Diễn Thế – Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 37

“Em… em có.” Trợ lý Tiểu Chỉ rụt rè giơ tay, tay kia nắm chặt lấy chiếc điện thoại. Tề Viện và Thư My đồng loạt ngoảnh lại nhìn, Thư My lập tức lao tới.

Tiểu Chỉ hoảng hốt lùi về sau. Chúc Như liền chắn trước mặt cô bé. Thư ký Lý nói với Tiểu Chỉ: “Đưa cho tôi.”

Tề Viện nghiến răng: “Lý Thiên, cậu dám.”

Ngay cả lúc này, Tề Viện vẫn giữ vẻ cao ngạo. Tiểu Chỉ vô thức lùi lại, hốc mắt đỏ hoe, là vì thấy ấm ức thay cho Ôn Sơ. Cô nhìn thư ký Lý: “Chị ta gọi tên anh, chắc chắn các người cùng một phe.”

Thư ký Lý thoáng khựng lại: “Không, tôi và cô Ôn mới là cùng một phe.”

“Lý Thiên, cậu không muốn làm việc nữa phải không.”

“Cô Tề, cậu ấy là thư ký của tôi, không phải của cô.” Giọng Cố Trình lạnh lùng vang lên. Tề Viện giật mình ngẩng đầu, thấy anh đang ôm lấy Ôn Sơ, giọng trầm lạnh giá: “Cô Tề gặp thư ký của tôi cũng nên cung kính gọi đúng chức vị của cậu ấy đi.”

Tề Viện chưa từng bị ai làm mất mặt như thế.

Cái gì mà “cô Tề gặp thư ký của tôi cũng nên…”

Huống hồ hai nhà Cố – Tề vốn là thế gia giao hảo.

Tiểu Chỉ vội đưa điện thoại cho Chúc Như, cô không tin ai khác, mà bản thân lại không giữ nổi thứ quan trọng này. Khương Nhiên, Lệ Thanh và mấy người khác tới sau, thật ra họ cũng vẫn sợ Tề Viện. Danh tiếng của cô ta trong giới vốn lẫy lừng, lại có chỗ dựa quá lớn. Trước đây, khi Khương Nhiên quay phim ở đoàn phim Thanh Bình truyện, chỉ cần buông vài câu trêu chọc, đã bị quản lý chặn lại, đủ thấy Tề Viện có hậu thuẫn lớn thế nào.

Lúc này, trừ đạo diễn Đường, e rằng chỉ có Cố thiếu mới dám mở miệng, dám phản bác Tề Viện, dám che chở cho Tiểu Chỉ giữ chiếc điện thoại ấy.

Đạo diễn Đường bước lên, nhìn chằm chằm Tề Viện: “Cô Tề tới địa bàn của Đường Nhân chế tác mà giở thói, đánh bị thương nữ chính của tôi, tôi sẽ sang Tinh Hà tìm Hạ tổng các người nói chuyện cho ra nhẽ.”

Hạ tổng?

Tề Viện dĩ nhiên chẳng sợ gì. Dù Hạ tổng có xảo trá thế nào, vì thân phận của cô ta và vì cũng là cây hái ra tiền, ông ta chỉ có thể nhắm mắt bao che.

Tề Viện ngẩng cao đầu: “Được thôi, đạo diễn Đường cứ việc. Nhưng bây giờ, tôi muốn các người giao điện thoại ra, xóa hết video kia đi.”

Chúc Như cười lạnh: “Cô nằm mơ đi.”

Ánh mắt Tề Viện híp lại nhìn về phía Chúc Như.

Lệ Thanh không chịu nổi nữa: “Sao lại có hạng người vô liêm sỉ đến vậy.”

“Người vô liêm sỉ thì có nhiều lắm.” Có người che miệng thì thầm, “Nghe nói cô ta còn bắt nạt cả những trợ lý yếu đuối.”

Cố Trình liếc về phía thư ký Lý.

