Tập đoàn Cố thị hai tháng qua tuy biến động không ngừng, nhưng chỉ có giới đầu tư và cổ đông mới nắm rõ. Những cô gái mê mẩn thần tượng vốn chẳng mấy quan tâm đến chuyện này.
Với họ, điều duy nhất để ý chính là gương mặt.
Trước đó vài đoạn video có liên quan đến Cố thị, các cô nàng đó xem xong cũng chỉ mải mê ngắm khuôn mặt của Cố Trình. Dù có đẹp trai đến đâu, đổi sang chuyện khác là quên ngay. Nhưng nếu anh lại chủ động theo dõi diễn viên mình yêu thích, thì chuyện lại hoàn toàn khác.
Các fan của Ôn Sơ lập tức đi lục lại những video cũ, kinh ngạc phát hiện tổng giám đốc đương nhiệm của Cố thị hóa ra lại là một soái ca, thế là đồng loạt gào thét.
“Chuyện gì vậy? Ba chàng trai tranh nhau theo đuổi một cô gái à?”
“Đang yên đang lành tự nhiên theo dõi, làm bọn mình hết hồn.”
“Từ một Tinh Diệu cuồng si, đến một tổng giám đốc Cố thị.”
“…Tinh Diệu bây giờ là của Sơ Sơ rồi, đâu còn coi là cuồng si nữa.”
Tiếng hét vang dậy.
Nhưng khi Ôn Sơ nhìn thấy hai chữ “Cố thị”, cảm xúc lại rất lạnh nhạt. Cũng chẳng vì điều gì, chỉ là cô đang dần xây dựng lại cuộc sống riêng của mình. Vài tháng qua, đôi khi vẫn nhớ đến những ngày ở bên anh, nhưng nhanh chóng bị những cảm xúc khác lấn át. Sau này, số lần nhớ lại cũng thưa dần.
Cô dần nhận ra, sở dĩ bản thân không thể tha thứ, là bởi tình yêu anh dành cho cô luôn như bị bao phủ một lớp dối trá. Tình yêu như thế, làm sao có được sự trong trẻo?
Kể cả về sau anh đối xử tốt, cũng chỉ là vì áy náy, vì day dứt.
Anh nói anh yêu cô.
Vậy anh có thật sự hiểu tình yêu là gì không?
Còn cô thì hiểu.
Ít nhất cô đã từng dốc lòng yêu anh, tràn đầy trong tim trong mắt, đến mức chịu thiệt thòi đôi chút cũng chẳng sao.
“Cô gọi trà sữa à?” Giọng Khương Nhiên vang lên kéo Ôn Sơ về thực tại. Anh xách một túi trà sữa đi tới, cô liếc nhìn, mỉm cười hỏi: “Vừa mới giao đến đấy à?”
Khương Nhiên cười: “Ừ, mọi người đều uống rồi.”
Tiểu Chỉ ôm cốc trà sữa, hút rột rột.
Chúc Như thì không uống, cô đang giảm cân.
Trợ lý và quản lý của Khương Nhiên thì chẳng bận tâm, đàn ông vốn ít chú ý mấy chuyện này, cũng uống luôn. Trong túi còn hai cốc, Ôn Sơ đưa tay: “Tôi uống một cốc, cốc kia cho anh.”
Khương Nhiên khẽ cười: “Tôi đang giảm cân.”
Ôn Sơ nói: “Ít đường đó!”
“Được.” Khương Nhiên lấy ra một cốc, cắm ống hút, đưa cho cô. Thực ra Ôn Sơ vốn ít uống loại này, cô vẫn luôn kiểm soát lượng đường, nhưng thỉnh thoảng buông thả một chút cũng không sao.
Khương Nhiên cũng uống cốc của mình. Hai người đứng cạnh nhau, Chúc Như và Lưu Trúc Nam ở phía sau nhìn, trong lòng đều nghĩ, quả thật là trai tài gái sắc.
