Ôn Sơ bị anh kéo trở lại, ngẩng đầu nhìn lên.
“Đúng, ban đầu có tin người đảm nhận là chị ta, nhưng đạo diễn Đường bảo em đi thử, em cũng không biết vì sao.” Giọng cô nhỏ dần, nhìn thấy sắc mặt anh, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả, cô hỏi ngược lại: “Vậy ý anh là bộ phim này chỉ có mình chị ta mới được đóng, em thì không thể có chút hy vọng nào sao?”
Cố Trình sững lại, theo phản xạ đáp: “Ý anh không phải thế, Ôn Sơ.”
Nhưng một khi cảm xúc trào lên thì khó lòng lắng xuống. Cô khẽ nói: “Em còn tưởng anh sẽ vui mừng thay cho em.”
“Ôn Sơ…” Cố Trình siết chặt cổ tay cô. Ôn Sơ vặn nhẹ cổ tay, theo bản năng lùi lại, giọng cô thấp hẳn: “Thật ra em cũng biết, cho dù đạo diễn Đường cho em cơ hội thử vai, thì cũng chưa chắc em đã được. Có bản hợp đồng ấy chắn ngang, em chẳng làm được gì. Nhưng em vẫn thấy rất vui, vì ít ra đã có người chú ý đến năng lực của em, cho em một cơ hội.”
Cô nhìn anh: “Nhưng em vẫn muốn thử, cho dù anh thấy là không đáng. Cố Trình, em rất sợ bị so sánh, em sợ đến một ngày nào đó, em và Tề Viện bị đặt lên cùng một cán cân, mà anh là người phải chọn.”
Đồng tử Cố Trình thoáng co lại.
Ôn Sơ thấy biểu cảm ấy, trong đầu chợt hiện về tám năm trước, khi họ cùng nhau khiêu vũ. Lúc ấy cô ngồi ở trong góc uống rượu, lòng còn nặng trĩu vì bệnh tình của mẹ, nhưng cảnh tượng họ nhảy múa lại đẹp đến lạ. Anh ôm Tề Viện trong lòng, dẫncô ta xoay vòng hết lần này đến lần khác, nụ cười ánh lên nơi khóe mắt. Cô nhớ rõ, khi đó anh thật sự rất dịu dàng.
Trong đầu cô lại hiện ra cảnh anh châm thuốc cho Tề Viện, ánh đèn chiếu xuống hai người. Rồi cảnh hôm ấy, bên quầy bar, hai người nói chuyện với nhau, bầu không khí mờ tối. Cô cũng nhớ lời Tịch Ninh từng nói — rằng cô và họ vốn thuộc hai thế giới khác nhau, vậy nếu đến lúc buộc phải chọn một trong hai, anh sẽ chọn thế nào?
Trong lòng cô chẳng có lấy một chút chắc chắn.
Từ trước tới nay, sự dịu dàng của anh dành cho Tề Viện, cô đều cho rằng bởi quan hệ hai nhà vốn thân thiết, còn cô chỉ là người xen ngang giữa chừng. Vì vậy, dù là anh vì Tề Viện mà gửi đơn kiện Tịch Ninh, hay chỉ nhớ tới chút việc nhỏ như lấy thuốc lá cho cô ta, hoặc khi Tề Viện chia tay, anh tham gia tiệc mừng cô ta thoát khỏi mối tình cảm ràng buộc…
Cô đều không phán xét, cũng tự nhủ đừng so đo. Bởi quan hệ giữa họ thật sự rất tốt, cô chẳng dám đem mình ra so sánh với Tề Viện. Anh cũng thật lòng tốt với cô, cho cô một mái nhà ở Kinh thị, một nơi để che chở giữa phong ba ngoài kia.
Trong những năm tháng bị Tề Viện chèn ép, chính sự dịu dàng, quan tâm, tình yêu của anh đã khiến cô có thể kiên trì đến giờ.
Cố Trình nắm chặt cổ tay cô, ngón tay chạm vào giọt nước nơi khóe mắt: “Ôn Sơ…”
Cô né ra một chút, đưa tay lau đi, rồi dịch chiếc bánh trên bàn đến trước mặt: “Chúng ta ăn bánh thôi.”
Anh nhìn bóng lưng cô vài giây, bước tới từ phía sau, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, khẽ nói: “Cho anh một chút thời gian.”
Ôn Sơ cảm nhận được hơi ấm từ anh.
Cô khẽ đáp: “Ừ.”
Dù không rõ “thời gian” anh nói là để làm gì, nhưng cô vẫn nghĩ, giữa những ngày bấp bênh nơi Kinh thị, có anh ở bên, đã là đủ, thật sự đủ rồi.
