Diễn Thế – Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 52

Trong ánh sáng mờ mờ, Ôn Sơ nhìn khuôn mặt anh, tuấn tú, rõ nét. Những ngày này dường như anh cũng đã khác với trước. Lúc mới quen, anh tùy hứng, mang theo vẻ ung dung của con cháu nhà quyền thế, cười mắng người khác, đôi khi lại pha chút bông đùa, ngạo nghễ.

Nhưng bây giờ, anh hiếm khi như thế nữa.

Là vì áy náy? Hay là do trong lòng anh cũng đang giằng co? Ôn Sơ không biết, cô chỉ biết rằng lúc biết được sự thật, bản thân cô từng hoài nghi chính mình, cũng hoài nghi tình cảm của anh suốt bốn năm ấy. Tất cả những gì cô tin tưởng, tôn thờ, dựa vào… đều bị phá vỡ.

Vậy nên, cho dù giờ phút này anh đã nói nhiều đến thế, cho dù cô vẫn luyến lưu hơi ấm của anh, thì cô cũng không thể ngay lập tức tha thứ. Cô nghĩ, mình cần thời gian. Cần thời gian để thoát ra khỏi vòng xoáy này, rời khỏi tình thế này, nhìn rõ nội tâm và nhìn lại chính mình.

Đầu ngón tay anh khẽ lau giọt nước nơi khóe mắt cô: “Đừng khóc, anh thật sự biết sai rồi.”

Ôn Sơ gạt tay anh ra: “Anh biết là được rồi.”

“Biết rồi thì tôi cũng không tha thứ cho anh.”

“Anh sẽ chờ em tha thứ, cầu xin em tha thứ.”

Ôn Sơ mím môi.

Cố Trình lại cúi xuống, hôn lên giữa chân mày cô. Đúng lúc đó, chuông báo thức trong điện thoại reo lên, nhắc cô đã đến giờ đi ngủ. Ôn Sơ dụi mắt, nói: “Tôi muốn ngủ, anh về đi.”

“Đêm nay để anh ở lại với em. Trời sáng anh sẽ đi.” Anh khẽ giọng nói.

Ôn Sơ nhìn anh vài giây, không trả lời, rồi trực tiếp nằm xuống. Dù sao thì anh ở đây cũng chẳng được bao lâu, sớm muộn gì cũng phải rời đi. Hoặc là bị ông cụ Cố ép trở về, hoặc là khi cổ phiếu Cố thị rơi xuống đáy, anh – là người của Cố gia – cũng không thể hoàn toàn bỏ mặc.

Cố Trình thấy cô nằm xuống, bèn đưa tay tắt đèn đầu giường, nằm xuống cạnh, ôm lấy eo cô. Ôn Sơ gối mặt lên gối, nhắm mắt lại. Cô biết rõ trong lòng mình có một cái gai, mãi mãi không thể nhổ ra. Trước kia, điều cô thích nhất chính là cuộn mình trong vòng tay anh.

Căn phòng dần yên tĩnh.

Ôn Sơ vốn dĩ mơ màng sắp ngủ, nhưng bụng lại âm ỉ khó chịu. Cô khẽ đặt tay lên bụng, ngón tay vô tình chạm phải cánh tay anh, theo phản xạ liền rụt lại.

Cố Trình rất nhạy bén, anh chống người dậy, liếc đồng hồ trên tủ đầu giường: “Hôm nay ngày hai mốt, đúng kỳ của em.”

Anh khẽ vuốt tóc cô, có chút vã mồ hôi: “Đau đúng không?”

Ôn Sơ không giấu được nữa, gật đầu.

Cố Trình vén chăn xuống giường: “Anh bế em đi thay, rồi pha cho em một cốc nước nóng.”

Ôn Sơ ngồi dậy, sắc mặt hơi nhợt nhạt, tóc rũ xuống: “Tôi tự đi được.”

“Dưới đất lạnh, mà dép em cũng không ở đây.” Anh liếc qua, thấy dép để ngoài cửa phòng. Ôn Sơ đẩy anh: “Anh đi lấy giúp tôi.”

“Ừ.” Anh đáp, rồi ra ngoài lấy dép.

Ôn Sơ xỏ dép, bước vào phòng tắm.

