Diễn Thế – Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 11

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vào lúc đó, mấy người khác cũng túm tụm lại quầy bar, không biết đang bàn tán chuyện gì. Cố Trình ngồi trên ghế cao, tiện tay cầm lấy điện thoại bấm vài cái.

Tịch Ninh còn chưa nghĩ xong đã bị Ôn Sơ kéo ra ngoài, cánh cửa sau lưng họ khép lại. Trên trời trăng sáng tròn vành vạnh, Tịch Ninh khoanh tay nhìn Ôn Sơ: “Cậu sợ cái gì chứ? Cũng đâu phải chưa từng tụ tập với bọn họ.”

Ôn Sơ ngước mắt nhìn vầng trăng sáng, giọng dịu dàng: “Đúng là từng tụ tập. Nhưng cậu còn nhớ sinh nhật Tề Viện năm kia không? Ban đầu thì hòa nhập được một chút, nhưng sau đó tớ với cậu lại ngồi ở một góc uống rượu, cách họ vài dãy ghế sofa…”

Tịch Ninh nhớ lại, khẽ nói: “Giống như hai thế giới vậy.”

“Ừ, giống như ở hai thế giới. Câu này vốn dĩ là cậu thường hay nói mà.”

Đây là lần đầu tiên Tịch Ninh thấy Ôn Sơ ủ rũ như vậy. Cô ấy đưa tay chạm nhẹ mũi Ôn Sơ: “Thế nhưng chẳng phải trước đây cậu vẫn bảo anh ta đối xử với cậu rất tốt sao…”

Ôn Sơ khẽ cười. Nhắc đến Cố Trình, trong lòng cô vẫn dấy lên một tia dịu dàng, nhưng có những thứ vĩnh viễn không thể thay đổi. Cô quay đầu nhìn Tịch Ninh: “Cậu có thấy băng rôn treo trên sân khấu không?”

“Có thấy.” Tịch Ninh bĩu môi, đầy vẻ khinh thường, “Chia tay thôi mà, cứ như cả thế giới phải chúc mừng cô ta, phải xoay quanh cô ta vậy. Phương Di vốn dĩ là loại đàn ông rác rưởi, những cũng do cô ta tự chọn. Người mình đã chọn thì kết quả thế nào cũng phải tự chịu.”

Ôn Sơ kéo tay Tịch Ninh, cùng đi về phía ánh trăng. Cô chậm rãi nói: “Thực ra chúng ta đều đoán được, chứng lo âu của Tề Viện là từ thầy Phương mà ra. Mấy năm trước còn đỡ, những năm gần đây lại đặc biệt nghiêm trọng. Có lẽ cậu chưa từng thấy dáng vẻ khi phát bệnh của cô ta đâu. Một diễn viên hào nhoáng, lại bị chứng lo âu dày vò đến vậy. Tớ từng thấy vài lần ở phim trường, cho dù Thư My đã che đậy rất kỹ, nhưng mọi người trong đoàn vẫn nhìn ra được.”

Tịch Ninh đã từng thấy vài bức ảnh, song đó đều là tài liệu cơ mật trong công ty, buộc phải giữ kín. Cô nói: “Nhưng đây không phải là lý do để cô ta bắt nạt cậu.”

Ôn Sơ khẽ thở dài: “Tớ biết. Nhưng nếu Tề Viện có thể khỏi bệnh, đối với tớ cũng là một chuyện tốt. Có lẽ đây cũng là điều nhiều người mong đợi.”

“Bao gồm cả người nhà cậu à?” Tịch Ninh hỏi ngược lại.

Ôn Sơ hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn trăng: “Có thể. Anh ấy hy vọng cô ta sớm khỏi, như vậy tớ cũng sẽ đỡ khổ hơn.”

Tịch Ninh dõi theo cô: “Vậy sao cậu còn bỏ ra ngoài? Đã vào rồi thì cứ ngồi xuống đi. Cậu đang lo lắng gì à?”

“Không, không có.” Ôn Sơ lắc đầu, mỉm cười với Tịch Ninh: “Tớ chỉ là thấy cô ta, với lại trong buổi tụ tập hôm nay cô ta cũng coi như là nhân vật chính. Tớ cảm giác nếu bọn mình tới đó thì quá gượng gạo, giống hệt như lần sinh nhật trước. Thế nên thôi, mình đi chỗ khác uống.”