Thư ký Lý hiểu ý Cố tổng, anh ra hiệu cho mấy nhân viên trường quay, vài người tiến lên, giả vờ chen lấn, ép Tề Viện và Thư My lùi lại. Thư My cau mày: “Các người làm gì vậy?”

Tề Viện loạng choạng do bị dồn ép, Thư My vội vàng đỡ lấy.

Sùng Dung và Khương Nhiên liếc nhau, cả hai bước ra, dáng vẻ nhàn nhã nhưng cùng đi về phía Tề Viện, ép cô ta phải rút khỏi chỗ này. Lúc này Thư My mới sực tỉnh, dù sao đây cũng là địa bàn của đoàn phim “Phong Nguyệt Vãn”.

Lệ Thanh cũng từ trong đám đông nhảy ra, vừa đi vừa quạt tay:

“Ôi giời, nóng quá, còn thấy cả một con gián nữa, ghê chết đi được.”

Mấy động tác như vô tình ấy lại khiến Tề Viện liên tiếp lùi bước. Cô ta đột ngột nhìn về phía Cố Trình.

Cố Trình đứng giữa đám đông, đôi mắt lạnh lẽo như mực đen.

Mà trước kia, anh chưa từng nhìn cô ta bằng ánh mắt xa lạ đến vậy.

“Chúng ta đi thôi, bọn họ đang giở trò côn đồ.” Thư My che chở cho Tề Viện, nói. Tề Viện ngông cuồng bao năm, nay lần đầu lâm vào cảnh chật vật, nhục nhã đến tận cùng. Nhìn đám người đang ép mình lùi ra, cô ta cắn răng: “Tôi sẽ nhớ hết từng kẻ một.”

“Ôn Sơ, cô chết không được yên đâu.” Tề Viện nói xong, đeo kính râm che nửa khuôn mặt, cùng Thư My quay người rời đi. Thư My còn giúp cô ta đeo khẩu trang.

Hai người vừa đi, hiện trường lập tức yên ắng.

Ôn Sơ choáng váng, đầu gối mềm nhũn. Cố Trình vòng tay ôm lấy cô, nói với Chúc Như: “Tôi đưa cô ấy về khách sạn.” Chúc Như siết chặt chiếc điện thoại của Tiểu Chỉ, gật đầu. Cô xót xa nhìn nửa gương mặt của Ôn Sơ đã sưng tấy, khẽ nói: “Tôi sẽ báo lại với đạo diễn Đường.”

Cố Trình khẽ gật đầu.

Lo truyền thông có mặt ở phim trường, thư ký Lý lấy áo khoác của Cố Trình phủ lên người Ôn Sơ.

Chúc Như quay lại báo với đạo diễn Đường.

Thực ra Ôn Sơ còn ba cảnh quay nữa.

Trên mặt đạo diễn Đường lửa giận vẫn chưa tắt, nghe Chúc Như xin nghỉ thay, ông phẩy tay: “Không sao, nghỉ ngơi trước đi, để mặt cô ấy khỏi rồi tính.”

“Cảm ơn đạo diễn Đường.”

Lên xe rồi.

Ôn Sơ vẫn mặc nguyên phục trang, cầu kỳ mà khó chịu. Cố Trình lấy khăn giấy ướt, nhẹ nhàng lau vết rách trên má cô do thẻ ngân hàng cào phải. Ôn Sơ ngả vào lòng anh, giọng khẽ run: “Ngày trước, khi ở phim trường, Tề Viện làm ngơ, bắt nạt tôi.”

“Có bản hợp đồng kia đè lên, tôi không làm gì được. Nhưng khi ấy có anh, tôi nghĩ, anh là chỗ dựa duy nhất của tôi ở Kinh thị. Ngoài kia bão tố thế nào, tôi cũng chẳng sợ.”

Giọng cô mềm yếu.

“Cho đến hôm đó, khi biết anh chỉ coi tôi là thế thân của cô ta, bầu trời của tôi như sụp đổ.”