Cho dù Tề Viện thất hứa, hết lần này đến lần khác bắt nạt cô, luôn tỏ vẻ cao cao tại thượng coi thường cô, thì cô vẫn có thể nhẫn nhịn.
Chỉ cần có Cố Trình là được.
–
Cả hai cùng ăn, bánh ngọt tràn đầy vị kem béo.
Bánh được cắt ra, hai người ăn chung. Thực ra Cố Trình không thích đồ ngọt, nhưng lúc này anh chẳng nói gì. Ôn Sơ nhìn anh, lòng chợt mềm lại. Dẫu chẳng phải rực rỡ, nhưng cũng ấm áp.
Ăn xong, cô rúc vào lòng anh, Cố Trình cúi đầu hôn cô, đầu lưỡi họ quấn lấy nhau. Ôn Sơ vòng tay qua cổ anh, ngửa đầu lên, ngón tayluồn vào cổ áo anh. Rồi anh tháo khuy áo sơ mi, bế bổng cô lên. Gò má cô đỏ ửng, hơi thở dồn dập, sofa cũng bị cô siết chặt đến nhăn nhúm.
Anh ngậm chặt môi cô, không nói một lời, chỉ để mặc khao khát mang chút hủy diệt cuốn đi.
Sau đó, Cố Trình bế Ôn Sơ vào phòng tắm. Khi đi ra, cả người cô đã rã rời, uể oải nằm vắt bên giường, cầm điện thoại mở lên, thấy đạo diễn Đường đã thêm cô vào danh sách bạn bè, còn gửi một tin nhắn.
Ôn Sơ mở ra.
— [Đường Nhân chế tác]: Cô Ôn, sáng mai chín giờ cô có rảnh không? Tôi muốn gặp cô một chút.
Ôn Sơ ngập ngừng vài giây, rồi gõ trả lời:
— Đạo diễn Đường, xin hỏi địa điểm gặp ở đâu ạ?
— [Đường Nhân chế tác]: Quán cà phê Nhật Bất Lạc, Nam Thành.
— Vâng, tôi sẽ đến đúng giờ.
Trả lời xong, Ôn Sơ đặt điện thoại xuống, quay đầu thấy Cố Trình đang xử lý công việc, trên đùi đặt chiếc iPad. Cô khẽ xoay người, dựa vào lòng anh. Cố Trình rảnh một tay, kéo cô sát lại, rồi đắp chăn cho cô.
Ôn Sơ tối qua quay phim cả đêm, sáng nay lại bị kéo dài giờ kết thúc, thêm chuyện đạo diễn Đường khiến cô căng thẳng, không sao chợp mắt. Buổi tối còn có cảnh quay đêm, mà lúc này đã hơn ba giờ chiều. Cơn buồn ngủ ập tới.
Cố Trình không quay về công ty, mà ở nhà với cô.
Trên màn hình máy tính bảng, ngoài việc trả lời thư điện tử, còn có trang trò chuyện với CEO của Tinh Diệu, anh là thành viên trong ban quản trị.
Hoàng hôn buông xuống, Ôn Sơ bị tiếng chuông báo thức làm tỉnh giấc, ngái ngủ ngồi dậy rồi nhào vào lòng anh. Cố Trình khẽ xoa mái tóc cô: “Hay là hôm nay em xin nghỉ đi? Tối nay ở nhà nghỉ một hôm.”
Ôn Sơ lắc đầu: “Tối nay quay tiếp phân đoạn hôm qua, sắp xong rồi, nếu xin nghỉ sẽ làm chậm tiến độ.”
Cố Trình lặng lẽ giúp cô mặc quần áo. Ôn Sơ vẫn còn ngái ngủ, túm tóc sang một bên, cảm giác được đầu ngón tay anh lướt qua đỉnh vai khi giúp cô mặc áo lót. Thân thể cô khẽ run, anh đứng sau cài khuy, lấy váy khoác lên người cô. Cô đỏ mặt đi vào phòng tắm rửa mặt.
Khi bước ra, mái tóc dài đã búi gọn, Cố Trình mặc sơ mi, nắm tay cô ra ngoài ăn tối. Dì giúp việc đến lặng lẽ, nấu bữa cơm cũng lặng lẽ. Thấy hai người hiếm khi cùng ăn ở nhà, dì liền ninh một nồi canh ngon, làm mấy món Ôn Sơ thích. Chiều nay đã ăn bánh ngọt, tối đến Ôn Sơ chỉ ăn đồ thanh đạm. Cố Trình dỗ dành cô uống thêm vài thìa canh, cô chỉ uống một viên thuốc kiểm soát đường, không dám ăn uống nhiều, mấy thìa cuối cùng anh đành uống nốt thay cô.
