Ánh mắt Cố Trình rơi xuống, thấy bình luận mà Lý Thiên vừa ấn thích. Lý Thiên luống cuống định huỷ đi, sắc mặt Cố Trình trầm xuống, nói: “Cậu chán sống rồi à.”
Lý Thiên ngượng ngập. Nhưng Cố Trình chẳng buồn để ý, anh gõ ngón tay lên bàn, ra hiệu cho Lý Thiên xử lý. Lý Thiên vội vàng bấm huỷ.
Nhưng điều cần thấy cũng đã thấy rồi, rất nhiều người ở dưới bình luận kia hốt hoảng đáp lại. “Cái gì vậy?”
“Hahahaha chị em ơi, chính chủ còn bấm thích cơ mà.”
“Tổng giám đốc tập đoàn Cố thị mà cũng khiêm tốn thế à?”
“Đây là không tranh nữa? Thừa nhận thua rồi à?”
“Đã thế còn bấm thích nữa chứ, cười chết mất.”
“Ơ, sao lại huỷ rồi?”
“Chắc là trượt tay?”
“Hahaha thừa nhận người ta đẹp trai hơn, thế cũng chẳng mất mặt đâu, bấm thích cũng được mà, không sao không sao.”
Lý Thiên nhìn đám bình luận ùn ùn kéo đến, chỉ có thể khởi động bộ phận quan hệ công chúng, tìm cách xử lý, bịt miệng đám fan. Làm xong hết thảy, Lý Thiên lo đến chết về khoản tiền thưởng của mình.
–
Đêm khuya, Cố Trình trở về Kim Vực. Ngôi nhà tĩnh lặng đến cực điểm, chỉ có ánh đèn vàng hắt xuống những món đồ nội thất sáng bóng, càng làm nổi bật vẻ hiu quạnh.
Anh giật mạnh cà vạt, cởi khuy áo, đi đến trước khung cửa kính sát đất, châm một điếu thuốc, nhìn ra muôn vàn ánh đèn ngoài kia. Thời gian từng nhịp từng nhịp trôi qua.
Âm thanh đó rót vào tai anh. Một năm dài đằng đẵng, dài đến mức đôi khi sinh ra ảo giác, như sau lưng vẫn còn tiếng bước chân của ai đó, còn có giọng nói ngọt ngào gọi tên mình.
Đó gần như đã trở thành một nỗi ám ảnh.
–
Hiệu ứng phát sóng của 《Ngày Nghị lực》 quá tốt, các đoạn cắt ghép giữa Ôn Sơ và Hàn Phi lan truyền khắp nơi, độ hot một thời còn ngang ngửa CP Sơ – Nhiên. Nhưng sự nổi tiếng ấy lại không khiến fan hay khán giả phản cảm. Có lẽ bởi con đường debut của Ôn Sơ quá thê thảm: tám năm làm diễn viên đóng thế, chịu đủ mói ự chèn ép, đến khi xuất hiện trên màn ảnh còn bị Tề Viện bắt nạt.
Mọi người đều dành cho cô sự thương cảm và khoan dung. Cộng thêm nhân vật Minh Nguyệt Uyển Nhi của cô quá xuất sắc, những cảnh võ thuật trước kia cũng chinh phục khán giả, vì thế khi xuất hiện tình huống ba chàng trai tranh nhau một cô gái, tất cả chỉ biết hùa nhau đùa giỡn, trêu chọc, mong mỏi nếu thật sự thành đôi thì hay biết mấy.
Ôn Sơ xứng đáng.
Lượng fan của cô cũng ngày càng lớn mạnh: fan CP, fan phim, fan nhan sắc, fan võ thuật… tất cả đều góp sức đưa cô lên độ cao chưa từng có. Thời gian bùng nổ tuy ngắn, nhưng là nữ diễn viên thăng tiến nhanh nhất trong hai năm gần đây. Rất nhanh, Ôn Sơ đã giành được hợp đồng đại ngôn với các thương hiệu xa xỉ, tiếp đó là quảng cáo xuân của Phong Nguyệt Vãn, các thương hiệu lớn đồng loạt liên kết.
Trong chốc lát, Ôn Sơ vinh quang vô hạn.
Nhưng cô không có thời gian dừng lại. Cô nhanh chóng bước vào đoàn phim mới – một bộ cổ trang phục thù, thuộc dạng liên minh báo thù.
Đoàn phim vẫn giữ bí mật về vai nam chính.