Động tác lau vết thương của Cố Trình chậm dần, rồi khựng lại. Anh im lặng vài giây, lại tiếp tục: “Sẽ không có nữa, sau này sẽ không còn xảy ra những chuyện như thế nữa.”

Ôn Sơ mím môi: “Mọi người đều nói chúng tôi là con gái tỉnh lẻ. Con gái tỉnh lẻ thì sao? Chẳng lẽ không xứng sống ở Kinh thị? Không xứng bước vào giới giải trí, theo đuổi ước mơ? Không xứng làm một diễn viên ư?”

Cố Trình dịu dàng lau mặt cô: “Em xứng đáng. Cô ta ăn nói linh tinh thôi.”

Ôn Sơ mê man trở về khách sạn. Không chỉ gương mặt sưng tấy, cả người cô cũng mệt lả thiếp đi. Cố Trình đặt cô xuống giường, lấy hộp thuốc, ngồi cạnh bôi thuốc lên mặt cô. Tóc tai cô rối bời, phục trang lỏng lẻo, làn da trắng muốt càng khiến vết thương thêm chói mắt.

Cô nằm đó, như một con búp bê vỡ vụn.

Thư ký Lý mang vào một bộ áo choàng ngủ, thấy cảnh ấy liền hạ giọng: “Nghe nói cô Tề Viện đưa cho cô Ôn một tấm thẻ, bảo rời khỏi Kinh thị. Cô Ôn không nhận, còn bị cô Tề ném thẻ làm rách mặt.”

“Trước khi chúng ta tới, cô ta đã ra tay rồi.”

Động tác bôi thuốc của Cố Trình khựng lại, giọng lạnh đi: “Tôi biết rồi.”

Thư ký Lý lắc đầu, thở dài: “Cố tổng, tôi cũng là người tỉnh lẻ. Giờ là xã hội pháp trị, hành động của cô Tề rõ ràng là cậy quyền ức h**p người khác.”

“Tôi hiểu.” Cố Trình đáp.

Nói xong, thư ký Lý lui ra, đúng lúc điện thoại reo, là Chúc Như gọi tới. Cô hỏi, “Ôn Sơ đâu, sao không ở trong phòng.”

Thư ký Lý trả lời: “Ở phòng tổng thống trên tầng thượng, Cố tổng đang bôi thuốc cho cô ấy.”

Chúc Như: “Tôi lên ngay.”

Xong xuôi, Cố Trình dùng mu bàn tay chạm lên trán Ôn Sơ. Tạm thời chưa sốt, nhưng bộ đồ trên người cô không thích hợp để đi ngủ. Anh đứng dậy đóng cửa phòng, quay lại giường, chống tay cạnh đầu cô, khẽ hỏi: “Để anh giúp em thay đồ nhé?”

Vành lưng bị siết khó chịu, Ôn Sơ khẽ ừ một tiếng, người mơ màng ngồi dậy.

Cố Trình dịu dàng giúp cô cởi từng lớp phục trang ngoài, từng lớp một, cho đến bên trong…

Hơi thở của anh nặng nề hơn nhưng vẫn cố kìm nén. Anh cầm lấy áo choàng, khoác lên cho cô. Ôn Sơ theo bản năng vòng tay ôm cổ anh, Cố Trình khựng lại, cúi mắt giúp cô cài dây.

Ngoài cửa vang lên tiếng động.

Giọng Chúc Như truyền tới: “Ôn Sơ? Cố tổng?”

Cố Trình dịu giọng dỗ dành Ôn Sơ nằm xuống, kéo chăn đắp cho cô, rồi thu dọn đống phục trang vương vãi dưới đất, bước ra mở cửa. Chúc Như nhìn thấy anh, theo phản xạ hé môi định nói.

Cố Trình bảo: “Cô ấy ngủ rồi.”