Cố Trình mở hộp thuốc, lấy ra thuốc giảm đau, đồng thời gọi điện xuống nhà bếp. Sau đó anh quay lại bên cô. Ôn Sơ thay xong, ngồi bên giường. Anh đưa cho cô cốc nước nóng.

Ôn Sơ nâng cốc, nhấp từng ngụm nhỏ. Cố Trình vén tóc cô: “Cần uống thuốc không?”

Ôn Sơ lắc đầu: “Không đau đến mức ấy.”

“Vậy nghỉ ngơi chút đi.”

Trong ánh sáng mờ, Ôn Sơ gật đầu. Uống xong nước, lưng cô đổ mồ hôi, cảm giác cũng dễ chịu hơn. Đúng lúc này, chuông cửa vang lên. Cố Trình đi mở, một phút sau quay lại với một thố canh trong tay. Anh mặc sơ mi trắng và quần dài đơn giản, tay áo xắn lên. Anh ngồi bên giường, mở nắp, bên trong là canh sườn nấu nấm dương chi.

Đúng món canh Ôn Sơ thích nhất, lại đặc biệt hợp cho những ngày thế này.

Cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc.

Cố Trình ngồi bên cạnh, múc một thìa, thổi nguội rồi đưa tới môi cô.

Ôn Sơ nhìn chén canh, hỏi: “Khách sạn có món này à?”

Anh mỉm cười: “Em đoán xem.”

Ôn Sơ hé môi, uống một ngụm, vị ngọt thanh trượt xuống cổ họng, cả người đều ấm lên: “Khách sạn chắc chắn không có… mấy đầu bếp ở đây chỉ thích nấu súp kem…”

Cố Trình rũ mắt cười, lại mớm thêm cho cô mấy thìa.

Ôn Sơ đưa tay định tự cầm, anh ngăn lại: “Nóng, để anh đút cho.”

Ôn Sơ buông tay, chỉ đành để mặc anh.

Anh khẽ nói: “Nếu sau này anh về nước, em phải nhớ đúng giờ xuống nhà hàng ăn cơm. Nếu muốn ăn gì, gọi điện xuống bếp, họ sẽ làm cho em.”

Ôn Sơ nhìn chằm chằm anh, hỏi điều nghi ngờ trong lòng: “Vậy là dì đã tới rồi đúng không?”

Cố Trình lại múc một thìa, đáp khẽ: “Ừ, tới rồi.”

Ôn Sơ mím môi: “Dì tới khi nào?”

“Ngày thứ hai sau khi anh đến.”

“Vậy sao anh không nói với tôi?”

“Anh sợ em không muốn gặp dì.” Cố Trình nói, “Dì cũng lo cho em, sợ em ăn uống không tốt.”

Ôn Sơ im lặng.

Cô và dì giúp việc vẫn luôn rất thân thiết. Chỉ là khi họ chia tay, cô coi dì thuộc phe Cố Trình, từ đó mà sinh ra oán giận, đến cả với dì cũng mang theo sự xa cách.

Cô hỏi: “Dì đang ở đâu?”

“Ở tầng tám.”

Ôn Sơ gật đầu, không hỏi thêm. Cô uống chút canh, cơ thể ấm lên, liền thấy buồn ngủ. Cố Trình đem bát canh ra ngoài, gọi người lên dọn.

Ôn Sơ xuống giường rửa mặt, rồi lại quay về nằm ngủ.

Cố Trình trở vào, cầm khăn nóng nhẹ nhàng lau mồ hôi trên cổ cho cô. Ôn Sơ thấy dễ chịu, không còn dính nhớp. Cô mơ màng, cảm giác ánh đèn đã tắt hẳn.

Cố Trình nằm xuống, vòng tay ôm eo cô.

Không gian tĩnh lặng.

Ngay trước khi thiếp đi, trong mơ hồ, cô nghe giọng anh trầm thấp: “Có phải… em thật sự sẽ không bao giờ muốn kết hôn với anh không?”

Anh thì thầm, giọng vừa xa vừa gần.

Ôn Sơ không đáp.

Sáng hôm sau, Ôn Sơ gặp dì giúp việc ở phòng ăn. Dì hiền hậu, bê một cốc sữa đến cho cô. Ôn Sơ khẽ nắm tay bà, hỏi: “Dì dạo này vẫn khỏe chứ ạ?”

