Diễn Thế – Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 12

“Ôi, tôi không đi cùng đâu.” Đạo diễn Đường khoanh tay sau lưng, vòng một vòng như đang tìm gì đó. Tề Viện thấy lạ, vẫn lịch sự đi theo. Đạo diễn chính cùng phó đạo diễn thấy đạo diễn Đường là người có tầm cỡ như vậy, trong lòng đều cân nhắc muốn tiến lên chào hỏi.

Đi sang phim trường bên cạnh, nơi này phủ đầy phông xanh, đang quay cảnh đánh nhau. Dưới đất đặt một túi khí an toàn còn chưa được bơm căng, để tạo hiệu ứng, chiếc quạt công suất lớn gào ù ù, nhân viên hậu trường đẩy quạt theo ống kính, gió thổi về phía Ôn Sơ đang treo lơ lửng trên dây cáp trên không.

Bên dưới có thầy dạy võ thuật đang chỉ đạo, phía khác là vài diễn viên khách mời, tất cả đều mặc trang phục cổ trang. Thầy võ thuật ngẩng đầu, vừa làm động tác vừa hô chiêu thức cho Ôn Sơ ở trên cao.

Ôn Sơ không thể xuống, chỉ có thể chăm chú lắng nghe. Dây treo đã khiến vai cô tê dại, đôi chân mềm nhũn. Nhưng với một người làm diễn viên đóng thế, cô sớm đã quen, chỉ cần lát nữa đáp xuống đất thì sẽ đỡ hơn.

Tề Viện nhìn thấy cảnh này, đặc biệt là hình ảnh Ôn Sơ treo lơ lửng, trong lòng căng thẳng, kín đáo liếc về phía đạo diễn Đường. Ánh mắt ông quét qua túi khí an toàn dưới đất, lông mày rậm nhíu chặt, chỉ vào cái túi chưa bơm xong, nói với phó đạo diễn bên cạnh: “Làm thế này không ổn, an toàn không đảm bảo thì diễn viên không thể có chỗ dựa. Không thể vì họ là diễn viên vô danh mà qua loa đối phó.”

Phó đạo diễn lau mồ hôi trên trán, gật đầu: “Thầy Đường nói rất đúng, là chúng tôi sơ suất.”

Nói rồi vội vàng quát nhân viên phụ trách an toàn, mấy người mới hớt hải chạy lên, bơm lại túi khí.

Tề Viện mỉm cười định góp lời, ánh mắt vừa chuyển sang thì đạo diễn Đường lại nhìn Ôn Sơ đang treo trên không, ông chậm rãi quay đầu: “Cô Tề, tôi nghe nói cô có diễn viên đóng thế, đúng không?”

Nụ cười trên mặt Tề Viện hơi cứng lại, im lặng mấy giây, trong lòng do dự không biết có nên thừa nhận hay không. Đạo diễn Đường thấy vậy, đã đoán được ý cô ta, giọng ôn hoà: “Có diễn viên đóng thế là chuyện rất bình thường, nghệ sĩ nổi tiếng nào chẳng có một hai người, không cần phải ngại.”

Tề Viện mím môi, khẽ cười: “Đúng là có, mấy năm nay tôi bị chấn thương lưng, buộc phải ký hợp đồng với một người.”

“Chỉ mới mấy năm nay thôi sao?” Đường đạo nhìn Ôn Sơ đang bắt đầu quay cảnh võ thuật trên dây, từng chiêu thức vẫn còn phảng phất bóng dáng nữ hiệp múa kiếm. Với con mắt tinh tường của ông, chỉ cần liếc qua là biết, người khác thì dĩ nhiên không nhận ra. Ông thong thả nói: “Cô Tề thật may mắn, tìm được một diễn viên đóng thế tốt nghiệp trường chính quy.”

Tề Viện lập tức nghiến chặt răng, nhìn Ôn Sơ như muốn xé cô xuống, bàn tay run rẩy phải cố kìm lại.

Đúng lúc này, Thư My bưng cà phê đi đến, tươi cười: “Đạo diễn Đường, cà phê đây, ông nếm thử…”

Chưa dứt lời, vừa thấy sắc mặt Tề Viện, Thư My sững người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đạo diễn Đường nói: “Cô đến đúng lúc lắm.” Ông xoay người, nhận cốc cà phê từ tay Thư My, rồi hỏi: “Diễn viên đóng thế kia cũng ký hợp đồng với công ty cô phải không? Nếu tôi muốn cô ấy thử vai nữ chính trong 《Phong Nguyệt Vãn》, các cô có thể sắp xếp chứ?”

Thư My lập tức khựng lại.

