Lịch Vô liếc mắt nhìn Liên U một cái, làm nàng ta chột dạ ánh mắt rụt rè, nói: "Tướng công, thật xin lỗi."
Lịch Vô không nói gì thêm, biết nàng làm như vậy không phải muốn thương tổn bọn họ, mà là muốn vụng trộm rời đi: "Rời khỏi đây trước rồi nói sau."
Tên đạo sĩ thúi Giang Hoành kia đang ở trong núi này, một nhà bọn họ không thể không chuyển nhà.
Chẳng qua Lịch Vô cũng không nghĩ giống Liên U lắm, hắn chỉ khẳng định tên Giang Hoành kia là do Hồng Y cô nương tìm tới, không chừng đối phương chỉ muốn tìm một tên đạo trưởng nào đó để bắt yêu, nhưng lại ngẫu nhiên tìm được tên Giang Hoành.
"Ban đầu ta muốn giết chết con tiện nhân kia thì ngươi lại ngăn cản."
Liên U không nói, im lặng dắt bọn nhỏ tiến về phía trước.
Cùng lúc đó, Diêm Liệt vẫn đang ngồi trên nhánh cây, còn Phong Hoa Tuyết Nguyệt đang hầu hạ ở bên cạnh.
"Hiểu lầm rồi đó." Phong Hoa mở miệng nói.
"Thượng diện ghi lại Liên U không chỉ chết trong tay thủ hạ của Giang Hoành, mà còn bị cướp mất nội đan." Tuyết Nguyệt nhớ lại giải thích.
"Vậy thì đúng rồi, tên Giang Hoành kia cả người toàn tà khí, nội đan cướp được có lẽ hắn đều nuốt hết." Nói tới đây, Diêm Liệt liền dùng thiên lý truyền âm( truyền âm ngàn dặm), nói: "Được rồi, Thôi Giác giúp Bổn Quân tra xem có bao nhiêu yêu quái chết dưới tay người tên Giang Hoành kia, và nội đan bị cướp đi là bao nhiêu cái."
Thôi Giác tuân mệnh, bắt đầu đi điều tra, đúng lúc bọn Hắc Bạch Vô Thường vừa trở về, liền gọi bọn họ qua hỗ trợ.
Kết quả tra được thật sự là ngoài dự đoán, tên Giang Hoành này giết chết cả mấy trăm yêu quái, mà ngay cả nội đan cũng đã cướp được tới mấy trăm cái.
Diêm Liệt không nói gì liếc mắt xem thường, thật là tham lam, hắn không sợ bị nổ tung mà chết sao? Người như thế này mà hồn phi phách tán, cũng quá dễ chịu rồi, phải ném hắn vào chảo dầu sôi thì mới đúng.
"Cho nên mới nói, Lịch Vô này cũng không phải là đối thủ của Giang Hoành, cho dù có gặp phải thì cũng chỉ có thể chết."
"Thì ra là thế, cả cái tên Lịch Vô kia cũng không phải là đối thủ của Giang Hoành, cho nên thời điểm giao thủ Liên U cũng là vì hắn mà chết, rồi Lịch Vô mới một lòng muốn cứu Liên U ra ngoài." Tuyết Nguyệt bỗng nhiên hiểu rõ, vỗ tay nói, "Phu thê tình thâm thật là cảm động."
"Chủ nhân, chỉ cần tên Giang Hoành không chết thì chúng ta không có cách nào cứu người được."
Diêm Liệt vẫn không nói gì, nhắm mắt bấm tay, chậm rãi nói: "Đại nạn đã đến." Nói vậy cũng không biết là đại nạn của ai, rốt cuộc là tên Giang Hoành bên này, hay là tên Lang yêu bên kia.
Cùng lúc đó, một nhà Lịch Vô đã chuyển đến một sơn động khác, bọn họ sống không chỉ có một nơi, mà luôn cách một thời gian sẽ đổi một sơn động khác, để tránh gặp lại tên đại sĩ thúi Giang Hoành khiến cho cuộc sống không thể bình an, lại còn nguy hiểm đến tính mạng.
Chung quanh sơn động này đại khái là phải sửa sang quét tước lại một chút là có thể ở, Lịch Vô cũng không nói gì đi ra ngoài kiếm một chút củi đốt, mà Liên U lại ngồi ngẩn trong sơn động.
Bọn nhỏ thì vẫn đang chơi đùa với nhau, hoàn toàn không nhận ra sự đau buồn của cha mẹ bọn chúng.
Sau đó đột nhiên có một đứa nhỏ chạy vào nói: "Nương, vị Hồng Y tỷ tỷ kia vừa mới đi qua cửa nhà chúng ta."
"Cái gì?" Nghe nói như thế, Liên U bảo bọn nhỏ đàng hoàng đứng ở trong nhà, còn nàng ta thì lại đi ra ngoài tìm vị Hồng Y cô nương, thế nào cũng phải hỏi cho rõ ràng mới được.
Chính nàng phạm tội thì mình nàng gánh vác là đủ rồi, không cần phải liên lụy đến phu quân cùng với bọn nhỏ, bọn nhỏ là vô tội. Nếu nàng ta (DL) thật sự làm như vậy, thì nàng ta (DL) cũng có khác gì với nàng đâu?
Qủa nhiên đi ra khỏi sơn động liền nhìn thấy bóng dáng màu hồng, nên nàng ta liền đuổi theo, "Cô nương, ngươi chờ một chút."
Đối phương cũng không vì vậy mà dừng bước, nhưng lại đi chậm lại.