Trong lòng Tịch Ninh dâng lên một nỗi chua xót thay cho Ôn Sơ.

Cô ấy hiểu rõ, đây không phải lỗi của Ôn Sơ. Nhưng cô cũng biết, khoảng cách giai tầng vốn không thể thay đổi. Dù cố gắng thế nào cũng khó có thể xóa bỏ, giữa bọn họ vẫn luôn tồn tại một ranh giới vô hình.

Giống như ông chủ của cô, phấn đấu bao nhiêu năm, đến giờ vẫn phải cúi đầu nhẫn nhịn. Bởi vì ở Kinh thị, trên người này còn có người kia, ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác rộng lớn hơn.

“Được, mình đổi chỗ khác uống.” Tịch Ninh gật đầu.

Hai người nhắm mắt chỉ bừa một hướng, rơi đúng vào một quán bar nhỏ ở góc phố, thế là cùng nhau đi vào. Ôn Sơ vừa ngồi xuống đã thấy điện thoại sáng lên, là tin nhắn Cố Trình gửi.

Cố Trình: [Em dậy chưa? Sắp mười giờ rồi.]

Cố Trình: [Dậy rồi thì nhắn cho anh một tin.]

Đó là tin nhắn cách đây mười phút, đúng lúc Ôn Sơ rời khỏi quán, cửa khép lại sau lưng.

Cô hơi ngẩn ra, rồi gõ trả lời: [Em dậy rồi, em với Tịch Ninh ra ngoài rồi.]

Cố Trình trả lời rất nhanh: [Đi đâu?]

Ôn Sơ: [Đi dạo thôi.]

Cố Trình: [Không đến Minh Sơn nữa à?]

Ôn Sơ: [Không, các anh cứ tụ tập vui vẻ.]

Cố Trình: [Anh họ bảo lâu lắm rồi chưa gặp em.]

Ôn Sơ: [Nhưng em với Tịch Ninh đi xa rồi.]

Cố Trình: [Ừ.]

Ôn Sơ đặt điện thoại xuống. Tịch Ninh rót rượu cho cô, liếc sang màn hình: “Anh ta nhắn cho cậu à?”

“Ừ.”

Tịch Ninh nhún vai.

Ở quanh đây có khá nhiều quán bar nhỏ, đa phần đều theo *phong cách acoustic. Bình thường Ôn Sơ ít uống rượu, thỉnh thoảng mới uống cùng Cố Trình hoặc Tịch Ninh, tửu lượng cũng chỉ thường thường. Ban ngày ngủ nhiều, giờ lại thấy tỉnh táo, nên cô uống thêm vài ly.

*Phong cách acoustic: Quán bar phong cách acoustic là mô hình kết hợp không gian thưởng thức đồ uống với các buổi biểu diễn âm nhạc mộc mạc, sử dụng nhạc cụ không dùng điện và giọng hát tự nhiên, tạo nên bầu không khí thư giãn, lãng mạn và thân mật. Hình minh hoạ:

Tịch Ninh châm một điếu thuốc mảnh, vừa rít từng hơi vừa cụng ly. Trong đầu cô đang tính toán những khoản nợ còn lại, xem cần bao nhiêu nữa mới có thể thoát nợ.

Ôn Sơ vừa nghe nhạc vừa nghĩ về tám năm lặng lẽ trôi qua, vô danh ở Kinh thị, lúc nhận ra thì đã uống quá chén. Tịch Ninh đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn sang, thấy cô đang gục trên bàn, làn da trắng mịn ửng hồng, yên lặng lắng nghe giai điệu. Tịch Ninh khẽ vuốt tóc cô, một người là vì nợ nần phiền muộn, còn Ôn Sơ lại vì sự nghiệp bế tắc.

Điện thoại của Ôn Sơ khẽ rung trên mặt bàn.

Tịch Ninh cầm lên, thấy tên người gọi, khẽ nhướng mày rồi bấm nghe. Giọng nam trầm thấp truyền tới: “Ở đâu vậy? Dì giúp việc bảo em chưa về nhà, anh tới đón.”

Tịch Ninh gõ nhẹ lên bàn, chậm rãi nói: “Chào anh Cố, cậu ấy say rồi. Chúng tôi đang ở quán Ueno.”

