Diễn Thế – Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 16

Phó đạo diễn ngẩn người, Cố Trình hất tay ông ta ra. Chênh lệch về chiều cao khiến phó đạo diễn lảo đảo lùi lại một bước, suýt nữa ngã nhào. Những người khác chứng kiến cảnh tượng đó đều sợ đến nín thở, không ai dám lên tiếng. Điện thoại trong túi quần Cố Trình vang lên, anh lấy ra xem, là của Tề Viện.

Cái tên ấy chói mắt vô cùng, Cố Trình khựng lại một giây, rồi tắt màn hình.

Tin nhắn Tề Viện gửi tới: “Cố Trình, nghe máy.”

Ngay sau đó lại có một tin khác, từ CEO của Tinh Diệu: “Tinh Hà không chịu, vẫn cứng rắn không chịu nhượng bộ trong hợp đồng, cũng chẳng đưa ra điều kiện gì. Họ vốn không thiếu tài nguyên lẫn tiền bạc.”

Môi Cố Trình mím chặt, anh nhìn cánh cửa phòng CT đang đóng. Vài giây sau, anh cầm điện thoại nhắn cho CEO của Tinh Diệu: “Liên hệ với hội đồng quản trị của Tinh Hà, bảo tôi muốn gặp ông ta.”

CEO của Tinh Diệu sững sờ. Động thái lớn thế này, xem ra Cố thiếu thật sự quyết tâm muốn giải quyết chuyện này thay bạn gái. Ông ta trả lời: “Được.”

Cửa phòng CT mở ra, y tá đẩy Ôn Sơ ra ngoài. Cô đã qua cơn đau dữ dội đến ngất đi ban nãy, lúc này đã tỉnh, chỉ là nửa người còn đau nhức.

Cố Trình bước tới. Khi nhìn thấy anh, ánh mắt Ôn Sơ khẽ run, cảm xúc dâng trào, phức tạp, cô hơi nghiêng mặt đi. Anh đón lấy giường bệnh, nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc trên trán cô, ngẩng đầu hỏi y tá: “Cô ấy thế nào rồi?”

Y tá nói: “Tạm thời chưa phát hiện rối loạn ý thức. Có xuất huyết nhiều, cần làm thêm các kiểm tra khác.”

Mọi người đồng loạt thở phào. Cố Trình cũng vậy. Phó đạo diễn đưa giấy tờ, chú Trần nhận lấy, cả nhóm vội vàng đi kiểm tra tiếp ở khoa khác.

“Đau lắm à.”

Ôn Sơ nhắm mắt, không nói chuyện với Cố Trình. Anh hôn lên giữa chân mày cô, cô cảm nhận rõ ràng, rồi nghe anh dịu giọng hỏi: “Có phải đau quá rồi không?”

Cô rất mệt, cả quá trình kiểm tra nửa tỉnh nửa mê. Kết quả cho thấy: xương bàn chân bị tổn thương màng xương, vai bị nứt xương nhẹ. May mắn chưa tổn thương toàn bộ, nhưng cơn đau thì dữ dội, nửa cánh tay không nhấc nổi. Màng xương tổn thương càng không cần nói, lúc cơn buồn ngủ mê man qua đi, chỉ còn lại cảm giác đau đớn.

Ôn Sơ vốn chịu đau giỏi, vậy mà lúc này nước mắt vẫn rơi lặng lẽ. Cố Trình thấy cô đau đến bật khóc, lòng quặn thắt. Cô không muốn để ý tới anh, nhưng lại không kìm được mà dựa vào hơi ấm anh trao. Anh lấy khăn lau mồ hôi cho cô, bóc thuốc giảm đau, đưa nước cho cô uống. Cô nép vào ngực anh, cố nhẫn nhịn.

Dì giúp cũng mang đồ ăn đến bệnh viện.

Tịch Ninh mắt thâm quầng bước vào, môi son đỏ rực, nhưng sắc mặt tái nhợt vì thức đêm. Cô tới bên giường: “Thế nào rồi?”

Ôn Sơ ngậm viên kẹo Cố Trình đưa, giọng yếu ớt: “Đau, đau lắm.”

Tịch Ninh cũng thấy xót xa, nói: “Trước nay cậu vẫn cẩn thận lắm mà, sao lần này lại như thế? Đóng cảnh võ thuật phải đặc biệt chú ý, bất cẩn thì sẽ như Tề Viện, để lại di chứng.”

Mắt Ôn Sơ ươn ướt. Cô chưa kịp kể cho Tịch Ninh chuyện mình lén phát hiện được điều gì, chỉ khẽ đáp: “Lần này quả thực hơi mất tập trung, không chú ý.”

“Cũng không hẳn là lỗi của cậu. Người kia nhà cậu vừa để Tinh Diệu đưa ra thư luật sư tố cáo đoàn phim ‘Thanh Bình Truyện’ không đảm bảo an toàn, hiệp hội giám sát điện ảnh sẽ vào cuộc điều tra.”