Chúc Như ngậm miệng lại, khẽ nghiêng đầu nhìn vào trong. Trong phòng ngủ rộng lớn u tối, đèn đầu giường còn sáng, chăn gối trên giường nhô cao, không khí phảng phất mùi thuốc nhàn nhạt.

Quả nhiên, phòng ở tầng cao nhất vẫn khác biệt hẳn.

Cố Trình đặt quần áo của Ôn Sơ lên tay vịn sofa, ngồi xuống, chậm rãi nói: “Tôi muốn biết, Tề Viện tới tìm Ôn Sơ là vì chuyện gì?”

Chúc Như nghe vậy cũng vội ngồi xuống bên cạnh.

Thật ra ngay từ lúc nãy ở hiện trường, cô đã rõ, người duy nhất có thể giúp Ôn Sơ thoát khỏi tình thế khó khăn này chỉ có Cố tổng – người bạn trai cũ quyền lực, vì chuyện này đến cả đạo diễn Đường cũng chẳng can thiệp được.

Cô mở điện thoại, đưa cho Cố Trình xem.

“Có hai bộ phim và hai thương hiệu tìm đến Ôn Sơ, vốn dĩ trước kia đều thuộc về Tề Viện. Nhưng Ôn Sơ chưa hề tìm họ, càng không tranh giành. Cô ấy vừa ký hợp đồng 《Ngày Nghị Lực》, lại còn đang quay 《Phong Nguyệt Vãn》, lấy đâu ra thời gian mà cướp vai của Tề Viện? Thế mà Tề Viện chẳng phân rõ phải trái đã chạy tới ép buộc Ôn Sơ…”

Cố Trình lướt màn hình.

Xem qua hai bộ phim và hai thương hiệu kia, anh nói: “Phim vẫn chưa quyết định xong phải không?”

“Chưa đâu, bên đó cũng không nói nhất định sẽ chọn Ôn Sơ, chỉ mới liên hệ, bảo vai này hợp với cô ấy, mời thử vai thôi. Còn chưa có gì chắc chắn, vậy mà lại thành cái cớ để Tề Viện gây sự.”

Cố Trình khẽ “ừ”.

Anh cầm điện thoại, gọi cho CEO của Tinh Diệu.

Tinh Diệu nghe xong, chỉ đáp một tiếng, khoảng mười lăm phút sau đã gọi lại: “Vài hôm nữa hai đạo diễn sẽ bay tới Hoành đ**m ký hợp đồng với cô Ôn.”

Chúc Như đứng bên tròn xoe mắt.

MD.

Đúng là đặc quyền trên đời thật đáng sợ.

Cô chưa từng thấy hiệu suất nào nhanh đến vậy.

Mấy đạo diễn trước kia, có ai chẳng chần chừ dây dưa, kén chọn đủ điều… Hơn nữa còn phải để Ôn Sơ tự đi tìm họ, chứ đâu có chuyện đích thân họ bay đến Hoành đ**m.

Cố Trình cúp máy, lại gọi thêm hai cuộc. Hai mươi phút sau, hai thương hiệu kia chính thức xác định chọn Ôn Sơ làm gương mặt đại diện thứ hai.

Chúc Như nhìn người đàn ông tuấn tú cao lớn trước mặt.

Không… không hổ danh là nhà họ Cố.

Quá, quá, quá đáng sợ rồi.

Đặt điện thoại lên bàn, Cố Trình nói với Chúc Như: “Cô về trước đi, cô ấy tỉnh lại tôi sẽ đưa về phòng.”

“Được.”

Trước sức mạnh tuyệt đối này, đến cả Chúc Như – người vốn dửng dưng, cũng thấy muốn quỳ.

Cô bé ngốc Ôn Sơ, một người đàn ông như thế, đúng ra nên…

Chúc Như bước ra ngoài được mấy bước, chợt quay lại: “Cố tổng, ừm… Ôn Sơ đã bị dọa sợ một trận, để cô ấy ngủ cho ngon.”

Ý tứ rõ rành rành… khụ.

