Diễn Thế – Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 53

Cố Trình trở về phòng ngủ, trong phòng thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ. Ôn Sơ vẫn đang say giấc, cô thích gối nghiêng trên gối, mái tóc buông xõa. Cố Trình ngồi xuống cạnh giường, lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô.

Trong phòng bật lò sưởi, nửa đêm Ôn Sơ ra mồ hôi, đầu mũi đọng giọt nước long lanh. Anh khẽ dùng ngón tay lướt qua chóp mũi cô, chỉnh lại điều hòa.

Sau đó, anh ngồi bên giường, lặng lẽ bầu bạn cùng cô.

Hơn một tiếng sau, Ôn Sơ theo đồng hồ sinh học tỉnh dậy. Vừa mở mắt, cô liền thấy anh tựa vào đầu giường, tay đặt trên chăn cô, cũng đang ngủ.

Ôn Sơ ngắm đường nét quai hàm của anh, rồi khẽ chống người ngồi dậy.

Đúng lúc đó Cố Trình tỉnh, ánh mắt chậm rãi cúi xuống, chạm phải ánh nhìn của cô. Thấy cô muốn ngồi dậy, anh kéo chăn giúp, khẽ hỏi: “Còn đau bụng không?”

Ôn Sơ ngồi hẳn dậy: “Không đau nữa rồi.”

Cô vuốt lại mái tóc, liếc nhìn anh rồi hỏi: “Sao anh lại ngồi đây?”

Cố Trình đáp: “Anh dậy nghe điện thoại.”

Anh vòng tay ôm cô xuống giường, dặn: “Đi dép vào.”

Ôn Sơ khẽ “ừ” một tiếng, xỏ dép, váy ngủ buông rơi. Đúng lúc ấy chuông báo thức điện thoại cô vang lên, cô cầm lên tắt đi, trên màn hình còn hai tin nhắn.

Là của Tịch Ninh.

Tịch Ninh viết: Tình hình bên Cố thị hình như hơi nghiêm trọng.

Tin nhắn tiếp theo: Giờ giá cổ phiếu rớt rồi, sếp tớ nói thị trường vốn đang định giá lại Cố thị. Cố Trình còn ở chỗ cậu không?

Động tác tay Ôn Sơ hơi khựng lại.

Cô khẽ liếc nhìn Cố Trình.

Anh cũng vừa đứng dậy, mắt nhìn xuống điện thoại, tin nhắn gửi đến liên tục. 

Ôn Sơ nhận ra người nhắn cho anh chính là mẹ anh, cô nhớ rõ hình đại diện ấy.

Cảm giác được ánh mắt của Ôn Sơ, Cố Trình ngẩng lên, tầm mắt hai người giao nhau. Anh khẽ hỏi: “Muốn ăn gì cho bữa sáng? Giờ vẫn còn kịp, anh bảo dì làm.”

Ôn Sơ im lặng vài giây rồi nói: “Gì cũng được.”

Nói xong, cô đi vào phòng tắm rửa mặt, thay đồ.

Cố Trình gọi với theo: “Anh lên lầu, lát nữa xuống đón em.”

“Vâng.”

Đứng trước gương, Ôn Sơ biết rõ, một năm dài sắp bắt đầu. Chờ đến khi Cố Trình lên máy bay, chính là lúc cô bước vào thời gian rèn luyện của mình.

Cố thị…

Dù có tàn nhẫn đến mấy, anh cũng không thể mặc kệ. Đó là mạch máu ba đời của nhà họ Cố.

Mà anh, vốn dĩ không phải kẻ vô tình.

Sau khi rửa mặt xong, Chúc Như còn đang bận xử lý công việc của Khải Mộng, chưa xuống. Tiểu Chỉ đi lấy đồ ở tiệm giặt khô cũng chưa về. Ôn Sơ mặc bộ quần áo công sở gọn gàng, khoác áo lông vũ ra ngoài. Anh cũng đã chỉnh tề, khoác áo măng tô đen, tựa vào tường chờ cô. Thấy cô bước ra, anh đưa tay nắm lấy.

Cô đi theo nhịp anh, cùng xuống lầu ăn sáng.

Hai ngày tiếp theo, anh vẫn chăm chút cô như thường. Ôn Sơ cũng không hỏi đến chuyện Cố thị. Chúc Như và Tiểu Chỉ đều xem tin tức, Chúc Như còn ra hiệu mấy lần.

Ôn Sơ đều giả vờ không thấy.

Ngày thứ ba, phân đoạn của cô rất nặng. Buộc dây treo người từ cửa sổ sau, từng người một đưa con tin thoát ra ngoài, trong lúc đó vai bị thương bởi đạn bắn.

