Người đến chẳng mang ý tốt.
Quả thật có cái gan này.
Trong giới gần như là đi đến đâu cũng có người phải tránh.
Phản ứng đầu tiên của Chúc Như là: Tề Viện không giống phần lớn những nữ diễn viên khác trong giới, sau lưng có nhà họ Tề chống lưng, lại thêm diễn xuất trước nay cũng không tệ. Chúc Như đã từng gặp Tề Viện vài lần, nhiều diễn viên kỳ cựu ở Khải Mộng mỗi khi thấy Tề Viện thường chọn cách né tránh, cô cũng từng chứng kiến vài lần đãi ngộ đặc biệt mà trong giới dành cho Tề Viện.
Chương trình đọc sách mà Tề Viện từng tham gia cố định thậm chí còn chuẩn bị riêng cho cô ta một chiếc ghế, khách mời khác đến không ai được ngồi, thà để trống chứ tuyệt đối không được chạm vào.
Thời điểm kịch bản gửi đến nhiều nhất có tới hơn sáu mươi cuốn, đều đưa cho cô ta chọn từng quyển, chỉ một câu của cô ta có thể khiến đoàn làm phim đổi ngay một diễn viên mà cô ta không thích.
Địa vị của cô ta đã cao đến mức ấy.
Ôn Sơ lại càng hiểu rõ tính khí của Tề Viện, thậm chí cô còn biết Tề Viện thích hút loại thuốc lá nào. Lần này Tề Viện tới, tất nhiên không phải để ôn chuyện cũ.
Huống hồ, giữa họ cũng chẳng có chuyện cũ nào để mà nhắc lại.
Tề Viện bước thẳng về phía bọn họ.
Chúc Như lập tức phản ứng, bước lên che trước mặt Ôn Sơ, mỉm cười nói: “Cô Tề với quản lý Thư đến khi nào thế? Sao không báo trước một tiếng? Tổ phim chúng tôi thật sự vinh hạnh lắm.”
Tề Viện khoanh tay, đeo kính râm tối sẫm, sống mũi cao thẳng, lạnh giọng: “Không cần giả bộ khách sáo. Việc mà Khải Mộng làm, tôi, Tinh Hà, cùng cả nhà họ Tề đều đã biết rõ.”
Nhắc tới bấy nhiêu thế lực, chính là để đè ép Chúc Như.
Chúc Như chỉ mỉm cười: “Chẳng qua cũng chỉ là một cách tiếp thị thôi mà, cô Tề trước nay cũng đâu ít lần bôi xấu người khác.”
Tề Viện lạnh lùng cười: “Cô dám bôi nhọ Tề Viện tôi thì khác hoàn toàn với việc đi bôi nhọ các diễn viên khác.”
Chúc Như lại cười: “Khác chỗ nào? Cô chẳng qua cũng chỉ là một diễn viên, đều có hai chân đi đứng, chẳng lẽ cô biết bay?”
Quản lý nhỏ nghe đến đây bật cười “phụt” một tiếng.
Thư My lập tức trừng mắt một cái.
Tề Viện nheo mắt, lười đôi co với Chúc Như, quay sang nhìn chằm chằm Ôn Sơ: “Không dám ra mặt à?”
Ôn Sơ khoác trên người bộ cung phục nặng nề, ngẩng đầu đối diện ánh mắt của Tề Viện, đưa tay kéo Chúc Như về phía mình. Chúc Như còn giãy giụa, nhưng Ôn Sơ cứ thế kéo cô ra sau, rồi hỏi: “Không biết lần này chị tới đây là có chuyện gì không?”
Phục trang của đoàn phim Đường Nhân xưa nay nổi tiếng cầu kỳ, mặc vào tất nhiên đẹp đẽ, khí vận khác hẳn.
Tề Viện vào nghề bao năm mà chưa có dịp hợp tác với Đường Nhân, lần này vốn là cơ hội, nay lại bị Ôn Sơ giành mất. Trên người Ôn Sơ là bộ cung phục tỉ mỉ, trang điểm rực rỡ, đâm thẳng vào mắt Tề Viện đến đau nhói—đáng lẽ đó phải là của cô ta.
