Diễn Thế – Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 17

“Cô Tề, xin đừng nói linh tinh.” Dì giúp việc vội đặt giỏ hoa quả xuống, chạy tới ngăn cản. Tề Viện khẽ ngả người ra sau, hoàn toàn không để tâm đến lời dì ấy, cô ta tháo kính râm xuống, để Ôn Sơ nhìn rõ ánh mắt mình, giọng điệu đầy vẻ khinh miệt: “Cô sẽ cho nghĩ rằng chỉ gặp nhau vài lần, gần như chẳng có mấy dịp qua lại, bốn năm đếm trên đầu ngón tay, mà cậu ấy đã thật sự yêu cô đấy chứ?”

Lúc này, mọi cảm xúc trong Ôn Sơ đều tê dại, ngay cả dòng chất lỏng trong ống truyền dịch trên mu bàn tay cũng lạnh lẽo buốt giá.

“Cô đã hai mươi bảy tuổi rồi, đừng ngây thơ như thế nữa. Nếu không phải gương mặt cô có vài phần giống tôi, Cố Trình liệu có nhìn cô thêm một cái không? Liệu có cho cô đãi ngộ đặc biệt đến thế? Có để cô ngồi vào vị trí bạn gái của Cố thiếu nức tiếng ở Kinh thị này không?”

“Cô Tề, đừng nói nữa! Cô đang nói linh tinh gì thế!” Dì giúp việc gửi tin nhắn cho Cố Trình xong, hốt hoảng chạy tới chắn trước mặt Ôn Sơ, ánh mắt nghiêm nghị trừng về phía Tề Viện.

Tề Viện ngẩng đầu nhìn dì ấy, khẽ nhướng mày, giọng mang theo chút ấm ức: “Dì, trước đây dì vẫn gọi cháu là Viện Viện cơ mà, sao bây giờ lại thành cô Tề rồi?”

“Cô Tề, phiền cô và quản lý rời khỏi đây ngay.” Dì giúp việc tức giận nói.

Ôn Sơ thất thần nhìn bóng lưng dì. Thì ra dì ấy cũng quen biết Tề Viện, trước kia còn gọi cô ta là Viện Viện. Nước mắt cô rơi lã chã, toàn thân run rẩy, dịch truyền trên kim lạnh buốt, cả cánh tay tựa như rơi vào hầm băng. Dì giúp việc cuống quýt quay người lại nhìn cô: “Cô Ôn, Ôn Sơ… dì nói này, đừng nghe bọn họ nói bậy…”

Ôn Sơ ngẩng đầu nhìn dì: “Dì.”

“Ừ.” Dì vội vàng đáp lời.

Giọng cô rất khẽ: “Cháu nhớ lại một số chuyện rồi. Cháu muốn về nhà một chuyến.”

“Về nhà thì được thôi, nhưng bác sĩ dặn vẫn cần phải theo dõi, cháu cứ nghỉ ngơi đã, lát nữa cậu chủ sẽ tới.” Dì giúp việc đưa tay vuốt lại tóc cho cô, mái tóc ấy sáng nay vẫn là cậu chủ Cố buộc giúp.

Ôn Sơ lắc đầu. Cánh tay kia tuy không cử động linh hoạt được nhưng vẫn đưa lên rút kim tiêm. Cô khẽ rên một tiếng, máu và dịch theo đó tràn ra ngoài. Dì giúp việc hoảng hốt: “Đừng mà!”