Dì cười: “Khỏe, nhìn thấy cháu là vui rồi.”

Ôn Sơ cũng mỉm cười dịu dàng.

Dì giúp việc liếc nhìn Ôn Sơ rồi lại nhìn Cố Trình, trong lòng chỉ mong họ có thể quay lại với nhau. Thực ra, bà cũng đã lâu chưa về Kim Vực. Từ ngày Ôn Sơ rời đi, cậu chủ không còn cần đến bà nữa.

Sau đó bà trở về nhà cũ, nhưng ở đó ông cụ Cố bận đủ việc, quan trọng là ông vẫn luôn có định kiến với Ôn Sơ. Bà từng lên tiếng bênh vực, liền bị ông cụ mắng là bị mua chuộc, bắt ở lại biệt thự cũ dọn dẹp, chăm sóc cây cảnh.

Bà nghĩ cả đời này của mình chắc chỉ thế mà thôi.

Trước khi đi nước ngoài, Cố Trình đã liên lạc với bà, nói rằng Ôn Sơ sẽ ở lại Pháp một thời gian, ăn uống không quen, dạ dày lại yếu, sợ cô nhớ món ăn trong nước. Anh hỏi bà có đồng ý sang đó không.

Ở biệt thự cũ, bà cũng chẳng có việc gì, lại thường xuyên phải hứng chịu ánh mắt lạnh nhạt của ông cụ, chi bằng đi cùng cậu chủ ra nước ngoài, nhân tiện chăm sóc Ôn Sơ.

Thực ra bà cũng muốn…

Bà chỉ mong làm chút gì đó khiến Ôn Sơ vui, để Cố Trình có thêm hy vọng. Nhưng bà lại sợ Ôn Sơ không muốn gặp mình, nên mấy hôm nay sang đây, bà vẫn không dám xuất hiện.

Bây giờ nhìn thấy hai người có tiến triển, trong lòng bà thật sự mừng rỡ. Ôn Sơ đúng là một cô gái hiền lành, cô xứng đáng.

“Sau này em muốn ăn gì thì cứ bảo dì.” Cố Trình đưa dĩa cho Ôn Sơ. 

Cô kéo tay dì giúp việc ngồi xuống, trò chuyện cùng bà.

Dì cười nhìn cô: “Gầy đi rồi.”

Ôn Sơ vừa ăn mì xào vừa nói: “Cháu đang giảm mỡ, tăng cơ, nên nhìn có vẻ gầy hơn, thực ra cân nặng không đổi.”

Dì gật đầu cười: “Ừ, đúng thế, đường nét người cũng thanh thoát hơn.”

Chúc Như và Tiểu Chỉ liếc mắt với nhau, vừa cắn dĩa vừa trao đổi ánh nhìn.

Hiểu rồi.

Ngay cả dì giúp việc cũng đưa sang đây, chẳng trách đồ ăn ngon thế. Về sau có phúc ăn rồi.

Ăn sáng xong, cả đoàn đi đến phim trường.

Quay tiếp.

Mấy ngày sau, Cố Trình vẫn ở bên Ôn Sơ tại đoàn phim. Mọi người cũng quen dần với sự có mặt của anh. Đạo diễn Lâm và nhà sản xuất rảnh lúc nào là tìm anh trò chuyện, đưa thuốc lá, còn mời ăn một bữa. Không ngờ lại có thêm một khoản đầu tư mười lăm triệu, đủ chi phí cho giai đoạn quảng bá bộ phim.

Nhà sản xuất vui mừng quá, lúc uống rượu còn định nịnh nọt: “Trong phim nam nữ chính không có tình cảm gì, Cố thiếu có thể yên tâm…”

Lời còn chưa dứt đã bị đạo diễn Lâm kịp thời ngăn lại. Nhà sản xuất lắp bắp tỉnh rượu, nhận ra mình suýt lỡ lời.

Cố Trình đặt ly xuống, hiểu rõ ông ta muốn nói gì, bèn thản nhiên: “Có tình cảm hay không cũng không quan trọng… chỉ cần cảnh thân mật bớt đi là được.”

Nhà sản xuất vội gật đầu như giã tỏi.