Ông ta đang nói cái gì vậy, cô ta không dám tin vào tai mình. Rất nhanh lấy lại bình tĩnh, cô ta nén vẻ hoảng loạn, mỉm cười: “Đạo diễn Đường chắc không nói đùa chứ? Một diễn viên đóng thế sao có thể thử vai phim của ông? Trong giới, danh tiếng của Tề Viện đứng hàng top ba, chưa kể còn nhiều diễn viên xuất sắc khác. Nếu ông làm thế, chẳng phải đặt họ vào tình thế khó xử hay sao?”

Đạo diễn Đường khẽ mỉm cười: “Quản lý Thư chưa hiểu tôi rồi. Tôi, Đường Nhân, chưa từng quan tâm đến mấy điều đó. Tôi chỉ chịu trách nhiệm với tác phẩm của mình, chỉ chọn diễn viên phù hợp với nhân vật, mặc kệ có nổi tiếng hay không.”

Ông nhìn Thư My: “Diễn viên đóng thế kia cũng thuộc công ty cô, cũng là người của các cô. Đưa cô ấy ra trước màn ảnh, với công ty các cô cũng là điều tốt, thêm một cái cây hái tiền chẳng phải càng hay hay sao? Quản lý Thứ, hãy cân nhắc cho kỹ.”

Bao năm nay Thư My chưa từng chịu áp lực thế này. Cô ta theo bản năng bấu móng tay vào vạt áo để không buột miệng nói lời khó nghe, rồi mỉm cười: “Đạo diễn Đường đã nói đến mức này, vậy để tôi xem xét.”

Bên cạnh, Tề Viện bỗng bật cười lạnh.

Đạo diễn Đường quay sang nhìn.

Tề Viện rút điếu thuốc, định châm lửa, mỉm cười với ông: “Đạo diễn Đường chắc không biết, hợp đồng của cô ta là chỉ phục vụ cho riêng tôi, không dễ mà bước ra màn ảnh đâu. Ông cứ chờ xem.”

Đạo diễn Đường biết Tề Viện không phải người đơn giản, lại là tiểu thư nhà họ Tề, trong giới có thể tung hoành ngang dọc. Quả nhiên đúng như ông nghĩ. Ông chẳng buồn nhiều lời, những bộ phim mấy năm gần đây của cô ta ngoài cái vỏ hào nhoáng thì chẳng còn gì, kiểu đó là kiểu ông xem thường nhất. Bài báo kia viết không sai.

Lúc này, dây treo hạ xuống, người diễn viên đóng thế toàn thân ướt mồ hôi, áo dính chặt vào lưng, đáp xuống đất. Đạo diễn Đường liền bước về phía cô.

Ôn Sơ mệt đến không muốn mở miệng, lặng lẽ tháo móc treo ở thắt lưng. Tóc mái đã thấm mồ hôi, từng giọt đọng lại, sắp rơi xuống. Cô liếc đồng hồ, vẫn còn nửa cảnh sau, có thể nghỉ ngơi nửa tiếng. Vừa rồi cảnh đánh nhau cô đã tự mình hoàn thành, nhưng các diễn viên khách mời thì chưa, một chọi bốn, từng chiêu phải ăn khớp, nên quay đi quay lại nhiều lần vẫn không đạt, phải làm lại liên tục. Cô lau mồ hôi trên trán, chuẩn bị rời đi.

Một người đàn ông trung niên mặc áo dài Trung Sơn đứng cạnh đó, cười hiền hậu nhìn cô. Ôn Sơ nhìn phục trang đoán biết hẳn là người có địa vị, nhưng không rõ là ai. Cô không muốn xã giao, chỉ gật nhẹ đầu, rồi cất bước. Đối phương vội rút ra một tấm danh thiếp đưa cô: “Tôi là nhà sản xuất của công ty Đường Nhân, cũng là tổng đạo diễn. Tôi muốn mời cô thử vai nữ chính trong 《Phong Nguyệt Vãn》. Cô suy nghĩ đi, rồi gọi vào số này liên hệ với tôi.”

Ông chỉ vào tên và số điện thoại trên danh thiếp.

Ôn Sơ vừa nhận lấy, nghe ông giới thiệu một loạt, đầu óc liền ong lên, sững người như đang mơ.

Cô vội ngẩng đầu, muốn chào: “Đạo diễn Đường…”

Chưa kịp nói hết câu, đối phương đã quay lưng rời đi.

Ôn Sơ nắm chặt danh thiếp, vội muốn đuổi theo, muốn hỏi rõ liệu có nhầm lẫn gì không — cô chỉ là một diễn viên đóng thế. Nào ngờ, người xung quanh đã vây lại.