Nhưng Ôn Sơ hành động rất nhanh, vịn lấy lan can rồi định xuống giường. Bàn chân trái vừa đặt xuống, thuốc vừa băng đã khiến cô chao đảo, suýt ngã sang một bên, may mà có dì kịp đỡ. Ôn Sơ nắm lấy cây nạng ở cuối giường, khập khiễng đi về phía cửa, dì giúp việc có khuyên ngăn thế nào cũng không được, chỉ còn cách vội vã chạy theo, vừa đỡ vừa dỗ: bảo cháu quay lại nghỉ ngơi, chờ cậu Cố về, bác sĩ đã dặn không được xuống giường…

Nhưng Ôn Sơ không nghe, từng bước một đi ra cửa. Trong đầu cô thoáng qua biết bao hình ảnh, ở quán bar, lúc say rượu, từng cảnh từng cảnh đan xen. Cô loạng choạng đi xuống, mặc nguyên bộ đồ bệnh nhân ra bắt xe. Dưới ánh nắng chói chang, cô ngồi vào trong, nói địa chỉ khu nhà cho tài xế.

Tề Viện và Thư My chỉ im lặng nhìn Ôn Sơ chật vật rời khỏi phòng bệnh. Trong phòng VIP giờ chỉ còn phảng phất mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt cùng đóa hồng rực rỡ trên bàn.

Tề Viện buông đôi chân dài xuống đất, đứng lên, đeo kính râm và mũ, cùng Thư My trao đổi ánh mắt, rồi cả hai nhướng mày đi ra ngoài.

Một chiếc Porsche dừng lại trước cổng, Cố Trình trong bộ vest chỉnh tề, một tay kéo lỏng cà vạt, sải bước về phía bậc thang bệnh viện. Tề Viện đứng lại, liếc nhìn anh. Khi đi ngang qua, Cố Trình cũng chợt dừng, quay đầu lại. Dưới ánh nắng gắt, đôi mắt người đàn ông như mực loang, lạnh lẽo nhìn cô ta một cái.

Tề Viện bàng hoàng tháo kính râm, không dám tin mà nhìn anh. Đó là lần đầu tiên cô ta cảm nhận được sự lạnh giá từ anh.

Thư My cũng giật mình, vội vàng bước lên, cười nói: “Cố thiếu…”

“Tề Viện, những chuyện còn lại tôi sẽ từ từ tính sổ với cô.” Giọng Cố Trình vang lên, như làn nước lạnh xối thẳng xuống giữa ngày hè. Anh bỏ đi chữ “chị”, chỉ gọi thẳng tên. Nói xong, anh quay người bước vào bệnh viện.

Cả người Tề Viện run lẩy bẩy: “Cố Trình, cậu điên rồi sao!” Nhưng Cố Trình không để ý, chỉ thẳng bước lên lầu.

––

Chiếc taxi lao đi trên đường. Dì giúp việc ngồi cạnh, vừa dỗ dành vừa khuyên nhủ Ôn Sơ đừng để tâm đến lời người khác, giữ gìn sức khỏe mới là quan trọng.

Ôn Sơ biết dì có lòng tốt, nhưng cô nghe không lọt tai. Đôi mắt vẫn dõi ra ngoài cửa sổ: cây xanh ngợp trời, hoa lá rực rỡ, những toà cao ốc chen chúc theo lối mòn rợp bóng.

Về tới khu nhà, xuống xe, đi lên tầng, mỗi bước chân của cô đều nặng nề, dì luôn kề bên đỡ lấy, mãi cho tới khi vào trong nhà. Hương thơm thoảng nhẹ, chính là mùi hoa dành dành Ôn Sơ yêu thích.

Cô đi thẳng đến phòng thay đồ, mở cánh cửa trong cùng bên trái. Bên trong là cả một dãy quần áo được xếp ngay ngắn.

Thân thể cô run rẩy, bám chặt lấy cánh cửa, ánh mắt dừng lại trên những bộ đồ ấy.

Dì lo lắng nhìn cô, rồi đảo mắt nhìn sang tủ đồ, bất giác thấy quen quen. Đúng lúc ấy, ngoài phòng vang lên tiếng mở cửa. Dì như thấy cứu tinh, vội chạy ra đón.