Còn Lưu Trúc Nam thì hiểu rõ hơn, khi biết Ôn Sơ đứng sau có Hoa Ảnh, lại nắm giữ cổ phần Tinh Diệu, Khương Nhiên đã khẽ thở dài. Có lẽ lần này, anh lại một lần nữa lỡ mất Ôn Sơ.
Hai đoàn không ở cùng tầng.
Ôn Sơ ở tầng mười sáu, Khương Nhiên ở tầng mười hai, mỗi người vào một thang máy.
Nhưng đoạn video hai người cùng vào khách sạn lại lên cả hot search.
Vừa về tới phòng, điện thoại Ôn Sơ reo, là tin nhắn Hàn Phi gửi tới.
Sau khi 《Hoa Kiều》 đóng máy, Ôn Sơ và Hàn Phi vẫn giữ liên lạc khá nhiều. Anh ta là người cởi mở, chủ động, thường xuyên bắt chuyện với cô.
Hàn Phi: Thấy hot search chưa, cô dám giấu tôi, cùng Khương Nhiên đi khách sạn à?
Ôn Sơ: Ừ đấy, ừ đấy.
Hàn Phi: Hahaha, cô giấu cũng chẳng khéo gì cả.
Ôn Sơ: Có gì đâu phải giấu, ai chẳng biết “Phong Nguyệt Vãn” cần tuyên truyền, chúng tôi phải xào CP thôi.
Hàn Phi: Khụ.
Hàn Phi: Đợi “Hoa Kiều” chiếu, chúng ta đi roadshow, cũng cần “xào lại” đấy.
Ôn Sơ: Bộ phim nghiêm túc như thế, anh bớt giỡn đi, Hàn soái.
Hàn Phi: Cô gọi tôi là Hàn soái, tức là đã công nhận tôi đẹp trai rồi?
Ôn Sơ: Chẳng phải mọi người đều gọi thế sao?
Hàn Phi: Thế so với tổng giám đốc Cố thị thì sao? Đẹp hơn anh ta chứ?
Ôn Sơ: Năm mươi năm mươi thôi.
Hàn Phi: Hahahahaha.
Ôn Sơ không đôi co nữa. Trang phục hóa trang phải chỉnh sửa, lát nữa còn có buổi phỏng vấn tuyên truyền, tối lại phải quay quảng cáo.
Ba chuyên viên trang điểm bước vào. Bây giờ họ nhận lương từ Ôn Sơ. Khi quyết định việc này, cô từng nhắn cho Cố Trình một tin.
Anh trả lời: “Ừ.”
Chỉ một chữ ngắn gọn, rồi cả hai không còn liên lạc gì thêm.
Trang điểm xong, Ôn Sơ xuống dưới, lên xe bảo mẫu, cùng đoàn người đi tới buổi phỏng vấn của Măng Nhuệ. Vào phòng nghỉ liền gặp ngay Khương Nhiên.
Anh đưa cô một viên kẹo: “Đáp lễ trà sữa cho cô.”
Ôn Sơ nhận lấy, cười: “Cảm ơn.”
Chẳng mấy chốc, buổi livestream bắt đầu. Ôn Sơ và Khương Nhiên bước ra trong tiếng hét vang dội của fan, được MC mời đến. Khương Nhiên còn khẽ nâng váy, đỡ cánh tay cô.
Fan couple “Sơ – Nhiên” gào đến vỡ trời.
Nhân viên đưa micro, Khương Nhiên trước tiên đưa cho Ôn Sơ, tiếng thét lại vang như muốn hất tung trần nhà.
MC giơ tay ra hiệu, cười nói: “Phong Nguyệt Vãn quả thực rất hay, hôm nay lại có nhiều fan đến thế. Lần đầu tiên cô Ôn đảm nhận vai nữ chính, từ hậu trường bước ra màn ảnh, cô có cảm xúc gì không?”
Ôn Sơ điều chỉnh micro, nói: “Đúng như tôi mong đợi, cảm giác rất tốt. Đời này không uổng.”
“Wow!”
“Sơ Sơ cố lên!”
“Sơ Sơ, tối nay muốn ăn khuya gì?”