Cho đến khi Ôn Sơ lấy hành lý ở sân bay, vai bỗng bị người vỗ nhẹ. Cô quay đầu lại. Thì ra là Hàn Phi, đeo kính râm, khoác túi chéo, nhướng mày nhìn cô.
Ôn Sơ kinh ngạc: “Hàn Phi, sao anh lại ở đây?”
“Cô nói xem?”
Hàn Phi nhe răng cười.
Ôn Sơ chớp mắt, mấy giây sau hỏi: “Chẳng lẽ anh là nam chính của 《Hàn Phong》?”
Hàn Phi cười: “Thông minh đấy.”
Anh chìa tay: “Lại nhờ cô chỉ giáo nhiều hơn rồi.”
Ôn Sơ nhìn bàn tay anh, mỉm cười, khẽ bắt tay: “Tưởng ảnh đế Hàn sẽ tiếp tục đóng phim điện ảnh cơ.”
“Tôi đọc kịch bản đấy.”
Ôn Sơ gật đầu. Hai người cùng đi ra, phía sau là trợ lý và quản lý. Hàn Phi trước nay toàn đóng điện ảnh, lần này nhận phim truyền hình quả là khiến người ta bất ngờ.
Tiểu Chỉ đi phía sau, lại chụp một tấm hai người sóng vai, gửi cho Cố Trình.
Cố Trình: …
Gân xanh trên trán anh giật giật.
Anh nhắn: “Lần sau chỉ chụp mình cô ấy thôi.”
Tiểu Chỉ: “Không được đâu, chỉ chụp riêng chị Sơ thì anh có thể lên Weibo của chị ấy mà xem, ảnh cá nhân đầy ra đó.”
Cố Trình không trả lời nữa.
Ôn Sơ và Hàn Phi vừa ra đến ngoài thì trước mắt đã toàn là fan, máy ảnh lia lịa. Vừa nhìn thấy hai người, đám đông hét chói tai, đuổi theo không rời.
Khóe môi Hàn Phi khẽ cong.
Ôn Sơ điềm tĩnh, để mặc cho họ chụp.
Chen qua đám fan, hai người mỗi người lên một xe riêng. Trên Weibo lại bùng nổ hot search: “Hàn Phi đóng cổ trang, trời ơi, kiếp này tôi còn được thấy anh ấy đóng phim truyền hình.”
“Á á á hôm nay outfit sân bay của Ôn Sơ đẹp quá, đôi khuyên tai hình bán nguyệt, tôi nhất định phải mua cùng kiểu.”
“Hai người đẹp đôi thế này, không tính kết hôn luôn đi à?”
“Hàn Phi à, lần này đối xử với Ôn Sơ tốt một chút nhé, đừng như Khương Nhiên trước kia, cứ thành tuyến đối kháng nam nữ chính.”
“Nghe nói phim này nữ cường nam nhược, nam chính là kiểu cún con trung thành, nữ chính tung hoành tứ phương.”
“Hu hu hu vậy mới đáng ship chứ?”
“Vì Ôn Sơ mà anh Hàn chịu lùi một bước.”
“Hahaha.”
“Không cần biết, tôi lock CP này rồi.”
Trong sự ồn ào đó, 《Hàn Phong》 khởi quay. Ngày khai máy đúng lúc trời mưa, đạo diễn cho rằng mưa là lộc, nên buổi lễ vẫn diễn ra náo nhiệt.
Chỉ là sau khi mọi người dâng hương xong, buổi lễ vẫn chưa kết thúc, nhà sản xuất cứ ra vào, cầm điện thoại nói chuyện, dường như đang chờ ai đó.
Vài diễn viên chính đứng dưới hiên. Chúc Như ghé sát tai Ôn Sơ hỏi: “Đang đợi ai vậy? Nhất định phải đợi à?”
Người đại diện của Hàn Phi – một tay thép trong giới – nhận điện thoại, ghé sát tai Hàn Phi nói nhỏ. Nghe xong, Hàn Phi nhướng mày, theo phản xạ liếc sang Ôn Sơ ở bên cạnh.
Trong đầu anh ta lại hiện lên bóng dáng người đàn ông ở Pháp hôm ấy.
Ôn Sơ dâng hương xong, ngón tay còn dính chút bột vàng, cô cùng Chúc Như quay người đi rửa tay. Chẳng biết còn phải đợi bao lâu, mà nhà sản xuất cũng không bắt họ đứng chờ cùng, nên Ôn Sơ liền quay người bỏ đi.