Tiếng bước chân vọng vào, Cố Trình cởi áo vest ném xuống, đi thẳng vào phòng thay đồ. Ôn Sơ níu chặt cánh cửa tủ, xoay đầu nhìn anh: “Bốn năm trước, khi em dọn vào căn nhà này, trong phòng thay đồ đã có sẵn cả tủ quần áo. Anh nói đó là chuẩn bị cho em.”

Môi mỏng của Cố Trình mím chặt.

Ôn Sơ đưa tay rút ra một chiếc váy: “Nhưng những chiếc váy này không phải phong cách của em. Chúng rực rỡ, biến hóa đủ kiểu, giống hệt những bức ảnh chụp Tề Viện. Ít nhiều gì cũng đều cùng một kiểu dáng.”

Cô gắt gao nhìn anh: “Khi đó, có phải anh muốn em mặc đồ của Tề Viện, để qua em mà thấy được hình bóng của cô ta phải không, Cố Trình?”

“Ôn Sơ, anh đã không còn…” Anh bước lên một bước.

“Không có sao? Không phải coi tôi là thế thân của Tề Viện sao?” Ôn Sơ ném mạnh cây nạng xuống đất, gào lên: “Anh là cái thá gì mà coi tôi là thế thân của cô ta. Tôi đã làm diễn viên đóng thế tám năm chưa đủ hay sao, ngay cả trong tình yêu cũng chỉ là kẻ thế thân của người khác. Tại sao? Tại sao anh lại phải đối xử với tôi như thế này!”

Cố Trình vội bước lên đỡ lấy cô: “Anh đã không còn coi em là thế thân nữa rồi, thật sự không còn.”

Ôn Sơ đẩy anh ra, ngẩng mắt, trong ánh nhìn chỉ còn lại sự lạnh lẽo: “Anh chưa từng yêu cô ta sao? Mỗi một khoảnh khắc anh yêu cô ta, anh đều coi tôi là kẻ thay thế.”

“Các người có quyền gì mà đối xử với tôi như thế. Cố Trình, tôi hận anh!”

Động tác của Cố Trình khựng lại, anh nhìn thấy những giọt lệ trong mắt cô, thấy được cả hận ý chất chứa nơi đáy mắt. Anh đưa tay muốn ôm cô: “Ôn Sơ, anh xin lỗi. Nhưng bây giờ anh thực sự không còn như trước nữa.”

Ôn Sơ đẩy anh ra, đầu óc chỉ toàn hình ảnh trong đoạn video kia, ánh mắt anh nhìn Tề Viện, bóng dáng anh phóng xe phân khối lớn về phía cô ta, dáng vẻ anh đi đón người con gái ấy. Cô gằn giọng, đẩy mạnh anh: “Cố Trình, tôi muốn chia tay. Còn nữa, anh phải nghĩ cách giải quyết hợp đồng cho tôi. Từ hôm nay, tôi không muốn tiếp tục chịu sự khống chế của Tề Viện nữa. Anh bắt buộc phải giúp tôi, đó là món nợ anh nợ tôi.”

Ánh mắt Cố Trình bỗng nhiên ngẩng lên, hai người nhìn thẳng vào nhau. Ánh mắt Ôn Sơ kiên định: “Chúng ta chia tay đi.”

“Không.” Cố Trình lắc đầu. Anh nói: “Hợp đồng, anh sẽ giúp em giải quyết. Nhưng anh sẽ không chia tay.”

“Anh nghĩ chuyện này anh tự quyết được sao? Tôi không còn yêu anh nữa rồi.”

Cố Trình sững người. Trước mắt anh là ánh mắt tràn ngập hận thù. Người con gái từng mềm mại, dịu dàng, nụ cười nơi khóe môi luôn như có ánh sao rơi xuống mắt. Còn bây giờ, trong mắt cô chỉ còn một mảnh băng lạnh.

“Dì ơi.” Ôn Sơ gọi một tiếng.

Người giúp việc vẫn chờ ngoài cửa, nghe thấy liền vội bước vào, đứng nơi ngưỡng cửa, có phần luống cuống. Ôn Sơ nói: “Phiền dì đỡ cháu một chút.”