Đạo diễn Lâm cười đỡ lời: “Phim không có cảnh thân mật, nhưng tình cảm thì không thể thiếu. Dù số lượng cảnh không nhiều, nhưng phải đủ cảm xúc.”

Cố Trình liếc ông một cái: “Được.”

Sau buổi tiệc rượu, anh quay về khách sạn.

Tìm Ôn Sơ, thấy cô đang ngồi học thoại. Mở cửa, anh cúi mắt nhìn cô, hơi thở phảng phất mùi rượu.

Anh đưa tay khẽ kẹp mũi cô: “Hứa với anh, bớt đóng cảnh tình cảm được không.”

Ôn Sơ ngẩng mắt, nhìn thẳng vào anh: “Không được. Tôi là diễn viên, điều đó là không thể tránh khỏi.”

Môi Cố Trình mím chặt.

Ôn Sơ hơi nheo mắt: “Anh không vui à?”

Anh lặng đi vài giây, rồi lắc đầu: “Chỉ là ghen thôi.”

Ôn Sơ nhìn anh mấy giây, xoay người vào trong.

Anh theo vào, vươn tay ôm chặt eo cô, vùi mặt vào cổ: “Cho anh ôm một cái.”

Ôn Sơ lẩm bẩm: “Cả người toàn mùi rượu.”

“Đợi lát nữa anh sẽ đi tắm.”

Ôn Sơ không đáp.

Vài phút sau, Cố Trình lên lầu tắm rửa, Ôn Sơ trở về phòng ngủ chính tiếp tục học thoại. Một tiếng sau, Cố Trình tắm xong trở lại ngồi cùng cô.

Ba giờ sáng ở Pháp.

Là chín giờ sáng ở Trung Quốc.

Thị trường chứng khoán mở cửa, cổ phiếu nhà họ Cố tiếp tục lao dốc. Nó không phải rơi mạnh một lúc, mà chậm rãi, cứa từng nhát như dao cắt vào da thịt.

Chỉ là khi đã rớt đến mức nào đó, nhìn vào quả thật khó coi.

Ôn Sơ còn đang ngủ.

Điện thoại Cố Trình vang lên, anh trở mình nhìn thoáng qua, sợ đánh thức cô, liền cầm máy đi ra khỏi phòng.

Đầu dây bên kia.

Thư ký Lý hỏi: “Cố thiếu, bao giờ thì anh về về?”

Cố Trình ngồi xuống ghế sofa: “Sao vậy?”

Thư ký Lý vừa định nói thì ngay sau đó điện thoại bị người nào đó giật phắt đi, giọng Ông cụ Cố vang lên sang sảng: “Còn không mau cút về đây?”

Cố Trình nhướng mày: “Chào buổi sáng, ông ạ.”

“Chào cái gì mà chào, cậu đúng là không muốn Cố thị nữa rồi.”

“Rớt đến mức này, tâm trạng cậu thế nào?”

Nghe vậy, Cố Trình mở laptop, liếc một cái: “Cũng ổn, tâm trạng cháu giờ đang rất tốt.”

Ông cụ Cố tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Cậu mau về đây cứu lấy Cố thị, tôi biết cậu có cách.”

Cố Trình điềm đạm: “Bên cạnh ông có bao nhiêu người tài, một đứa như cháu đâu thiếu.”

“Tôi nói cậu phải cút về đây!” Ông cụ Cố gằn giọng, “Đừng quên, dẫu thế nào thì cậu cũng mang họ Cố.”

Cố Trình: “Cháu có thể không mang họ này nữa.”

Ông cụ Cố: “…”

Thư ký Lý vội hỏi: “Lão gia, ông sao vậy?”

Cố Trình khựng lại, hỏi: “Lý Thiên, ông ấy…”

Lý Thiên bị Ông cụ Cố đẩy ra, nhìn rõ thần sắc ông, sững vài giây, rồi áp tay lên điện thoại, nói nhỏ: “Hình như ông cụ khóc rồi.”

“Gì cơ?” Cố Trình ngẩn ra, nhướng mày: “Thật à?”

“Tôi nhìn thêm lần nữa.”

Lý Thiên cầm điện thoại bước theo. Ông cụ Cố sập cửa “rầm” một cái. Lý Thiên chẳng thấy gì, chỉ đáp: “Không thấy rõ, chưa chắc chắn.”