Cố Trình nghe giọng không phải Ôn Sơ thì biết là Tịch Ninh. Giọng nói này anh không hẳn xa lạ, nhưng cũng chẳng quen thuộc. Điều anh thấy nhiều nhất chính là những con chữ từ ngòi bút của cô ấy.

Anh lập tức nói: “Vậy tôi qua ngay.”

“Được thôi.” Tịch Ninh dứt khoát cúp máy.

Từ Minh Sơn đến Ueno rất gần, chẳng bao lâu, cửa quán bị đẩy ra. Một bóng dáng cao lớn xuất hiện, in thành một khoảng tối. Anh dập điếu thuốc trong tay, ấn xuống chiếc hộp khảm đá ở cửa. Nhìn động tác ấy, Tịch Ninh khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, thầm nghĩ: người đàn ông này chắc hẳn còn có một mặt khác.

Cô nhớ Ôn Sơ từng nói anh ta ít khi hút thuốc.

Đang suy nghĩ thì Cố Trình đã đi tới. Anh hơi nhíu mày, quét mắt nhìn những chiếc ly trên bàn, hỏi Tịch Ninh: “Cô ấy uống bao nhiêu rồi?”

Tịch Ninh ngả người lên ghế, chỉ tay xuống bàn: “Ly ở đây cả, một nửa của tôi, một nửa của cô ấy.”

Ánh mắt anh rơi xuống người con gái đang gục trên bàn. Cô khẽ hất mấy sợi tóc trên sống mũi, nét mặt mềm mại. Anh nắm lấy tay cô, cúi người bế lên.

Bế xong, anh mới nhìn sang Tịch Ninh, trầm giọng: “Vừa rồi tôi ở Minh Sơn, hai người đã tới Ueno, sao không qua đó?”

Tịch Ninh ngẩng đầu, cười nhạt: “Sao phải qua? Ôn Sơ ở trong cái vòng tròn của các anh, đã bao giờ thấy thoải mái đâu.”

Mắt Cố Trình thoáng nheo lại.

Tịch Ninh nhún vai.

Anh không nói thêm nữa, chỉ cúi đầu nhìn cô gái trong lòng rồi ôm đi ra ngoài. Vài giây sau, giọng anh vọng lại từ xa: “Tôi biết Tổng biên tập Tịch văn bút sắc sảo, học vấn cao, hiểu rõ mọi tầng lớp, thích bàn chuyện giai cấp. Nhưng bất cứ chuyện gì cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài.”

“Thế sao? Vậy là tôi nhìn chưa đủ sâu à? Ví dụ như tài diễn xuất của ảnh hậu Tề?” Tịch Ninh hừ lạnh, đáp trả.

Cố Trình không đáp, bước ra khỏi quán bar. Trăng đêm ấy càng tròn hơn. Ôn Sơ dụi mặt vào cổ áo anh, ngửi thấy mùi trầm hương quen thuộc pha chút nicotine. Mùi hương ấy khiến cô ngẩng đầu, mơ hồ hỏi: “Anh hút thuốc à?”

Cố Trình sải bước ngừng lại, cúi đầu nhìn cô: “Ừ, có.”

Dưới ánh sáng hắt lên gương mặt anh, Ôn Sơ chợt nhớ đến cảnh anh đứng cùng Tề Viện ở quầy bar, dáng vẻ ung dung, cao quý. Hình ảnh ấy, cô trước nay chưa từng thấy.

Cô đưa tay khẽ chạm vào mặt anh, thì thào: “Em muốn anh cõng em.”

“Được.” Anh thoáng nhìn thần sắc cô, biết cô đã say, kiểu say lờ đờ, phản ứng chậm nửa nhịp. Anh đặt cô xuống, ngồi xổm trước mặt. Ôn Sơ lập tức đổ người lên lưng anh, vòng tay ôm chặt cổ.

Cố Trình đứng thẳng dậy, Ôn Sơ vươn tay che trên đầu anh, men rượu nồng nặc: “Cố Trình, trời mưa rồi.”

“Em che mưa cho anh nhé.” Cô nghiêng đầu nói, giọng mềm mại đến lạ.

Anh bật cười khẽ: “Hửm, em cứ che cho mình trước đi.”