Cố Trình hiểu ngay, nhướng mày: “Tôi sẽ không động vào cô ấy.”

“Vậy được.”

Chúc Như cười gượng một tiếng, xoay người đi.

Tề Viện bị trẹo chân, mặt cũng bị thương, đám phóng viên chen chúc ở phim trường. Cô ta phải lẩn tránh, nhờ Thư My che chắn mới vào được khách sạn. Cái tát của Ôn Sơ dùng hết sức, khiến mặt Tề Viện cũng sưng vù, trông vô cùng khó coi. Nhưng sáng mai cô ta vẫn còn chương trình, tối nay còn chuyến bay trở về.

Cô ta qua loa bôi thuốc lên chân, trong đầu lại hiện ra cảnh Cố Trình chặn tay mình, cùng đám người anh phái đến ép sát. Thư My vội giữ chặt cô ta: “Đừng làm nặng thêm nữa, mặt thì về Kinh thị rồi xử lý, giờ chỉ bôi thuốc tạm thôi. Đến sân bay nhớ đeo khẩu trang.”

Tề Viện cắn răng, hốc mắt đỏ hoe.

Cả đời này cô ta chưa từng chịu uất ức như thế.

Thư My an ủi vài câu, xách túi dọn đồ đi ra sân bay. Thư My cũng đau đầu, bởi Hạ Sinh bên Tinh Hà đã gọi cho cô ta không biết bao nhiêu lần, toàn để chất vấn chuyện vừa rồi. Cô ta định chờ về Kinh thị mới giải thích.

Nào ngờ, lúc họ xuống máy bay, lại có fan canh sẵn đến tận đêm khuya, thêm cả cánh truyền thông chụp ảnh ngoài sân bay. Vừa thấy Tề Viện, họ đồng loạt hét lên.

Thư My vội vàng che chở, đưa Tề Viện lên xe.

Có phóng viên chụp vài tấm hình, ngập ngừng nói: “Sao mặt cô Tề Viện trông lạ thế nhỉ? Cả dáng đi cũng không được bình thường cho lắm?”

Cô ấy đeo khẩu trang đen.

Bọn họ không chịu buông tha, lập tức đuổi theo. Tề Viện còn chưa kịp lên xe bảo mẫu, mấy fan đã chen đến đưa thư, phóng viên cũng xô lên, người đông nghịt.

Tay một fan lỡ chọc vào mặt Tề Viện.

Tề Viện kêu lên một tiếng, giận dữ quay đầu trừng mắt nhìn bạn fan kia, khẩu trang trên mặt cũng lỏng ra, để lộ vết sưng đỏ đã bôi thuốc.

Đám phóng viên vội vàng chụp lại.

“Viện Viện, mặt chị làm sao thế? Bị ai đánh vậy?”

Đám fan xôn xao. Thư My vội vàng bảo vệ Tề Viện lên xe, cửa “rầm” một tiếng đóng lại. Thư My quay đầu tìm đám phóng viên, định thương lượng để lấy lại ảnh trong tay họ.

Ngay lúc ấy.

Trên Weibo bùng nổ hai đoạn video: một là cảnh Tề Viện giơ tay tát thẳng mặt Ôn Sơ, tiếng giòn chát; cảnh thứ hai là Tề Viện ném thẻ ngân hàng vào mặt Ôn Sơ, khiến cạnh của chiếc thẻ rạch trên da làm chảy máu vì không kịp tránh.

Thư My thấy hotsearch, trong lòng chợt lạnh đi.

Xong rồi.

Vốn định đợi Tề Viện xuống máy bay rồi tìm một kênh truyền thông phỏng vấn, đi trước một bước. Truyền thông cũng đã liên hệ xong. Thế nhưng Tinh Diệu – Khải Mộng lại tung video nhanh đến thế, họ đã để mất thời cơ.

Cô ta vội vàng trở lại xe, nói: “Mau lái xe, tới phòng livestream Mộng Vũ.”