Bên phía nhà sản xuất đón người vào. Người đó đeo khẩu trang, mặc sơ mi đen, phía sau có thư ký theo sát, bước đi chậm rãi. Ánh mắt anh lướt qua hành lang một vòng. Không thấy bóng dáng quen thuộc, anh thu lại ánh nhìn, trong vẻ mặt nịnh nọt của nhà sản xuất, anh cầm nén hương, khom lưng, vái ba vái, sau đó tiến lên c*m v** lư hương. Thư ký cầm ô che cho anh.
Ánh mắt Cố Trình khẽ nâng lên, chạm phải ánh nhìn của Hàn Phi nơi hành lang. Đôi mắt anh lạnh lẽo, Hàn Phi theo bản năng vòng tay trước ngực. Cố Trình xoay người rời đi. Anh giật khẩu trang xuống.
Lý Thiên thở dài: “Cô Ôn Sơ chắc vừa tạm đi đâu đó.”
Cố Trình nói: “Biết rồi.”
Trong màn mưa, anh lên xe, chiếc sedan đen từ từ lăn bánh.
Nhà sản xuất vui mừng ra mặt, vỗ tay nói: “Nào nào nào, gọi nữ chính, nam chính của chúng ta đến, những người khác cũng vậy, cùng nhau chụp ảnh, ‘Hàn Phong’ chính thức khai máy rồi.”
Ôn Sơ vừa rửa tay xong, Chúc Như đã kéo cô ra. Hàn Phi đứng chờ ngoài hành lang, thấy cô đến thì mỉm cười, cùng cô bước xuống bậc thềm, đi vào màn mưa, tiến đến trước lư hương. Ôn Sơ và Hàn Phi đứng rất gần, ngay vị trí trung tâm, “tách” một tiếng, liên tiếp mấy tấm ảnh được chụp lại.
Bên cạnh. Quản lý của Hàn Phi đứng sau nhà sản xuất, cười hỏi: “Chế tác Lưu, vừa rồi người đó là ai vậy?”
Nhà sản xuất cười nói: “Nhà đầu tư.”
“Hàn Phong” còn cần thêm vốn nữa sao?”
“Thừa lời, có ai lại chê tiền nhiều? Cậu xem ‘Phong Nguyệt Vãn’ đấy, hào phóng biết bao.”
“Cũng phải.”
Nhà sản xuất cười híp mắt nhìn Ôn Sơ phía trước, vô cùng mãn nguyện. Ai cũng muốn giống như ‘Phong Nguyệt Vãn’, bùng nổ thành công, mà điều kiện đầu tiên chính là phải có vốn.
‘Hàn Phong’ chính thức bấm máy. Trong phim, Ôn Sơ đóng nữ chính, nhưng còn có ba nữ phụ quan trọng. Nam chính Hàn Phi vào vai một cẩm y vệ, chỉ vì tình cờ mà giúp nữ chính, có thể nói là hộ vệ của cô. Tính cách anh ta trầm lặng, ít lời, nhưng võ công cực cao.
Ôn Sơ cùng ba nữ phụ khác đều vì biến cố gia đình mà bị một vị cao quan hãm hại, sau đó bị đưa vào phủ làm nha hoàn. Ban đầu, vốn định dùng ân để khiến họ quên mối thù năm xưa. Dẫu sao bốn người đều tài sắc vẹn toàn, ca múa giỏi, nhan sắc nổi bật, nuôi dưỡng rồi hoặc đem tặng cho quan lớn khác, hoặc đưa vào hậu viện của chính mình.
Bốn cô gái từ tuổi thiếu niên ngây thơ, dần dần tìm ra chân tướng thân thế, nhận ra ân nhân chính là kẻ thù, từ đó mưu tính ám sát hắn cùng những kẻ có quan hệ liên đới. Bốn người từ quen biết, hợp mưu, đến chia rẽ, cuối cùng lại tụ về bên nhau, đồng lòng g**t ch*t bọn quan tham…Trong đó cũng khắc họa tình nghĩa giữa họ và thử thách của lòng người.
Nam chính bên kia cũng đang tìm kẻ thù, chỉ là tiến độ nhanh hơn. Sau khi giết người thì bị lộ, liên tiếp trải qua nhiều biến cố để được minh oan, cuối cùng nghe theo nữ chính, tìm ra con đường thích hợp nhất cho mình.
Tuy vai nam chính không có quá nhiều đất diễn, nhưng cốt truyện tròn trịa, đầy đủ. Ôn Sơ quay phim rất hào hứng. Bộ phim này có một điểm hay, là vận dụng đầu óc nhiều hơn so với đánh võ, cũng vừa vặn giúp cơ thể Ôn Sơ nghỉ ngơi. Những cảnh đánh đấm cường độ cao quả thực quá mệt, đổi cách quay thế này cũng tốt.