Ánh mắt Tề Viện dừng trên người Ôn Sơ vài giây, rồi bật cười lạnh: “Tiểu nhân đắc chí.”
Ôn Sơ cũng nheo mắt. Trước kia làm diễn viên đóng thế, cô thường chẳng mấy khi để ý tới Tề Viện bởi cô vốn bị đối đãi lạnh nhạt. Giờ dĩ nhiên cũng chẳng việc gì phải sợ. Cô đáp: “Tiểu nhân? Ai là tiểu nhân còn chưa chắc đâu.”
“Ôn Sơ!” Thư My quát lên.
Cô ta vốn quen mắng Ôn Sơ như thế, bây giờ cũng vậy, thành thói rồi.
Ôn Sơ không buồn để tâm, nghĩ nếu Tề Viện không nói rõ muốn làm gì thì thôi khỏi tiếp chuyện nữa.
Lúc này, Tề Viện mở túi lấy ra một tấm thẻ, đưa tới trước mặt Ôn Sơ: “Ba triệu, rời khỏi giới giải trí đi. Tôi biết gia đình cô vốn chẳng dư dả gì, ba triệu với cô hẳn là một con số lớn, cầm về quê, muốn làm gì thì làm.”
Chúc Như trợn tròn mắt, theo bản năng định bước lên.
Ba triệu, định bố thí cho ăn mày chắc.
Thù lao ký “Phong Nguyệt Vãn” của Ôn Sơ tuy không cao, nhưng cũng hơn ba triệu không biết bao nhiêu lần, huống hồ “Ngày Nghị Lực” của Tinh Diệu cũng trả giá không hề thấp, thèm gì để mắt tới ba triệu ấy.
Ôn Sơ giữ chặt Chúc Như lại, nhìn tấm thẻ rồi khẽ cười: “Ba triệu, chị Tề nên giữ lại mà dùng đi, có khi chị còn cần nó hơn tôi đấy.”
“Cô nói cái gì!” Sắc mặt Tề Viện biến đổi hẳn, cô ta hất mạnh tấm thẻ về phía Ôn Sơ. Ôn Sơ né sang bên, nhưng vẫn bị cạnh của chiếc thẻ quệt rách một đường trên mặt.
Cô mím môi, ánh mắt gắt gao dán vào Tề Viện.
Thư My bước lên một bước, nhìn Ôn Sơ: “Ôn Sơ, tôi khuyên cô đừng có rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt. Giờ cô đã uy h**p nghiêm trọng tới Tề Viện, nhà họ Tề có cách khiến cô bị phong sát, đóng băng sự nghiệp. Cô không muốn đi đến nước đó chứ? Biết điều thì nên rút lui sớm đi.”
Ôn Sơ ngẩng đầu, lạnh giọng hỏi: “Dựa vào đâu? Tôi đi con đường của tôi, cô ta bay bầu trời của cô ta, có gì mâu thuẫn?”
“Không mâu thuẫn? Từ khi cô từ hậu trường bước ra trước màn ảnh, đã là mâu thuẫn rồi. Tôi khuyên cô tự biết thân biết phận đi.” Thư My đáp. Một bên, Tiểu Trĩ đã ngây người, không hiểu ra sao nữa.
Mấy người xung quanh cũng lục tục chạy tới.
Ôn Sơ nghe đến hai chữ “phong sát”, “đóng băng”, trong lòng dẫu có chút sợ, cô nhớ tới lời Tịch Ninh từng nói—sự cách biệt giai cấp giữa họ là không thể vượt qua, mà ở Kinh thị, điều này càng khắt khe.
Nhưng cô đã từng trải qua những ngày tồi tệ nhất, giờ có được chút gì, đương nhiên phải biết trân trọng. Cô nhìn thẳng vào Tề Viện, cất giọng: “Chị chỉ biết lấy mấy thứ này ra dọa người thôi đúng không? Yên tâm, tôi sẽ không lùi bước đâu…”
“Chát.” Ôn Sơ chưa dứt lời, Tề Viện đã vung tay tát thẳng qua. Ôn Sơ tránh không kịp, một bên má bỏng rát, nước mắt cũng bị đánh trào ra.
