Hai mươi triệu.
Cố Trình không cá cược với ông cụ Cố, chỉ chuyển cho ông hai mươi triệu, rồi bảo ông về ngủ cho yên.
Ông cụ Cố: “…..”
Tôi trông giống người đi vòi tiền à?
–
Bộ phim Hoa Kiều được công chiếu đúng vào dịp lễ quốc gia. Hôm đó có hơn chục bộ phim cùng ra rạp, Hoa Kiều ban đầu không được đánh giá cao là tác phẩm nổi bật. Dù sao cũng là kỳ nghỉ lễ, khán giả thường chuộng những phim hài nhẹ nhàng với các diễn viên có sức hút, lôi cuốn được cả trẻ con.
Vì thế, lúc mới chiếu, bộ phim chủ yếu được cổ vũ nhờ người hâm mộ của Hàn Phi và Ôn Sơ. Sau đó, dần dần, những khán giả yêu thích dòng phim quân đội, đặc biệt là các bạn trẻ yêu nước, cũng bắt đầu tìm đến rạp.
Đến cuối cùng, khi những bộ phim khác bắt đầu giảm nhiệt, khán giả cầm vé quay sang chọn Hoa Kiều, bị cuốn hút bởi những pha hành động và mạch truyện kịch tính, rũ bỏ cảm giác “na ná nhau” của những bộ phim còn lại.
Hoa Kiều tạo nên một cú lội ngược dòng ngoạn mục.
Doanh thu phòng vé tăng mạnh, chỉ trong hai tuần đã chạm đỉnh.
Chúc Như cầm chiếc iPad chạy vào đoàn phim, vừa cười vừa reo: “Phim nổi tiếng rồi! Phim bùng nổ rồi!”
Ôn Sơ và Hàn Phi vừa kết thúc buổi quảng bá, quay lại đoàn để tiếp tục quay cảnh mới. Hai người liếc nhau, rồi cùng cười: “Tối nay ăn mừng một chút nhé.”
Hàn Phi bật cười: “Được.”
Đêm khuya, quay xong cảnh cuối, cả nhóm rời khu phim trường, kéo nhau đến quán ăn khuya quen thuộc — đúng chỗ lần trước Cố Trình từng tới tìm cô.
Ôn Sơ ngồi xuống ghế.
Hàn Phi ngồi đối diện, nói: “Uống một ly chứ?”
Ôn Sơ nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được.”
Chúc Như cũng muốn uống, mọi người mỗi người rót một ly.
Hàn Phi mỉm cười nhìn Ôn Sơ: “Cô thấy cô có phải may mắn lắm không?”
Ôn Sơ ngửi mùi rượu trắng, hương thơm nồng nàn, cô khẽ nhấp một ngụm rồi hỏi lại: “Sao anh lại nói thế?”
Hàn Phi cầm đũa gắp đồ ăn, tay áo xắn lên để lộ cánh tay. So với hình ảnh trên màn ảnh, ngoài đời anh thoải mái và gần gũi hơn nhiều. Anh ta khẽ cười: “Có ai như cô đâu, phim truyền hình đầu tiên ra mắt đã hot, phim điện ảnh đầu tiên cũng bùng nổ. Tên cô thật hợp — Ôn Sơ, khởi đầu.”
Ôn Sơ vừa ăn tôm nướng vừa nói: “Mẹ tôi đặt cho tôi cái tên này, đúng là mang ý nghĩa khởi đầu.”
“Thế thì tôi hiểu đúng rồi.” Hàn Phi cười.
Ôn Sơ cũng khẽ cười, nháy mắt một cái.
Chúc Như và quản lý của Hàn Phi cũng đang uống rượu, chỉ có Tiểu Chỉ ngồi bên cạnh, không uống, chỉ gọi nước hoa quả. Quản lý của Hàn Phi và Chúc Như thì ghé tai nói nhỏ:
“Phim chắc chắn sẽ được gửi đi tranh giải.”
“Đạo diễn Lâm chuẩn bị cho bộ phim này bao lâu nay, chính là để tranh giải mà.”
Mắt Chúc Như sáng rực lên.
Cô quay sang nhìn Ôn Sơ — đúng là tích lũy đủ lâu để bùng nổ.
Ôn Sơ cầm điện thoại lên, nhắn tin cho mẹ.
Dạo này Diệp Khởi Phương thường xuyên mất ngủ, nên hai mẹ con vẫn hay trò chuyện qua tin nhắn, Ôn Sơ thường dỗ mẹ ngủ. Rất nhanh, Diệp Khởi Phương trả lời: [Hôm nay mẹ với bố con đi xem phim của con rồi.]
Ôn Sơ cười, nhắn lại: [Thế mẹ thấy sao?]