Dì khựng lại, do dự nhìn về phía cậu chủ mặc sơ mi đen, quần tây dài. Nhưng rồi bà vẫn tiến tới, bởi không thể làm trái lời cô Ôn, nhất là khi cô đang bệnh. Trong lòng bà nghĩ, có lẽ lúc này hai người cũng cần bình tĩnh lại. Bà đưa tay ra, Ôn Sơ lập tức gạt mạnh cánh tay Cố Trình, bước sang phía dì.

Dì vừa đỡ được Ôn Sơ, định dìu cô rời đi, thì Cố Trình bất chợt siết mạnh, kéo cô trở lại vòng tay mình. Anh cúi đầu vùi vào hõm vai cô, thấp giọng: “Em có thể nghe anh giải thích không? Chờ anh nói xong, em muốn đi thì đi.”

“Tôi không muốn nghe, một câu cũng không muốn nghe!” Trong đầu Ôn Sơ chỉ dội lại ánh mắt anh nhìn Tề Viện, dội lại cảnh anh lái xe tới bên cô ta, dội lại cảnh anh đi đón người con gái khác.

Cố Trình siết chặt vòng tay.

Ôn Sơ giãy giụa, giọng đau xé lòng: “Tôi còn muốn ở lại Kinh Thị, tôi còn muốn làm diễn viên. Anh đừng ngáng đường tôi. Tôi có thể không cần tình yêu, nhưng tôi vẫn muốn cố gắng thêm một lần. Tôi không thể tay trắng quay về bên bố mẹ, họ sẽ thất vọng.”

Cánh tay Cố Trình run nhẹ.

Ôn Sơ đẩy anh ra. Trong khoảnh khắc ấy, anh bỗng nhớ đến chuyện giữa Hứa Điện và Mạnh Oánh, nhớ đến cảnh Mạnh Oánh phải rời đi thật xa. Anh buông Ôn Sơ ra, đứng bất động.

Dì liếc anh một cái.

Ôn Sơ lập tức bước sang phía dì, bà đỡ cô đi. Bà khẽ khuyên: “Cháu vẫn nên quay lại bệnh viện, dưỡng thương cho khỏe hẵng tính.”

Nước mắt ứa ra nơi khóe mắt, Ôn Sơ nghẹn giọng: “Cháu không quay lại nữa. Tôi tới chỗ Tịch Ninh.”

Dì biết Tịch Ninh là bạn thân của Ôn Sơ, nên gật đầu đồng ý. Nhưng ngay lúc đó, phía sau vang lên tiếng bước chân. Cố Trình đuổi ra, từ sau ôm chặt lấy eo cô, bế bổng lên.

Ôn Sơ theo bản năng giáng xuống anh một cái tát.

“Bốp” — một tiếng giòn vang. Trên gương mặt anh ngay lập tức hằn lên một vệt dài đỏ ửng. Anh vội nhìn cô, đôi mắt ngập nước: “Anh đưa em xuống lầu. Em đang bị thương.”

“Không cần! Anh thả tôi xuống!” Ôn Sơ vùng vẫy.

Cố Trình không đáp. Dì sợ xảy ra chuyện gì, liền theo sát không rời.

Xuống tới tầng một, chú Trần nhanh chóng mở cửa xe. Cố Trình đặt Ôn Sơ vào trong, quay sang nói với dì: “Phiền dì rồi.”

Dì gật đầu, cùng lên xe.

Xe nổ máy. Ôn Sơ nắm chặt vạt quần, ngoài cửa sổ, trên gương mặt Cố Trình đã in hằn hai vệt đỏ kéo dài từ cổ lên má. Anh đứng lặng ở đó, cổ áo sơ mi đen bị kéo lệch, dáng người có chút nhếch nhác, nhìn chằm chằm theo chiếc xe lăn bánh.