Sau đó, anh cầm chìa khóa xe đưa cô tới phim trường.
Đêm xuống, nơi này sáng rực ánh đèn. Xe dừng lại, Ôn Sơ tháo dây an toàn, Cố Trình nghiêng người, hôn khẽ lên môi cô: “Trong cốp xe anh để ít đồ ăn và cà phê, đêm nay nhớ ăn nhé.”
Ôn Sơ nhìn vào mắt anh, khẽ gật: “Vâng.”
Xuống xe, cô xách đồ anh chuẩn bị, còn có cả chiếc quạt mini đắt tiền, rồi đi vào trường quay. Tề Viện chưa tới, phòng hóa trang vẫn đóng, chuyên viên trang điểm đặc biệt để trống cho Ôn Sơ vào trước. Tin tức ban ngày đạo diễn Đường đưa danh thiếp mời cô đi thử vai đã lan khắp đoàn.
Mọi người khi nhìn Ôn Sơ đều bằng ánh mắt khác hẳn trước, ngay cả chuyên viên trang điểm vốn đã đối xử tốt, nay lại càng để tâm hơn. Bản thân Ôn Sơ cũng nhận ra những ánh nhìn kia—có hiếu kỳ, có ngưỡng mộ, và ngưỡng mộ là nhiều nhất. Thái độ với cô không còn lạnh nhạt như trước.
Nhân viên hậu trường còn đưa cô một cốc nước, tuy chẳng nói gì nhưng rõ ràng thái độ đã thay đổi.
Những việc nhỏ nhặt như thế, còn chưa có kết quả gì, mà đã tạo ra hiệu ứng cánh bướm như vậy. Ôn Sơ cúi mắt, để chuyên viên hóa trang làm việc, nhớ lại lời Tịch Ninh từng nói.
Trong giới này, gió chiều nào xoay chiều ấy vốn là chuyện thường.
Cô siết chặt chiếc điện thoại trong tay.
Đợi đến khi bóng dáng Ôn Sơ khuất sau cổng trường quay, Cố Trình mới trở lại xe, nổ máy lái đi. Khi xe vừa ra khỏi cổng phim trường, một chiếc xe bảo mẫu chạy ngang qua. Trong xe, Tề Viện chống cằm nhìn ra ngoài, thấy chiếc siêu xe Cố Trình đang lái, tay anh đặt trên vô-lăng, tay kia xắn cao tay áo, để lộ mu bàn tay nổi gân xanh.
Cô ta nghiêng đầu, lặng lẽ ngắm nhìn.
Cảnh quay đêm nay khó hơn hẳn, khó ở chỗ Thư My đứng quan sát, đạo diễn cũng nghiêm khắc khác thường, chẳng rõ vì sao. Nhưng Ôn Sơ vẫn cắn răng hoàn thành. Tề Viện bên kia trạng thái ổn định, biểu hiện rất tốt. Có người nhỏ giọng bàn tán: “Bỏ được cái kiểu yêu đương u mê, đầu óc tỉnh táo thì vẫn là cô Tề có thực lực.”
Ôn Sơ im lặng, cúi đầu tiếp tục quay.
Trời bắt đầu hửng sáng, cảnh quay đêm bận rộn cuối cùng cũng kết thúc. Ôn Sơ thay bộ đồ ướt sũng, lau qua người, mặc váy rồi rời khỏi trường quay.
Tài xế Trần đến đón, Ôn Sơ nói không về nhà mà đi ăn sáng trước.
Xe đưa cô đến một nhà hàng tư nhân, bữa sáng ở đây là món cô thích. Trước kia Cố Trình từng dẫn cô đến vài lần. Ôn Sơ thong thả ăn xong, rồi bảo chú Trần đưa đến quán cà phê Nhật Bất Lạc ở Nam Thành, nơi này còn cách một đoạn đường.
Cô đến sớm, xuống xe chỉnh lại váy, xách túi bước vào, chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, yên tĩnh chờ đạo diễn Đường.
Đúng tám giờ năm mươi, đạo diễn Đường mặc bộ trường bào bước vào. Thấy ông, Ôn Sơ theo phản xạ đứng dậy: “Đạo diễn Đường.”
Ông cười, giơ tay: “Ngồi đi, ngồi đi, đừng căng thẳng.”