Tài xế bị giọng điệu ấy dọa sợ, vội vàng nổ máy.

Đêm đã khuya.

Hoành đ**m vẫn náo nhiệt, nhiều đoàn phim còn sáng đèn.

Cố Trình tắm xong quay lại phòng, Ôn Sơ vẫn ngủ say, không động tĩnh. Chiếc điện thoại đặt trên bàn rung mấy lần, tin nhắn dồn dập gửi đến, có cả của Tịch Ninh, Khương Nhiên…

Cố Trình thoáng nhìn cái tên “Khương Nhiên”, rồi ngồi xuống mép giường, ngắm gương mặt ngủ say của Ôn Sơ. Vết sưng trên mặt cô đã bớt, nhưng những giọt nước mắt, những lời nói ban chiều vẫn còn in hằn trong trí nhớ anh.

Vài phút sau.

Anh khẽ nằm xuống, đưa tay ôm cô vào lòng.

Trong cơn mơ hỗn loạn, Ôn Sơ ngửi thấy mùi hương trầm gỗ, liền dụi mặt vào cổ anh, tiếp tục say ngủ.

Trên Weibo đã rối tung.

“Cái gì đây? Tề Viện ngang ngược thế, chạy tới đoàn phim đánh người à?”

“Còn coi pháp luật ra gì không?”

“Quá đáng thật.”

“Ôi giời, cái tát này…”

“Đúng là bắt nạt trong giới giải trí.”

“Trời ơi, thế kỷ hai mốt rồi mà còn thế này à.”

Fan của Tề Viện cũng chết lặng, gấp rút nhắn tin hỏi thần tượng.

“Viện Viện, chuyện này thật sao?”

“Viện Viện, chị đăng tuyên bố đi.”

Tịch Ninh nổi giận, trực tiếp đăng một bài Weibo:

Tịch Ninh: Tao chửi m* mày đấy Tề Viện, hồi Ôn Sơ làm diễn viên đóng thế cho mày, mày bắt nạt cô ấy tao còn nhịn, bây giờ cô ấy đã rời khỏi, thế mà mày vẫn còn bắt nạt. Chửi m* mày @Tinh Hà Entertainment, có quản không thì bảo!

“Úi giời, tin sốc! Ý là Tề Viện trước kia đã bắt nạt diễn viên đóng thế rồi à?”

“Không hổ là tiểu thư nhà họ Tề, kiêu căng ngang ngược, chẳng coi ai ra gì.”

“Tịch Ninh, trước đây không phải chị khen cô ta suốt à? Sao giờ lại chửi?”

Tịch Ninh đáp thẳng: “Tôi nghỉ rồi, cái công ty thối nát này ký hợp đồng bảo kê cho Tề Viện, bắt cả bọn tôi – đám blogger – cũng phải tâng bốc cô ta. Tôi ngứa mắt từ lâu rồi.”

“Choáng! Blogger nổi tiếng lại ghét Tề Viện đến thế. Vậy chẳng phải trước kia tâng bốc cô ta đều do bị ép cả sao?”

“Các blogger khác, nếu các người cũng bị đe dọa thì nháy mắt cái đi.”

Khi Tề Viện đeo khẩu trang tới phòng livestream Mộng Vũ, Thư My lại nhận được hai cuộc điện thoại. Vẻ mặt cau có quay lại, khiến Tề Viện càng thêm bực bội, hỏi thẳng: “Có chuyện gì?”

Thư My do dự: “Hai bộ phim với hợp đồng đại diện, đã chốt cho Ôn Sơ rồi.”

“Cái gì?!” Tề Viện không tin nổi: “Không phải nói vẫn đang cân nhắc sao? Hai bộ phim còn chẳng cần thử vai, trực tiếp chọn cô ta luôn à?”

Thư My siết chặt điện thoại: “Là do Tinh Diệu nhúng tay.”

Tề Viện choáng váng, Thư My đành cất điện thoại, đỡ cô ta, khẽ nói: “Nhanh lên, vào phòng livestream trước đã.”