Bóng dáng ấy lướt qua ô cửa kính.

Xe đi chưa bao xa, Ôn Sơ đã không kìm nổi, òa khóc nức nở. Nước mắt lã chã rơi, cả người run lên bần bật. Dì xót xa, vội vòng tay ôm lấy vai cô, tránh chạm vào vết thương, dịu giọng dỗ dành, lấy khăn giấy chấm nước mắt cho cô.

Ngay cả chú Trần nắm vô lăng cũng vô thức siết chặt hơn, khe khẽ thở dài.

Xa xa, mảng mây xanh thẫm giấu sau nó vài tầng mây đen, báo hiệu một cơn mưa sắp trút xuống.

Đến dưới tòa nhà nơi Tịch Ninh ở, Ôn Sơ chống nạng bước xuống, dì đi bên cạnh. Tịch Ninh bỏ dở bản thảo, dập tắt điếu thuốc vừa châm, vội vàng chạy xuống. Thấy bạn thân mình tiều tụy đến vậy, lòng cô ấy nhói buốt, lập tức đỡ lấy: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngay cả bệnh viện cũng bỏ mà chạy qua đây?”

Ôn Sơ nắm chặt cổ tay bạn, dựa vào mà chẳng nói một lời. Dì giúp việc vội nói với Tịch Ninh: “Cô ấy còn cần tĩnh dưỡng. Cô Tịch, cháu đưa cô ấy về chỗ mình đi, để cô ấy nghỉ ngơi đã.”

Tịch Ninh lấy chìa khóa xe: “Đi thôi.”

Hai người dìu Ôn Sơ ra xe. Cô khó nhọc ngồi vào, cả thân thể như thả lỏng, tựa xuống không còn cử động.

Dì nhìn cô đã yên vị, dặn dò: “Cố gắng chăm sóc bản thân.”

Nói đến đây, hốc mắt dì cũng đỏ hoe. Thật chẳng biết vì cớ gì lại thành ra thế này.

Ôn Sơ nhìn dì, nói khẽ: “Cảm ơn dì.”

“Cạch.”

Cửa xe khép lại. Tịch Ninh quay sang dì: “Cháu sẽ chăm sóc cậu ấy. Mọi người cứ yên tâm.”

Dì gật đầu, nói được.

Tịch Ninh ngồi vào ghế lái, nổ máy, lái xe rời đi.

Không xa phía sau, một chiếc siêu xe ẩn mình dưới tán cây. Người đàn ông trong xe dõi theo chiếc Jeep chạy khuất, cúi gục trên vô lăng, gân xanh nổi hằn nơi mu bàn tay, lớp vải sơ mi mềm nhăn nhúm.

Tịch Ninh lái xe về căn loft ở ngoại ô. Chỗ ấy cô thuê một phần vì tiền thuê ngoài trung tâm rẻ hơn, một phần vì căn hộ có ô cửa kính sát trần hai tầng, ngày nắng đẹp có thể ngắm hoàng hôn. Với một người viết lách như cô, nơi ấy quả thực thích hợp để thả lỏng tâm trí.

Ôn Sơ ngồi trên tấm *tatami, cơn đau từ vai và cổ chân nhanh chóng tràn lên, khiến cô hít một hơi, cố gắng điều chỉnh tư thế. May thay, tatami nhà Tịch Ninh đủ mềm.

*Tatami là chiếu lát sàn truyền thống của Nhật Bản, được làm từ lõi rơm ép chặt và bọc bên ngoài bằng cói dệt, sau đó được viền bằng vải.

Tịch Ninh rót cho cô một cốc nước, lấy hộp khăn giấy đặt lên bàn nhỏ, ngồi xuống đối diện, nói: “Bây giờ đã biết đau rồi đúng không? Còn cố gắng đến mức này. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cậu phải bỏ chạy ra ngoài trong tình trạng như thế này?”

Bình Luận (0)
Comment