Mẹ thấy tuyệt lắm. Mấy người bạn học cũ của mẹ cũng cùng ra rạp xem, ra khỏi phòng chiếu họ kéo mẹ lại nói chuyện rất lâu. Họ bảo năm xưa gửi con vào Học viện Điện ảnh là liều lĩnh, giờ ai cũng ghen tị với mẹ.
Ôn Sơ nhắn: [Mẹ, con cảm ơn bố mẹ.]
[Con cảm ơn mẹ làm gì, đó là nhờ con kiên trì. Mẹ nào biết hồi đó con làm diễn viên đóng thế vất vả như vậy, biết sớm mẹ đã gọi con về rồi.]
Ôn Sơ khựng lại giây lát, rồi nói: [Vất vả thì có, nhưng cũng có nhiều thứ tốt đẹp, không hoàn toàn là khổ đâu ạ.]
[Mẹ thấy con lúc nào cũng chỉ nói chuyện vui.]
[Còn mẹ thì sao, mất ngủ bao nhiêu năm mà cũng chẳng kể với con.]
[Do di chứng sau phẫu thuật thôi.]
[Còn mấy thứ con gửi về mẹ nhớ uống, thẻ con cho mẹ cũng phải dùng đấy.]
Ừ, mẹ biết rồi.
“Nhắn cho ai thế?” Hàn Phi nghiêng đầu nhìn cô.
Ôn Sơ ngẩng lên, mỉm cười: “Mẹ tôi.”
Hàn Phi khẽ gật đầu: “Có mẹ bên cạnh, thật tốt.”
Ôn Sơ nhấp thêm ngụm rượu trắng, nhớ đến những gì cô từng đọc về anh — mẹ anh mất từ rất sớm. Cô chống cằm, nhìn anh mấy giây rồi nói khẽ: “Uống nhé?”
Hàn Phi nhìn cô, mỉm cười, nâng ly: “Uống.”
Không cần lời nói, cô đang an ủi anh theo cách dịu dàng nhất.
Hai chiếc ly nhỏ khẽ chạm nhau.
Tiểu Chỉ chụp ảnh gửi cho Cố Trình.
Cố Trình lúc ấy còn đang ở công ty, thấy ảnh liền trả lời: [Trông chừng cô ấy nhé, cô ấy uống không giỏi, dễ say lắm.]
Tiểu Chỉ: [Dạ biết rồi ạ.]
Vài giây sau, Tiểu Chỉ lại nhắn thêm: [Không sao đâu, có anh Hàn ở đây mà.]
Quả nhiên, Ôn Sơ say thật.
Tài xế lái xe đến, Chúc Như và Tiểu Chỉ đỡ cô lên xe, Hàn Phi cũng giúp một tay. Ôn Sơ ngẩng đầu, vô tình bắt gặp ánh mắt anh, liền khựng lại mấy giây rồi tránh đi, để Chúc Như dìu vào xe.
Hàn Phi lên xe sau. Hai chiếc xe chạy về khách sạn. Trong thang máy, Ôn Sơ đứng dựa vào Chúc Như, men say khiến đôi mắt cô mơ màng, mái tóc rối xõa. Hàn Phi đứng bên cạnh, vô tình nhìn sang cô.
Anh thấy vài sợi tóc buông trước trán, liền đưa tay khẽ vén chúng ra sau tai cô.
Chúc Như sững người.
Tiểu Chỉ cũng tròn mắt.
Người đại diện của Hàn Phi không kịp đi cùng, đang gọi điện trong sảnh khách sạn, chỉ có trợ lý theo sau. Trợ lý tròn mắt, anh ta chưa bao giờ thấy Hàn soái có hành động mập mờ như vậy với nữ nghệ sĩ nào.
Chúc Như nín thở, vội đỡ lấy Ôn Sơ.
May mà Hàn Phi rút tay lại, đút vào túi quần, ánh mắt cũng thu về.
Chúc Như chỉ cầu mong cửa thang máy mau mở.
Trước đây hai người từng bị đồn ghép cặp, đó chỉ là một phần công việc, mấy câu đùa trên mạng, lời trêu chọc của fan đều công khai, chẳng ai coi là thật. Những người theo Ôn Sơ đều biết cuộc sống của cô đơn điệu thế nào, ngoài công việc ra, cô và Hàn Phi hầu như chẳng có mấy liên hệ. Vậy mà lúc này, hành động của Hàn Phi…
Tiểu Chỉ cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống.
Gặp tình huống rõ ràng thế này, cô ấy ngược lại thật không dám chụp.
May mà thang máy tới tầng Ôn Sơ ở, Chúc Như và Tiểu Chỉ vội đỡ cô bước ra ngoài. Chúc Như điều chỉnh lại nét mặt, mỉm cười nói: “Hàn soái, chúng tôi xuống trước nhé.”