Ôn Sơ quay đầu nhìn, cười: “Ăn gì cũng được.”
Fan kia làm hình trái tim: “Nhớ chị suốt đêm nay.”
“Ha ha ha.” Cả khán phòng bật cười.
Ôn Sơ: “…”
Cô cũng bật cười theo.
Khương Nhiên đứng cạnh khẽ cười: “Thật biết nói mấy câu sến sẩm.”
“Khương Nhiên, một tuần có bảy ngày, đoán xem tôi thích ngày nào nhất?”
Anh nhướng mày: “Hôm nay?”
Fan đáp: “Ngày nào có anh.”
“Ha ha ha ha…”
Khương Nhiên bật cười: “Không phản bác được.”
Ôn Sơ cũng khẽ cười.
Khương Nhiên liếc nhìn cô một cái, ánh mắt họ chạm nhau, mấy tấm ảnh liền được chụp lại. MC cũng mỉm cười nói: “Cô Ôn, anh Khương, ở đây chúng tôi có hai bản câu hỏi, giờ sẽ bắt đầu phần khảo sát.”
Ôn Sơ và Khương Nhiên cùng nghiêng đầu nhìn sang.
MC mở bản câu hỏi của Ôn Sơ, mỉm cười dịu dàng hỏi: “Cô Ôn, quan niệm tình cảm của Minh Nguyệt Uyển Nhi trong Phong Nguyệt Vãn được nguyên tác miêu tả là kiên liệt, thà ngọc nát chứ không chịu ngói lành. Vậy quan niệm tình yêu của chính cô ngoài đời thì như thế nào?”
Ôn Sơ khẽ sững lại, suy nghĩ giây lát.
Khương Nhiên đứng bên cạnh nhìn nghiêng gương mặt cô, anh cũng muốn biết quan niệm tình yêu của cô ra sao.
Ôn Sơ khẽ nhướng mày, cất giọng: “Tôi rất khâm phục tính cách của Minh Nguyệt Uyển Nhi. Trước đây tôi có chút do dự, không dứt khoát. Nhưng trong quá trình diễn vai Uyển Nhi, tôi dần cảm nhận được quan niệm tình yêu của nhân vật, và đó cũng là điều mà tôi luôn muốn hướng tới.”
MC mỉm cười: “Đúng vậy, Minh Nguyệt Uyển Nhi là một người phụ nữ vô cùng xuất sắc, ngay cả trong bối cảnh cổ đại cũng dám dũng cảm theo đuổi lý tưởng của chính mình. Thế thì tôi hỏi thêm một câu, hình mẫu lý tưởng của cô, có phải là kiểu người như anh Khương không?”
Vừa dứt lời.
Cả trường quay bỗng lặng đi, ai nấy nín thở chờ đợi.
Ôn Sơ hơi ngập ngừng, rồi quay đầu, ánh mắt chạm thẳng vào Khương Nhiên. Câu hỏi này thật khó trả lời, lại đang trong thời gian tuyên truyền. Cô mỉm cười khẽ: “Anh Khương là một người đàn ông rất dịu dàng. Tôi nghĩ, không chỉ đàn ông đâu, mà phụ nữ cũng khó lòng cưỡng lại sự dịu dàng ấy…”
“Trời ạ, nói khéo quá đi.”
“Cứu tôi với, tôi sắp ngất vì cặp này rồi.”
Ánh mắt Khương Nhiên khẽ lóe lên, tim hụt một nhịp, vành tai thoáng đỏ.
“Ha ha ha, anh ơi anh đỏ mặt kìa.”
“Sao thế, Ôn Sơ mới nói hai câu mà anh đã đỏ mặt, phải đáp lại chứ, mau tán lại đi.”
“Chỉ biết đỏ mặt thôi à, đúng là Khương Nhiên ngây ngô.”
“Ha ha ha ha.”
“Đổi lại là tôi thì cũng chẳng chống đỡ nổi.”
Câu trả lời hoàn hảo ấy khiến cả trong phim lẫn ngoài đời đều thỏa lòng. MC cười nói: “Anh Khương, đến lượt anh rồi.”