Máu chảy mãi không ngừng.

Đúng lúc gió lạnh cắt da, nên động tác này vô cùng khó khăn.

Hơn nữa cô còn đang trong kỳ.

Cố Trình nhìn cô gắng gượng, đôi môi mím chặt, gọi Chúc Như lại.

Chúc Như bước đến, khẽ gọi: “Cố thiếu.”

Anh gửi cho cô một email, nói: “Bảo hiểm tôi mua cho cô ấy, nhớ giữ kỹ.”

Chúc Như sững người, gật đầu: “Được.”

Quả là chu đáo, chuyện gì cũng nghĩ trước.

Cố Trình lại gọi Tiểu Chỉ. Thời gian này Tiểu Chỉ đã chẳng còn phản đối anh nữa, vội vàng chạy đến.

Cố Trình dặn: “Phiền cô có thời gian thì báo lại tình hình của cô ấy cho tôi. Vài chữ thôi cũng được, tốt hay không tốt đều cần.”

Tiểu Chỉ gật mạnh: “Không thành vấn đề.”

Cố Trình nói: “Cảm ơn, tôi sẽ trả lương cho cô.”

Tiểu Chỉ vội xua tay, rồi lại buông xuống, ngượng ngập cười. Có tiền sao phải từ chối. Dù Cố thị trông như đang gặp rắc rối lớn, nhưng lương này Cố tổng chắc chắn vẫn trả nổi.

Quay trên không, tiêu hao thể lực ghê gớm.

Đến chạng vạng, Ôn Sơ được hạ xuống, cả người rã rời, ngồi trên tấm đệm mềm mãi không gượng dậy được.

Cô đưa tay xin nước.

Một bàn tay đưa đến, cổ tay đeo đồng hồ, Ôn Sơ nhận ra đó là của Cố Trình. Cô đón lấy, uống một ngụm, ngẩng đầu, thấy anh đứng ngược sáng, nhìn cô mấy giây.

Anh mỉm cười, cúi người hôn lên giữa chân mày cô, khẽ nói: “Tám giờ anh bay.”

Ôn Sơ cầm cốc nước, khựng lại.

Cô nói: “Ừ, chú ý an toàn.”

Cố Trình xoa mái tóc cô: “Một năm sau gặp lại.”

Ôn Sơ lặng lẽ nhìn anh.

“Ừ.”

Anh đứng thẳng, lại nhìn cô thêm vài giây rồi xoay người đi về phía chiếc Mercedes. Ôn Sơ vẫn ngồi trên tấm đệm, không động đậy, trong đầu vang lên nụ cười vừa rồi của anh.

Thực ra bốn năm trước, lần đầu gặp anh.

Anh cũng cười như vậy, chìa tay mời cô khiêu vũ.

Tiểu Chỉ và Chúc Như chạy lại, ngồi cạnh cô. Xung quanh là từng tốp nhân viên, bóng người nhạt nhòa. Cố Trình đã lên xe, chiếc Mercedes đen lăn bánh rời đi.

Tiểu Chỉ đỡ Ôn Sơ dậy, hỏi nhỏ: “Cố thiếu sẽ còn trở lại chứ?”

Ôn Sơ duỗi giãn cơ thể: “Không biết nữa.”

Chúc Như nhìn tờ bảo hiểm, thấy Cố Trình mua cho Ôn Sơ gói toàn diện, thậm chí còn mua cho cả bố mẹ cô, lập quỹ riêng cho họ. Tất cả những thứ này, đều phải để Ôn Sơ biết.

Cô đưa cho Ôn Sơ.

Ôn Sơ mở ra xem, hơi sững người.

Chúc Như nói: “Cậu ấy đối xử với em thật sự rất tốt.”

Ôn Sơ im lặng.

Vài giây sau, cô nhìn về phía chiếc xe của Cố Trình vừa rời đi, khẽ nói: “Anh ấy quả thật rất tốt, chỉ là…”

Chỉ là gì.

Cô không nói tiếp. Đợi đến lúc mình kiếm được tiền, có đủ năng lực, cô cũng sẽ có thể báo đáp lại anh. Chỉ là, tình cảm… cần thời gian.

Sau khi Cố Trình rời đi, Ôn Sơ liền toàn tâm toàn ý chú tâm vào việc quay phim. Những cảnh tình cảm với Hàn Phi cũng bắt đầu được đẩy lên, nhưng vốn dĩ vẫn mang cảm giác cùng nhau chiến đấu, che chở lẫn nhau. Đêm khuya, hai người ôm lấy con tin trốn trong góc tối, ánh mắt chạm nhau trong ánh sáng mờ ảo, cho dù là cảnh tình cảm thì cũng chẳng có bao nhiêu. Đó cũng là một cách biểu đạt.