Tề Viện tức giận, cầm máy gửi tin cho bố, kể lại sự tình.

Bố Tề cau mày đáp: [Các con rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?]

Tề Viện hỏi: [Ông nội con đâu bố, bao giờ về ạ?]

Bố Tề: [Còn một tuần nữa.]

Tề Viện phẫn nộ bấm tắt máy, chỉ còn cách vào phòng livestream. MC của Mộng Vũ là người thuộc Tinh Hà, Hạ Sinh đích thân ra lệnh phải làm buổi phỏng vấn thật chỉnh chu. Thư My dặn Tề Viện giữ cảm xúc, vì vậy lúc cô ta bước vào, mắt sưng đỏ, gương mặt bầm tím, cả người tiều tụy.

Fan cô ta thương xót tột cùng.

Bắn *barrage liên tục:
*Trong ngôn ngữ mạng, “barrage” (hay một đống) dùng để chỉ một loạt các tin nhắn, bình luận, câu hỏi, hoặc lời phàn nàn dồn dập, liên tiếp hướng đến một đối tượng nào đó một cách nhanh chóng.

“Ôm ôm Viện Viện, chị chịu ấm ức rồi.”

“Viện Viện, nhớ phải nói rõ nhé.”

Tề Viện liền lên tiếng, nói rằng Ôn Sơ dùng thủ đoạn hèn hạ cướp vai của mình. Cô ta thật sự thích vai diễn ấy nên mới nảy sinh tranh cãi, nhưng nhớ đến hoàn cảnh khó khăn của Ôn Sơ, định cho cô ta chút tiền coi như dàn xếp. Nào ngờ Ôn Sơ không nhận, còn mắng lại, kích động cô ta bằng lời lẽ cay độc. Khi ấy đang nóng giận, cô ta lỡ tay tát một cái, nhưng Ôn Sơ cũng đánh trả, coi như hòa.

Lời ấy vừa dứt, cộng thêm gương mặt sưng đỏ, đa số khán giả đều tin.

Đúng lúc đó, video đầy đủ được tung ra. Người quay không chỉ chộp được hai đoạn, mà còn quay lén toàn bộ quá trình, kể cả cuộc đối thoại.

Trong đối thoại, hoàn toàn trái ngược lời Tề Viện nói. Ngược lại, cô ta mới là người đe dọa Ôn Sơ, bắt Ôn Sơ rời khỏi giới giải trí, muốn chặn đường, phong sát cô. Từng câu chữ đều chứng minh là một ngôi sao lớn đang chèn ép một diễn viên mới vào nghề.

Barrage trong livestream thoáng chốc im bặt.

Vài giây sau, vô số khán giả qua đường cùng đám antifan không biết từ đâu kéo vào, tràn màn hình:

“Tề Viện, cô đang đảo ngược trắng đen đấy à?”

“Người ta là diễn viên đàng hoàng, sao phải rời khỏi giới giải trí? Tôi thấy cô mới là người nên biến mất đó!”

“May quá có video đầy đủ, không thì bị dắt mũi rồi.”

“Tề Viện, có dám thừa nhận trước kia cô vẫn luôn bắt nạt Ôn Sơ không? Có dám không!”

“Đúng là lòng dạ rắn rết, nhà họ Tề giỏi thật, giỏi bắt nạt người!”

Lúc này chẳng ai còn thương xót vết thương trên mặt Tề Viện nữa, tất cả đều chất vấn.

Tề Viện không tin nổi, quay đầu nhìn Thư My. Thư My mặt đầy tuyệt vọng. Rõ ràng cô ta đã bảo người liên lạc với trợ lý nhỏ kia, còn nghe nói trợ lý ấy chỉ quay được một chút, đâu có nhiều. Vậy đoạn video trọn vẹn này từ đâu mà ra?

Trợ lý nhỏ kia…

Lòng dạ thật quá độc ác!

Bình Luận (0)
Comment