Ôn Sơ ngẩn ra, nhìn sang người đàn ông bên cửa sổ đang nghe điện thoại. Tịch Ninh cũng đưa mắt nhìn về phía đó. Cô cầm cốc nước đưa cho Ôn Sơ, nói: “Cậu may mắn lắm mới có một người bạn trai vừa có quyền vừa có thế. Nếu đổi lại là diễn viên đóng thế khác, chỉ sợ ngã chết cũng chẳng ai ngó ngàng.”

Ôn Sơ nhìn bóng lưng Cố Trình, anh nới lỏng cổ áo, vẫn đang nói chuyện điện thoại. Cơn tức giận trong lòng cô cũng lặng đi ít nhiều.

Chiều phải điều trị, Tịch Ninh và dì giúp việc đều có mặt. Cố Trình bế Ôn Sơ vào phòng trị liệu. Áo bệnh nhân kéo xuống tới vai, để lộ một mảng bầm tím sưng đỏ.

Ôn Sơ nhắm mắt, bác sĩ làm sạch vết thương, bó bột vai.

Đau nhất vẫn là chỗ màng xương, dù đắp thuốc dày, uống thuốc giảm đau cũng không thuyên giảm. Nước mắt đảo quanh hốc mắt, Cố Trình dùng ngón tay lau đi giúp cô, hỏi bác sĩ có cách nào khác để giảm đau không.

Bác sĩ nói: “Nếu thực sự không chịu nổi thì truyền dịch, nhân tiện ở lại theo dõi hai ngày. Từ độ cao như vậy ngã xuống mà chỉ thế này thôi đã coi là may mắn lắm rồi.”

Cố Trình đáp: “Được.”

Về tới phòng bệnh, anh điều chỉnh độ cao giường cho cô. Tịch Ninh khoanh tay đứng cạnh nhìn. Hôm nay Cố Trình mặc áo sơ mi đen cùng quần tây, không mặc áo khoác, cả người toát lên chút vẻ hoang dã. Đôi khi Tịch Ninh cảm thấy người bạn trai này của Ôn Sơ thật khó đoán.

Phần lớn thời gian anh ôn nhu như ngọc, nhưng có lúc thủ đoạn lại tàn nhẫn, đánh trúng điểm yếu hiểm của đối phương.

Ôn Sơ mở mắt, chạm phải ánh nhìn của anh. Cố Trình dịu giọng hỏi: “Còn đau không?” Cô khẽ gật: “Đau.”

Trong mắt anh cũng hiện rõ sự xót xa. Anh cầm ống hút đưa cho cô, thấp giọng: “Uống chút nước, làm dịu cổ họng.”

Ôn Sơ ngậm ống hút, khẽ uống từng ngụm.

Thấy vậy, Tịch Ninh biết mình cũng chẳng giúp gì thêm, Ôn Sơ đã điều trị xong, bên cô vẫn còn bài viết cần hoàn thành, bèn rời đi. Tối đó Cố Trình ở lại với Ôn Sơ.

Sáng hôm sau, dì giúp việc tới trông. Cố Trình nhận cuộc gọi rồi đến công ty, dặn trưa sẽ quay lại.

Ngoài bệnh viện, tình thế đã rối ren.

Hội đồng quản trị Tinh Hà đồng ý gặp Cố Trình. Chuyện này đến tai Tề Viện, cô ta lập tức lái xe tới tập đoàn Cố thị, nhưng không thấy Cố Trình.

Tình hình e khó mà giữ yên.

Đúng lúc này, tổng giám đốc của Hoa Ảnh Lê Thành – Hứa Điện cũng tới Kinh thị. Anh ta là bạn thân của Cố Trình, nếu Hoa Ảnh nhúng tay vào, Tề Viện cùng Thư My cũng khó lòng mà xoay sở.

Tề Viện mang giày cao gót đi xuống tầng một. Nắng gắt, cô ta đội mũ, đeo kính râm, ăn mặc toàn hàng hiệu, dáng người lả lướt, thời thượng. Cô ta ngậm điếu thuốc đứng ở cửa.

Thư My cầm ô che cho cô ta, nói: “Cứ thế này e không phải là cách. Em thử nghĩ xem, gần đây em với Cố thiếu có xảy ra chuyện gì không?”

Tề Viện nhìn về phía tòa nhà không xa, đó là tập đoàn Văn thị, một trong bốn gia tộc nắm quyền lực khủng khiếp ở Kinh thị. Cô ta lắc đầu: “Không có, em còn chẳng kịp làm gì cả…”

Rồi cô ta nói: “Nếu không phải em làm, vậy thì hẳn là cô ta làm.”

Thư My sững lại.

Cô ta lập tức hiểu “cô ta” là ai.

Ánh mắt Thư My khẽ nheo lại.