Ba ngày sau.

Ôn Sơ nhìn thấy tờ tin tức thủ đô. Ông cụ Cố ra sân bay đón Cố Trình, hai ông cháu cùng ngồi vào xe thương vụ để nói chuyện. Vài phút sau, ông cụ Cố chống gậy giận dữ bỏ đi. Cửa xe còn khép hờ, gương mặt đanh ngậm điếu thuốc của Cố Trình bị truyền thông chụp được.

Không lâu sau.

Lại có thêm một tin tức.

Ông cụ Cố tuyệt thực.

Tập đoàn Cố thị rối loạn, các cổ đông kéo đến biệt thự trên núi gặp Cố Trình, cầu xin anh quay lại nhận chức tổng giám đốc.

Nửa tháng sau.

Cổ phần Cố thị ổn định trở lại.

Những việc này đều là Tịch Ninh gửi cho Ôn Sơ, cô hầu như chỉ xem qua rồi quên, chẳng mấy bận tâm. Đúng vào lúc thu sang, 《Hoa Kiều》 chính thức đóng máy.

Cùng lúc đó.

Tin tức thật sự truyền đến—Tề Viện bị phong sát hoàn toàn, toàn bộ quảng cáo ở quảng trường đã bị gỡ xuống, các hoạt động thương mại bị phân chia cho người khác.

Tinh Hà cho ra mắt một diễn viên mới, bộ phim đầu tay chính là nữ chính, cũng là kịch bản vốn thuộc về Tề Viện.

Tài khoản mạng xã hội của Tề Viện, chỉ sau một đêm đã bị phủ đen.

Anti-fan mắng chửi khắp nơi.

Người hâm mộ của cô ta hoang mang bất lực, nhưng không tìm được tung tích.

Tin tức nói rằng cô ta đã trở về làm tiểu thư nhà họ Tề, xuống quê dưỡng bệnh. Nhưng rốt cuộc có đi thật hay không, chẳng ai rõ.

Ôn Sơ cũng không còn thời gian để để ý.

Bộ phim 《Phong Nguyệt Vãn》 của cô vào thời điểm này lên sóng, vừa chiếu đã bùng nổ, chỉ khoảng sáu tập, tên Ôn Sơ đã leo hot search vô số lần.

—Cảnh cô cưỡi ngựa rời thành đi đón Thái tử, xông lên nghênh kiếm chỉ bằng một lưỡi đoản đao.

—Cảnh cô xuống ngựa vào dịch quán, xốc Thái tử lên lưng ngựa, chọn đường tắt quay về hoàng thành.

—Cảnh cô quỳ trên đất, đỡ Thái tử uống nước, khích lệ anh gắng gượng đứng dậy.

Hàng loạt video đều đang khắc họa sự kiên cường, thông minh và dũng cảm của “Minh Nguyệt Uyển Nhi”, tựa như chính bản thân Ôn Sơ từng là diễn viên đóng thế, nay nhất định phải bước ra trước màn ảnh để chứng minh chính mình.

Không ít khán giả nhận xét: “Đã rất lâu rồi mới có một nữ chính lợi hại như thế này.”

“Phải nói là đã rất lâu rồi mới có một nữ chính mạnh mẽ đến vậy.”

“Nguyên tác không bị cải biên, thật đáng mừng, cũng không vì nữ diễn viên chưa nổi tiếng mà tăng đất diễn cho nam phụ, thật sự rất tốt.”

“Chỉ là không hiểu nổi, đến mức này rồi mà Thái tử còn có thể phản bội nàng, muốn nàng chết.” 

“Yêu càng đậm, hận càng sâu.”

“Có khi nào vì Thái tử dẫu có đoạt lại ngai vàng, cũng không thể cưới nữ chính? Nhưng nàng lại là thanh mai trúc mã, hơn nữa lần này lập công lao to lớn, cha lại là thừa tướng. Thái tử hiểu rõ, khi đăng cơ ắt cần thừa tướng ủng hộ, mà nữ chính chính là cái gai ở giữa. Dùng xong rồi, nhổ bỏ cho xong.” 

“…Thật nhẫn tâm đến thế sao.”

“Nguyên tác viết thế rồi… phim chắc cũng chẳng khác bao nhiêu.” 

“Đáng sợ, đáng sợ. Thế mới nói, đừng bao giờ tin lời đàn ông.”

Lượng fan của Ôn Sơ bùng nổ chỉ sau một đêm. Cô đến Lê Thành quay quảng cáo, vừa xuống máy bay liền có đông nghịt fan ra đón, vây kín cả lối đi.

