Diêm Quân Truy Thê: Nương Tử, Buổi Tối Gặp!

Chương 29

Rất nhanh, Liên U kéo người kia ngừng lại, đứng ở trong rừng nhìn xem tứ phía, khóc lóc nói: "Cô nương, người có chuyện gì thì cứ tìm đến thiếp thân, thiếp thân khẩn cầu người không xuống tay với người nhà thiếp thân..." Dứt lời, nàng ta liền ngồi xổm khóc.

Trước kia cái gì nàng ta cũng không hiểu, ngay cả yêu là cái gì nàng ta cũng không biết, cho nên mới tùy ý làm bậy như vậy, đi giết người nhà người ta, bây giờ nàng ta mới biết được người nhà chính là gánh nặng của mình, mà người thân nhất lại chính là điểm yếu của chính mình.

Nhưng dù là như vậy, nàng ta vẫn không oán không hận, đời này của nàng ta đã xem như là không uổng phí.

Ngồi chổm hổm trên đât khóc một lát, nàng ta ngẩng đầu lên tiếp tục tìm kiếm bóng dáng đối phương, bổng nhiên thấy ở phía sau một gốc cây đại thụ có một vạt áo màu đỏ, liền lau nước mắt nói: "Cô nương, là ngươi sao?"

Lúc này, Diêm Liệt đã trở lại hình dáng nam nhân, trên người vẫn mắc kiện y sam(quần áo, y phục) đỏ rực. tóc dài đen lung lay theo chiều gió, khuôn mặt xinh đẹp hơn nữ nhân, chung quy lại làm cho người ta có cảm thấy khí chất cường đại, nhưng trong khí chất cường đại đó lại không mất phần lãnh diễm (lạnh lùng+xinh đẹp).

Liên U nhanh chóng tiến lên bắt lấy ống tay áo đối phương, giống như là sợ đối phương lại chạy mất: "Cô nương."

Diêm Liệt quay lại, lộ ra gương mặt nam nhân, tuy rằng quá mức lãnh diễm, nhưng nàng ta vẫn có thể nhân ra đối phương là một nam nhân!

Liên U theo bản năng lùi từng bước về phía sau, cũng buông tay áo người ta ra, cảnh giác hỏi: "Ngươi la ai?"

Lòng nàng ta liền cảm thấy nguy hiểm, suy nghĩ liền rối loạn thành một cục.

"Diêm Liệt." Diêm Liệt trả lời.

Không tốt rồi, vừa nghe được Liên U liền sợ hãi, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, không dám tin hỏi: "Chủ nhân Minh giới, Diêm Quân?"

"Ừ."

Liên U lảo đảo từng bước lùi về phía sau, nuốt nước miếng, nàng ta cũng biết đối phương tới làm gì, cho nên sợ tới mức hai chân đều mềm nhũn.

Diêm Liệt không nói gì, thuấn ảnh đi đến trước mặt nàng ta, cánh tay ôm hông của nàng ta, hơi dùng ít lực, thân thể hai người dính sát lại với nhau, hai chân Liên U kiễng lên, đôi mắt trợn lên tràn ngập vẻ hoảng sợ! Cho đến khi kịp phản ứng, nàng ta định phản kháng lại thì bị Diêm Liệt dễ dàng khống chế tay nàng ta, rồi cúi đầu hôn tới.

Giây tiếp theo, một bóng hình xinh đẹp bắn ra khỏi thân thể của Đường Cẩn, ngã mạnh xuống đất, hoảng sợ quay đầu nhìn đối phương, cánh môi hai người vẫn kề sát nhau cũng một chỗ như cũ!!

Phong Hoa Tuyết Nguyệt nhìn hai người kia lòng như mở hội, hai mắt tràn ngập sự vui mừng.

Sau khi hai người tách ra, Đường Cẩn dường như mất đi ý thức ngã vào lòng Diêm Liệt.

Từ nãy tới giờ, Liên U cũng không nghĩ sẽ chạy trốn, vẫn sợ hãi tiếp tục quỳ trên đất, đôi mắt đen ngấn đầy nước mắt, như quả nho dại bị giọt sương phủ đầy, vẻ mặt hoảng hồn khẩn cầu: "Diêm Quân, hết thảy mọi chuyện đều là lỗi của thiếp thân, cho dù bị hồn phi phách tán ta cũng không hối tiếc, nhưng cầu ngài có thể buông tha cho người nhà thiếp thân."

"Người rõ biết chuyện này là không có khả năng! Lần trước ngươi vượt ngục, sau đó lại còn đánh chủ ý lên thê tử bổn Quân, dù cho thế nào cũng phải chịu trừng phạt, dù cho khiến ngươi hồn phi phách tán cũng không quá đáng, vậy mà ngươi còn muốn nói điều kiện với bổn Quân?" Diêm Liệt ôm Đường Cẩn, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng như trăng hiện ra tia sáng lạnh như băng, "Chẳng qua năm đứa nhỏ của ngươi bổn Quân sẽ buông tha, còn vận mệnh về sau như thể nào thì là chuyện của bọn hắn vậy."

"Không cần.... Thiếp thân van cầu ngài.....Thiếp thân dập đầu với ngài......Bọn hắn còn nhỏ, nếu không có cha mẹ bên cạnh nhất định sẽ bị ức hiếp......" Liên U vừa dập đầu vừa khóc nói.

Chỉ tiếc là không thể khiến cho Diêm Liệt cảm động dù chỉ một chút.

"Yên tâm đi, bổn Quân sẽ nhanh chóng đưa phu quân ngươi chết cùng ngươi." Dứt lời, Diêm Liệt lấy bình ngọc từ trong tay áo ra, không tiếng động đọc khẩu quyết.

Giây tiếp theo, Liên U trực tiếp bị bắt vào bên trong bình ngọc, cũng không còn cơ hội cầu xin tha thứ.

--- ------ -----Ngoài lề---- ------

Cảm nhận của ed: Thật sự là bị hớ. Phải nói là  hồi đầu mới dịch xong tên chương tưởng đâu sẽ có ít thịt ở phía cuối chương chứ~~ không ngờ, thật không ngờ mà ~~~ *khóc*.
Bình Luận (0)
Comment