–
‘Hàn Phong’ quay đến cuối tháng. ‘Hoa Kiều’ ra rạp, định ngày công chiếu đúng kỳ nghỉ lễ quốc gia. Ôn Sơ và Hàn Phi tranh thủ thời gian, bay khắp nơi quảng bá. Khi được hỏi về tiêu chuẩn chọn người yêu, cả hai đều ngầm ám chỉ đối phương.
Ôn Sơ thì nghĩ đến việc quảng bá cho phim, lại còn ‘Hàn Phong’ đang quay, nên rất chuyên nghiệp. Hàn Phi thì nhìn cô cười, trong mắt thoáng nét dịu dàng. Ôn Sơ thoáng ngẩn ngơ khi bắt gặp ánh mắt ấy, cô cười đẩy mặt Hàn Phi ra, nói: “Đừng nhìn tôi như thế.”
Hàn Phi nhướng mày: “Tại sao?”
Ôn Sơ khẽ cười: “Dịu dàng dễ khiến người ta không phân rõ thật giả.”
Dưới khán đài, fan lập tức hét ầm.
“Ôi trời, lần trước chị không nói thế đâu.”
“Trời ơi, CP Sơ Phi sắp vỡ rồi sao?”
“Cũng đâu phải, nữ chính lớn mà, thích ai thì yêu người đó, sợ gì.”
MC cười hỏi: “Fan có chút thắc mắc với câu nói vừa rồi của cô, có thể giải thích thêm không?”
Ôn Sơ mỉm cười bình tĩnh: “Còn phải xem sự dịu dàng đó đặt vào ai. Với Hàn soái đây, tôi thấy hợp với khí chất kiêu ngạo, ngầu lạnh hơn.”
Nghe vậy, Hàn Phi bật cười.
MC lập tức nói: “Hàn soái, anh vui lắm nhỉ?”
Hàn Phi gật đầu: “Vui.”
“Trời ạ, bị dỗ đến mê mẩn rồi.”
“Tỉnh lại đi, lần trước cô ấy cũng dỗ người đàn ông khác như thế đó.”
“Còn đỏ mặt nữa kìa, hahaha chịu thua thật.”
Fan bên dưới lại gào thét vang trời.
–
Cùng lúc đó.
Ông cụ Cố đến tập đoàn Cố thị, đi thẳng vào phòng làm việc của Cố Trình, ném cái iPad lên bàn, lạnh giọng: “Thấy chưa, tôi đã nói gì nào?”
“Cậu đem Tinh Diệu tặng cho cô gái đó, trải sẵn con đường, nó dùng xong liền bỏ đi. Giờ lại dính với đủ loại nam minh tinh, tình ái ầm ĩ, gặp ai yêu người nấy, hừ, đúng là đứa con gái tệ bạc.”
Ánh mắt Cố Trình rời khỏi màn hình máy tính, liếc một cái, cũng thấy đoạn phỏng vấn quảng bá kia. Anh ngẩng đầu nhìn ông cụ: “Cháu tình nguyện.”
Ông cụ Cố gia sững lại: “Cậu…”
“Ông cháu ta cược đi, hai chục triệu, một năm sau, một năm sau hai đứa cũng chẳng thể quay lại được đâu.”
Ngón tay Cố Trình siết chặt cây bút thép, mắt khẽ nâng lên.
Ông cụ Cố khoanh tay: “Tôi nghĩ thông rồi, là cậu đáng đời. Nếu bà nội cậu còn sống, chắc chắn sẽ đánh chết cậu.”
Cố Trình ném bút, ngả người ra ghế: “Ý ông là đã đổi suy nghĩ, thấy cô ấy tốt rồi?”
Ông cụ Cố phẩy tay: “Không, tôi thấy cậu bỏ cả đống tiền ra, lại dâng Tinh Diệu cho nó, trong khi nó cùng nam minh tinh khác lẳng lơ tình tứ, thế chẳng phải cậu đang làm áo cưới cho kẻ khác mặc sao? Với cậu, phải nói là quá khổ sở… mà khổ sở thế, tôi lại thấy sảng khoái.”
Ánh mắt Cố Trình dần trầm xuống.
Lý Thiên đứng bên cạnh chỉ thấy đau đầu. Ông cụ Cố từ khi thua Cố thiếu, ngày nào cũng đến khiêu khích, tìm cách chọc tức anh. Thật sự là… chào thua!