Cố Trình nghĩ, với tính cách của ông, điều đó là không thể.

Anh thu lại suy nghĩ, nói: “Đợi thêm hai ngày nữa… tôi sẽ về.”

Lý Thiên nhìn đồng hồ: “Không phải anh nói là hôm nay sao?”

Cố Trình liếc cửa phòng ngủ chính, tim nhói lên: “Đợi đi, tôi muốn ở bên cô ấy thêm hai ngày nữa.”

Lý Thiên: “… Được.”

Cố Trình đặt điện thoại xuống, cánh tay chống lên đầu gối.

Một năm trời.

Cô có thật sự tha thứ cho anh không? Chỉ vì trong lòng còn chưa chắc chắn, nên hết ngày này qua ngày khác anh vẫn chần chừ, chẳng muốn rời đi.

Ông cụ Cố tức tối xuống lầu, sắc mặt uy nghiêm, không hề để lộ chút dấu hiệu đã rơi lệ, chỉ còn vẻ giận dữ bất an.

Người giúp việc đưa Tề Viện vào.

Tề Viện cùng Ông cụ Tề vội vã tới. Vừa thấy Ông cụ Cố, Tề Viện nước mắt giàn giụa, giống như trước đây, dậm chân gọi: “Ông nội Cố!”

Ông cụ Tề thở dài: “Nó cũng hết cách rồi, đành đến tìm ông.”

Lúc này đầu Ông cụ Cố đau nhức, ông ngồi phịch xuống ghế gỗ đỏ. Ông cụ Tề đưa Tề Viện tiến lên. Ông cụ Cố tâm phiền ý loạn, đầu càng thêm nhức, xua tay: “A Viện, hôm nay ông nội Cố không lo cho cháu được rồi.”

Tề Viện khựng lại, ánh mắt như không tin nổi.

Ông cụ Tề hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ông cụ Cố xoa trán: “Tình hình Cố thị không ổn, chúng nó giấu giếm hết, cổ đông thì tôi lay mãi không chịu động, mấy lão trong hội đồng quản trị cũng vô dụng, Cố Trình lại chẳng chịu về nước.”

Ông cụ Tề kinh ngạc: “Nghiêm trọng đến thế sao?”

Ông cụ Cố tiếp tục xoa trán: “Xem ra Cố Trình thật sự đã si mê cô gái tên Ôn Sơ ấy rồi.”

Tề Viện nghiến răng, mắt nheo lại: “Cô ta chỉ giỏi giở thủ đoạn.”

Ông cụ Cố ngẩng đầu nhìn Tề Viện: “A Viện, dù cô ta có thủ đoạn, Cố Trình nó đâu có ngu, sao nó lại mắc câu? Là bởi nó thích, nó tình nguyện.”

Ông cụ Tề chau mày: “Nhưng trước đây A Trình đối xử với A Viện rất tốt, chẳng lẽ người nó nên thích không phải là A Viện sao?”

Ông cụ Cố nhận lấy chén trà mát mà người giúp việc đưa, uống một ngụm, vị đắng lan khắp đầu lưỡi, giờ ngay cả trà mát ông cũng chẳng nuốt nổi. Ông thở dài: “Ông cụ Tề à, ông cũng chưa nhìn rõ tình thế sao? Trước đây tôi không muốn nói. Giờ thì tôi đã nghĩ thông rồi. A Viện với thằng Phương Di bên nhau bao năm, nếu Cố Trình thực sự thích đến mức chẳng thể thiếu, thì nó để mặc hai đứa dây dưa bao năm vâỵ được sao? Hai đứa nó đâu phải chưa từng chia tay, mới ba tháng đã từng đổ vỡ, khi ấy Cố Trình có vô số cơ hội, nhưng nó đã từng cố gắng chưa? Nó không hề cố gắng, thì làm gì gọi là yêu.”

Ông cụ Tề sững người.

Sắc mặt Tề Viện trắng bệch.

Ông cụ Cố: “Hôm nay tôi thật sự mệt rồi, hai người về trước đi.”

Tề Viện không cam lòng: “Ông nội Cố sẽ gật đầu cho cô ta bước vào Cố gia sao?”

Ông cụ Cố khoát tay: “Chuyện đó thì không.”

Bình Luận (0)
Comment