc! Nha đầu kia giả chết đó!"

Ma Diễn nghe hiểu Tiểu Tịch khiển trách, sau đó cúi đầu quan sát con chuột phơi thây, con chuột mở ra một con mắt nhìn rất nhiều con mắt đang nhìn chằm chằm nó. Ma Diễn giận dữ, định tha con chuột nhỏ đứng lên, bỗng chốc nó bị văng ra ngoài, Tiểu Tịch giống như là cái vũ trụ vô địch sét đánh Vô Ảnh Cước, một cước cho nó ngã sấp trên cầu thang.

Một con chó một con chuột bắt đầu kế hoạch tác chiến, mấy người bởi vì nghe được tin tức Lâm Thành Trác sắp tỉnh lại cũng thoải mái hơn rất nhiều, một chút xíu động tĩnh cũng có thể làm cho bọn họ vui vẻ cười to. 

*****************************

Bắc Hải. Thánh Nữ cung.

Đó là mong manh vĩ đại trên Bắc Hải, duy nhất một hòn đảo.

Trên đảo độc trùng hỗn tạp, trải qua trăm năm sinh sôi nẩy nở đầy đàn, độc vật càng thêm trân quý ở chỗ này bá đạo hoành hành.

Người Thánh Nữ tộc ẩn cư ở chỗ này nhiều năm qua, nhưng huyết thống thuần chính thuộc về Thánh nữ tộc còn lại cũng không nhiều. Thật ra cũng chỉ là thu dưỡng thuộc hạ làm thế lực, một tầng lại một tầng tăng lên, hiện tại trên cả đảo ước chừng 200 người Thánh nữ tộc cư trú.

Thánh Nữ cung là một chỗ cung điện dưới lòng đất, hơn nữa nếu đào sâu thêm sẽ tới biển sâu, hòn đảo nhỏ này giống như là một cây củ cải cắm ở trong nước.

Trong Thánh Nữ cung đèn đuốc sáng trưng, chung quanh mặt đất là đủ loại côn trùng xà hạt khác nhau, chỗ ngồi trên điện có một phụ nhân trung niên đang ngồi. Nhưng vẫn cũ có thể thấy được ngũ quan tinh xảo xinh đẹp của nàng, mặc dù nếp nhăn năm tháng đã hiện ra trên trán và gương mặt của nàng, nhưng vẫn không ngăn được mặt mày khí phách tươi đẹp như cũ.

"Cung chủ, người mang đến rồi." Một thuộc hạ khom mình, phía sau hai người nam tử trói một lão phụ nhếch nhác tiến lên.

Lão phụ đứng thẳng không quỳ, Cung chủ ngồi trên cao cười cười mà nói: "Nếu như ta nhất định bắt ngươi phải quỳ đây?!"

Lão phụ trợn mắt nhìn chằm chằm người trên chỗ ngồi, sau lưng hai người thuộc hạ chợt đá mạnh vào đầu gối của nàng, nàng phù phù tê liệt ngã xuống trên mặt đất.

"Điệp Trang, ngươi không cần phải cố ý vũ nhục ta, ta không nợ ngươi cái gì, Lâm gia cũng không nợ ngươi chút nào!" Lâm chủ mẫu khóe miệng chảy máu, rất dễ nhận thấy bị dùng qua cực hình tàn khốc, hết sức yếu ớt.

Cung chủ Thánh nữ tộc gọi là ĐiệpTrang, chính là cô gái ngoại tộc đã từng nổi tiếng Hoa Châu thành. Tài hoa hơn người quốc sắc thiên hương, sau lại gả cho cho Thu Trường Khôn, làm Nhị phu nhân Lâm gia, vậy mà hôm nay, lại trở thành. . . . . .

"Hừ! Lâm gia đem đồ đệ ta yêu mến nhất biến thành một người chết, ngươi còn phải nói Lâm gia không nợ ta?! Nói cho ngươi biết Lâm Triêu Hi, Lâm gia ngươi thiếu nợ ta, đời này vẫn là không rửa sạch!"

Lâm Triêu Hi cau mày, Điệp Trang hừ lạnh một tiếng, phất tay áo nói: "Nhốt ả vào địa lao, phế hết võ công cho ta!"

"Dạ! Cung chủ!"

Điệp Trang rời đại điện, đi vào hậu điện. Trên Huyền Băng trong hậu điện này đang có một cỗ thi thể an ổn nằm đó. Hoàn toàn mất đi tất cả dấu hiệu sinh mạng, không còn hô hấp, máu cũng không chảy, trái tim cũng ngừng đập, bọn họ đóng băng thi thể của hắn. Khi còn sống lạnh lẽo như thế, cự người ngoài ngàn dặm, sau khi chết vẫn như cũ lạnh lẽo như thế, giá rét làm cho người ta không dám đến gần.

"Đã nói cho ngươi biết không nên động tình, tại sao muốn động tình? Thu Vô Cốt, ngươi đã lãng phí hai mươi năm tỉ mỉ bồi dưỡng của ta!" Ngón tay thon dài của Điệp Trang nắm thật chặt, suýt nữa khảm vào lòng bàn tay.

Thánh nữ tộc duy nhất một viên "Hồn Sinh Mộng Tử", rốt cuộc ở nơi nào?
Bình Luận (0)
Comment