Ôn Sơ tất nhiên có chút hồi hộp, nhưng mỉm cười lấy lại bình tĩnh, đưa thực đơn trên bàn: “Đạo diễn, ông xem muốn uống gì.”
Cô gọi phục vụ lại.
Đạo diễn Đường tùy ý chọn một ly latte. Sau khi nhân viên rời đi, ông mới chăm chú quan sát Ôn Sơ. Ở khoảng cách gần, quả thật cô có sáu phần giống Tề Viện, chỉ là ngũ quan mềm mại hơn, môi hơi cong thành dáng cười. Tề Viện lúc không cười lại toát ra vẻ xa cách, cao cao tại thượng.
Người ta thường nói tướng mạo con người sẽ thay đổi theo địa vị. Tề Viện vốn xuất thân hào môn, vừa debut đã ở đỉnh cao, địa vị xã hội nâng đỡ, tính tình cũng theo đó mà thay đổi. Trong khí chất, tự nhiên ít đi sự gần gũi.
Mọi người trong nghề đều khen Tề Viện chuyên nghiệp, quả thật cô ta tận tâm, nhưng đồng thời tính tình cao ngạo cũng là chuyện ai cũng biết, mà cao ngạo thì dễ làm tổn thương người khác.
Ngược lại, trước mắt ông đây, Ôn Sơ là một viên ngọc chưa mài, đặc biệt là sự kiên trì trong cảnh quay treo dây. Nhưng đó chưa phải lý do chính khiến ông muốn mời cô thử vai.
Điều then chốt nằm ở đoạn múa kiếm cuối cùng của nữ hiệp. Ông từng nhắn tin hỏi blogger của [bộ tộc], rằng liệu điệu kiếm đó có phải xuất phát từ Tề Viện—người vốn có chấn thương ở eo.
Đối phương trả lời: Không phải, đó là từ diễn viên đóng thế của Tề Viện—Ôn Sơ.
Lúc ấy ông mới bừng tỉnh.
Ông cười nói: “Hôm kia tôi tới thăm đoàn phim ‘Thanh Bình Truyện’, chủ yếu là để gặp cô. Hôm nay hẹn ra đây là muốn hỏi, cô có hứng thú tham gia thử vai cho ‘Phong Nguyệt Vãn’ không?”
Ôn Sơ siết chặt tách cà phê, nhìn ông, gật đầu: “Đương nhiên là tôi muốn.”
Đạo diễn Đường tỏ vẻ hài lòng, ông nói: “Theo tôi được biết, cô cũng tốt nghiệp Học viện Điện ảnh Kinh thị, sao lại đi làm diễn viên đóng thế?”
Ôn Sơ mím môi, khẽ đáp: “Khi ấy gia đình gặp biến cố, cần tiền gấp, đúng lúc chị Thư My gửi lời mời, nên tôi nhận.”
“Thì ra là vậy. Chỉ tiếc là thời gian làm đóng thế hơi dài, giờ cô đã hai mươi bảy, lựa chọn kịch bản sau này sẽ hạn chế đôi phần. Nhưng vai trong ‘Phong Nguyệt Vãn’ lại vừa khéo, nguyên tác là nhân vật nữ khoảng hai mươi bốn, chênh ba tuổi không thành vấn đề.”
Ôn Sơ yên lặng lắng nghe, nhìn gương mặt hiền hòa của đạo diễn, trong lòng khẽ dấy lên nghi ngờ: “Đạo diễn Đường có thể nói cho tôi biết, tại sao ông lại chú ý đến tôi không?”
“Chuyện đó, đợi cô thử vai thành công rồi tôi sẽ nói.” Ông cười đầy bí mật, rồi mở điện thoại, đưa nguyên tác ‘Phong Nguyệt Vãn’ cho cô xem: “Trước khi thử vai, tôi muốn cô đọc nguyên tác, hiểu nhân vật rồi mới diễn.”
Tác phong của ông khác hẳn nhiều đạo diễn mà cô từng gặp. Phần lớn chỉ đưa kịch bản, còn Tề Viện thì hầu như chưa từng đọc qua nguyên tác.
Ôn Sơ cúi nhìn một chút, nhưng không đụng vào điện thoại, như thế là bất lịch sự. Cô ngẩng lên: “Vâng.”
Đạo diễn Đường nhấp một ngụm cà phê, mỉm cười: “Vậy thì, tôi mong chờ ngày cô bước ra trước màn ảnh.”
Ngón tay Ôn Sơ khựng lại, vô thức siết chặt tách cà phê. Cô nhìn ông, ngập ngừng mở lời: “Đạo diễn Đường, có một việc tôi muốn nói trước với ông.”