Khương Nhiên khẽ ho, gật đầu.
MC liếc tấm thẻ nhỏ trong tay, hỏi anh: Quan hệ tình cảm của tân hoàng đế đối với Minh Nguyệt Uyển Nhi trong phim thay đổi thế nào?
Khương Nhiên đáp: “Là sa vào trong sự điềm tĩnh. Hắn vốn là như vậy.”
MC lại hỏi: “Vậy còn anh thì sao? Có không?”
Khương Nhiên đáp: “Tôi chỉ là một kẻ phàm tục, tất nhiên cũng sẽ như thế.”
Lời có ẩn ý.
Người hâm mộ lập tức hiểu ra, hét vang.
Ôn Sơ đã quen với cảnh này, cô chỉ khẽ mỉm cười, chấp nhận những ánh mắt mang theo trái tim đỏ thắm hướng về phía mình.
Tiểu Chỉ cầm điện thoại nấp trong đám đông, quay lại rồi gửi đi.
Tuy tập đoàn Cố thị đã ổn định, nhưng hội đồng quản trị do ông cụ Cố đứng đầu ngày ngày vẫn tìm đủ cách làm khó Cố Trình, lời lẽ dài dòng không dứt. Hôm nay anh bị chặn lại, ngồi trên sofa đơn, chống cằm cầm điện thoại chơi game tiêu khiển, mặc kệ mấy vị giám đốc thao thao bất tuyệt.
Cho đến khi mở đoạn video Tiểu Chỉ gửi đến.
Nghe thấy câu nói của Ôn Sơ: “Phụ nữ cũng khó lòng cưỡng lại sự dịu dàng ấy.”
Ánh mắt anh khựng lại.
Bất giác nhớ ra, Ôn Sơ từng nói cô thích sự dịu dàng của anh. Ngay từ đầu, anh tiếp cận cô cũng là lấy sự dịu dàng để đến gần, nên chỉ cần dịu dàng với cô…
Cô đều có thể rung động.
Anh không phải là lựa chọn duy nhất.
“Cố Trình, chúng tôi đang nói chuyện, cậu có nghe không đấy? Còn ngồi đây ngắm gái đẹp à!” Một giám đốc lớn tiếng quát.
Cố Trình bắt chéo đôi chân dài, liếc mắt: “Ông cứ nói tiếp đi.”
Vị giám đốc già: “…”
Cố Trình mở lịch.
Năm mới chỉ vừa qua chưa được một nửa.
—
Hoạt động tuyên truyền kết thúc, Ôn Sơ liền vội tới một studio khác quay quảng cáo. Một nhóm fan đi theo, trước cửa công ty quảng cáo cũng có nhiều fan chờ sẵn, liên tục đưa tặng cô đủ loại quà lưu niệm. Tiểu Chỉ cùng Chúc Như chắn lại, cười nói: “Ngoài thư ra thì những thứ khác chúng tôi không nhận đâu, mọi người đừng tốn kém nhé.”
“Ở đây có bao nhiêu người? Ban hậu viện đếm lại đi, lát nữa Sơ Sơ sẽ mời mọi người uống trà sữa.”
Đám fan reo lên.
“Cảm ơn Sơ Sơ.”
“Yêu chị nhiều.”
Ôn Sơ được đưa vào thang máy, đi thẳng lên tầng. Phía thương hiệu đã chờ sẵn. Vào phòng trang điểm, cô bắt đầu chuẩn bị tạo hình.
Bên thương hiệu từng hợp tác với Tề Viện, vốn hiểu rõ tính tình Tề Viện, mà cô diễn viên họ Ôn này chỉ mới nổi đình nổi đám gần đây nhờ một bộ phim, họ cũng thấy lo lo.
Giám đốc thương hiệu mỉm cười hỏi: “Cô Ôn muốn uống trà hay cà phê? Có yêu cầu nhãn hiệu cụ thể nào không?”
Ôn Sơ ngẩng mắt nhìn anh ta, mỉm cười: “Không cần đâu, các anh cứ sắp xếp là được.”