Hàn Phi mỉm cười gật đầu: “Được.”
Chúc Như khẽ cười, dắt Tiểu Chỉ đi về phía phòng.
Ôn Sơ đi sát bên Chúc Như, thân hình mềm mại, bóng dáng uyển chuyển.
Cửa thang máy lại khép.
Trợ lý ho khẽ một tiếng, liếc nhìn Hàn Phi: “Hàn ca, vừa rồi không phải tôi nhìn nhầm chứ?”
Hàn Phi xoa cổ, cười đáp: “Không, cậu không nhìn nhầm đâu.”
Trợ lý ngẩn người, cẩn thận bước theo: “Hàn ca, lần trước ở Paris, cô Ôn và tổng giám đốc tập đoàn Cố thị…”
Hàn Phi dừng lại trước cửa phòng: “Tôi biết.”
“Vậy anh…?” Trợ lý không hiểu. Dù Hàn Phi bề ngoài hoạt bát cởi mở, nhưng theo anh ta nhiều năm, trợ lý biết rõ anh vốn là người tùy ya, nhìn đời khá thấu.
Hàn Phi suy nghĩ một chút, nói: “Tôi thấy cô ấy khá bí ẩn. Từ việc xuất thân là diễn viên đóng thế mà có thể ra trước ống kính, đến mối liên hệ mơ hồ với tổng giám đốc Cố thị, rồi phong thái khi diễn cảnh hành động, cả trạng thái của cô ấy bây giờ — tất cả đều khiến người ta muốn tìm hiểu.”
Trợ lý tròn mắt: “Hàn ca, anh phải suy nghĩ kỹ đấy.”
“Ha ha, được rồi, tôi biết.” Hàn Phi cười, đẩy cửa bước vào.
–
Ôn Sơ về đến phòng, cố gượng đi tắm rửa. Chúc Như cầm thuốc giải rượu chờ cô ra, đưa cho cô một viên. Ôn Sơ nuốt thuốc, uống ngụm nước, mặc váy ngủ ngồi xuống sofa, khẽ day trán. Chúc Như ngồi bên cạnh, nhìn cô hỏi: “Đỡ hơn chưa?”
Ôn Sơ tỉnh táo hơn nhiều, mỉm cười: “Đỡ hơn rồi ạ.”
Chúc Như nhìn cô mấy giây, nói: “Sau này, ngoài công việc ra, em tốt nhất nên tránh xa Hàn soái một chút.”
Ôn Sơ ngẩng mắt: “Sao vậy?”
Chúc Như kể lại chuyện vừa xảy ra trong thang máy. Ôn Sơ chống cằm, không nói gì, hồi lâu mới gật đầu: “Ừm, được.”
Thấy cô đồng ý nhanh như vậy, Chúc Như thở phào.
Nhưng ngay sau đó, cô ấy nghiêng người hỏi: “Nếu Hàn soái theo đuổi em, em sẽ đồng ý chứ?”
Ôn Sơ nhìn thẳng vào mắt Chúc Như, đáp: “Không ạ.”
Chúc Như lại thở ra nhẹ nhõm.
Ôn Sơ khẽ cười: “Ai bảo anh ta có chút giống… Cố tổng.”
“Thế nếu không giống thì sao?” Chúc Như hỏi tiếp.
Ôn Sơ trầm ngâm một lúc, nâng cốc nước lên: “Có lẽ… em sẽ cho một cơ hội.”
Chúc Như khẽ sững người, rồi lại thấy hợp lý.
Ôn Sơ sẽ không mãi chìm trong xoáy nước mang tên Cố Trình, cô nhất định sẽ bước ra, nhìn bầu trời rộng lớn ngoài kia, nghĩ về những khả năng khác.
Cô đưa tay xoa nhẹ mái tóc Ôn Sơ: “Được, nếu sau này có cơ hội, tất nhiên nên thử yêu thêm vài người, như thế mới biết ai mới thật sự hợp với mình.”
Ôn Sơ mỉm cười: “Vâng.”
Bốn tháng sau.
Bộ phim Hoa Kiều được đề cử giải Kim Ưng. Ôn Sơ và Hàn Phi đều có hạng mục riêng, đạo diễn và biên kịch cũng vậy.
Ôn Sơ vừa tỉnh dậy, đã nghe tiếng Chúc Như reo vui bên ngoài.
Cô ngồi thẫn thờ trên giường mấy phút, rồi mới tỉnh táo lại, mở chăn bước xuống, kéo cửa ra. Chúc Như cười rạng rỡ, giơ chiếc iPad lên: “Em được đề cử rồi!”
Ôn Sơ cười: “Vâng.”
“Chúc mừng nhé!” Chúc Như tiến lên ôm chầm lấy cô.