“Không được, phải che anh trước.” Cô bướng bỉnh đáp, hai tay đặt trên đầu anh, nghiêm túc đan xen, nghiêm túc xòe rộng. Cố Trình cõng cô, từng bước đi về phía chiếc xe hơi không xa, trong lòng dâng lên một cảm giác dịu dàng hiếm có.

Ngày hôm sau, độ hot về biên kịch Phương Di và diễn viên Mộc Huyên trên Weibo dần hạ nhiệt, tụt xuống. Dù anh ta là biên kịch vàng, nhưng lượng fan chẳng bằng nổi một phần nhỏ của Tề Viện. Còn Mộc Huyên, một diễn viên tuyến 18, chẳng đáng nhắc tới, chỉ khiến người ta nghĩ cô ta bám được Phương Di thì sắp phất lên.

Đương nhiên, công ty của Tề Viện sẽ ngấm ngầm chèn ép Mộc Huyên. Bài đăng hôm qua của Tề Viện, số lượt thích đã vượt xa tổng lượng fan của cả Mộc Huyên và Phương Di cộng lại.

Sáng sớm, Ôn Sơ nhận được thông báo khởi quay. Từ năm giờ chiều tới tận rạng sáng hôm sau, lại là một đêm ở trường quay suốt đêm. Ăn tối xong, Cố Trình vẫn bận ở công ty.

Tài xế Trần chở Ôn Sơ đến phim trường. Vừa bước xuống xe, cô đã thấy Tề Viện trong bộ đồ diễn, dựa vào hành lang nghịch điện thoại, rít thuốc. Lớp phấn dày cũng không giấu nổi quầng thâm mắt. Thấy Ôn Sơ, cô ta liếc qua một cái rồi cúi đầu bấm máy tiếp. Ôn Sơ cũng chẳng chào hỏi, đi thẳng vào phòng hóa trang.

Chuyên viên trang điểm kéo cô ngồi xuống ghế, bắt đầu dặm phấn.

Cô ấy vừa tỉ mẩn vừa cảm thán: “Da cô đẹp thật đấy. Vừa rồi bọn họ còn bàn tán…” Cô ấy ghé sát, hạ giọng: “Họ bảo trang điểm cho cô Tề khó lắm, chắc do thất tình nên mới vậy.”

Ôn Sơ mở mắt, nhìn bóng mình trong gương. Yêu nhau tám năm, cãi vã tám năm, rồi chia tay… quả thật mệt mỏi. Chuyên viên trang điểm thở dài: “Đời người được mấy lần tám năm chứ.”

Ôn Sơ khẽ đáp: “Ừm, đúng vậy.”

Ngoài kia, giọng trợ lý của Tề Viện vang lên: “Nói chuyện gì mà lâu thế, trang điểm nhanh lên.”

Bàn tay chuyên viên khẽ run, vội vàng tăng tốc.

Từ gương, Ôn Sơ thấy Tề Viện cùng trợ lý sải bước đi xa. Người chuyên viên nhỏ giọng: “Trợ lý của Tề Viện giống hệt quản lý Thư My.”

Ôn Sơ lắc đầu: “Không phải.”

Trợ lý của Tề Viện hung hăng là để che giấu vẻ yếu đuối bên trong.

Người kia không dám nhiều lời, chỉ nhanh tay đội mũ miện cho Ôn Sơ. Cô chỉnh lại tay áo, nâng váy bước ra ngoài. Cảnh trường quay sáng đèn rực rỡ, chỉ cần nhìn qua cũng biết tối nay chắc chắn phải treo dây cáp bay.

Đạo diễn đứng bên cạnh Tề Viện giảng giải cảnh quay, còn cô ta vẫn cầm kịch bản lật xem, chẳng biết có nghe lọt tai không. Ôn Sơ vừa tới đã bị nhân viên trường quay kéo đi sắp chỗ, chạy qua chạy lại trước mấy máy quay. Thời tiết vẫn nóng hầm hập, chỉ một lát cô đã mướt mồ hôi.

Trên phim trường, chuyên viên hóa trang bước tới chỉnh lại lớp trang điểm, lau mồ hôi cho cô.

Tề Viện ngẩng đầu hỏi: “Đang làm gì thế, vẫn còn một máy quay nữa mà.”