Ôn Sơ vốn không hề mềm yếu như vẻ ngoài thường thấy, cô cũng có tính cách của riêng mình. Từ sau khi Tề Viện lạnh nhạt, cô đáp lại cũng chẳng mặn mà. Thỉnh thoảng Thư My nhìn thái độ đó của Ôn Sơ liền thấy khó chịu: một diễn viên đóng thế thì có gì mà kiêu ngạo.

Cô ta hừ khẽ: “Cô ta ấy à, phúc lớn nhất chắc cũng chỉ là có được một người bạn trai như Cố thiếu thôi.”

Đoàn phim 《Thanh Bình Truyện》 hai ngày nay rối như tơ vò, đã tạm thời ngừng quay, chỉ vì công văn luật sư từ Tinh Diệu, phải đợi giám sát qua được mới có thể quay lại.

Tề Viện khẽ nhướng mày, cô ta bước xuống bậc thang, vành mũ rủ bóng trên bậc, cô nói: “Thế à? Vậy chúng ta đi thăm bệnh thôi.”

Buổi chiều thời tiết rất đẹp, trời xanh mây trắng, phòng lại ở tầng cao, chỉ cần ngoảnh đầu là có thể nhìn thấy tòa nhà đối diện. Trên bàn, dì giúp việc đã cắm hoa vào lọ, bó hoa hồng Cố Trình đặt người mang tới được tháo ra, cắm gọn gàng, khiến căn phòng bệnh thoáng chốc thêm phần tươi tắn. Ôn Sơ một cánh tay không thể cử động, tay còn lại vẫn đang truyền dịch.

Dì giúp việc khe khẽ ngâm nga vài câu hát.

Ôn Sơ lắng nghe, thấy dường như cũng đỡ đau hơn.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gót nện xuống sàn, Ôn Sơ ngẩng đầu nhìn. Tề Viện đội chiếc mũ đen, môi tô son đỏ rực, dáng người ôm trọn trong chiếc váy bó sát, chậm rãi bước vào. Thư My xách trong tay một giỏ hoa quả, cô ta mỉm cười nhẹ: “Đỡ hơn chút nào chưa?”

Ôn Sơ khựng lại, đáp: “Cũng tạm.” Giọng cô bình thản, có phần lạnh nhạt.

Dì giúp việc bước tới nhận lấy hoa quả, đồng thời gật đầu chào Tề Viện một cái. Cô ta kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, đảo mắt nhìn quanh phòng bệnh, rồi nói: “Chỗ này cũng ổn nhỉ, khá thích hợp để dưỡng thương.”

Ôn Sơ khẽ đáp: “Vâng, cũng được.”

Cô không muốn nhiều lời. Thư My khẽ cau mày, song Tề Viện vốn đã quen với thái độ này của cô. Đôi chân dài vắt chéo, thân người hơi nghiêng về phía trước, cô ta tháo mũ xuống xoay chơi trong tay, cặp kính đen vẫn đeo trên mặt, chỉ để lộ đôi môi đỏ rực.

Tề Viện cất lời: “Tính ra, cô và Cố Trình cũng bên nhau hơn bốn năm rồi nhỉ.”

Bàn tay Ôn Sơ đang truyền dịch bấu chặt lấy thành giường, cô nói: “Chị có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”

Ánh mắt Tề Viện lướt qua gương mặt mộc của cô, mái tóc dài buộc gọn, nét mong manh khiến người ta động lòng. Cô ta bật cười: “Chắc chắn cô rất muốn kết thúc hợp đồng chứ gì.”

Ôn Sơ mím môi: “Đúng thế.”

Tề Viện lại cười: “Không dễ đâu, tôi không buông tay, cô cũng chẳng thể nào thoát được.”

Sắc mặt Ôn Sơ thoáng nhợt đi, nhưng cô không để lộ, chỉ khẽ nói: “Tôi biết từ lâu rồi.”

Tề Viện tiếp tục mỉm cười, tay xoay xoay chiếc mũ, nhìn vào gương mặt có vài phần tương tự mình của Ôn Sơ: “Chắc là cô vẫn nghĩ, dù thế nào thì bên cạnh cô cũng có Cố Trình, cậu ta cho cô một mái nhà che chở, bảo vệ cô, khi cô gặp sự cố trên phim trường, còn có thể ra mặt thay cô gửi công văn luật sư.”

Ngón tay Ôn Sơ bấu chặt thêm vào lan can thành giường, từng lời kia trúng ngay vào chỗ yếu nhất trong cô. Như thể trong phút chốc ấy, cô đã bị bóc trần hết mọi suy nghĩ, không còn gì có thể che giấu.

Thấy sắc mặt cô, Tề Viện biết mình đã đoán đúng, liền cười nói: “Nhưng chắc chắn cô không thể ngờ tới…”

“Cô chỉ là một kẻ thế thân.”

Trong khoảnh khắc ấy, Ôn Sơ như bị rút cạn cả hồn phách.

“Cái gì?”

Bình Luận (0)
Comment