Bộ phim Phong Nguyệt Vãn lỡ mất đề cử, nhưng Hoa Kiều lại được. Ôn Sơ siết chặt vòng tay ôm Chúc Như, thầm thừa nhận, có lẽ vận may của cô đã quay trở lại — như thể nhặt được từ những năm tháng thất lạc qua.
“Nhanh, chuẩn bị đồ đi.” Chúc Như buông cô ra, cười nói.
Ôn Sơ gật đầu, quay vào phòng vừa thu dọn hành lý vừa hỏi: “Chị xin nghỉ cho em rồi à?”
“Xin rồi, bên phía Hàn soái cũng xin rồi.”
“Vậy hai bọn em cùng chuyến bay à?”
Ôn Sơ bật cười, lấy quần áo cho vào vali.
Đêm hôm đó trôi qua, hôm sau Hàn Phi vẫn cư xử như thường, Ôn Sơ tất nhiên cũng không chủ động nhắc lại chuyện ấy. Cả hai ngầm hiểu ý nhau, chỉ tập trung vào việc quay phim. Thấy anh không còn có hành động nào khác, Ôn Sơ cũng không cố ý giữ khoảng cách. Ngược lại, quan hệ giữa hai người dần trở nên tự nhiên hơn, dù là lúc quay hay lúc nghỉ, họ đều có thể trò chuyện vài câu.
Chúc Như quan sát một thời gian, sau cũng đoán chuyện lần đó chỉ là một hành động vô tâm nhỏ nhặt, nên không để tâm nữa. Dù sao, hai người cũng khó tránh khỏi việc tiếp xúc.
Bộ phim lần này đang đi đến giai đoạn cuối, hai người lại có khá nhiều cảnh quay chung.
Lần này, cả hai cùng được đề cử. Phía quản lý của Hàn Phi bàn với Chúc Như chuyện mua vé máy bay, thế là họ đặt chung. Chúc Như cũng không phản đối.
Sau khi thu xếp hành lý, ba người cùng khởi hành. Xuống tới tầng dưới thì bắt gặp Hàn Phi. Anh đeo kính râm, mặc sơ mi trắng, mỉm cười chờ họ ở đó. Ôn Sơ khẽ mỉm cười, cùng anh đi về phía xe riêng của mỗi người.
Xe khởi động, đến sân bay, hai người cùng chung khoang, bay về Kinh thị.
Cùng lúc đó, điện thoại của Ôn Sơ rung lên, báo có một tin nhắn WeChat.
Cố Trình: “Ôn Sơ, thời hạn một năm đã đến.”
Tin nhắn ấy, Ôn Sơ nhìn thấy khi đang xuống máy bay. Cô khựng lại vài giây, rồi cất điện thoại đi. Hàn Phi đi bên cạnh, nghiêng đầu hỏi: “Sao thế? Ai nhắn tin à?”
Ôn Sơ ngẩng lên, khẽ lắc đầu: “Không có gì, chỉ là quảng cáo linh tinh thôi.”
Hàn Phi cười, đeo lại kính râm: “Ờ, mấy tin nhắn vớ vẩn kiểu đó nhiều lắm.”
“Ừ.”
Ôn Sơ cầm chiếc khẩu trang đeo lên, chỉ để lộ đôi mắt trong như nước. Cô cùng Hàn Phi bước ra khỏi khoang. Bên ngoài, một đám đông người hâm mộ đã đứng chờ. Kinh thị lúc này vừa vào độ se lạnh, hơi sương phủ mờ trên ô cửa kính.
Xe đã chờ sẵn ở ngoài. Nhưng người hâm mộ quá đông, chen lấn xô đẩy. Vệ sĩ lập tức vây quanh bảo vệ. Ôn Sơ và Hàn Phi đi sát bên nhau, đôi lúc Hàn Phi còn đưa tay che cho cô.
Ngẩng đầu nhìn lên màn hình LED phía trước, Ôn Sơ thấy một bản tin đang phát: “Tổng giám đốc Tập đoàn Cố thị gần đây có cuộc gặp gỡ với Tổng thống Geneva…”
Ôn Sơ bình thản thu lại ánh mắt.
Chẳng bao lâu, họ ra đến cửa sân bay. Xe đậu ở bên ngoài. Ôn Sơ mỉm cười vẫy tay chào người hâm mộ, khóe mắt cong lên dịu dàng, rồi bước lên xe, khép cửa lại.
Chúc Như tháo khẩu trang, hít sâu một hơi: “Người đông quá.”
Ôn Sơ cũng vậy, khẽ kéo khẩu trang xuống, nhận lấy cốc nước ấm Tiểu Chỉ đưa, uống một ngụm.
Xe khởi động, hướng thẳng đến lễ trao giải.