Chúc Như hét lớn: “Cô làm gì thế, Tề Viện!”
“Tao đánh chính là mày, không biết sống chết.” Tề Viện kiêu ngạo nói, vẻ không chút sợ hãi ấy chói mắt đến cực điểm, Ôn Sơ bị đánh đến sững người.
Chúc Như lập tức đẩy cô ta ra: “Sao cô có thể ngang nhiên đánh người như thế.”
Tề Viện hất tay cô ra, Thư My bước lên kéo Chúc Như lại, cô bé trợ lý nhỏ nhắn kia sợ hãi nhưng cũng cố tiến lên. Ôn Sơ nén cơn đau rát trên mặt, vung tay tát trả Tề Viện một cái.
Tề Viện không tin nổi rằng cô lại dám đánh lại mình, đôi mắt nheo lại, còn Ôn Sơ toàn thân run lẩy bẩy, đến cả mẹ cô cũng chưa từng đánh cô. Tề Viện giơ tay định túm lấy búi tóc của Ôn Sơ.
Bàn tay vừa giơ lên đã bị một bàn tay lớn giữ chặt. Tề Viện ngẩn ra, chạm phải ánh mắt lạnh băng của Cố Trình, cô ta nheo mắt: “Cố Trình.”
Cố Trình nắm lấy cổ tay cô ta hai giây, rồi mạnh mẽ hất ra. Tề Viện loạng choạng lùi lại, Thư My giật mình vội đỡ lấy cô ta. Tay cô ta vừa buông, Ôn Sơ cũng chao đảo lùi về sau, Cố Trình lập tức ôm chặt lấy eo cô. Ôn Sơ toàn thân run rẩy, gương mặt bỏng rát chưa nguôi, trong hốc mắt toàn là hơi nước.
Cố Trình nâng cằm cô lên ngắm nhìn.
Ôn Sơ ngẩng mắt nhìn anh vài giây, bất chợt nắm chặt lấy cổ áo anh: “Anh thấy rồi chứ, Cố Trình.”
“Chị Tề Viện của anh đó.”
“Cô ta chưa từng coi tôi là người!”
Đôi mắt Ôn Sơ ngấn lệ, dáng vẻ vừa chật vật vừa yếu ớt, Cố Trình siết chặt cánh tay, ôm ghì cô vào lòng. Lần này anh đã chứng kiến rõ ràng hơn bao giờ hết nỗi tủi thân của cô, anh khẽ nói: “Xin lỗi em, anh đến muộn rồi.”
“Cố Trình!” Tề Viện nghiến răng, giọng the thé vang lên.
Cố Trình giữ lấy phần gáy Ôn Sơ, để cô dựa hẳn vào mình. Anh ngẩng mắt, lạnh lùng nhìn bóng dáng mơ hồ của Tề Viện, giọng anh vang trầm từ lồng ngực, nói với Ôn Sơ: “Yên tâm, anh sẽ để em đứng ở vị trí cao hơn cô ta.”
Ôn Sơ tựa vào anh, không muốn nhúc nhích, cô khẽ nói: “Anh đã nói rồi đấy.”
Cố Trình: “Anh nói rồi.”
Ôn Sơ nhắm mắt lại, cô đã thấy anh đẩy Tề Viện ra, một người kiêu ngạo như cô ta, dưới sức đẩy của anh gần như ngã xuống đất. Nhưng chỉ là gần như, cuối cùng lại không thực sự bị ngã hẳn xuống?
Khương Nhiên cùng mọi người vội vã chạy tới, các nhóm quay phim đều phải dừng lại. Đạo diễn Đường đến nơi, tức giận nổi trận lôi đình. Thư My đỡ lấy Tề Viện, tranh cãi lý lẽ với đạo diễn Đường.
Thư ký Lý đi tới hỏi những người khác: “Có ai quay lại được cảnh ban nãy không? Video cô Tề Viện ra tay trước.”
Chân Tề Viện bị trẹo, cô ta nghe vậy liền quay phắt sang nhìn thư ký Lý: “Lý Thiên!”