“Cô Ôn, cô quen đạo diễn Đường từ khi nào thế?”

“Trời ơi, đến cả diễn viên đóng thế cũng có ngày được trọng dụng, thật khiến người ta phấn khích.”

“Nghe nói vừa rồi cô Tề với quản lý Thư đều rất tức giận, còn tranh cãi với Đạo diễn Đường cơ đấy.”

“Chuyện nghiêm trọng đến thế sao?”

“Đúng vậy, trước đây chẳng phải nói vai nữ chính sẽ giao cho cô Tề sao, giờ lại không đưa nữa, còn đi liên hệ với diễn viên thế thân của cô ta, bảo sao cô ta không giận cho được?”

“Với tính cách hẹp hòi, có thù tất báo của cô Tề, thì cô Ôn biết phải làm thế nào đây.” Mọi người mơ hồ lo lắng thay cho Ôn Sơ.

Danh thiếp trong tay Ôn Sơ bị Thư My lấy đi, cô ngẩng đầu nhìn, Thư My liếc qua nội dung trên danh thiếp rồi cất vào túi, ngước mắt nói với cô: “Cô là người công ty tôi ký hợp đồng, có đi thử vai hay không, do chúng tôi quyết định.”

Ôn Sơ mím chặt môi, khẽ hỏi: “Chẳng phải trước kia các chị đã hứa, mấy năm sau sẽ tìm phim cho tôi sao? Bây giờ thì sao?”

Không ngờ Ôn Sơ lại dám chất vấn thẳng thừng, Thư My thoáng khựng lại, rồi đáp lấy lệ: “Đang tìm rồi, cô chờ thêm chút đi.”

Ôn Sơ không hề tin lời ấy, nhưng lúc này cô thực sự quá mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi. Cô quay về chỗ nghỉ, vừa ngồi xuống liền chạm phải ánh mắt của Tề Viện. Cô ta vẫn đang hút thuốc, trong mắt lộ rõ vẻ khinh thường.

Ôn Sơ tựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chuyên viên hóa trang bước tới, giúp cô lau mồ hôi, dặm lại lớp phấn.

Trong đầu Ôn Sơ đã nhớ kỹ số điện thoại của đạo diễn Đường. Cảnh quay buổi tối kết thúc muộn hơn dự kiến, gần chín giờ cô mới xong việc.

Buổi sáng Cố Trình có cuộc họp sớm, cô tan làm trễ, anh không thể đến đón, chỉ có chú Trần tới. Ôn Sơ thay lại váy, ngồi trên xe, hưởng luồng gió mát từ điều hòa, trong miệng lẩm nhẩm số điện thoại của đạo diễn Đường, như thể nắm được cọng rơm cứu mạng. Trong lòng cô dâng lên một sự phấn khích, tựa như người sắp chết đuối cuối cùng cũng có cơ hội ngoi lên hít thở.

Cô ngồi thẳng dậy, khẽ cười nói với chú Trần: “Chú Trần, ghé vào tiệm bánh ngọt, cháu muốn mua một cái bánh.”

Ôn Sơ vốn ít khi ăn bánh ngọt vì phải kiểm soát cân nặng. Thấy cô hôm nay hớn hở như vậy, chú Trần cũng mừng lây, cười đáp: “Được.”

Thực ra Ôn Sơ rất thích bánh ngọt. Trong tủ kính bày đầy những chiếc bánh rực rỡ như trong mơ, tất nhiên cô mê mẩn. Xe dừng ở một góc phố, cô chạy vào, chọn một chiếc bánh “Ngôi sao kim cương”, rồi đem về nhà.

Về đến nơi, dì giúp việc đang nấu nướng, vừa thấy liền khen: “Ôi, bánh đẹp quá.”

“Nhưng trước tiên cháu đi rửa tay rồi ăn cơm đã.” Dì bưng thức ăn lên bàn. Ôn Sơ cười đặt bánh trên đảo bếp, rồi vào rửa tay, thay bộ đồ ở nhà. Trở lại bàn ăn, thấy chỉ chuẩn bị phần cơm cho một người, cô biết ngay Cố Trình hôm nya sẽ không về dùng bữa. Dì giúp việc mang bát canh nóng đặt trước mặt cô, mở nắp: “Uống chút canh trước đi.”

“Vâng ạ.” Ôn Sơ quen miệng uống kèm viên hạ đường trước bữa ăn.

Dì giúp việc nhìn cô, vừa cười vừa đoán chắc hẳn có chuyện vui nên mới mua bánh. Rồi dì hỏi có cần cất vào tủ lạnh không.