Ôn Sơ mới được lau nửa mặt đã vội xoay người chạy trở lại, đứng ngay trước máy quay kia. Tề Viện thấy gương mặt cô vẫn trắng hồng rạng rỡ, chợt nhớ tới nốt mụn trên trán mình, khóe mắt bất giác nheo lại.

Rất nhanh, cảnh quay bắt đầu. Đoạn thoại thì Tề Viện tự đóng, còn cảnh treo dây cáp là Ôn Sơ đảm nhận, hai cảnh quay diễn ra ở hai địa điểm khác nhau. Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc trường sam bước vào. Khương Nhiên đang phe phẩy quạt, ngoảnh đầu nhìn thấy, liền bị quản lý vội đẩy một cái: “Đạo diễn Đường, mau lên.”
*Trường sam (長衫) là một loại áo dài truyền thống của Trung Quốc, thường được mặc bởi cả nam và nữ. Nó có thể chỉ một loại áo dài rộng, hoặc cũng có thể là một loại áo dài có xẻ tà, thường được mặc bởi các học giả, đạo sĩ hoặc trong các dịp trang trọng.

Khương Nhiên nhướn mày, thì ra đây chính là đạo diễn Đường của hãng phim Đường Nhân nổi tiếng lừng lẫy. Anh bỏ chiếc quạt trong tay xuống, bước tới mỉm cười chào hỏi: “Đạo diễn Đường, tối nay sao lại có thời gian ghé đoàn phim vậy? Là tới thăm ai sao?”

Đạo diễn Đường khẽ cười, chắp tay nhìn Khương Nhiên một lượt: “Cậu là Khương Nhiên? Đóng vai Dung Dạ trong Thanh Bình Truyện?”

“Vâng.” Khương Nhiên dịu dàng đáp.

Đạo diễn Đường gật đầu, tiếp tục đi vào trong. Bên kia, Tề Viện vừa kết thúc cảnh quay, Thư My từ phòng nghỉ bước ra, kéo cô ta đi. Vừa ngẩng đầu, Tề Viện liền trông thấy Đạo diễn Đường, lập tức nở nụ cười, trong lòng có chút khẩn trương. Thư My kéo cô ta tới, hai người chặn ngay trước mặt ông: “Đạo diễn Đường, chẳng phải ông đang ở Lệ thành dự liên hoan phim sao? Sao lại đến đây?”

Đạo diễn Đường chắp tay sau lưng, nhìn Tề Viện mỉm cười: “Tôi chỉ tiện ghé qua xem. Liên hoan phim ấy mà, khi nào tham gia cũng vậy thôi.”

Thư My ánh mắt giãn ra, tưởng ông tới thăm đoàn, lập tức sai trợ lý bê ghế tới: “Phim trường hơi lộn xộn, nhưng trong phòng nghỉ của Tề Viện có cà phê, ông có muốn qua dùng không ạ?”

“Thế thì phiền cô quá.” Đạo diễn Đường đáp.

Thư My cười: “Phiền gì chứ, không phiền đâu. Ông ngồi nghỉ chút.”

“Không cần đâu, tôi đứng đây được rồi.” Đạo diễn Đường nhìn về phía máy quay nơi mọi người vẫn đang tiếp tục diễn. Thư My mỉm cười, xoay người tự tay đi pha cà phê cho ông. Trước khi đi, cô ta còn vỗ nhẹ lên cánh tay Tề Viện.

Tề Viện gật đầu, lấy một chiếc quạt tay đưa cho Đạo diễn Đường: “Đạo diễn Đường, phim trường không có điều hòa, hơi nóng, ngài dùng cái này quạt tạm cho mát.”

Ông nhận lấy: “Cảm ơn.”

“Cứ để tôi tự nhiên được rồi, cô còn có cảnh phải quay tiếp theo.” Ông nhìn Tề Viện mỉm cười nói.

Tề Viện đối với ông già này, nhất là sau lần gặp trước, vốn chẳng mấy thiện cảm. Nhưng cô ta hiểu rõ địa vị của ông lớn đến mức nào, hơn nữa còn có hậu thuẫn vững chắc từ Đường Nhân. Vì thế, cô ta mỉm cười đáp: “Đợi quản lý của tôi ra sẽ đi cùng ông.”

[Tác giả có lời muốn nói: Các bạn đoán thử đạo diễn Đường tới đây làm gì.]

Bình Luận (0)
Comment