Người xin chữ ký cũng rất nhiều.

Fan đưa sản phẩm cô đại diện cùng thiệp nhỏ về phía trước, chen chúc muốn được cô ký.

Cả đội ngũ của Ôn Sơ đều rất kinh ngạc, rồi lập tức nhìn nhau mỉm cười.

Nổi tiếng chính là như vậy.

Bởi thế, ai cũng muốn nổi tiếng.

Đây là lần đầu Ôn Sơ bị chặn, lần đầu có người xin chữ ký. Cô thấy đó là niềm vinh dự. Hơn nữa thời gian vẫn dư dả, cô liền đồng ý, ký vài tấm, đi đến đâu ký đến đó.

Cho đến lúc không thể nào ký thêm được nữa.

Sự chân thành của cô khiến người hâm mộ cảm động.

Trước cửa xe thương vụ, Ôn Sơ cúi đầu ký tên, chẳng kịp đội mũ hay đeo khẩu trang, tất cả dáng vẻ ấy đều bị ghi lại.

Có người giơ chữ ký lên quay video: “Thích Ôn Sơ.”

“Rất chân thành.”

“Xinh quá trời.”

“Yêu chết mất, thơm một cái nào.”

Có fan lớn tiếng hỏi: “Sơ Sơ, chị đóng phim với Khương Nhiên, anh ấy có tốt không?”

Ôn Sơ vừa ký vừa đáp: “Tốt.”

“Wa—”

“CP Sơ – Nhiên, để tôi gánh cho.”

Lên xe thương vụ, cửa xe vừa đóng lại, bàn tay Ôn Sơ khẽ run, Tiểu Chỉ vội vàng xoa xoa cánh tay cho cô.

Chúc Như nói: “Chỉ lần này thôi, lần sau thư giãn một chút, không cần ký quá nhiều đâu.” 

Ôn Sơ khẽ “Vâng.”

Điện thoại trong túi Tiểu Chỉ rung lên.

Cô ấy lấy ra liếc mắt một cái, rồi lập tức tránh ánh mắt Ôn Sơ, đi ra sau ghế mà trả lời.

Cố Trình: Hôm nay cô ấy ở đâu?

Tiểu Chỉ: Cố tổng, ở Lê Thành ạ.

Cố Trình: Được. Tối qua dạ dày cô ấy đau, hôm nay đỡ hơn chưa?

Tiểu Chỉ: Đỡ rồi, thuốc đó hiệu quả lắm.

Ôn Sơ quay đầu nhìn Tiểu Chỉ.

Tiểu Chỉ cuống quýt tắt điện thoại, cười híp mắt. Ôn Sơ thấy động tác ấy, không rõ cô âý đang làm gì, chỉ hỏi: “Có uống trà sữa không?”

Tiểu Chỉ mắt sáng rỡ: “Có ạ.”

Ôn Sơ cười, cầm điện thoại đặt đơn giao đến khách sạn.

Chúc Như quay đầu liếc Tiểu Chỉ một cái.

Tiểu Chỉ ngượng ngùng cười hì hì.

Chúc Như cũng lười nói thêm.

Nhưng cô biết từ Tịch Ninh, rằng quyết định của Ôn Sơ là một năm không gặp mặt. Thế nhưng Cố tổng lại mua chuộc Tiểu Chỉ, để cô ấy báo cáo tình hình của Ôn Sơ.

Đến khách sạn.

Vừa hay gặp Khương Nhiên, anh cười rồi bước về phía Ôn Sơ.

Ôn Sơ cũng mỉm cười đi cùng anh vào thang máy. Sau lưng có fan chụp hình, rồi lại đăng ngay lên siêu thoại CP Sơ – Nhiên.

Từ khi phim phát sóng đến nay.

Chỉ cần Ôn Sơ và Khương Nhiên xuất hiện cùng một chỗ, lập tức khiến fan hò hét ầm ĩ.

Lần đầu tiên Hàn Phi bấm thích bài của Ôn Sơ.

Lại gây náo động.

“Anh Hàn, ý gì đây? Trượt tay à?”

Hàn Phi: “Không, ảnh đẹp thì bấm thích, chẳng nhẽ không được?”

Fan của anh ta: “Hahaha, được. Được.”

Fan của Ôn Sơ: “Ơ… định tranh người với thầy Khương Nhiên đấy à?”

Fan của Hàn Phi: “Nếu thầy Khương Nhiên không để ý, thì tranh cũng được.”

Mọi người đều cười ầm.

Đúng lúc này.

Tổng giám đốc tập đoàn Cố thị bấm theo dõi Ôn Sơ.

Fan: ??

Chuyện gì đây?

??

 

Bình Luận (0)
Comment