Ôn Sơ gật đầu.

Bánh được cất đi, cô tập trung ăn cơm.

Cơm nước xong, dì dọn dẹp rồi ra về. Ôn Sơ ngồi trên sofa, cầm điện thoại, nhập số của đạo diễn Đường vào mục thêm bạn bè. Quả nhiên tìm ra, cũng không khó để kết bạn. Ôn Sơ hồi hộp, lịch sự để lại tên mình rồi gửi đi.

Xong, cô chờ phản hồi.

Sau đó cô nhắn cho Cố Trình: “Bao giờ anh về nhà?”

Cố Trình nhanh chóng đáp: “Chiều anh phải gặp khách, bàn xong sẽ về.”

Ôn Sơ: “Vâng.”

Cô đặt điện thoại xuống, lật giở kịch bản. Trên bàn còn có tạp chí thời trang số mới, vừa được gửi đến mà chưa mở. Số trước là Tề Viện, số này là một nữ minh tinh khác. Những tạp chí này đều do Cố Trình đặt trên ứng dụng, cô chỉ cần đánh dấu, bưu tá sẽ đưa tới tận nhà.

Ôn Sơ bóc tem, nhìn bìa là Mạnh Oánh – Ảnh hậu đến từ Lê Thành, vợ của thiếu gia nhà họ Từ, bạn thân Cố Trình.

Câu chuyện của họ vốn dĩ rất truyền kỳ.

Cô lật vài trang tin tức thời trang, định để lại chuyên mục của Mạnh Oánh xem sau cùng.

Nắng chiều trải khắp phòng, dịu dàng ấm áp.

Cánh cửa mở ra, phá vỡ sự yên tĩnh. Ôn Sơ lập tức đặt tạp chí xuống. Gió khẽ lật thêm một trang, dừng ngay ở chuyên mục của Mạnh Oánh.

Cô đứng bật dậy, chạy tới tủ lạnh, lấy bánh, mở hộp, bưng ra đảo bếp.

Cố Trình vừa tháo khuy áo sơ mi, đổi giày, ngẩng lên liền thấy người phụ nữ trong chiếc váy dài màu hạnh, ánh mắt cong cong, ôm chiếc bánh đứng nơi bếp. Cảnh ấy đẹp như một bức tranh.

Ánh nắng rọi sau lưng cô, khiến hình ảnh thêm rực rỡ.

Cố Trình nhìn đến ngẩn ngơ. Đôi môi cong cong của cô, vẻ rạng rỡ ấy không ai có được. Trong mắt anh ánh lên sự dịu dàng.

Ôn Sơ thấy anh ngẩn người, ánh nhìn như xuyên thấu, nhưng rất nhanh đã thu về. Nét ôn nhu ấy khiến cô vừa quen thuộc vừa ấm áp. Anh khẽ cười: “Có chuyện vui gì sao?”

Ôn Sơ cười rạng rỡ, bước tới giơ chiếc bánh: “Tất nhiên rồi, hôm nay tròn tám năm chúng ta quen nhau.”

Cố Trình hơi sững người, rồi gật: “Tám năm trước lần đầu gặp mặt.”

Ôn Sơ mỉm cười: “Đúng vậy, tròn tám năm rồi.”

Khóe môi anh khẽ cong: “Hôm đó em mặc chiếc váy dài màu hạnh, giống hệt cái váy này.”

“Anh vẫn nhớ.”

Ôn Sơ tiến lại gần thêm hai bước, ngẩng lên, ánh mắt lấp lánh: “Còn một chuyện vui nữa, em muốn nói với anh.”

“Ừm? Nói đi.” Anh đưa tay vén lọn tóc bên má cô.

Ôn Sơ nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh có biết công ty chế tác Đường Nhân không? Hôm nay ông ấy đến đoàn phim 《Thanh Bình truyện》, đưa cho em một tấm danh thiếp, nói muốn mời em thử vai nữ chính trong 《Phong Nguyệt Vãn》.”

Nghe đến 《Phong Nguyệt Vãn》 của đạo diễn Đường, ngón tay Cố Trình hơi khựng lại, thần sắc có phần phức tạp.

Ôn Sơ đang vui mừng kể tiếp, nhưng bắt gặp vẻ mặt anh, trong lòng chợt khựng lại, anh không vui cho cô sao? Cô xoay người: “Anh không tin à? Em lấy điện thoại cho anh xem.”

Cố Trình nắm cổ tay cô, trầm giọng: “Anh nhớ là bộ phim này vốn giao cho chị Tề.”

Bình Luận (0)
Comment